Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: NguyenDzung

Lúc này, đám mây màu vàng rốt cục tiêu hao hết lực lượng, nhanh chóng phiêu tán rồi hoàn toàn biến mất, bầu trời trong xanh trở lại.

Giữa không trung, mặt ngoài ngọn núi vàng sẫm kia chớp động linh quang, hình thể nhanh chóng thu nhỏ, đồng thời mang theo khí thế vạn quân rơi xuống dưới.

Đúng thời khắc này, hư không phụ cận chấn động, ánh sáng trắng lóe lên tại đó, ngàn vạn sợi tơ màu trắng lăng không xuất hiện chằng chịt, quấn quanh ngọn núi vàng sẫm kia.

Tư thế hạ xuống của ngọn núi bỗng dừng lại, bị những sợi tơ màu trắng kia cuộn chặt cứng, không thể động đậy chút nào.

Cùng lúc đó, chấn động giữa không trung lại nổi lên, quầng sáng trắng to lớn trống rỗng xuất hiện, trong khoảnh khắc liền quay cuồng, cuộn lại với nhau hóa thành một cự trảo màu trắng che khuất bầu trời, chụp xuống phía dưới.

Bị cự trảo bao phủ, không gian lập tức bắt đầu sụp đổ, sinh ra một hố đen khổng lồ, phảng phất như một cái miệng to lớn, muốn nuốt lấy ngọn núi vàng sẫm kia.

Trong lúc bất chợt, ngọn núi rung động kịch liệt. Bên ngoài, hào quang hai màu vàng, xám đại thịnh, từng quang mang lăng lệ như kiếm khí từ trên ngọn núi nổ bắn ra, cắt chém thẳng vào những sợi tơ màu trắng cùng cự trảo ở chung quanh.

Nhưng nơi hào quang kiếm khí đi qua, hư không rung mạnh theo. Thế nhưng, những sợi tơ màu trắng kia không biết thần thông ra sao, cứng cỏi không gì sánh được, hào quang kiếm khí cơ bản cắt mãi không đứt, chứ đừng nói tới cự trảo màu trắng, còn chưa chạm vào, những hào quang kiếm khí kia đã bị lỗ đen dưới cự trảo hút mất.

Mắt nhìn chỉ thấy ngọn núi vàng sẫm kia sắp bị cự trảo bắt được, bị nuốt đi mất.

Vào thời khắc này, dị biến lại nổi lên!

Một ánh lửa màu vàng chói mắt từ bên dưới bắn ra, nhanh chóng kéo dài, hóa thành một đầu Hỏa Long to lớn màu vàng, phát ra âm thanh rồng ngâm rung trời, sau khi lóe lên từ dưới liền bay vụt đến ngọn núi màu vàng sẫm kia.

Thân thể khổng lồ của Hỏa Long màu vàng lượn vòng, trong nháy mắt đã quấn quanh ngọn núi, bao những sợi tơ màu trắng kia vào trong đó.

Trên ngọn núi, sợi tơ màu trắng vốn chớp động ánh sáng trắng, nhưng khi bị ngọn lửa màu vàng bọc vào, ánh sáng trắng nhanh chóng bị che lấp. Sau đấy, những sợi tơ nguyên bản cứng cỏi không gì sánh được kia đột nhiên trở nên yếu ớt vô cùng, bắt đầu bị thiêu cháy, đứt thành từng khúc.

Sau một khắc, đầu Hỏa Long màu vàng bỗng khẽ nhấc, hóa thành một bóng ảnh màu vàng, hung hăng đâm vào cự trảo màu trắng.


"Xoẹt" một tiếng, cự trảo màu trắng đối mặt với Hỏa Long màu vàng này lại tựa như tờ giấy, trong nháy mắt bị xuyên thủng, bùng nổ ầm ầm.

Không chỉ như vậy, chín đầu hỏa diễm từ trên thân Hỏa Long màu vàng bắn ra, hóa thành chín đầu Hỏa Long nhỏ hơn chút, lao nhanh như chớp về phía hư không gần đấy.

"Oanh "

Kim quang bùng phát ra như một vầng mặt trời chói lòa, làm vỡ vụn vùng hư không kia, vô số ngọn lửa màu vàng che khuất hư không vụn vỡ, hình thành một vùng biển lửa màu vàng.

Trong lúc ngọn lửa phun ra nuốt vào, những hư không vỡ vụn kia ẩn chứa chiều hướng bị hòa tan.

Một bóng người lảo đảo hiện ra, sau đó lập tức bay xa ra, trong nháy mắt đã xuất hiện ở ngoài mấy chục dặm, lúc này mới dừng lại hiện thân, chính là thanh niên tóc trắng kia.

Áo quần trên người hắn rách nát, gần nửa thân thể cũng bị đốt thành một mảng đen cháy, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, mái tóc bạc trắng giờ phút này cũng bị thiêu rụi hơn nửa, nhìn qua thấy vô cùng chật vật.

Cùng lúc đó, một bóng người khoan bào đại tụ* bay ra từ ngọn núi thấp, chính là Hàn Lập.

*khoan bào đại tụ/ 宽袍大袖: thành ngữ chỉ áo bào hán phục xưa với tay áo rộng.

Hắn vung tay lên, Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn bay vụt trở về, đồng thời trên đường nhanh chóng thu nhỏ, chui vào trong tay áo.

Năm xưa Hàn Lập tiến vào Minh Hàn Tiên Cung, nóc của tòa đại điện màu vàng óng cất giữ Thái Ất Đan kia có công hiệu ngăn cản đan kiếp, rất giống khả năng của Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn.

Sau khi đại điện sụp đổ, hắn liền thu thập lại nóc nhà bị tàn phá, rồi dung nhập vào Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn, khiến cho bảo vật này biến thành dáng vẻ như bây giờ, uy lực tiến nhanh, vượt xa lúc trước.

"Ngươi có biết ta thân phận là gì? Dám làm tổn thương ta, ta phải lấy cái mạng nhỏ ngươi hoàn lại!" Thanh niên tóc trắng giận tím mặt, hai tay vung lên, toàn thân phóng ra ánh sáng trắng, trên trán hiện ra từng hoa văn màu trắng, thấp thoáng hình thành một chữ "Vương".

Vết bỏng cháy đen trên người y nhanh chóng nhúc nhích lành lại. Trên hai tay, móng vuốt sắc bén sáng như tuyết dài ra như lưỡi hái, sau lưng lại thêm một tiếng “bá”, hiện ra hai cánh màu trắng rộng thùng thình. Trong nháy mắt, cả người biến thành hình thái nửa người nửa thú, khí tức cũng tăng vọt.


Một luồng khí tức Đại La cảnh cực lớn bộc phát ra từ phía thanh niên tóc trắng này. Trong phạm vi mấy trăm dặm, luồng khí điên cuồng, cuồn cuộn, dấy lên từng trận cuồng phong mãnh liệt.

Hàn Lập bị luồng khí cuồng bạo này dội vào thân thể cũng đứng không vững, chịu không được phải đạp đạp lui về sau hai bước.

Đúng lúc này, cánh sau lưng thanh niên tóc trắng khẽ động, thân người trong nháy mắt biến mất, sau một khắc bỗng lăng không xuất hiện sau lưng Hàn Lập, hai móng vuốt sắc bén đâm tới, chụp vào hậu tâm Hàn Lập.

Giờ phút này, trên móng vuốt phóng xuất từng vòng sáng trắng, một lực lượng pháp tắc kỳ lạ nhộn nhạo trong đó, phát ra từng tiếng pháo nổ vang.

Những nơi móng vuốt sắc bén đi qua, hư không tuỳ tiện vỡ vụn ra, mở ra hai cái lỗ đen lớn, nhìn bộ dáng kiên cố như không gì phá nổi.

Nhưng ngay khi móng vuốt của thanh niên tóc trắng sắp bắt được Hàn Lập, kim quang lóe lên phía trước móng vuốt, một cái đèn cổ màu vàng lăng không xuất hiện.

Mà chẳng biết từ lúc nào Hàn Lập cũng xoay người qua, bấm niệm pháp quyết.

Một màn lửa màu vàng to lớn bắn ra khỏi ngọn đèn, trong nháy mắt hóa thành sóng lửa mãnh liệt ngăn cách hai người ra, đồng thời đánh tới phía thanh niên tóc trắng.

Thanh niên tóc trắng vừa tự mình lĩnh giáo qua uy lực Tuế Nguyệt Chi Diễm, sao còn dám để nó tiếp cận người, ánh sáng trắng trên thân tỏa mạnh, dừng lại đầy nguy hiểm trước biển lửa.

Lúc này trong lòng y vừa sợ vừa giận, tức giận vì đối phương là tu sĩ Tiên Vực tu vi hoàn toàn không mạnh, nhưng nhờ món Tiên khí lợi hại kia khiến hắn có lực mà không có chỗ dùng.

Sợ hãi vì đối phương vậy mà có thể theo kịp tốc độ công kích của y.

Phải biết rằng bản thân thanh niên tóc trắng mang huyết mạch Đào Ngột, sở trường về tốc độ, ở toàn bộ Man Hoang giới vực không có mấy tộc đàn có thể chúng tranh phong ở phương diện này.

Mà tu vi của y lại đạt tới Đại La cảnh, ngày thường đối địch cơ bản đều dùng một chiêu đánh gục. Cho dù đối mặt đối thủ cùng cảnh giới, trên phương diện tốc độ, trước sau cũng hoàn toàn chiếm thượng phong, bây giờ lại bị một tên tu sĩ Nhân tộc theo kịp.

Thân hình thanh niên tóc trắng khẽ động, đang muốn bắn ngược về, kéo dãn khoảng cách với ngọn lửa màu vàng ra.


Một chuỗi gợn sóng màu vàng từ trong ngọn lửa màu vàng khuếch tán ra, trong nháy mắt tràn ngập phạm vi ngàn trượng xung quanh, bỗng chốc bao phủ thanh niên tóc trắng lại.

Thân hình y trì trệ, trên dưới toàn thân bị một luồng Thời Gian Pháp Tắc cường đại bao phủ, trong nháy mắt cả người không thể cử động, trong lòng lập tức hoảng hốt, cố gắng thúc giục toàn bộ lực lượng phá vỡ gợn sóng màu vàng quanh người.

"Phần phật "

Một con Hỏa Long màu vàng từ đó bay vụt tới, hung hăng đánh lên người thanh niên tóc trắng, lập tức hóa thành một vầng mặt trời màu vàng, bao phủ y vào trong đó, rồi ngay sau đó bỗng nổ tung mãnh liệt.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!

Một lực lượng pháp tắc cường đại không gì sánh được đánh vỡ hư không phụ cận, thân thể thanh niên tóc trắng cũng bị xé rách thành vài đoạn.

"Ngao ngao ngao!"

Dù thân thể vỡ vụn thành vài mảnh nhưng không vẫn lạc, trong miệng y gào thét âm thanh cực kỳ tức giận. Một luồng sáng trắng cực kỳ loá mắt từ trong cơ thể hắn bắn ra, là một Tiên khí hình thuyền màu trắng.

Thân thuyền khắc vô số văn tự Man Hoang Yêu tộc, còn có một bộ bức họa vạn thú vân tập triều bái.

Một lực lượng pháp tắc vô cùng to lớn từ trên thuyền lớn màu trắng bộc phát ra, không kém chút nào so với hỏa châu màu trắng của Tinh Viêm Hỏa Điểu, bao trùm cơ thể thanh niên tóc trắng, đồng thời bay thẳng về phía trước lao đi.

"Xoẹt" một tiếng, một vùng gợn sóng màu vàng của Chân Ngôn Bảo Luân bị nó xé rách, chiếc thuyền lớn hóa thành một đạo huyễn ảnh màu trắng, “vèo” một tiếng, trong nháy mắt biến mất ở cuối chân trời.

"Tu sĩ Tiên Vực! Tốt lắm, ta nhớ kỹ ngươi!" Âm thanh căm hận của thanh niên tóc trắng từ xa xa truyền lại.

Hàn Lập mắt thấy cảnh này, sắc mặt bình tĩnh, nhưng không có ý định đuổi theo.

Tốc độ cái thuyền lớn màu trắng kia quá nhanh, lấy tốc độ của hắn không thể nào đuổi kịp.

Dễ dàng đánh bại một tồn tại Đại La, thần sắc Hàn Lập cũng không lộ bao nhiêu vẻ đắc ý kiêu ngạo, chỉ phất tay triệu hoán Tuế Nguyệt Thần Đăng lại, nhẹ nhàng vuốt ve.

Thanh niên tóc trắng kia mặc dù tu vi Đại La, hình như chỉ là vừa mới tiến giai gần đây, cảnh giới cũng không vững chắc, mà lại dám cùng hắn cận chiến, dĩ nhiên chỉ bại, không thắng.


Vào thời khắc này, một đám mây đen xuất hiện ở phía sau. Trong mây đen, các loại Yêu thú đứng khắp nơi, phát ra từng tiếng kêu kỳ quái xông tới, tựa hồ cùng một bọn với thanh niên tóc trắng kia, đang muốn tới đánh giết Hàn Lập.

Nhưng mây đen vừa mới tới gần, một đám Yêu tộc trên đó liền thấy thanh niên tóc trắng bị Hàn Lập đánh một kích trọng thương, tình hình đang chạy trốn bán sống bán chết, tất cả âm thanh hò hét biến mất trong nháy mắt.

Hàn Lập quay đầu nhìn qua, trên mây đen, đông đảo Yêu tộc biến sắc, mây đen quay cuồng kịch liệt, sau đó bỗng nhiên rẽ ngoặt, đuổi theo phương hướng thanh niên tóc trắng vừa chạy trốn.

Hàn Lập nhíu mày lại, cũng không đuổi theo những Yêu tộc kia.

Mặc dù Hắn dựa vào Tuế Nguyệt Thần Đăng đánh bại thanh niên tóc trắng, nhưng thúc giục thần đăng tiêu hao rất nhiều, tiên linh lực trong cơ thể hắn chỉ còn lại non nửa, dĩ nhiên không muốn rảnh rỗi đi lo việc gì, tự bảo vệ mình vẫn hơn.

Hắn lật tay lấy ra một loại đan dược hồi phục ăn vào, đồng thời thân hình thoắt một cái, hóa thành một đạo độn quang đuổi theo đội xe bộ lạc Ngân Giác Tê và Vân Văn Hổ.

Tinh Viêm Hỏa Điểu ở cùng đội xe, Hàn Lập không sợ tìm không thấy phương hướng.

Ước chừng hơn nửa tháng sau, Hàn Lập liền đuổi kịp đội xe, vô thanh vô tức trở về chỗ ở của mình.

Hắn hỏi thăm Tinh Viêm Hỏa Điểu một phen, biết được trong khoảng thời gian này đội xe không gặp phải nguy hiểm lớn, lúc này mới gật nhẹ đầu, một lần nữa tiến vào không gian Hoa Chi.

Hàn Lập lấy ra mặt nạ Luân Hồi điện, đeo lên mặt, bắt đầu thử liên lạc Viên Tam.

Một lát sau, hư không phía trước lóe lên hào quang đỏ sậm, bóng người Viên Tam hiện lên.

"Long Ngũ đạo hữu, gấp như vậy đã liên hệ ta, chẳng lẽ là có kết quả rồi?" Ánh mắt Viên Tam lãnh đạm, nhưng trong đó vẫn lộ ra một chút vẻ hy vọng.

Hàn Lập không nói gì, lật tay lấy một hộp ngọc mở ra, trong hộp là năm viên đan dược màu vàng lớn bằng quả nhãn.

Từng đạo hào quang màu vàng dạng sóng từ trên đan dược tỏa ra, dập dờn tới chung quanh, mặt ngoài mỗi một viên đan dược màu vàng đều hiện lên ba đạo văn màu vàng, tản mát ra ba động pháp tắc huyền diệu không gì sánh được.

"Đạo đan?" Viên Tam nhãn tình sáng lên, buột miệng thốt ra.

Hàn Lập chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nói chuyện.

Vì luyện chế năm quả đạo đan này, Hàn Lập đem tất cả thuật luyện đan, còn có các loại thần thông phụ trợ đều thi triển ra, coi như hữu kinh vô hiểm, thuận lợi hoàn thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận