Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: Khongpit

Không lâu sau đó, Hàn Lập và hai người nữa đi tới địa điểm chỉ định, tại bãi biển phía Tây của Đảo Hồng Nguyệt.

Điều khiến ba người kinh ngạc chính là khu vực này lại có chút hoang vu tiêu điều không có người ở. Nhưng suy nghĩ một chút, Đảo Hồng Nguyệt đã bế quan tỏa cảng mấy ngàn năm, khu vực này hoang vắng cũng là một điều bình thường.

Một vài cấm chế được bố trí, tuy rằng có thủ đoạn ẩn nấp xảo diệu, nhưng đối với ba gã Chân Tiên, bọn hắn tự nhiên có thể nhẹ nhàng tránh được.

Mặc dù vậy, ba người cũng không giám có chút chủ quan nào, tiếp tục ẩn nấp khí tức, theo lộ tuyến định sẵn bay tới địa điểm đánh dấu đầu tiên, chính là một toàn thành tên Thiên Thủy.

Hàn Lập vừa phi hành, vừa quan sát hoàn cảnh hòn đảo.

Khu vực phía Tây của Đảo Hồng Nguyệt phần lớn là bình nguyên, trải rộng trên mặt đất là những thảm thực vật tươi tốt, rừng rậm kéo dài liên miên không ngớt.

Không biết có phải vì cấu tạo và tính chất của đất đai trên đảo, tất cả cây cối sinh trưởng đều có màu đỏ sẫm.

Gió biển thổi qua lá cây rì rào, lay động, giống như nhảy múa giữa một biển lửa, cảnh tượng thực sự rất hùng tráng.

Ba người bay qua rừng rậm, tiến vào bình nguyên, cách cánh rừng hơn mười dặm, có một tòa thành không nhỏ, xa xa nhìn lại có thể đọc được tên của tòa thành được ghi trên cổng là “Phong Hải Thành”.

Giao Cửu đeo mặt nạ hình Giao chợt khoát tay, dừng lại.

Hàn Lập cùng Giao Thập Lục đeo mặt nạ hình hổ lập tức dừng lại theo.

“Có chuyện gì vậy?” Giao Thập Lục hỏi, ánh mắt quét khắp nơi xung quanh.

“Chúng ta từ lúc tiến vào đảo đến giờ, đây là lần đâu tiên gặp một tòa thành, không bằng xác nhận vị trí hiện tại. Dù sao bản địa đồ của Giao Tam đại nhân cũng không chính xác, cẩn thận kẻo đi lệch hướng.” Giao Cửu trầm giọng đáp.

“Cũng tốt.” Giao Thập Lục nghe nói chuyện đó, nhẹ gật đầu.

Hàn Lập tự nhiên là không có ý kiến gì, dù sao đã bay đi gần nửa ngày, xác thực cần xác định lại phương hướng di chuyển.

Ba ngươi từ không trung hạ xuống một cách yên lặng không một tiếng động, đi tới thành trì.

Kết quả lại làm cho ba người ngạc nhiên, đều ngẩn ra.

Tòa thành chỗ này không hề nhỏ, nhưng mà không chỉ cửa hàng đóng cửa, tất cả đều yên lặng, không có một tiếng động nào truyền ra, dường như bên trong không có một bóng người!

“Lưu ý, có thể là cạm bẫy của địch nhân!” Giao Cửu truyền âm với hai người Hàn Lập.

Hàn Lập cùng Giao Thập Lục khẽ gật đầu, lặng lẽ tới gần thành trì, xác nhận bên ngoài thành không có cấm chế gì, mới từ từ đi lên trên tường thành.

Bởi vì Giao Tam dặn dò, nên ba người không thả ra thần thức, tất cả đều vận dụng các thủ đoạn khác nhau để tìm tòi, đều không phát hiện bất cứ điều gì dị thường trong tòa thành.

“Xem ra chỉ là một tòa thành trống mà thôi, nhưng mà có chút không đúng rồi.” Giao Cửu lẩm bẩm nói.

“Kỳ quái, tòa thành này không có vẻ gì cổ xưa cho lắm, không lâu trước đây có lẽ còn có người ở chứ, cũng không giống gặp địch nhân tập kích, tại sao lại không còn một bóng người?” Giao Thập Lục nghi hoặc nói.

Hàn Lập nhíu mày, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.

Hắn vừa vận dụng thần thông Linh Mục, chứng kiến không ít nhà cửa trống rỗng, cửa hàng hay nhà trọ cũng đóng cửa, nhưng tất cả đều còn sót lại dấu vết của người ở, có lẽ cách đây không lâu vẫn còn người.

Gió lùa theo từng con đường vắng, một vài cửa sổ không được đóng kĩ, va đập tạo thành tiếng ken két, thỉnh thoảng có vài con mèo, chó hoang chạy qua, tất cả tạo nên một loại cảm giác quỷ dị.

“Sự tình nơi đây không có quan hệ gì với chúng ta. Vị trí của chúng ta hiện tại đã được xác nhận trên bản đồ, liền rời đi thôi, nhiệm vụ quan trọng hơn.” Giao Cửu mở miệng nói, hiển nhiên không muốn quản chuyện nơi đây.

Hàn Lập cùng Giao Thập Lục gật gật đầu, cũng không có lòng dạ nào mà quản chuyện bao đồng.

Ba người bay qua tường thành, tiếp tục di chuyển theo hướng ban đầu.

Địa hình tiếp theo càng ngày càng bằng phẳng, không bao lâu sau, một mảnh thảo nguyên xanh tươi hiện ra trước mặt ba người. Bọn hắn có thể nhìn thấy không ít dê bò đang thong dong ăn cỏ, tuy nhiên lại không thấy một bóng người nào quanh đây.

Thậm chí tại một vài thôn trấn trên thảo nguyên, cũng không thấy bất kì một bóng người nào.

Tại phần cuối của thảo nguyên, lại xuất hiện một tòa thành trì.

Ba người vừa gặp một tòa thành trống, mặc dù không có tính toán lưu lại nơi này, nhưng vẫn theo bản năng nhìn xuống dưới.

Kết quả lại một lần nữa làm ba người kinh ngạc.

“Ồ trong thành cũng không có một bóng người nào, tại sao đây cũng là một tòa thành trống.” Giao Thập Lục cảm thấy kỳ quái hỏi.

“Không cần để ý, có lẽ gần đây khu vực này đã xảy ra chuyện gì đó, vì thế mọi người đã rời đi.” Giao Cửu suy nghĩ một chút rồi nói.

“Nếu tòa thành tiếp theo cũng như vậy, ta cảm thấy cần phải thông báo với những người khác một tiếng.” Hàn Lập nói.

“Nhìn trên bản đồ, phía trước khoảng hai nghìn dặm, còn có một tòa thành lớn.” Giao Cửu gật đầu nói.

Quả nhiên, một lát sau, một tòa thành khác đã xuất hiện trước mắt ba người.

Thành này tên An Thành, diện tích khá lớn, phạm vi chừng mấy trăm dặm.

Vượt qua dự đoán của đám người Hàn Lập, thành này hoàn toàn bình thường, dòng người ra vào đông như đi hội. Bên trong thành cửa hàng như rừng, phi thường nào nhiệt, ngoại trừ phàm nhân còn có không ít những tu si cấp thấp, hoàn toàn khác biệt với hai tòa thành vừa rồi.

“Hắc, người trong tòa thành này không ít, không lẽ những người ở hai tòa thành lúc trước đều tới đây hết?” Giao Thập Lục thả lỏng tinh thần, dùng một giọng điệu trêu trọc nói.

“Hai vị đạo hữu, thời gian chúng ta khá là đầy đủ, hai tòa thành trống có chút quái dị, có lẽ nên điều tra thoáng một chút. Thuận tiện có thể thu thập một chút thông tin về đảo Hồng Nguyệt.” Hàn Lập trầm ngâm một chút rồi đề nghị.

“Giao Thập Ngũ nói có lý, chỉ cần cẩn thận một chút thôi.” Giao Thập Lục nhìn Hàn Lập, gật đầu nói.

“Nếu như nhị vị có ý kiến như vậy, chúng ta tiến vào trong thành điều tra một chút, nhưng phải hết sức cẩn thận.” Giao Cửu nói qua, thò tay chỉ tới một quảng trường ở trung tâm của nội thành.

Một pho tượng màu huyết hồng lẳng lặng đứng đó, tản ra hào quang nhàn nhạt màu đỏ, bao phủ phạm vi hơn trăm trượng xung quanh.

Những người ở xung quanh, vô luận là phàm nhân hay tu sĩ đều tỏ thái đọ vô cùng tôn sùng. Tất cả khi đi qua bức tượng đều khom mình hành lễ, chỉ có điều những tu sĩ ở trong thành có tu vi không cao lắm, cao nhất cũng chỉ đến Kết Đan Kỳ.

Hàn Lập tự nhiên cũng đã sớm để ý tới pho tượng này, chính là một pho tượng bình thường dùng để thu thập Tín Niệm Lực.

Đảo chủ đảo Hồng Nguyệt Công Thâu Hồng chính là một gã Địa Tiên, sắp đặt pho tượng của gã ở các nơi cũng là điều bình thường.

Nhưng dựa vào tin tình báo của Vô Thường Minh, Công Thâu Hồng tu luyện công pháp có chút đặc thù, dường như có thể cảm nhận được những điều xảy ra xung quanh pho tượng. Chính vì vậy, bọn họ lẻn vào toà thành này cũng không thể lỗ mãng làm càn.

Hàn Lập với điều này, vẫn còn có chút hoài nghi trong lòng.

Trong một đoạn thời gian trước đây, hắn đã cố gắng tìm hiểu những tài liệu về pho tượng phổ thông dùng để thu thập tín niệm lực. Những pho tượng này không phải là Địa Chích Hóa thân, bản thân nó cũng không có ngũ giác.

Nhưung nếu Vô Thường Minh đã nói như vậy, hắn tự nhiên không rảnh đem thân ra làm thí nghiệm.

Mặc dù có mặt nạ che đậy khí tức, ba người đều tận lực thu liễm khí tức bản thân.

Nhìn xung quanh náo nhiệt, Hàn Lập có chút cảm khái trong lòng, hồi tưởng khoảng thời gian ở Linh Hoàn Giới, cùng Liễu Nhạc Nhi hành tẩu giang hồ.

Lúc ấy, hắn mặc dù chưa khôi phục thần chí, nhưng khoảng thời gian này hắn vẫn nhớ kĩ.

Tại tu tiên giới tàn khốc, lãnh huyết vô tình, tiểu cô nương này đã coi hắn thực sự trở thành ca ca, hết lòng chăm sóc, điều này thực sự khó gặp, hắn mơ hồ có thể thấy một chút hình ảnh tiểu muội Ảnh Tử trên người đối phương.

Hiện tại, nàng bị một người được coi là đồng tộc mang đi, không biết là đi tới nơi nào.

Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên vang lên thanh âm truyền âm của Giao Thập Lục.

“Phía trước có một tửu lâu, không bằng đi vào đó một chút.”

Hàn Lập khôi phục lại tinh thần, thuận theo lời đối phương nhìn về phía trước, xuất hiện một quán rượu ba tầng.

Ba người vừa mới vào cửa, một tiểu nhị đã rất lanh lợi ra chào đón.

“Cho chúng ta một gian phòng cao cấp, yên tĩnh.” Không đợi tiểu nhị mở miệng, Giao Thập Lục đã mở miệng phân phó.

“Tốt, mời ba vị quan khách theo tiểu nhân.” Tiểu nhị liên tục gật đầu, dẫn ba người lên lầu hai, tiến vào một căn phòng sang trọng hào nhoáng.

“Đi hâm nóng hai bầu rượu, làm mấy món nhắm ngon nhất của quán các ngươi. Làm nhanh lên một chút, bạc này dùng để thanh toán, còn thừa cũng không cần trả lại.” Giao Thập Lục sau khi ngồi xuống, rất quen thuộc lấy ra một thỏi bạc ném cho tiểu nhị.

Hàn Lập nghe vậy, liếc mắt nhìn Giao Thập Lục, với dáng vẻ của hắn, có lẽ thường xuyên qua lại quán rượu của thế tục.

Giao Cửu lúc này cũng nhìn về phía Giao Thập Lục.

Tiểu nhị thấy bạc, lập tức vui vẻ cười nói, miệng vâng dạ liên tục, bước nhanh ra ngoài.

“Ha ha, làm cho hai vị chê cười. Tại hạ mặc dù sớm đã Ích Cốc không biết bao nhiêu năm, nhưng với rượu cùng thức ăn của thế tục, một mực không dứt bỏ được.” Giao Thập Lục thấy ánh mắt khác thường của hai người còn lại, có chút ngượng ngùng giải thích.

“Đạ hữu không cần ngại, mỗi người mỗi sở thích. Lại nói tiếp, ta cũng có một khoảng thời gian hưởng thụ những món ngon của thế tục, hôm nay lại hưởng thụ một lần nữa, thoả mãn cái cám giác được ăn uống.” Giao Cửu cười hặc hặc nói.

Tiểu nhị rất nhanh mang đến từng đĩa thức ăn, bày biện rượu cùng thức ăn lên bàn.

Tay nghề của đầu bếp tại tửu lầu quả nhiên không tầm thường, mùi đồ ăn cùng mùi rượu làm cho người ta chảy nước miếng.

Giao Thập Lục rót cho mỗi người một chén rượu đầy, không khách sáo uống liền một lúc hai chén, lộ vẻ thỏa mãn.

Hàn Lập thấy cảnh này, mỉm cười, cũng cầm lấy chén rượu hơi nhấp một chút.

“Ba vị quan khách chậm dùng, tiểu nhân xin phép cao lui.” Tiểu nhị nói, đang định quanh người bước ra ngoài.

“Chờ một chút, tiểu nhị.” Giao Cửu đột nhiên mở miệng, gọi tiểu nhị lại.

“Khách quan có gì phân phó?” Tiểu nhị dừng chân, xoay người lại cung kính hỏi.

“Ba người chúng ta là thương gia vừa mới tới từ phương Nam. Trước đây vày ngày có đi qua Phong Hải Thành cùng Mặc Lâm Thành, chỗ đó tại sao lại không một bóng người, các ngươi ở An Thanh chắc cũng biết chút tin tức chứ.” Giao Cửu mỉm cười hỏi.

“A vị khách quan này hỏi chính là.... Bọn họ trước đây không lâu đều bị gọi đi Triều Thánh tại Hồng Nguyệt Thành rồi, tự nhiên tất cả đều đã đi, vườn không nhà trống.” Tiểu nhị vừa cười vừa nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui