Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

"Chư vị không nên như thế, mục đích chúng ta tới đây đều giống nhau, là vì đoạt bảo mà thôi, bọn hắn tuy là yêu ma, nhưng cũng không có thâm cừu đại oán gì với các ngươi, cần gì phải cừu thị như vậy?" Kỳ Ma Tử thấy hai phe giằng co, bầu không khí có chút vi diệu, mở miệng nói ra.

"Hừ! Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác. Những yêu ma này năm đó làm hại sinh linh Tiên giới, sau đó bị trấn áp nơi này không dưới trăm vạn năm, nếu nói không có lòng thù hận chúng ta, không muốn ăn chúng ta cho thống khoái, ngươi cảm thấy chúng ta có tin được hay không?" Lôi Ngọc Sách cười lạnh một tiếng, nói ra.

"Vậy theo Lôi đạo hữu phải làm thế nào, chúng ta trước tiên ở nơi này đánh giết một trận, đánh đến sống chết? Người chết tự nhiên vô duyên được bảo, người sống thì sao? Lại có mấy phần tự tin có thể thông qua Thông Thiên Kiếm Trận này? Nha... Suýt nữa quên mất, Lôi đạo hữu xuất thân Thông Thiên Kiếm Phái, tự nhiên là có thể a." Kỳ Ma Tử vừa cười vừa nói.

Lôi Ngọc Sách nghe vậy thần sắc biến đổi, trong lòng tức giận, lời Kỳ Ma Tử thực sự dụng tâm hiểm ác, không thể nói là không có ý đồ.

Quả nhiên, bọn người Giao Tam nghe vậy, bắt đầu có chút do dự.

"Chư vị không nên tin vào lời nói một người này, tâm tính yêu ma như quỷ, không thể tín nhiệm..." Văn Trọng chau mày, nhắc nhở.

"Hắc hắc, nếu bàn về gian trá hung ác, Nhân tộc các ngươi không phải càng hơn một bậc sao?" Bạch cốt yêu ma nghe vậy, cười lạnh một tiếng, phản bác.

"Nhị ca, ta đã nói rồi, không có gì đáng nói với bọn hắn, hay là trực tiếp động thủ thì dễ dàng hơn?" Mặt mũi Đồng sư yêu ma tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, nói ra.

Thần sắc Huyết thủ yêu ma và yêu ma mai rùa bên cạnh đều không dễ coi, bất quá ai cũng không nói gì.

Yêu ma mũi ưng cũng không mở miệng, chỉ liếc mắt lườm Đồng Sư một cái. Đồng Sư lập tức rụt cổ lại, câm như hến.

Bạch cốt yêu ma thấy thế, khẽ vuốt cằm, không nhiều lời nữa.

"Lôi đạo hữu, thứ cho tại hạ lắm miệng một câu, chúng ta ở chỗ này đánh cũng không đánh, tranh luận không nghỉ, nhưng đã có người ở trong kiếm trận phá trận rồi, vạn nhất bị hắn nhanh chân đến trước, vậy bảo vật trong điện này không có phần cho chúng ta thì không nói, chỉ sợ lão ma bên trong kia..." Lúc này, Hùng Sơn một mực trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói ra.


Lời gã vừa nói ra, trong lòng Lôi Ngọc Sách không khỏi "Lộp bộp" một cái, trước mắt cơ hồ tất cả mọi người đã tụ tập tại đây, như vậy thân phận người trong trận cũng đã rõ là ai rồi.

Nếu người khác vào trận, Lôi Ngọc Sách vẫn không quá mức lo lắng, nhưng bây giờ người trong trận có thể là Hàn Lập, trên người tên kia có thần thông cổ quái, y vẫn luôn không thể nào nhìn thấu, tự nhiên không thể không lo lắng.

Mà trọng yếu nhất chính là, trận đồ Thông Thiên Kiếm Trận nhất định không thể rơi vào tay người khác.

"Được rồi, lời đạo hữu câu nào cũng có lý, Lôi mỗ cũng vô pháp đáp lại. Trước khi chúng ta nhập điện, tạm thời buông bỏ thành kiến, liên thủ phá trận, như thế nào?" Lôi Ngọc Sách thở dài một tiếng, nói ra.

Kỳ Ma Tử nhìn thoáng qua yêu ma mũi ưng, tựa hồ đang hỏi thăm ý tứ của gã.

"Đạo hữu cứ quyết định đi." Yêu ma mũi ưng gật đầu nhẹ, nói ra.

"Chúng ta bên này không gì không thể, vậy xem các ngươi đi." Kỳ Ma Tử nghe vậy, mở miệng nói ra.

Lôi Ngọc Sách nghe vậy, quay đầu nhìn về phía bọn Giao Tam. Bọn họ cũng đều gật đầu nhẹ, không ai phản đối.

"Để biểu hiện thành ý, ta đã lệnh thuộc hạ bọn hắn đều rời xa khỏi đây, không được đến gần. Cũng hi vọng Lôi đạo hữu có thể lấy ra chút thành ý." Kỳ Ma Tử nhìn về phía Lôi Ngọc Sách, nói ra.

"Đạo hữu nói lời này là có ý gì?" Lôi Ngọc Sách ra vẻ không hiểu, hỏi.

"Thông Thiên Kiếm Trận này xuất xứ từ Thông Thiên Kiếm Phái các ngươi, đạo hữu lại không có phương pháp phá trận sao?" Kỳ Ma Tử lạnh lùng nói ra.

"Đạo hữu có chỗ không biết, phương pháp bày kiếm trận hoàn chỉnh này đã sớm thất truyền trong tông ta, kiếm trận cất giấu trong môn trải qua bao năm diễn biến, sớm đã không phải bộ dáng ban đầu, rốt cuộc phá trận nên thế nào, ta cũng chỉ chờ sau khi vào trận mới có thể biết được." Lôi Ngọc Sách than thở một tiếng, có chút thổn thức nói ra.

Kỳ Ma Tử nghe vậy, lông mày nhíu lại, hiển nhiên cũng không tin lời y.

"Đạo hữu nếu không tin, ta cũng không có biện pháp. Cùng lắm thì đạo hữu thử dẫn đầu phá trận xem, chúng ta không ngăn cản là được." Lôi Ngọc Sách giang tay ra, nhìn như có vẻ bất đắc dĩ nói.


"Thôi, đã như vậy, chúng ta cùng nhau vào trận. Tin tưởng sau khi vào trận, đạo hữu không thể không xuất mười phần lực phá trận." Kỳ Ma Tử cười nói.

"Đó là tự nhiên, chờ vào trong trận, điều tra rõ biến hóa huyền diệu của trận này, tại hạ tự nhiên có thể nắm chắc phá trận." Lôi Ngọc Sách gật đầu nhẹ, nói ra.

Sau khi bàn định, đám người liền phân làm hai đội, chia ra đứng trước kiếm trận.

"Chư vị, sau khi vào trận, nhớ không được tùy ý đi lại, càng di chuyển nhiều, đụng phải kiếm trận công kích càng mạnh, trước tiên có thể tìm một chỗ trận cước thử bài trừ." Lúc này, Lôi Ngọc Sách bỗng nhiên truyền âm cho bọn người Giao Tam.

"Đa tạ nhắc nhở." Đám người nghe vậy, sắc mặt không có biến hóa, chỉ lấy tiếng lòng đáp lại.

Kỳ Ma Tử lườm bọn họ một cái, trong mắt lóe lên vẻ châm chọc, lập tức mở miệng quát:

"Vào trận!"

Lão vừa nói xong, thân hình đám người nhao nhao chớp động, tiến vào kiếm trận.

"Theo sát ta..."

Trước một khắc vào trận, Lôi Ngọc Sách bỗng nhiên chụp lấy bàn tay mềm mại của Tô An Thiến, cùng nàng nhẹ nhàng tiến vào.

Trong lòng Tô An Thiến hơi xao động một cái, cảm giác gương mặt hơi nóng lên.

Đám người vừa mới đi vào kiếm trận, thân hình bay ở giữa không trung bỗng nhiên trầm xuống, giống như bị một cỗ cự lực vô hình bỗng nhiên đè ép, nhao nhao rơi xuống mặt đất.

Không chờ bọn họ biết rõ chuyện gì, bốn phía cũng đã rơi vào một mảnh hỗn độn.

"Ầm ầm..."


Trong tai của mọi người truyền đến trận trận tiếng vang sấm sét cực lớn, đất trời bốn phía bốc lên không thôi, khắp nơi có thể nhìn thấy từng mảnh từng mảnh vầng sáng mờ nhạt, bay lên trên đỉnh đầu giống như một tầng mây đen hỗn độn màu vàng sẫm che kín, cái gì cũng không thể thấy rõ.

Tô An Thiến và Lôi Ngọc Sách ở cùng một chỗ, sau khi vào trận cũng chỉ có thể nhìn thấy nhau, đám người còn lại ở phương nào, đã không thể nào nhìn thấy, càng không cách nào cảm ứng được.

Chỉ là trọng lực xung quanh tựa như tăng lên gấp mười lần, khiến cho bọn họ đứng thẳng trên mặt đất đã cảm thấy như trên thân lưng đeo một tòa sơn nhạc to lớn, vội vận chuyển thần thông thể nội chống lại nguồn lực lượng này.

Trên mặt đất bên cạnh cách không xa bọn họ, có thể nhìn thấy một cột sáng vàng đất như là Giao Long vặn vẹo lên không, bay thẳng vào trong mây đen hỗn độn, bên trong cột sáng cắm nghiêng một thanh thạch kiếm lóe ra hào quang màu vàng sẫm.

"Xem ra trận này là lấy lực lượng Thổ thuộc tính pháp tắc làm căn cơ bố trí, muốn bài trừ chỉ sợ không dễ." Lôi Ngọc Sách tra xét biến hoá bốn phía một chút, mở miệng nói ra.

"Lực lượng Thổ thuộc tính pháp tắc làm căn cơ... Đây là ý gì?" Tô An Thiến nghe vậy, nghi hoặc hỏi.

"Thông Thiên Kiếm Trận, lấy kiếm trận thông vạn pháp, bản thân cũng không có thuộc tính, chỉ vì sử dụng phi kiếm bày trận, bản thân phi kiếm ẩn chứa lực lượng pháp tắc khác biệt, nên có thể sinh ra khí tượng trận pháp khác nhau, hình thành công kích cũng hoàn toàn khác biệt. Đó cũng là lý do ta nói sau khi vào trận, mới có thể biết được nên phá trận thế nào." Lôi Ngọc Sách giải thích thật nhanh.

"Đã như vậy, trận này làm thế nào phá?" Tô An Thiến hỏi vội.

"Kiếm trận vốn do tu sĩ khống chế, mới có thể vận chuyển tự nhiên. Kiếm trận nơi đây tự nhiên không có tu sĩ thôi động, sở dĩ nó còn có khí tượng như thế, ta nghĩ hơn phân nửa là lấy trận đồ Thông Thiên Kiếm Trận làm đầu mối then chốt. Muốn bài trừ trận này, phương pháp nhanh nhất chính là tìm tới trận đồ, một khi trận đồ lệch vị trí, kiếm trận khó mà vận chuyển được." Lôi Ngọc Sách suy nghĩ một chút, nói ra.

Trong khi hai người đang nói chuyện, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng vang trầm.

"Ầm ầm "

Một trận tiếng vang trầm trầm tựa như dồn ép tới cực điểm, từ trong mây vàng trên không truyền đến.

Hai người Lôi Ngọc Sách vô thức ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy chỗ sâu trong tầng mây nặng nề vậy mà đứng lặng một toà thiên môn hùng vỹ không biết huyễn hóa ra như thế nào, đại môn màu vàng sẫm nửa khép mở, ở giữa lộ ra một khe hở hẹp.

Xuyên thấu qua khe hở, có thể nhìn thấy bên trong tựa hồ có một vòng xoáy màu vàng to lớn, ở trong truyền ra trận trận ba động lực lượng Thổ thuộc tính pháp tắc làm lòng người sợ hãi.

Tô An Thiến vừa định mở miệng nói chuyện thì bên trong vòng xoáy trong thiên môn kia chớp lên quang mang liên tiếp, ngay sau đó liền có từng đoàn hào quang màu vàng sẫm từ trong khe hở cửa bắn ra, giáng xuống các nơi phía dưới.

Chỉ thấy sau khi những ánh sáng này bắn ra, lập tức ngưng tụ thành từng chuôi cự kiếm màu vàng lớn hơn mười trượng, toàn thân lóe ra hào quang màu vàng sẫm, đánh xuống các nơi kiếm trận.


"Rầm rầm rầm "

Trong đó có hai thanh cự kiếm rơi xuống phía hai người Lôi Ngọc Sách, chưa bay tới, trên bầu trời đã có một cỗ cảm giác áp bách nặng nề làm cho người hít thở không thông, cuồn cuộn đánh tới, phảng phất đè ép không khí trên đỉnh đầu hai người xuống dưới.

"Tô tiên tử cẩn thận..."

Lôi Ngọc Sách nhắc nhở một tiếng, sau đó vội che ở trước người nàng, hai tay giơ cao, lấy thế nâng chống bầu trời lên.

Toàn thân gã chớp lên quang mang liên tiếp, dưới chân hiện ra một phù văn hình tròn phương viên mấy chục trượng, bên trong kim quang đại tác, từng đạo hư quang kiếm ảnh to lớn không ngừng toả ra như nấm mọc lên, tiếp theo đột ngột từ mặt đất mọc lên, bay thẳng lên không trung.

Chỉ nghe từng đợt oanh minh to lớn không ngừng truyền đến, những kiếm ảnh từ đất bay lên đụng với hai thanh cự kiếm trên bầu trời nổ ầm vang, nhao nhao nứt toác ra.

Hai thanh cự kiếm lấy một tư thế gần như nghiền ép không ngừng ép xuống, hai người dưới kiếm tựa như nghênh đón một tòa Viễn Cổ Thần Sơn trấn áp, cảm giác áp bách đã không phải là Thái Sơn áp đỉnh có thể so sánh nữa.

Mắt thấy hư quang kiếm ảnh không ngừng phá toái, vẻ kinh dị trong mắt Lôi Ngọc Sách càng thêm sâu đậm, nhịn không được thì thào nói ra:

"Đây chính là uy lực chân chính của Thông Thiên Kiếm Trận sao?"

Đúng lúc này, bên người gã bỗng nhiên loé lên lam quang, một tầng lực lượng Thủy thuộc tính pháp tắc lập tức nhộn nhạo ra.

Chỉ thấy quanh thân Tô An Thiến bao phủ một tầng ánh sáng màu lam, hai tay đưa trước người, trong lòng bàn tay nắm một hạt châu lớn chừng trái nhãn, bên trong đang có cuồn cuộn nước suối màu lam phun trào ra, vòng quanh ngọc thủ nhỏ nhắn của nàng, du động không thôi.

Hai mắt Tô An Thiến hơi khép lại, lông mi thon dài hơi nhướng lên, cả người tắm trong lam quang mông lung, lộ ra khí chất xuất trần, dù là Hằng Nga tiên tử giờ phút này cũng chưa chắc làm động lòng người như nàng.

Chỉ nghe trong miệng nàng ngâm tụng nhẹ một trận, bỗng nhiên hai mắt mở ra, đưa tay chỉ lên trời.

"Rầm rầm "

Một trận thanh âm sóng nước đại tác, nước suối màu lam quấn trên tay nàng bỗng nhiên phóng lên tận trời, ở giữa không trung bỗng nhiên phồng lớn, hóa thành một đạo sóng lớn kinh thiên, chụp về phía hai thanh cự kiếm trên không.

Hai thanh cự kiếm lọt vào hồng thủy trùng kích, thế rơi xuống lập tức dừng lại một chút, nhưng cũng không tiêu tán, vẫn chậm rãi đè ép xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận