Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: hoangdz2014

"Hắn chính là Hàn Lập? Người mà một mình chém giết cả Kim Nguyên Tiên Cung, sau đó có thể toàn thân trở ra..." Sau nửa ngày, Tô An Thiến mới hồi phục tinh thần, thì thào nói.

Ánh mắt Cận Lưu đặt lên người Hàn Lập, càng trở nên phức tạp

Lôi Ngọc Sách liếc mắt nhìn Văn Trọng, khẽ lắc đầu, người kia hiểu ý gật đầu, hai người đều ghé mắt đứng ngoài quan sát, im hơi lặng tiếng.

Sau phút giây kinh ngạc lúc trước, Tô An Thiến rất nhanh khôi phục bộ dạng băng lãnh như trước kia, cũng không có ý tứ mở miệng.

Giao Tam cùng Hồ Tam đương nhiên sẽ không nhiều lời.

Xà Thiềm thấy vậy, ánh mắt lần lượt đảo qua trên thân từng người, cuối cùng dừng lại trên thân hai huynh muội Lam Nguyên Tử.

"Xin Xà trưởng lão thứ tội, hai huynh muội chúng ta lúc trước đã lập lời thề, bên trong bí cảnh Tuế Nguyệt Tháp tuyệt đối sẽ không ra tay đối phó với Hàn đạo hữu, nếu như cần chúng ta động thủ, kính xin chờ sau khi rời khỏi nơi này." Trên mặt Lam Nguyên Tử lộ vẻ khó xử, ôm quyền nói ra.

"Khốn kiếp! Đúng sai trước mắt đã rõ ràng như thế, không cần tuân theo một lời thề nho nhỏ, chẳng lẽ các ngươi đã quên mục đích truy tìm người này?" Xà thiềm cố ý tăng thêm ngữ khí hai chữ "Mục đích", nói ra.

Lam Nguyên Tử nghe thấy vậy, sắc mặt hơi đổi, sau một chút do dự vẫn duy trì tư thế ôm quyền tạ lỗi, không chịu đứng dậy.

Lam Nhan thấy thế, cũng vội vã cúi đầu ôm quyền, im lặng không nói.

"Tốt, tốt, tốt...Lam thị huynh muội hai ngươi làm tốt lắm, chờ ta trở về nội môn sẽ bẩm báo việc này lên lão tổ, để xem các ngươi giải thích với sư phụ như thế nào." Xà Thiềm thấy thế, liên tục nói mấy tiếng "Tốt", tức giận đến nỗi vừa cười vừa nói.

Lam Nhan nghe thấy vậy, sắc mặt biến đổi, muốn đứng lên.

"Trái lệnh không sợ, nếu như hôm nay ta và ngươi thất tín, sư phụ lão nhân gia người mới bị thương tâm mà chết." Lam Nguyên Tử ở bên cạnh níu chặt ống tay áo nàng, truyền âm nói ra.

Lam Nhan lúc này mới khom người ngồi xuống, không còn động tác gì nữa.

Những người khác không trợ giúp cũng không sao, nhưng ngay cả người trong tông môn mình cũng không chịu ra tay, điều này làm cho Xà Thiềm cảm thấy rất bẽ mặt, ánh mắt âm trầm quét qua trên thân hai người.

"Hi vọng huynh muội các ngươi nhớ kĩ lựa chọn ngày hôm nay, tốt nhất sau này đừng nên hối hận." Xà Thiềm bao hàm ý tứ cảnh cáo, chậm rãi nói.

Cận Lưu nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên tiếu ý, khoanh tay đứng ngoài quan sát.

Gã biết rõ giờ phút này Xà Thiềm càng phẫn nộ, sau này ra tay đối phó với Hàn Lập càng thêm tàn nhẫn, điều này khiến gã vui mừng không thôi.

Hàn Lập chắp tay đứng yên tại chỗ, trong đầu lặng lẽ tính toán cách đối phó với xấu phụ áo vàng trước mắt, từ đầu đến cuối vẻ mặt không có bất cứ biến hóa nào, thậm chí hắn còn ung dung nở một nụ cười nơi khóe miệng.

"Để xem ngươi có thể ung dung được bao lâu?" Cận Lưu thấy vậy, trong lỗ mũi phát ra một tiếng "Xùy" nhẹ, nghĩ thầm trong đầu.

"Chư vị nếu như lựa chọn đứng ngoài cuộc, vậy thì làm khán giả cho tốt, tốt nhất nên cách xa một chút." Xấu phụ áo vàng vừa dứt lời, trong nháy mắt thân hình không có dấu hiệu gì đột nhiên biến mất tại chỗ, trên mặt đất chỉ lưu lại một vầng sáng màu vàng.

Mọi người thấy thế, nhao nhao rời ra xa.

Tiếp theo trong nháy mắt, bão cát sau lưng Hàn Lập đột ngột nổi lên, sau đó bay lên một mảnh cát vàng, từ bốn phương tụ lại, vây quanh Hàn Lập.

Hàn Lập sớm đã phòng bị điều này, Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể nghịch chuyển, thân hình nháy mắt biến mất tại chỗ, khiến cho mảnh cát vàng kia rơi vào khoảng không.

Chỉ thấy sau khi cát vàng rơi xuống đất, trong nháy mắt bắn ra tung tóe, một màn sáng màu vàng hiện lên mở rộng ra bốn phương tám hướng, trong tích tắc đã bao phủ toàn bộ phạm vi gần trăm dặm.

Ở bên trong, Hàn Lập lập tức cảm thấy cả người trầm xuống, trên mặt đất truyền đến một cỗ lực lượng áp chế thập phần trầm trọng, trong hư không dường như có một vài ngọn núi vô hình ép xuống, khiến cho thân hình hắn không xê dịch được.

Trong pham vi Linh vực của Xà Thiềm, trên đại mạc cát vàng cảnh vật đổi dời, chỗ biên giới hiện ra từng dãy núi, thế núi không cao, uốn lượn kéo dài, liếc nhìn lại, chỉ thấy trên núi rất hoang vu, trơ trụi không có mấy phần sinh khí.

Mà tới gần khu vực Hàn Lập bên này, trên mặt đất lại phun trào hoàng quang, khắp nơi hiện ra hình dạng lớn nhỏ khác nhau, đều là bùn nhão màu vàng, dịch thể màu vàng đất bên trong hơi hơi dâng lên, bên trong thỉnh thoảng nổi lên từng cái bọt khí màu vàng cực lớn.

Hàn Lập ngửi thấy bên trong phát ra mùi hôi, không khỏi nhăn mũi một cái, chỉ cảm thấy muốn nôn ọe ra.

"Túc túc, túc túc..."

Đúng lúc này, trong tai Hàn Lập bỗng nhiên vang lên một hồi âm thanh tiếng ếch kêu khe khẽ, trong lòng hắn khẽ động, vội quay đầu nhìn ra sau lưng, vẻ mặt không khỏi hơi đổi.

Chỉ thấy cách hắn ngoài mấy trăm trượng, trong một vũng bùn nhão, một cái đầu cóc to bằng cả một tòa nhà theo dòng nước đục ngầu hiện ra, hai con mắt vàng óng lạnh như băng nhìn theo hắn, lớp da trên đầu nổi chi chít mụn nhọt, làm cho người nhìn cảm thấy buồn nôn.

Cổ tay Hàn Lập hơi rung lên, bên người lập tức phát ra một trận điện quang màu vàng, ba mươi sáu thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đồng thời hiện ra, ở trên không lướt nhanh một cái, bắn về cái đầu cóc màu vàng cực lớn kia.

"Ầm ầm..."

Mũi kiếm lướt qua phát ra một hồi âm thanh như dòng điện bị khuấy động, bởi vì vẫn nằm trong Linh Vực nên bị lực lượng pháp tắc Thổ thuộc tính áp chế, tốc độ so với lúc bình thường chậm hơn rất nhiều, nhưng khí thế và uy lực không suy giảm chút nào.

Mắt thấy thời điểm phi kiếm tới gần, kiếm quang tụ lại, lôi điện kích động, đang muốn chém xuống, con cóc màu vàng kia đột nhiên nhảy vào bên trong vũng bùn, biến mất không thấy đâu.

Hàn Lập vội vàng vận chuyển Luyện Thần Thuật, thúc giục thần thức tìm kiếm con cóc, kết quả lại chỉ phát hiện ra bốn phía ngập tràn lực lượng pháp tắc Thổ thuộc tính, không thể phát hiện ra tung tích con cóc kia.

"Lấy Linh Vực của bản thân che đậy, khí tức hoàn toàn dung hợp, cái này cũng có chút khó giải quyết." Nội tâm Hàn Lập xiết chặt, lông mày cũng nhíu lại, không nhịn được tự lẩm bẩm một mình.

Vừa dứt lời, hắn chợt phát hiện mặt đất dưới chân đột nhiên chấn động kịch liệt, cả người và mặt đất cùng lúc bay lên không trung, phía dưới đột nhiên lao ra một con cóc.

Vẻ mặt Hàn Lập không đổi, đưa tay vung mạnh một cái, ba mươi sáu thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức nhao nhao rung động mãnh liệt bay ngược về, bảo vệ xung quanh người hắn.

Nhưng phi kiếm còn chưa kịp tới gần, hắn chợt phát hiện trên đầu tối sầm lại, một ngọn núi cỡ trăm trượng bỗng nhiên từ xa bay vọt tới, trực tiếp đập xuống đầu hắn.

Nếu ngọn núi này chỉ là vật bình thường, Hàn Lập tự nhiên không sợ, nhưng trên thực tế có khi nó lại là vật được luyện hóa bên trong Linh Vực tạo vật cảnh của Xà Thiềm, ẩn chứa lực lượng pháp tắc Thổ thuộc tính nồng đậm, ai biết lực lượng mạnh mẽ cỡ nào?

Lông mày Hàn Lập cau lại, hai tay hợp lại chỉ thẳng lên trên, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức đổi hướng, nhao nhao bay vụt lên trên.

Mắt thấy ngọn núi chỉ trong gang tấc sẽ đập trúng Hàn Lập, ba mươi sáu thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đồng loạt phát ra âm thanh chói tai, nhao nhao đâm vào dưới đáy ngọn núi, trên thân kiếm hiện lên hào quang hai màu vàng xanh mãnh liệt, lôi quang kiếm ảnh ào ào tuôn ra.

Chỉ thấy lôi quang màu vàng đầy trời liên kết tụ tập lại một chỗ, tạo thành một Lôi Hải màu vàng cực lớn nâng cả ngọn núi lên, ngăn cản khí thế đập xuống.

Hàn Lập ngay tức khắc vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công, cả người xoay một cái, bộ dạng như từ trên trời lao xuống, thu nắm đấm lại bên hông, chuẩn bị nện xuống một quyền.

Mặt đất sớm đã nứt toác, sụt lún thành một cái hố to, phía trong hiện ra một con cóc vàng cực lớn đang mở to mắt nhìn lên, cái miệng to như chậu màu gần bằng cả cái hố, lao lên nuốt lấy Hàn Lập.

Thân hình Hàn Lập nhanh chóng lao xuống, trong khoảnh khắc đã rơi vào trong miệng cóc.

Hai mắt con cóc lãnh mang chớp động, cái miệng khổng lồ mãnh liệt khép lại, nuốt Hàn Lập vào trong.

Cùng lúc, quyền thế Hàn Lập cũng đã ngưng tụ thành, trên quyền đầu tỏa ra hào quang mãnh liệt, một quyền đập xuống.

Chỉ nghe "Oanh" một tiếng thật lớn.

Một mảnh bạch quang sáng chói từ trong miệng cóc nở rộ ra, cái miệng khổng lồ đang đóng chặt kia bị một cỗ cương phong cùng khí kình vô cùng cường đại phá ra vô số lỗ hổng, bên trong phát ra đầy trời tinh quang rực rỡ.

Ngay sau đó, lại "Ầm ầm" một tiếng nổ lớn, cái đầu cóc màu vàng nháy mắt nổ tung, bên trong hiện ra bóng dáng Hàn Lập.

Con cóc màu vàng vừa bị diệt sát, cảnh vật xung quanh lập tức phát sinh biến hóa, màn sáng Linh Vực kia kịch liệt co rút lại, trong nháy mắt chỉ còn một phần mười, thoạt nhìn hào quang cũng dần trở nên ảm đạm, dường như sắp biến mất.

Cùng lúc đó, ngọn núi trên không trung đột nhiên như bị hòa tan, biến thành một vũng bùn nhão màu vàng đất, từ trên không lả tả rơi xuống như mưa.

Hàn Lập ở phía dưới tránh không kịp, cả người ướt đẫm.

Cổ tay hắn xoay một cái, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm nhao nhao bay ngược về, bị hắn thu vào trong cơ thể.

"Làm sao có thể?"

Đám người trốn ngoài xa thấy một màn như vậy, thần sắc lộ ra vẻ cổ quái, hiển nhiên rất khó tin Xà Thiềm đường đường là một Đại La lại bị thua như vậy.

Cận Lưu đứng trong đám người vẻ mặt biến hóa không ngừng, lộ ra vẻ thất vọng, rồi lại phẫn nộ.

Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh.

Thân thể Hàn Lập giữa không trung bỗng nhiên cứng đờ, toàn bộ thân thể dường như đột nhiên bị đông kết tại chỗ, không thể khống chế từ trên không rơi thẳng xuống, "Phanh" một tiếng, đập xuống mặt đất.

"Không tốt!" Giao Tam nhướng mày, thân hình lập tức lướt tới trước hơn mười dặm.

"Ngươi muốn làm gì, đừng quên nhiệm vụ lần này? Lấy đại cục làm trọng..." Hồ Tam thấy thế vội vàng đuổi theo ngăn cản nàng.

Giao Tam nghe vậy, lúc này mới dừng bước, nhìn về phía xa xa.

Chỉ thấy bùn nhão lúc trước nhỏ xuống người Hàn Lập, bây giờ đã hóa thành một lớp áo bằng bùn quấn quanh người, hơn nữa ngưng kết thành một lớp vỏ đất màu vàng, thoạt nhìn giống như một bức đào tượng hình người bình thường. (Đào tượng - tượng đất hình người chôn chung với người chết)

Nhưng mà trên bức đào tượng hình người nhìn như bình thường kia, lớp vỏ bùn ngoài thân Hàn Lập rải rác xuất hiện từng đường vân cổ quái, phía trên ẩn chứa lực lượng pháp tắc Thổ thuộc tính vô cùng cường đại, giống như một cỗ cấm cố pháp tắc vô cùng cường đại, phong cấm Hàn Lập lại.

Mới đầu thân thể Hàn Lập dường như còn hơi vùng vẫy vài cái, nhưng màu sắc lớp vỏ bằng bùn nhão theo một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng biến hóa, thân thể Hàn Lập bắt đầu không còn nhúc nhích.

Sau khi lớp vỏ bằng bùn triệt để ngưng kết khô khốc, bên trong vũng bùn nhão cách mặt đất không xa, truyền đến một tiếng "Phốc xuy", một con cóc lớn bằng bàn tay toàn thân bao phủ bùn nhão nhảy lên mà ra, hào quang màu vàng đất trên thân sáng rõ, biến thành xấu phụ áo vàng.

"Hắc hắc! Chỉ là một tiểu tu Thái Ất cảnh, lại tự cho rằng bản thân có thể gây ra bao nhiêu sóng gió đây?" Xà Thiềm liếc mặt nhìn "Đào tượng" bên cạnh, trong mắt ngập tràn vẻ mỉa mai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui