Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: NguyenDzung
Biên: Độc Hành & Sherlock

Thân ảnh nhóm người Hàn Lập biến mất về phía xa. Gần một vị trí trên vách đá, bạch quang chớp động, ở chính giữa đồng thời nổi lên hai thân ảnh, chính là Đồng Sư yêu ma và Bạch Cốt yêu ma.

Những tên Ma tộc khác lại không trông thấy bóng dáng, không biết đã đi đâu.

Hai tên này đứng gần nhau, tựa hồ cả hai có vẻ rất thân quen.

“Không ngờ thần thức tên tu sĩ Nhân tộc kia lại mạnh như thế, Thiên Cốt Hoàn suýt nữa không thể che giấu được.” Bạch Cốt yêu ma thở nhẹ ra một hơi, há miệng phun ra một cái vòng tròn màu trắng.

Vòng tròn màu trắng giống như dùng loại xương trắng nào đó luyện chế thành, xung quanh sương mù màu trắng lượn lờ lơ lửng, mặt ngoài chớp động bạch quang nhu hòa nhưng không có chút khí tức nào tản mát ra. Không chỉ như thế, khí tức của Đồng Sư yêu ma và Bạch Cốt yêu ma đều bị giữ lại, không hề tản mát ra mảy may.

"Ngươi mặc dù bị giam cầm nhiều năm như vậy, nhưng cũng không nhàn rỗi, cái Thiên Cốt Hoàn này được ngươi tế luyện ngày càng tinh diệu, chỉ sợ sắp đạt tới Ngũ phẩm rồi." Đồng Sư yêu ma nhìn cốt hoàn màu trắng một chút, nói ra.

"Mấy năm này bị phong ấn ở nơi tối tăm không ánh mặt trời kia, không có Ma khí cung cấp, căn bản không cách nào tu luyện, chỉ có thể chuyên tâm tế luyện Ma bảo. Lại nói, Lôi Yểm Đao của ngươi cũng không kém bao nhiêu đâu." Bạch Cốt yêu ma thở dài, bất đắc dĩ nói ra.

Đồng Sư yêu ma nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng nhớ tới Huyền Minh Thần Chùy bị hủy diệt, sắc mặt lại lập tức trầm xuống.

"Không ngờ tặc tử họ Hàn kia không chỉ thần thông lợi hại, thần thức cũng cường đại như thế. Vốn tưởng rằng dựa vào Thiên Cốt Hoàn của ngươi có thể thần không biết quỷ không hay lẻn tới gần bọn chúng, nhanh chóng đánh lén tặc tử họ Hàn và tên Hùng Sơn kia để báo mối thù hủy bảo đoạt tơ. Hiện tại xem ra không thể rồi." Trong mắt Đồng Sư yêu ma lập tức hiện lên một chút hận ý, không cam lòng nói.

"Đã nhiều năm như vậy, tính nết ngươi ngược lại không thay đổi chút nào, nếu bị thua thiệt lập tức muốn trả thù." Bạch Cốt yêu ma lắc đầu, nói ra.

"Sống ở thế gian, nếu không thể khoái ý ân cừu, sống còn có ý nghĩa gì." Đồng Sư yêu ma khẽ nói.

Bạch Cốt yêu ma liếc mắt nhìn y, bất giác thở dài.

"Đúng rồi, những sợi tơ pháp tắc kia của ngươi thực sự bị tên kia luyện hóa sao? Ngươi đã cô đọng ra pháp tắc chi hoàn, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đã bị hắn luyện hóa được?" Bạch Cốt yêu ma lập tức nghĩ tới một chuyện, hỏi.

"Hàn tặc tử kia có trong tay một cái hồ lô, hẳn là một kiện Tiên Thiên Tiên Khí, có hiệu quả luyện hóa cực mạnh. Những sợi tơ pháp tắc của ta là bị Tiên Thiên hồ lô kia thu lấy luyện hóa." Đồng Sư yêu ma căm hận nói ra.

"Tiên Thiên Tiên Khí! Khó trách, Tiên Thiên Tiên Khí được thiên địa thai nghén thành, bên trong ẩn chứa pháp tắc cực kỳ lợi hại." Bạch Cốt yêu ma chợt nói.

"Tặc tử họ Hàn Kia thu lấy của ta gần nửa sợi tơ pháp tắc, vô luận như thế nào ta cũng phải đoạt lại. Cho dù hắn có Tiên Thiên Tiên Khí luyện hóa sợi tơ pháp tắc của ta, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, khí tức bản nguyên của sợi tơ pháp tắc có lẽ vẫn chưa bị luyện hóa. Chỉ cần có thể đoạt lại, ta vẫn có thể tế luyện chúng một lần nữa trở về bản nguyên." Đồng Sư yêu ma nói thêm.

"Lão Tam, đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa thực lực cũng không yếu, chỉ dựa vào hai người chúng ta tuyệt không phải là đối thủ. Ta thật vất vả mới thoát khốn ra nên sẽ không đi theo ngươi tìm chết, chớ trách ta không nói tình nghĩa huynh đệ!" Sắc mặt Bạch Cốt yêu ma biến đổi, khẽ nói.

"Nhị ca yên tâm, ta mặc dù không thông minh, nhưng cũng không phải đồ đần, sẽ không làm cái việc xông lên tìm chết. Nghe bọn chúng nói chuyện, kế tiếp chúng còn muốn tiếp tục tìm kiếm trận nhãn khác. Đám gia hỏa tham lam này nhìn thấy những bảo vật trên trận nhãn, chắc chắn nhịn không được mà ra tay cướp đoạt. Chúng ta cứ nhanh chân theo sau, thời điểm quan trọng nên giúp chúng một chút, cứu đại ca và mọi người ra. Chờ năm huynh đệ chúng ta tập hợp đủ, đối phó những người này còn không phải dễ dàng sao?" Đồng Sư yêu ma cười hắc hắc một tiếng, nói.

Bạch Cốt yêu ma nghe những lời này, ánh mắt híp lại, nhất thời không nói lời nào.

"Thế nào, nhị ca, ta nói không đúng sao?" Đồng Sư yêu ma ngẩn ra hỏi.

"Ngươi nói không sai, chỉ là cứu bọn đại ca ra, phải phá giải ba chỗ trận nhãn cuối cùng kia. Năm trận nhãn bị phá toàn bộ thì lực lượng phong ấn đại trận sẽ bị suy yếu đến mức tận cùng, vạn nhất để cho Hắc Thiên Ma Tổ thoát khốn ra, chỉ sợ một người chúng ta cũng không thể nào sống sót rời khỏi đây. Đừng quên năm đó sở dĩ Hắc Thiên Ma Tổ bị phong ấn có quan hệ lớn với chúng ta đấy." Bạch Cốt yêu ma lo lắng nói ra.

"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta không cứu bọn đại ca ra?" Đồng Sư yêu ma nghe vậy, sắc mặt biến đổi, lập tức truy vấn.

"Kẻ nào lén lén lút lút trốn tại đó, đi ra!" Bạch Cốt yêu ma đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên quay người lại nhanh như chớp, đồng thời năm ngón tay tung ra một trảo.

Năm đạo bạch quang theo đầu ngón tay gã bắn ra, chộp vào hư không gần đó. Năm đạo quang mang này hiện ra màu sáng trắng, giống như bạch cốt sau khi hòa tan tạo thành hào quang, chuyển động phát ra tiếng xương cốt nổ xoèn xoẹt xoèn xoẹt.

Năm đạo bạch quang bạo liệt ra, chỗ hư không kia chớp động kịch liệt, một bóng người toàn thân phủ kín kim quang đỏ đậm quỷ dị hiện ra. Năm đạo bạch quang chưa biến mất, quay tít một vòng, hóa thành một bàn tay bạch cốt lớn, phía trên quấn lấy từng đạo bạch sắc hỏa diễm sáng ngời nhưng lại không nóng chút nào, trảo xuống bóng người đỏ đậm mãnh liệt.

Những nơi năm ngón tay đi qua, hư không bị kéo lê thành năm đạo vết tích dài màu đen. Bóng người đỏ đậm không hoảng hốt chút nào, trên người kim quang đậm đặc, lập tức hóa thành một tầng ánh sáng vàng, khuếch tán ra xung quanh. Những nơi ánh sáng vàng đi qua, bạch cốt đại thủ lập tức đình trệ tại đó, tiếp đó vỡ vụn từng tấc một, phiêu tán biến mất.

...

Cùng giờ khắc này, Hàn Lập đang phi độn lên cao của ngọn núi phía trước, kim quang trên thân hơi ba động, ánh mắt lần thứ hai lóe lên, nhìn lại phía sau, sâu trong đôi mắt loé lên vẻ tàn khốc.

"Hàn huynh, làm sao vậy?" Giao Tam một bên chú ý tới cử động Hàn Lập, hỏi.

"Không có gì." Nét mắt Hàn Lập không biểu lộ ra mảy may, tăng thêm tốc độ phi độn về phía trước.

Giao Tam nhìn bóng lưng Hàn Lập, đôi mi thanh tú nhăn lại, nhìn lại phía dưới, nhưng rất nhanh lắc đầu, thu hồi ánh mắt đuổi theo.

...

"Cái này là..." Bạch Cốt yêu ma thấy cảnh này, sắc mặt biến đổi.

Đồng Sư yêu ma cũng nổi giận gầm lên một tiếng, lật tay tế ra lôi đao màu đen đang muốn chém ra, lại bị Bạch Cốt yêu ma ngăn lại.

"Hặc hặc, nhiều năm không gặp, Bạch Cốt pháp tắc của Bạch Cốt đạo hữu càng ngày càng quỷ quyệt tàn nhẫn!" Thân thể bóng người màu đỏ loé lên kim quang, hiện thân chính là Kỳ Ma Tử.

Khí tức trên người lão như vực sâu, tu vi xem ra đã khôi phục hoàn toàn.

"Là ngươi!" Bạch Cốt yêu ma trông thấy Kỳ Ma Tử, trong mắt loé lên lãnh mang, tựa hồ nhận ra Kỳ Ma Tử.

"Nhị ca, ngươi nhận ra người này? Hắn là ai?" Đồng Sư quái dị trừng mắt hỏi.

"Tam đệ, vị này chính là Kỳ Ma Tử đạo hữu, năm xưa là nhị đệ tử của Di La lão tổ Chân Ngôn Môn, về sau phản sư đầu phục Thiên Đình." Ánh mắt Bạch Cốt yêu ma lóe lên, dùng giọng điệu giễu cợt nói ra.

"Ha ha, thì ra ngươi chính là phản đồ Chân Ngôn Môn, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, ngưỡng mộ đã lâu." Đồng Sư yêu ma giật mình, dò xét trên dưới Kỳ Ma Tử, vẻ mặt khinh thường.

"Kỳ Ma Tử đạo hữu, ta nghe nói trong vụ tiêu diệt Chân Ngôn Môn, các hạ lập được công lao không nhỏ, hôm nay có lẽ đã giữ quyền cao chức trọng ở Thiên Đình rồi?" Bạch Cốt yêu ma cười quái gở, nói.

"Năm đó gia sư nghịch thiên mà đi, bổn tôn nhiều lần khuyên can nhưng vô dụng, bất đắc dĩ đành phải bỏ tối theo sáng, đầu nhập dưới trướng Thiên Đình. Về phần địa vị ta hôm nay, được Đạo Tổ coi trọng, chưởng quản Tiên Ngục, chính là Tiên Ngục chi chủ." Trên mặt Kỳ Ma Tử không lộ ra mảy may hổ thẹn hay mất tự nhiên, cười nói.

Đồng thời lão lật tay lấy ra một lệnh bài màu vàng hình dạng đầu hổ, giơ tay vuốt vuốt.

Lệnh bài thoạt nhìn rất bình thường, không có bao nhiêu thần kỳ, chỉ có tại chính giữa lệnh bài viết hai chữ lớn phong cách cổ xưa: Ngục Chủ. Một cỗ khí tức khó hiểu theo hai chữ lớn trên lệnh bài lộ ra, khiến hư không phụ cận hơi rung động.

Bạch Cốt yêu ma chứng kiến thần sắc Kỳ Ma Tử như vậy, vẻ trào phúng trên mặt chậm rãi thu lại, thần sắc hiện lên vẻ ngưng trọng.

"Hừ! phản đồ thì lão tử thấy cũng nhiều, nhưng mà giống như ngươi bán đứng sư môn, lại không áy náy chút nào, còn một bộ dáng yên tâm thoải mái, đúng là cặn bã, cũng thật là lần đầu tiên ta nhìn thấy." Đồng Sư yêu ma "phì" một tiếng, cả giận nói.

"Các hạ là Đồng Sư Vương trong Thương Sơn Ngũ Vương tiếng tăm lừng lẫy Ma Vực a, vốn nghe tiếng các hạ tính như lửa, ngày hôm nay vừa thấy quả là thế. Bổn tôn thích nhất là những người như Đồng Sư đạo hữu." Kỳ Ma Tử nhìn Đồng Sư yêu ma một cái, bình thản cười nhạt nói, thần sắc vẫn không giận chút nào.

Đồng Sư yêu ma được Kỳ Ma Tử tán dương, giống như nuốt sống một con ruồi, lần thứ hai xì một tiếng khinh miệt, đang muốn nói thêm nữa.

"Tam đệ." Bạch Cốt yêu ma quát to một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.

Đồng Sư yêu ma thấy thần sắc Bạch Cốt yêu ma, thu miệng lại không nói nữa.

"Nguyên lai các hạ đã là Tiên Ngục chi chủ, thật đúng là đáng chúc mừng. Không biết Ngục Chủ đại nhân tại sao lại xuất hiện ở nơi đây?" Bạch Cốt yêu ma liếc nhìn lệnh bài màu vàng kia một chút, ánh mắt nhíu lại hỏi.

"Bạch Cốt đạo hữu không cần phải lo lắng, bổn tôn lần này là một thân một mình đến đây thực sự không phải là phụng mệnh Thiên Đình đến. Hơn nữa, bây giờ Tiên Ngục do ta làm chủ không giống như Tiên Ngục trước kia, bổn tôn sẽ không xuất thủ với hai vị. Trái lại, chúng ta còn có thể hợp tác." Kỳ Ma Tử thu hồi lệnh bài, cười nói.

"Các hạ nói thế là ý gì?" Bạch Cốt yêu ma nghe Kỳ Ma Tử nói vậy, thần sắc trên mặt thoáng an tâm, nhưng vẻ đề phòng bên trong lại càng sâu đậm, hỏi ngược lại.

"Mới vừa nghe nhị vị đạo hữu nói chuyện với nhau, có chút thù hận với mấy kẻ phía trước, bổn tôn vừa vặn có chút ân oán gút mắc với bọn họ. Bạch Cốt đạo hữu, ngươi ta là chỗ quen biết cũ, chúng ta liên thủ hành động thì thế nào?" Kỳ Ma Tử nhìn hướng đám người Hàn Lập rời đi một chút, nói ra.

"Liên thủ? Kỳ Ma Tử đạo hữu hôm nay đã đạt tới Đại La cảnh giới, tu luyện lại là Thời Gian pháp tắc, chẳng lẽ còn có chuyện gì làm không được, cần huynh đệ chúng ta tương trợ?" Ánh mắt Bạch cốt yêu ma chớp động hỏi.

"Không thể nói như vậy, thực lực bổn tôn tuy mạnh nhưng những kẻ phía trước có nhân số rất nhiều, thực lực đều không kém, thực tế trong đó có một người lợi hại đến cực điểm, bổn tôn cũng không nắm chắc có thể đối phó. Về điều này, Đồng Sư đạo hữu chắc hẳn hiểu rất rõ." Kỳ Ma Tử cười nói.

"Hừ!"

Đồng Sư yêu ma nghe vậy, trong đầu hiện ra thân ảnh Hàn Lập, ánh mắt loé lên vẻ tàn khốc, hừ lạnh một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui