Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: NguyenDzung

Biên: Độc Hành

Đề tự: Chưởng Thiên

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Huyễn Mộng Cảnh" thần thông vô địch

Oán-Ân, Thiện-Ác, thật khó phân

"Huyễn Chân Chi Diễm! Không ngờ ngươi lại tu thành linh diễm khắc chế tất cả huyễn thuật." Linh vực Liễu Thanh bị phá, nhưng không kinh hoảng mảy may mà trên mặt lại lộ vẻ tươi cười.

Liễu Thiên Hào khẽ giật mình, không chờ y có bất kỳ phản ứng nào, "Phốc phốc" một tiếng, một thanh trường đao hiện ra huyết mang quái dị vô thanh vô tức đâm từ phía sau lưng y, xuyên qua đan điền dưới bụng, thình lình lao ra phía trước.

Cùng lúc đó, hai bàn tay chớp động bạch quang loá mắt xuất hiện trước người y, đặt lên trên lồng ngực.

Hai bóng người như quỷ mị, xuất hiện trước sau Liễu Thiên Hào, ra tay đánh lén.

Hai người này vừa rồi còn đứng bên cạnh Liễu Thanh, là hai nam tử Thiên Hồ tộc một cao một thấp.

Liễu Thiên Hào phun nhiều máu tươi, khí tức nhanh chóng suy sụp xuống.

"Liễu Thiên Hào, năm đó ngươi cấu kết người Hôi giới, ám hại chủ nhân, hôm nay đền mạng đi!" Nam tử cao lớn tay cầm huyết đao, nghiêm nghị quát.

Cùng với tiếng quát chói tai, trên thân người này lóe lên hào quang xám trắng, dung mạo nhanh chóng biến hóa, trong nháy mắt hóa thành một nam tử trung niên áo xanh, bất ngờ lại là Liễu Tự Tại.

Huyết sắc trường đao kia chứa sát khí và thôn phệ chi lực, chính là Thiên Hồ Hóa Huyết Đao.

Tên nam tử lùn kia nhấn song chưởng một cái rồi lập tức nhẹ nhàng lui lại. Trước ngực Liễu Thiên Hào hiện ra hai chưởng ấn màu trắng, giống như in dấu trên thân thể.


Từng đạo bạch quang không ngừng vặn vẹo trên chưởng ấn màu trắng, chui vào cơ thể Liễu Thiên Hào, không ngừng nổ ra, xé rách nội tạng bên trong.

Toàn thân Liễu Thiên Hào run rẩy kịch liệt, miệng mũi không ngừng thổ huyết.

"Liễu đạo hữu, ra tay đánh lén không phải hành vi quân tử, nhưng hành động các hạ trước kia quá ti tiện, mà thực lực ngươi bây giờ lại hơn xa chúng ta, bất đắc dĩ đành ra hạ sách này." Tên nam tử lùn nghiêm mặt nói.

Khi đang khi nói chuyện, dung mạo của hắn cũng nhanh chóng biến hóa, biến thành một nam tử trung niên áo trắng, bề ngoài giống Liễu Tự Tại, Liễu Thiên Hào như đúc, chỉ là thần sắc khí chất hoàn toàn khác biệt, cảm giác chính đại, hòa nhã.

"Liễu Tự Tại, Liễu Hạo Nhiên, không ngờ các ngươi đã trở về Thiên Hồ tộc. Cũng đúng, chỉ có hai ngươi mới có thể vô thanh vô tức ẩn núp đến cạnh ta, ra tay đánh lén như vậy." Liễu Thiên Hào nhìn qua rất thê thảm, nhưng khuôn mặt lại bình tĩnh vô cùng, duy trì vẻ cười nhạt như cũ.

Ba người Liễu Thanh, Liễu Tự Tại, Liễu Hạo Nhiên thấy cảnh này, mặt hơi biến sắc.

Thế nhưng, Liễu Thiên Hào này quả thật chính là thực thể, bất luận khí tức, xúc cảm, hay ba động pháp tắc, đều không chút bất thường, không phải loại phân thân huyễn thuật.

Mà ba người kia cũng vận khí, ba động thần hồn không có bất kỳ khác thường gì, không hề trúng huyễn thuật.

Về mặt tu luyện Huyễn Chi Pháp Tắc, ba người Liễu Thanh đều đã đạt tới tuyệt đỉnh, điểm này chắc chắn không phạm sai lầm.

Liễu Tự Tại hét lớn một tiếng, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao trong tay tăng vọt huyết mang, bất chợt vặn mạnh một cái.

Một tiếng "Bụp bụp", thân thể Liễu Thiên Hào vỡ tung, hóa thành máu chảy, thịt nát đầy trời.

Thế nhưng, Liễu Tự Tại thấy cảnh này, chẳng những không nhẹ nhàng thở ra mà ngược lại, thần sắc càng thêm ngưng trọng.

Sau một khắc, sắc mặt y đột nhiên biến hóa, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao sáng rực lên, trải rộng ra, hóa thành một màn đao màu máu bảo vệ toàn thân.

Nhưng màn đao vừa mới thành hình, lập tức phát ra một tiếng "Ầm" thật lớn, toàn bộ chớp mạnh rồi bị nghiền ép vỡ vụn.

Thân người Liễu Tự Tại và đao bay ngược ra ngoài, như thể bị thứ gì mạnh mẽ đánh bay.


Liễu Hạo Nhiên cũng thay đổi thần sắc, đôi mắt hiện lên một tầng tinh mang, song chưởng sáng rực bạch quang, vỗ thẳng về hư không phía trước.

Lại là một tiếng "Ầm" rất lớn, một tia sáng chói mắt hiện ra, cả người Liễu Hạo Nhiên như một cọng rơm trước gió, bị đánh bay ra ngoài một cách tàn nhẫn.

Liễu Thanh nhìn thấy cảnh này, thần sắc đại biến, hào quang xám trắng trên người đại thịnh, trong nháy mắt hình thành một Linh Vực màu xám trắng lớn mấy chục trượng ở quanh người.

Đám người Thiên Hồ tộc phía sau cũng lập tức triển khai Linh Vực, hoặc tế ra Tiên khí, bảo vệ chính mình và hư ảnh huyết mạch Chân Linh Cửu Vĩ Thiên Hồ giữa không trung kia, để phòng bị người khác đánh cắp.

Mà ba người Hồ Tam, Mục trưởng lão cũng tế ra Linh Vực và Tiên khí, bảo vệ Liễu Nhạc Nhi.

Hàn Lập thực sự không khẩn trương như đám người Thiên Hồ tộc. Hắn yên lặng vận chuyển Cửu U Ma Đồng, quét qua xung quanh, thần thức cũng tỏa ra, ý đồ tìm kiếm thứ đã đánh bay Liễu Tự Tại với Liễu Hạo Nhiên.

Đáng tiếc, mặc cho hắn dò xét thế nào, cũng không tìm thấy chút manh mối.

Các tộc khác thấy chỗ Thiên Hồ tộc sinh biến nên có chút rối loạn.

Trong đám đông, Bạch Trạch khẽ ồ lên một tiếng, mặt lộ chút ngạc nhiên.

Lợi Kỳ Mã vốn đứng chung một chỗ với Hàn Lập, sau khi Hàn Lập ra tay cứu Liễu Nhạc Nhi thì Lợi Kỳ Mã đã về bên cạnh Bạch Trạch.

"Phụ vương, người nhìn ra cái gì vậy?" Lợi Kỳ Mã thấy thần sắc Bạch Trạch biến hóa, thấp giọng hỏi.

Bạch Trạch chậm rãi khoát tay áo, không nói gì.

...

Trận địa Liễu Thanh sẵn sàng đón địch, nhưng không có xuất hiện công kích như dự kiến.


Trước người lão, hư không ba động, một thân ảnh hư ảo chậm rãi hiện ra, mà trên mặt đất, những mảnh thân thể vỡ tung của Liễu Thiên Hào lại trở nên hơi mờ, chậm rãi dung nhập hư không, biến mất không thấy đâu.

Tất cả thịt nát biến mất không thấy gì trong nháy mắt, thân ảnh hư ảo kia biến thành thực thể, bất thình lình chính là Liễu Thiên Hào, toàn thân hoàn toàn không thấy một vết thương nào, đứng đó mỉm cười.

"Không ổn, là "Huyễn Hữu Mộng Cảnh"!" Liễu Thanh nhìn thấy một màn trước mắt, mở miệng thất thanh, sắc mặt biến đổi liên hồi.

Đám người Thiên Hồ tộc nghe thấy Liễu Thanh nói vậy, mặt lộ vẻ kinh hãi.

"Nhạc Nhi, "Huyễn Hữu Mộng Cảnh" trong lời Liễu Thanh tộc trưởng là thần thông loại nào, muội có biết không?" Hàn Lập nhìn khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ của Liễu Nhạc Nhi, thấp giọng hỏi.

""Huyễn Hữu Mộng Cảnh" là đại thần thông trong truyền thuyết của Thiên Hồ tộc, chính là Thánh Tổ Cửu Vĩ Thiên Hồ bản tộc sáng tạo năm xưa, qua vô số năm lịch sử, ngoại trừ Thánh Tổ Cửu Vĩ Thiên Hồ, bản tộc chỉ có Liễu Kỳ lão tổ từng tu thành. Nghe đồn, chỉ cần thi triển thần thông này, bất cứ thương tổn gì đều sẽ hóa thành huyễn cảnh biến mất, không mảy may tổn thương bản thể, có thể coi là thần thông vô địch." Liễu Nhạc Nhi khôi phục cảm xúc, thấp giọng trả lời.

"Lại có loại thần thông này!" Hàn Lập nghe những lời này cũng giật nảy mình.

Liễu Tự Tại và Liễu Hạo Nhiên dù bị đánh bay, nhưng không bị thương quá lớn, chỉ chớp mắt đã ổn định thân hình, đang muốn phản kích thì nghe thấy lời Liễu Thanh, hai người đang bay nhào tới thân hình cũng hơi sững lại.

"Ngươi có thể tu thành thần thông của chủ nhân... Làm sao có thể!" Liễu Tự Tại tự lẩm bẩm, thần sắc tràn đầy vẻ không thể tin được.

"Ha ha, nhục thể của y trong tay ta, tu thành môn thần thông này có gì khó? Hạng người không muốn phát triển như các ngươi, vĩnh viễn cũng không thể biết được nhục thể đó giúp ích to lớn cỡ nào đối với tu luyện!" Liễu Thiên Hào lộ vẻ đắc ý, liếc Liễu Tự Tại và Liễu Hạo Nhiên, cười lạnh.

Hai người kia nghe vậy, sắc mặt đầu tiên trầm xuống, rồi lại hiện ra sự phẫn nộ, hào quang trên người đại thịnh, ngoài thân xuất hiện một lớp lông xanh đen, năm ngón tay mọc ra thú trảo bén nhọn.

Trong nháy mắt, cả hai hóa thành hình thái nửa người nửa thú, một tầng hào quang xám trắng ngưng đọng như thực che phủ quanh người, quần áo bay phất phới, toàn thân toát ra một khí thế dũng mãnh không gì sánh được, muốn động thủ lần nữa.

Liễu Thanh thấy vậy, hào quang sáng trắng bên ngoài thân cũng lóe lên.

"Được rồi! Nơi đây là bên trong Tu La Huyết Môn, không chịu nổi trùng kích quá lớn. Các ngươi muốn giải quyết ân oán trong tộc, đợi rời khỏi đây rồi hẵng tính." Vào thời khắc này, một thanh âm nghiêm nghị vang lên, bóng dáng Bạch Trạch bay xuống.

Nhìn thấy Bạch Trạch tới, bốn người vội vàng thu hồi lực lượng bản thân, sợ hãi đáp ứng.

Chỉ là trong ánh mắt ba người Liễu Thanh nhìn về phía Liễu Thiên Hào, vẫn tràn đầy địch ý.

Phía xa, Hàn Lập nhìn ba người Liễu Thiên Hào, trong lòng nghĩ ngợi.

"Liễu đạo hữu, Liễu Thiên Hào này, chẳng lẽ là một trảm thi khác của Liễu Kỳ lão tổ?" Hàn Lập truyền âm hỏi Hồ Tam.


"Không sai, Liễu Thiên Hào chính là Ác Thi mà Liễu Kỳ lão tổ chém ra! Hơn nữa, người này ngươi đã gặp qua trước kia." Hồ Tam nhìn Hàn Lập một chút, truyền âm trả lời.

"Ta đã gặp?" Hàn Lập nghe vậy khẽ giật mình.

Quả thực, hắn vừa gặp người này đã cảm thấy quen thuộc.

"Hôi giới, Tẩy Sát Trì!" Hồ Tam nhàn nhạt truyền âm nói.

Hàn Lập nghe câu này, lần nữa sững sờ.

"Ngươi nói là, Cự Hồ lúc đó không phải Liễu Kỳ lão tổ, mà là người này!" Tâm tư hắn linh hoạt, lập tức hiểu ra.

"Không sai, đáng hận là ngày đó ta bị y lừa gạt, còn giúp thoát khốn, tạo thành sai lầm lớn!" Thần sắc Hồ Tam khó coi vô cùng, giọng căm hận nói.

"Liễu Thiên Hào rốt cuộc đã làm việc gì khiến cho Thiên Hồ tộc các ngươi thống hận như vậy? Còn Liễu Kỳ lão tổ kia, đã vẫn lạc thật sao?" Hàn Lập im lặng một chút, truyền âm hỏi.

"Theo ta biết, Liễu Kỳ lão tổ đích thực đã vẫn lạc, hơn nữa chính Liễu Thiên Hào cấu kết ngoại nhân gây ra!" Trong mắt Hồ Tam hiện lên huyết quang, gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Thiên Hào.

Hàn Lập nghe vậy giật mình, trong lòng bừng tỉnh, khó trách bọn người Liễu Thanh căm thù Liễu Thiên Hào như vậy.

Thế nhưng, Liễu Tự Tại là Tự Ngã Thi của Liễu Kỳ lão tổ, còn Liễu Hạo Nhiên kia, tám chín phần mười là Thiện Thi, hai người bọn họ vì sao cũng căm thù Liễu Thiên Hào như thế, chẳng lẽ là vì Liễu Thiên Hào giết Liễu Kỳ?

Theo hắn biết, trảm thi với bản thể hẳn là quan hệ đối nghịch mới phải, nhưng nhìn thái độ Liễu Tự Tại và Liễu Hạo Nhiên, dáng vẻ hình như có chút trung thành với Liễu Kỳ.

"Quan hệ Tam Thi và bản thể không đơn giản như ngươi biết. Mặc dù trong thiên tính Tam Thi mang theo ý nghĩ đánh giết bản thể, cướp đoạt nhục thân, nhưng bọn chúng cũng là sinh linh, có tâm trí hoàn chỉnh, không phải là không thể thuần phục. Huống chi Liễu Kỳ lão tổ tu luyện Huyễn Chi Pháp Tắc, am hiểu nhất điều khiển nhân tâm, thu phục hai trảm thi, cũng không khó gì." Một thanh âm vang lên trong lòng Hàn Lập, lại là bình linh Chưởng Thiên Bình.

"Bình linh tiền bối, người rốt cuộc đã tỉnh!" Mắt Hàn Lập sáng lên, trong lòng trao đổi với bình linh.

"Tiểu tử ngươi sao lại cuốn vào chuyện nguy hiểm như thế này, còn tiếp xúc khoảng cách gần như vậy với Đạo Tổ, nếu như người này ra tay với ngươi, kể cả ta lại dùng Xuyên Qua Thời Không, chưa chắc kịp cứu tính mạng ngươi." Bình linh hừ một tiếng, nói.

"Tiền bối thứ tội, cục diện bây giờ ta cũng bất ngờ. Nhưng hiện tại đã như vậy, mong rằng tiền bối cẩn thận, tùy lúc chuẩn bị Xuyên Qua Thời Không." Hàn Lập thở dài đáp.

"Chỉ cần tinh ti Thời Gian Pháp Tắc đầy đủ, xuyên qua thời không bao nhiêu lần cũng không vấn đề. A, tinh ti Thời Gian Pháp Tắc trong cơ thể tiểu tử ngươi chẳng những khôi phục tiêu hao trước đó, hơn nữa còn tăng lên không ít? Khó trách tự tin như vậy." Thanh âm kinh ngạc của bình linh vang lên trong lòng Hàn Lập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận