Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: NguyenDzung

Ngay lúc này, đâu đó ở Kim Nguyên Tiên Vực, một phi thuyền màu xanh sẫm xé trời mà qua, nhanh chóng bay thẳng về phía trước.

Phi thuyền ẩn hiện hình rồng, giống như một con trường long màu xanh sẫm bay lượn trên thiên không, tốc độ nhanh đến khó tin, thoáng cái liền vượt qua khoảng cách mấy vạn dặm, người tu vi thấp căn bản không thể phát hiện tung tích phi thuyền.

Trong phi thuyền, hai bóng người chính là Hàn Lập và Lam Nhan, tuy nhiên đều biến ảo dung mạo.

Chiếc phi thuyền Mặc Long này là Hàn Lập lấy từ trong pháp khí trữ vật của Xà Thiềm. Ngày đó, Xà Thiềm tự bạo yêu đan, thân thể tan thành mây khói, nhưng trong lúc khẩn yếu, Hàn Lập vẫn giành lại được pháp khí trữ vật của đối phương.

Phi thuyền này chính là tiên khí song thuộc tính Mộc, Phong, phẩm giai không thấp, đã đạt đến cấp bậc lục phẩm Tiên khí, không những tốc độ phi hành cực nhanh mà còn ẩn náu rất tốt, hơn xa tất cả phi thuyền trước kia của Hàn Lập.

Lam Nhan đứng ở phía trước, điều khiển phi thuyền tiến lên.

Hàn Lập đặt một cấm chế trong cơ thể nàng ta, có thể cảm nhận được nhất cử nhất động của đối phương, không sợ bị giở trò quỷ gì.

Hắn ngồi ở đuôi phi thuyền, khoanh chân vận công, trên người chớp động kim quang, Thời Gian Pháp Tắc chi lực cuồn cuộn.

Trải qua hơn ba năm tĩnh dưỡng, Thời Gian Pháp Tắc trong người Hàn Lập đã khôi phục non nửa giúp hắn an tâm không ít.

Giờ này, hắn cầm trong tay mấy khối ngọc giản, thần thức dò xét bên trong.

Sau một hồi lâu, Hàn Lập thu hồi thần thức, sắc mặt có chút nặng nề.

Hắn thu thập những ngọc giản này từ Luân Hồi điện, tài liệu liên quan tới Kim Nguyên Tiên Vực và Cửu Nguyên quan.


Hắn góp nhặt tư liệu Kim Nguyên Tiên Vực không ít, nhưng Cửu Nguyên quan quản lý cực nghiêm, tin tức lưu truyền rất ít, hắn tìm kiếm hết sức cũng chỉ tìm được một chút tư liệu nhỏ lẻ, vụn vặt, không nhiều tác dụng.

"Lam Nhan đạo hữu, không vội điều khiển phi thuyền, Hàn mỗ có một số việc muốn thỉnh giáo ngươi." Hàn Lập nhìn về phía Lam Nhan, mở miệng nói ra.

"Không biết Hàn đạo hữu muốn hỏi điều gì?" Lam Nhan nghe vậy, ngừng điều khiển phi thuyền, đi tới, nhu thuận nói.

Trên đường đi, Lam Nhan nghe lời lạ thường, bảo không nên nói, một câu không nói, việc không nên làm, một chút cũng không làm, giữ khuôn phép, nghe theo Hàn Lập phân phó.

"Ta muốn biết một ít tin tức Cửu Nguyên quan." Hàn Lập không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.

"Hàn đạo hữu xin cứ hỏi là được, tiểu nữ tử tất nhiên biết gì nói vậy, không biết không nói." Đôi mắt đẹp lóe lên, Lam Nhan thấp giọng nói.

"Lam đạo hữu đáp ứng thật là thẳng thắn, theo ta biết, Cửu Nguyên quan môn quy sâm nghiêm, tiết lộ bí mật bản môn bị phạt nặng, Lam đạo hữu không sợ sao?" Hàn Lập nhíu mày lại, nói ra.

"Thực lực Hàn đạo hữu ngươi vượt xa tiểu nữ tử, cho dù ta quyết không nói, chắc hẳn ngươi cũng tự có biện pháp tìm hiểu ra, nếu như thế, ta cần gì phải làm những điều vô dụng kia. Chỉ mong Hàn đạo hữu có thể thấy tiểu nữ tử hợp tác, đừng nói cho người khác biết những tin tức này là dựa vào ta mà biết được." Lam Nhan thấp giọng nói ra.

" Sư huynh muội các ngươi tính cách lại giống nhau, Lam đạo hữu yên tâm, chỉ cần ngươi trả lời tốt những vấn đề của ta, Hàn mỗ đương nhiên sẽ không khiến ngươi khó xử." Hàn Lập gật đầu nói.

Lam Nhan nghe Hàn Lập nhắc đến Lam Nguyên Tử, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ đau thương, nhưng lập tức biến mất, đối với Hàn Lập cảm kích gật đầu nhẹ.

"Trong Cửu Nguyên quan các ngươi nghe nói có Đạo Tổ tọa trấn, không biết là mấy vị Đạo Tổ?" Hàn Lập hỏi.

"Đạo Tổ thưa thớt đến mức nào, Cửu Nguyên quan ta mặc dù là đại tông Chân Tiên giới, cũng chỉ có một vị, chính là tổ sư lập phái Cửu Nguyên quan." Lam Nhan nói ra.


"Số lượng tồn tại Đại La cảnh?" Hàn Lập nhẹ gật đầu, tiếp tục hỏi.

"Tu vi ta mặc dù không thấp, nhưng không phải người Cửu Nguyên quan tự mình bồi dưỡng, chỉ là tán tu gia nhập sau, lại là Ảnh Vệ chuyên chấp hành nhiệm vụ bí mật, địa vị trong quan không cao, sự tình biết đến cũng không nhiều. Theo ta được biết, Cửu Nguyên quan có mười năm vị Đại La cảnh, theo thứ tự là Cửu Nguyên quan chủ, hai vị phó quan chủ, tứ đại Thánh Sứ, tám đại Tôn Giả. Tuy nhiên, trong Cửu Nguyên quan bí mật rất nhiều, hẳn còn tồn tại Đại La khác." Lam Nhan nói như thế.

Hàn Lập nghe lời nói này, âm thầm hít sâu một hơi.

Trong Cửu Nguyên quan lại có nhiều tồn tại Đại La như vậy, khó trách Giao Tam lại để hắn nâng cao thực lực một chút, lấy thực lực của hắn giờ này, tùy tiện đi vào Cửu Nguyên quan cứu người, không khác lấy trứng chọi đá.

"Diệu Pháp Tiên Tôn phái các ngươi tới bắt ta thực lực như thế nào? Địa vị trong quan là gì?" Hàn Lập đang cân nhắc, lại hỏi.

"Diệu Pháp Tiên Tôn là một trong tứ đại Thánh Sứ Cửu Nguyên quan, đã chém một thi, tu vi Đại La trung kỳ." Lam Nhan nói ra.

"Đại La trung kỳ..." Con ngươi Hàn Lập co rụt lại.

Tiến vào Đại La cảnh trở đi, mỗi một cảnh giới tăng lên, thực lực đều sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Bây giờ hắn rất nhiều thủ đoạn, đối mặt tu sĩ Đại La cảnh sơ kỳ, chỉ cần đối phương không phải quá lợi hại, lấy Thời Gian Pháp Tắc chi lực bản thân nắm giữ kết hợp nhiều thủ đoạn, có thể tự chống lại một hai, nhưng đối mặt Đại La cảnh trung kỳ thì tuyệt đối không phải đối thủ.

Hắn lập tức hỏi thăm Lam Nhan một vài vấn đề, Lam Nhan đều tường tận giải đáp, giúp Hàn Lập nhận biết sơ bộ về Cửu Nguyên quan.

Càng hiểu rõ, trong lòng Hàn Lập càng thêm lạnh lẽo.

Thực lực Cửu Nguyên quan vượt ra ngoài dự đoán của hắn, nghiễm nhiên không phải một tiên cung như trước đây có thể so sánh, thật sự là một quái vật khổng lồ, muốn cứu Kim Đồng ra từ đó mà chỉ dựa vào mình hắn chỉ sợ muôn vàn khó khăn, thậm chí là tuyệt đối không thể.


Thế nhưng mặc kệ bao nhiêu khó khăn, hắn cũng không nghĩ tới lùi bước, bất luận thế nào cũng phải cứu ra.

Hàn Lập hỏi xong vấn đề muốn hỏi liền phái Lam Nhan tiếp tục điều khiển phi thuyền, hắn lần nữa khoanh chân, vận chuyển « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết », cố gắng khôi phục Thời Gian Pháp Tắc.

...

Cách chỗ bọn người Hàn Lập không biết bao xa, Trung Thổ Tiên Vực, Thiên Đình.

Ở đây có vô số tiên sơn đồ sộ cao vút, liên miên đến cuối chân trời, không biết bao nhiêu toà, dường như trên mỗi một tòa tiên sơn đều tọa lạc một hoặc vài tòa Thiên Cung Tiên Khuyết.

Tiên kiều như cầu vồng nối các tiên sơn với nhau, còn có từng đám tường vân, cung điện lơ lửng các nơi, tiên vân lượn lờ, Linh Hạc bay lượn, khắp nơi đều dào dạt tiên khí.

Những tia sáng chói mắt từ trong tiên sơn cung khuyết tản ra, bức lui cả quang mang trên trời, đây như thể là nơi tụ tập của tất cả ánh sáng thế gian, không một chút âm u.

Đâu đó ở Thiên Đình, nơi này tràn ngập mây khói màu trắng nồng đậm, biến ảo thành các loại hình dạng khác biệt, khi thì ngưng tụ thành từng đầu Cự Long, chém giết lẫn nhau, khi thì lại huyễn hóa thành ngàn vạn bạch mã, lao nhanh qua, hoặc lại hóa thành đại dương vô biên màu trắng, sóng dữ quay cuồng.

Trên mây khói màu trắng, một cung điện khổng lồ tọa lạc như thành trì.

Cung điện này toàn thân trắng như tuyết, khắc họa vô số phù văn lớn như cái đấu ở khắp nơi, còn có một số phù văn như ẩn như hiện bay múa xoay quanh cung điện.

Xung quanh đại điện có rất nhiều giáp sĩ màu trắng đứng, tay cầm vũ khí, thân thể những giáp sĩ này rõ ràng cũng là mây mù màu trắng hình thành, nhẹ nhàng phiêu đãng.

Mỗi giáp sĩ tản ra khí tức rất cường đại, không kém tu sĩ Thái Ất bình thường, vũ khí nắm trong tay còn là cấp bậc nhập phẩm tiên khí, tỏa ra ba động pháp tắc nhàn nhạt.

Trên cửa chính của cung điện cao mấy trăm trượng, treo một tấm biển màu vàng, phía trên in nổi bốn chữ lớn "Bạch Vân Đạo Cung", kiểu chữ linh động mờ mịt, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ly tấm biển bay đi.

Trong đại điện, chủ tọa trên đài cao, một bóng người màu trắng đang ngồi, mặc dù như thể trì trệ, nhưng khuôn mặt, thân hình tất cả đều mơ hồ không rõ, khiến người ta có cảm giác cực kỳ mờ mịt, giống như chân thân ở sâu trong hư không vô tận, hiển lộ ở đây chỉ là một ảnh chiếu.


Một uy áp gần như Thiên Đạo từ trên thân bóng người màu trắng tản ra, tràn ngập toàn bộ đại điện, mọi thứ trong điện, thời gian, không gian dường như cũng nằm trong tay bóng người kia.

Giờ phút này trên đại điện, một người đang đứng đó, một hư thể do ngọn lửa màu vàng hình thành, nhìn dung mạo thì chính là Kỳ Ma Tử.

"... Thuộc hạ dẫn động tàn hồn ấn ký Văn Thái Tuế lưu lại trong Tuế Nguyệt Thần Đăng, cùng Thạch Không Mặc đồng quy vu tận, Tuế Nguyệt Tháp cũng sụp đổ theo. Thuộc hạ nghe nói sau đó Thông Thiên Kiếm Phái lại dẫn nổ toàn bộ không gian Thái Tuế Tiên Phủ, những người kia hẳn không thể may mắn thoát khỏi. Chỉ là bọn người Hàn Lập, Liễu Tự Tại thực lực bất phàm, lại có Thạch Không Mặc tồn tại Đại La đỉnh phong, có lẽ có biện pháp để trốn ra cũng chưa biết được, mong rằng đại nhân mau chóng điều động nhân thủ tiến về Kim Nguyên Tiên Vực, xác nhận đám người Hàn Lập sống chết ra sao, chuẩn bị cho công việc tiếp theo." Thần sắc Kỳ Ma Tử cực kỳ cung kính, nói với bóng người trên đài cao.

"Ta đã nhận được bẩm báo của Thông Thiên Kiếm Phái, chỉ là trong đó có vài tình huống bọn chúng cũng không nói rõ ràng, thì ra mọi chuyện xảy ra như thế. Chỉ là theo lời ngươi nói, ngươi ngẫu nhiên cuốn vào trong Thái Tuế Tiên Phủ?" Một thanh âm xa xăm từ miệng bóng người màu trắng nói ra, nghe không ra hỉ nộ.

"Đúng vậy, Chưởng Thiên Bình chính là đồ vật mà Chí Tôn đại nhân nghiêm lệnh tìm về, thuộc hạ vì lấy lại bình này khi đuổi theo Hàn Lập kia, ngẫu nhiên gặp Thái Tuế Tiên Phủ xuất thế, đã bị cuốn vào. Bất quá Thái Tuế Tiên Phủ vì sao lại xuất hiện tại Tiểu Kim Nguyên Tiên Vực, trong đó còn giam giữ nhiều tù phạm như vậy, thuộc hạ thực sự không hiểu, năm đó không phải Văn Thái Tuế..." Kỳ Ma Tử hỏi.

"Sự tình Văn Thái Tuế, ngươi không nên hỏi nhiều." Bóng người màu trắng đột nhiên mở miệng, ngắt lời Kỳ Ma Tử.

"Vâng, thuộc hạ lỡ lời." Trong lòng Kỳ Ma Tử run lên, vội vàng nói.

"Theo lời ngươi nói, Hàn Lập kia giờ tu vi mới Thái Ất hậu kỳ, với thực lực của ngươi, vì sao không thể đoạt lại Chưởng Thiên Bình?" Thanh âm bóng người màu trắng ngừng lại một chút, hỏi lần nữa.

"Hàn Lập mặc dù tu vi Thái Ất cảnh, nhưng hắn đã luyện toàn bộ « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết », chuyên khắc chế « Đoạn Thời Lưu Hỏa Tập », người này còn lĩnh hội ra thần thông “Ngũ Hành Huyễn Thế”, lại thêm Luân Hồi Điện, các thế lực Man Hoang Giới vực trong Thái Tuế Tiên Phủ ngay lúc đó đều tới. Thuộc hạ vô năng, không những không thể đoạt lại Chưởng Thiên Bình, còn bị bọn chúng liên thủ hủy đi Đạo Thể, xin đại nhân giáng tội trách phạt!" Sâu trong ánh mắt Kỳ Ma Tử chớp lên quang mang, trầm thống nói.

"Thật là thực lực đối phương quá mạnh sao? Hay là ngươi có mưu đồ khác, đến mức bỏ lỡ thời cơ? Theo ta biết, ngươi một mực tìm kiếm « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết », trước đây ít năm còn điều động đồ đệ dưới tay mình ra ngoài." Bóng người màu trắng chậm rãi nói ra, nhiệt độ trong điện giảm đột ngột.

"Thuộc hạ đáng chết! Không nên giấu diếm, thuộc hạ đúng là muốn từ trong tay Hàn Lập lấy được công pháp « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết », tuy nhiên thuộc hạ tuyệt không dám vì việc riêng bản thân mà chậm trễ việc lớn của Chí Tôn đại nhân. Lần này thất thủ, thật sự bởi thực lực đối phương quá mạnh, vẫn xin đại nhân minh xét!" Kỳ Ma Tử biến sắc, quỳ bịch một tiếng xuống, sợ xanh mặt nói.

Bóng người màu trắng gõ nhẹ ngón tay lên tay ghế, hồi lâu không nói, mặc cho đại điện tĩnh lặng.

Một cỗ áp lực khổng lồ xoay quanh điện, giống như một con cự thú vô hình.

Trên mặt Kỳ Ma Tử, sự sợ hãi ngày càng đậm, thân thể hư hóa cũng bắt đầu run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận