Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Chỉ thấy Cận Xuyên mạnh mẽ vung tay áo lên, dưới ánh mặt trời chói chang trống rỗng xuất hiện vô số mưa bụi, hắt vẫy xuống, trong khoảnh khắc bao trùm Hàn Lập ở trung tâm trong phạm vi ngàn trượng.

Hai mắt Hàn Lập ngưng tụ, liền thấy trong hạt mưa nhìn như nhu nhược kia, có từng điểm quang mang tím xanh lấp lóe.

"Có độc..."

Trong lòng của hắn âm thầm nghĩ đến, tay vung lên một quyền, oanh kích ra ngoài.

Chỉ thấy trên đầu quyền dâng trào tinh quang màu trắng, như một tầng bình chướng tinh quang đẩy ngược lên, đánh đám mưa bụi đầy trời lui ra trăm trượng, biến mất trong hư không.

Hàn Lập đang muốn nhảy lên truy kích, đột nhiên cảm giác dưới chân xiết chặt, trong lúc nhất thời không thể động đậy.

Chỉ thấy dưới chân hắn, chẳng biết lúc nào lại có một tầng nước màu xanh ngưng tụ, từng vòng từng vòng cuốn lên, quấn chặt hai chân hắn ngay tại chỗ.

Trên dòng nước màu xanh kia ẩn ẩn sáng lên quang trạch như phỉ thúy, bên trong mơ hồ thấy từng vòng từng vòng đường vân cổ quái như đạo văn, ở trong ẩn chứa Thủy Chi Pháp Tắc chi lực, rất là nồng đậm ngoài ý muốn.

Hàn Lập nhấc hai chân lên, liền phát hiện hai chân của mình nặng nề vô cùng, giống như được sinh ra chung cùng với mặt đất, không thể động đậy nửa điểm.

"Đào lão đệ, Thủy Phược chi thuật của ta đã liên kết cùng mạch nước ngầm dưới mặt đất, muốn thoát ra thì phải đấu sức cùng hàng trăm hàng ngàn mạch nước ngầm dưới mặt đất, trong một khắc hắn tuyệt đối không thể nào thoát ra, ngươi nhanh ra tay..."

Cận Xuyên còn chưa nói xong, thanh âm liền im bặt, thần sắc đắc ý trên mặt trong nháy mắt biến thành hoảng sợ.

Đạo nhân ảnh trước người lão bỗng nhiên sáng lên, ba động Thời Gian Pháp Tắc chi lực trên người vừa mới tiêu tán, một cỗ huyết nhục chi lực tăng vọt làm người khó có thể tưởng tượng.


Chỉ thấy toàn thân Hàn Lập sáng lên hơn chín trăm huyền khiếu, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể vận chuyển toàn lực, thời điểm cánh tay đánh ra, hư không tựa như bị đánh nát, phát ra trận trận nổ đùng.

Trong lòng Cận Xuyên hoảng hốt, cũng không thấy có động tác gì, trước ngực liền có một mảnh sóng nước lưu chuyển, trong hư không trực tiếp nổi lên một tầng ánh sáng màn nước màu xanh, nhộn nhạo lên trận trận gợn sóng.

Một quyền Hàn Lập nện lên trên màn nước màu xanh, liền cảm giác đầu quyền bị một cỗ lực lượng kỳ dị dẫn dắt, rõ ràng đã đánh lên đó, lại có ảo giác một quyền thất bại, đúng là quyền kình không thể nào xuyên qua, không chạm đến lồng ngực Cận Xuyên được.

"Ngay lúc này! Nhanh!" Thần sắc Cận Xuyên khẩn trương, hét lớn.

Cơ hồ ngay chữ "Nhanh" vừa mới ra miệng, trong hư không sau lưng cách Hàn Lập trăm trượng, thân ảnh Đào Cơ lóe lên phóng tới, toàn thân quấn quanh xích diễm, hai tay kết ấn trước người, quát lớn một tiếng:

"Đi!"

Theo một tiếng nổ đùng vang lên, chín đạo hoa văn trên thanh phi kiếm màu vàng óng đều sáng lên, ngoại trừ bảy tầng thải diễm bao phủ bên ngoài thân kiếm lúc trước, mặt ngoài lại thêm hai tầng quang diễm một đen một trắng.

Chỉ thêm hai tầng hỏa diễm này, khí tức trên phi kiếm vậy mà tăng vọt gấp mấy lần, đơn giản có thể so với ngũ phẩm Tiên khí.

Phi kiếm nổ bắn tới, cơ hồ trong chớp mắt đã đến sau lưng Hàn Lập.

Cơ hồ ngay lúc đó, sau lưng Hàn Lập phun ra kim quang, một vầng bảo luân màu vàng nổi lên, xoay tròn không thôi, phía trên phun ra tia sáng màu vàng, bao phủ về bốn phương tám hướng.

Thanh phi kiếm hỏa diễm sáng rực kia vừa mới tiến vào phạm vi tia sáng, tốc độ lập tức giảm mạnh, cơ hồ ngưng trệ giữa không trung.

Phi kiếm run rẩy dữ dội không thôi, mặt ngoài ngọn lửa chín màu tuôn ra, không ngừng thiêu đốt tiêu hao tia sáng màu vàng xung quanh nó, nhưng cũng chỉ có khí thế thân kiếm xông tới trước không giảm, thủy chung vẫn không thể thoát khỏi kim quang trói buộc.

Đào Cơ vốn tưởng rằng có thể một kích thành công, thấy thế mặt mũi gã tràn đầy vẻ khó tin, cứ thế ngây người tại chỗ.

Mà Cận Xuyên ở khoảng cách gần hơn, trơ mắt nhìn một màn này, ngay cả thần thức cũng hơi ngưng lại.


"Xem ra các ngươi thật không bày ra được thêm trò gì, quả thực làm ta thất vọng a..." Hàn Lập thở dài, Chân Linh huyết mạch trong cơ thể đồng thời vận chuyển.

Chỉ thấy trên thân hắn hiện ra quang mang huyết hồng, thân hình bỗng nhiên tăng vọt lên, trong nháy mắt hóa thành hình dạng ba đầu sáu tay.

Trên cổ hắn có ba cái đầu, một cái hình Kim Viên trợn mắt, một cái là Chân Long uy nghiêm, một cái khác là cự cầm mắt vàng, chính là đang thi triển Thiên Sát Trấn Ngục Công, kết hợp Chân Linh huyết mạch, hiển hoá ra hình tượng ba đầu sáu tay.

Sau khi biến thân, một nắm đấm Hàn Lập vẫn bị màn nước phong tỏa, dưới xương sườn lại có một đại thủ vuốt rồng sinh đầy kim lân bỗng nhiên thò ra, đâm xuyên qua tầng màn nước cổ quái kia, trực tiếp xuyên qua lồng ngực Cận Xuyên, móc lấy trái tim lão ra ngoài.

Hàn Lập cũng không thèm nhìn trái tim huyết hồng nhảy "Bình bịch" kia, năm ngón tay mạnh mẽ khép lại, một tay bóp nát nó.

Trong miệng Cận Xuyên cuồng phun máu tươi, thần hồn trốn ở trong đan điền run lẩy bẩy, còn chưa kịp chạy trốn, đã bị một quyền Hàn Lập đánh thành mảnh vỡ, bao gồm cả đan điền.

Cùng lúc đó, thân hình Hàn Lập chuyển động, hai bàn tay to phía dưới hai cạnh sườn bỗng nhiên nhô ra, một phát bắt được thanh phi kiếm màu vàng óng một mực muốn đột phá tia sáng Chân Ngôn Bảo Luân kia.

Một cỗ lực lượng nóng rực không gì sánh được xuyên thấu qua hai tay truyền vào thể nội, Hàn Lập liền cảm thấy thể nội bị thiêu đốt một trận, phảng phất ngay cả huyết dịch cũng muốn sôi trào lên, cảm giác giống mấy phần với lúc Chân Linh huyết mạch phản phệ.

Hàn Lập cười lạnh một tiếng, lơ đễnh, trên hai bàn tay to dày đặc vảy mịn, năm ngón tay như móc câu đồng dạng kẹp chặt thân kiếm, chịu đựng hỏa diễm cuồn cuộn không ngừng xâm nhập, hai tay bỗng nhiên phát lực vặn một cái.

Phi kiếm kịch liệt giãy dụa, muốn thoát từ trên tay hắn ra, nhưng căn bản chỉ phí công.

Ba loại Chân Linh huyết mạch Sơn Nhạc Cự Viên, Chân Long cùng Côn Bằng dưới sự thôi động của Thiên Sát Trấn Ngục Công, sức mạnh bùng lên căn bản không phải một thanh ngũ - lục phẩm Tiên Kiếm có khả năng chống lại!

Theo một trận thanh âm kim loại ma sát vang lên, hỏa diễm quấn quanh phi kiếm dần dần vặn vẹo biến hình, rốt cuộc phát ra một tiếng nổ đùng, trực tiếp biến thành mảnh vỡ.

Hỏa diễm bao quanh bay vụt, sóng nhiệt sáng rực quay cuồng, trên đại thủ Côn Bằng do Hàn Lập biến thành cháy đen một mảnh, tràn ngập một mùi thịt khét.

Chỉ thấy hắn tiện tay ném đi, huyết quang trên thân thu vào, khôi phục hình người, mỉm cười nhìn về phía Đào Cơ xa xa.


Trong khi phi kiếm vỡ nát, miệng Đào Cơ phun máu tươi, quay người chạy trốn như bay.

Trên thân gã dâng trào xích diễm, sau lưng lôi theo một đạo hoả tuyến thật dài, giống như một đạo phi tiễn hỏa diễm, bắn nhanh về phía xa.

Nhưng mà, Thời Gian Linh Vực của Hàn Lập đã sớm bao phủ phương viên trăm dặm, lão và Hàn Lập cách xa nhau cũng không hơn trăm trượng, đồng dạng bị kim quang Chân Ngôn Bảo Luân trói buộc, dù cho vận dụng một loại bí thuật có thể tạm thời tránh thoát, hành động cũng không nhanh hơn được bao nhiêu.

"Bây giờ muốn đi, đã chậm rồi!" Hàn Lập vừa dứt lời, thu hồi bảo luân vào thể nội, trong nháy mắt nghịch chuyển.

Cùng lúc đó, hắn bỗng nhiên nhấc chân lên, trùng điệp đạp xuống mặt đất, thân hình lập tức nổ bắn lên, ở trên không trung điện quang màu bạc cuốn một cái, trong nháy mắt nổ bắn ra, không còn thấy bóng dáng.

Đào Cơ phát giác thân ảnh Hàn Lập biến mất trong nháy mắt, thần thức vậy mà không thể nào xác định chính xác vị trí của hắn, thần sắc đại biến, trong lòng kinh hãi đến đỉnh điểm.

Rốt cuộc lão bất chấp, hai tay vừa bấm pháp quyết, vận dụng Nhiên Huyết bí thuật, tốc độ tăng vọt gấp đôi, trốn đi thật xa.

"Đào trưởng lão, sao lại muốn đi rồi, chẳng phải vừa rồi còn muốn làm Hàn mỗ thần hồn câu diệt sao?" Đúng lúc này, bên người lão cách đó không xa, một đạo điện quang thoáng hiện, truyền đến thanh âm Hàn Lập.

Đào Cơ hoảng sợ, nào dám trả lời, một mực toàn lực chạy trốn.

Hàn Lập lại tựa như cố ý trêu đùa lão, từ đầu đến cuối theo sát làm bạn với lão, cũng không vội xuất thủ, lại nói:

"Lúc trước nếu không phải Đào Vũ ra tay lúc ta mới tới Tiên giới, cơ hồ đẩy ta vào tử cảnh, phụ tử các ngươi nào có hoạ ngày hôm nay? Muốn trách thì trách ngươi dạy hắn không được tốt a..."

Hai mắt Đào Cơ đỏ hồng, Nhiên Huyết bí thuật đã thúc giục đến cực hạn, nhưng vẫn không thể thoát khỏi.

"Bất quá, Hàn mỗ coi như nhân nghĩa, không có đam mê luyện thần hồn làm đèn như Đào trưởng lão, chỉ là mang theo thần hồn Đào Vũ ở bên người để thưởng thức, nếu khi đó Đào trưởng lão có thể gặp được hắn thì tốt..." Bạch ngọc sách. Hàn Lập tiếp tục nói.

"Cẩu tặc, ngươi chớ ép người quá đáng!" Đào Cơ rốt cuộc không thể chịu đựng được, không chạy trốn nữa, thân hình ngừng lại.

Lão vừa dứt lời, ánh lửa trên thân bỗng nhiên đại thịnh, Hỏa Diễm Linh Vực bao phủ tứ phương, rồi nhanh chóng co lại trong phạm vi trăm trượng, ở trong có từng đoàn từng đoàn hỏa vân màu đỏ trôi nổi trên không, bên trong nhiệt độ tăng cao kịch liệt.

Cùng lúc đó, vị trí đan điền của lão lộ ra một sợi hồng mang, da bên ngoài thân lão cũng hiện ra đạo đạo vết nứt giống như nham thạch, một cỗ khí tức vô hình co vào đến cực hạn, rốt cuộc bộc phát ra.


"Ầm ầm" một tiếng nổ vang động trời truyền đến!

Sóng khí cuồng bạo cuốn theo từng sợi khí lãng Hỏa thuộc tính pháp tắc, quét về bốn phương tám hướng, sóng lửa cuồng bạo cuồn cuộn trong nháy mắt trùng kích ra, làm hư không bốn phía bị đốt đến vặn vẹo biến hình.

Hàn Lập đã sớm phát giác ra chuyện này, thân hình đã lùi ra xa.

Bất quá, thời điểm tránh lui, ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào trung tâm vụ nổ, trong mắt lóe ra u tử quang mang.

"Hừ, chút tài mọn!" Nhìn một lát, Hàn Lập không khỏi cười lạnh một tiếng.

Vừa nói, thân hình hắn lần nữa nổ bắn ra, lại trở về trung tâm vụ nổ.

Trong hư không sóng khí nóng cuồn cuộn, Hàn Lập phi thân qua, lại phát hiện lực lượng pháp tắc ẩn chứa trong đó mười phần yếu ớt, không giống uy lực chân chính tự bạo.

Ánh mắt hắn ngưng tụ, liền thấy trong ngọn lửa đầy trời, có mấy trăm đoàn hoả diễm lớn chừng quả đấm, không giống hỏa đoàn bình thường tứ tán, mà là mau chóng bay về một hướng, tiếp xúc với nhau liền dung hợp lại.

Hàn Lập khẽ nhếch miệng cười, vung tay lên phía trước, trong hư không khuấy lên một cơn chấn động, mười tám đạo lưu quang màu xanh bắn ra, hóa thành mười tám thanh phi kiếm bắn thẳng đến.

"Ầm ầm..."

Một mảnh lôi quang màu vàng nhao nhao nổ tung, hóa thành lưới điện màu vàng đầy trời, bao phủ tất cả hỏa đoàn vào trong đó, nổ tung thành vô số mảnh vụn hỏa diễm, vẩy xuống tứ tán.

Hàn Lập thấy thế, lúc này cổ tay vẫy một cái, thu tất cả phi kiếm trở về.

Trên một thanh phi kiếm trong đó có một đạo quang thiểm xanh biếc nhấp nháy, đúng là còn mang theo một chiếc nhẫn trữ vật.

"Muốn giả chết chạy trốn, tốt hơn nên dứt khoát vứt bỏ pháp khí trữ vật, ngay cả chuyện này cũng không nỡ, xem như không quyết đoán." Hàn Lập nắm nhẫn trữ vật trong tay, vừa cười vừa nói.

Nói xong, hắn thu hồi nhẫn trữ vật, quay người phi độn trở về, đi thu dọn khe núi màu xanh bên kia chiến trường.

Sau một hồi lâu, trên tán cây một gốc cổ thụ trong rừng núi phía dưới, có một ít tinh hỏa sáng lên, theo gió phiêu diêu, bay về phía xa biến mất cuối chân trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận