Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: NguyenDzung

Biên: Độc Hành

Đề tự: Chưởng Thiên

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Nợ máu Man Hoang, Thiên Đình trả

Thập nhiu Chân Linh, thập nhị Vương

"Chuyện gì đây?"

"Không thể nào!"

"Một tên Nhân tộc như hắn sao lại có nhiều huyết mạch Chân Linh trong cơ thể như vậy?" Tộc trưởng Khánh Viên tộc nói lớn.

Tộc trưởng Bàn Sơn Viên tộc cũng nhướng đôi lông mày dài, nghi hoặc nói: "Các chủng tộc Man Hoang chịu ảnh hưởng của huyết mạch bản thân. Cơ thể chúng ta rất khó dung nhập thêm huyết mạch khác. Ngược lại, bản thân huyết mạch Nhân tộc không xung đột kịch liệt với huyết mạch Chân Linh, có khả năng dung nhập thêm huyết mạch khác. Tuy nhiên, huyết mạch ngổn ngang như vậy lại hòa thành một thể, với thân thể Nhân tộc làm sao có thể duy trì, không bị tan vỡ?”

Cùng lúc đó, Lợi Kỳ Mã đang nhập định tu hành, nghe thấy nhiều tiếng ồn, không nhịn được liền mở mắt ra.

Nhìn cảnh lạ trước mặt, thâm tâm y thầm tán thưởng: "Thật là khiến người ta liên tục bất ngờ*..."

*nguyên văn: thán vi quan chỉ/ than thở vì không được xem tiếp, thành ngữ ám chỉ một điều tuyệt vồi

...

Lúc này, bên trong Man Hoang Thánh Điện trên Bát Hoang Sơn, tám chỗ ngồi vốn bị bỏ trống, hiện tại hai vị trí đã không còn trống.

Bạch Trạch đang ngồi tại vị trí của mình, nhìn về một vị trí khác không xa. Một đại hán mặc áo bào đen ngồi đó, phong thái hào sảng, khí khái**.


**nguyên văn: đại mã kim đao

Thân hình y cường tráng, khôi khô nhưng quần áo trên người lại rách rưới, thủng lỗ chỗ, sợi vải phất phơ, nhìn như một tên ăn mày mặc quần áo trăm họ ngoài phố chợ.

Đại hán vén áo choàng trên đầu ra. Một gương mặt góc cạnh hiện ra rõ ràng, cằm đầy chân râu màu xám đen. Đôi mắt y hơi lõm vào, ánh lên những tia sáng dị thường trong đại điện mờ tối này. Cả người tỏa ra một cảm giác tang thương.

Y không phải ai khác, chính là Chân Linh Vương Du Thiên Côn Bằng vừa trở về.

Trên mặt Bạch Trạch không khỏi lộ ra chút nhiệt tình, mở miệng cười nói: "Nhạc Miện, ta biết chắc chắn ngươi không hề rời Man Hoang quá xa. Nhưng không ngờ ngươi có thể trở về nhanh như vậy. "

"Được rồi, không cần nói nhảm. Nói đi, lần này đột nhiên mở ra Tu La Huyết Môn làm gì, Man Hoang lại có kiếp nạn sao?" Đại hán áo đen được gọi là Nhạc Miện kia trả lời hết sức lạnh nhạt.

Bạch Trạch cũng không để ý, hỏi tiếp: "Thiên Đình sắp tổ chức Bồ Đề yến, chuyện này ngươi có biết không? "

"Biết thì thế nào?" Nhạc Miện nhướng mày, hỏi ngược lại.

"Ta biết, chuyện năm đó ngươi vẫn còn trách ta, có thể..." Bạch Trạch thấy thế, muốn nói tiếp lại thôi.

Nhạc Miện cười lạnh, chậm rãi kể: "Năm đó Thiên Đình dòm ngó năng lực Mặc Ngọc, muốn thu nhận dưới trướng. Mặc Ngọc thà chết không nghe, đại chiến với Thiên Đình. Lúc đó ngươi lấy đại cục Man Hoang ràng buộc bọn ta, không cho chúng ta toàn diện khai chiến Thiên Đình. Kết quả thế nào? Không những Mặc Ngọc chết trận, ngay cả lão Viên cũng vẫn lạc, thi thể ở đâu cũng không biết. Hiện tại Thiên Đình lại hành động nhưng lòng người chúng ta đã tán, chỉ có thể bỏ mặc cho nước chảy bèo trôi.".

Khuôn mặt Bạch Trạch lộ vẻ do dự, khó khăn đáp lại: "Năm đó... Năm đó không phải là ta không muốn toàn diện khai chiến, mà là Mặc Ngọc thấy trước kết quả nếu chúng ta khai chiến với Thiên Đình. Y lấy cái chết ép buộc, không cho phép ta nhúng tay vào..."

Nhạc Miện nghe thấy điều này, thần sắc thay đổi, trở nên trầm tư. Y biết Bạch Trạch một khi đã nói, tuyệt đối không nói bừa.

Bạch Trạch nặng nề thở dài một tiếng rồi nói tiếp: "Việc này Viên Cương thật ra cũng biết. Thế nhưng y vẫn quyết định ra tay. Qua bao nhiêu năm như vậy, giờ khắc nào ta cũng hối hận, chỉ là hối hận thì cũng vô dụng..."

"Đúng là cũng vô dụng." Nhạc Miện thở dài đáp rồi đứng dậy muốn rời đi.

"Đào Ngột và Chu Yếm cũng đã vẫn lạc. Toàn bộ Man Hoang, bây giờ chỉ còn lại ngươi, ta và La Hầu." Bạch Trạch lên tiếng.


Y vừa dứt lời, thân hình Nhạc Miện lập tức sững lại tại chỗ.

Gã quay lại nhìn Bạch Trạch đầy khó khăn, thì thào hỏi: "Chỉ còn chúng ta..."

Bạch Trạch đáp: "Trước mắt, Tu La Huyết Môn đã mở lại, Man Hoang Thánh Điện tái hiện. Ta cũng đã tìm đủ hậu duệ huyết mạch. Bọn họ tiến vào bên trong để kế thừa huyết mạch còn lại của Chân Linh Vương. Hiện tại cần thời gian để chúng trưởng thành."

Nhạc Miện một lần nữa ngồi xuống ghế đá, thân thể hơi cúi xuống hỏi lại: "Ngươi đang lo lắng Thiên Đình phát hiện hành động của ngươi ở nơi này, sẽ ra tay với Man Hoang, nên gọi ta và La Hầu trở về che chở bọn chúng?"

"Man Hoang cần các ngươi." Hai mắt Bạch Trạch nhìn thẳng Nhạc Miện nói ra.

Ánh mắt Nhạc Miện ngưng lại, khí thế toàn thân bỗng trở nên lăng lệ vô cùng: "Mặc dù mấy năm ta một mực tự do ngoài không gian ngoại vực, nhưng vẫn chờ đợi một ngày trở về Man Hoang. Thiên Đình thiếu nợ máu với chúng ta, ngày nào đó phải trả giá."

"Ngày này sẽ không quá xa." Bạch Trạch thì thào nói ra.

Đúng lúc này, Nhạc Miện bỗng nhướng mày, nhìn về phía Bạch Trạch.

Bạch Trạch cũng nảy sinh cảm ứng, mở miệng nói: "Có chút thú vị, vừa khéo cho ngươi xem."

Nói xong, y vung bàn tay lên, một ngọn lửa màu vàng bốc lên trước hai người.

Trong ngọn lửa, bóng dáng Hàn Lập hiện ra, từng hư ảnh Chân Linh vờn quanh hắn, hào quang tràn ngập.

Nhạc Miện cũng hơi kinh ngạc nói: "Chỉ là Nhân tộc, mà lại chứa nhiều huyết mạch Chân Linh như vậy, ngay cả của ta và lão Viên cũng có? "

Bạch Trạch cười ngượng đáp: "Không chỉ thế, lúc trước hắn còn xin ta lấy huyết mạch hậu duệ Đào Ngột và Chu Yếm."

Vừa dứt lời, y liền thấy bên trong ngọn lửa, một cái bình ngọc màu trắng bay ra từ người Hàn Lập. Cái bình nhỏ tan hoàn toàn. Hai giọt máu bằng hạt đậu bắn ra, biến thành một mảng sương mù máu giữa không trung rồi dung nhập thẳng vào thân thể cháy đen của hắn.


Theo hai giọt máu Chân Linh nhập vào cơ thể, công pháp Kinh Trập Thập Nhị Biến tự động được thi triển. Thân người hắn bộc phát hào quang màu máu. Đồng thời, cơ thể cũng không tự chủ được mà biến hóa bành trướng ra.

Được một lúc, hắn hóa thành một con vượn to lớn đầu bạc, chân đỏ, có răng nanh. Một lúc sau, hắn lại biến thành một con hổ lớn sặc sỡ có cánh, đuôi dài. Khí tức trên người hắn chợt mạnh, chợt yếu, rất không ổn định.

Nhạc Miện hơi nghiêng người về trước, nhướng mày nói: "Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng tên này sẽ bạo thể mà chết."

Bạch Trạch vừa cười vừa đáp. "Xảo diệu là ở chỗ này."

Y vừa nói xong thì các hư ảnh Chân Linh bay múa quanh Hàn Lập nhao nhao quay về. Cứ lần lượt từng con chui vào trong cơ thể hắn. Một luồng sáng năm màu trên người hắn sáng lên.

Ngay sau đó, thân hình Hàn Lập biến hóa càng lúc càng nhanh. Tất cả chân thân của mười hai loại Chân Linh đều hiện ra.

Hơn nữa, với sự biến hóa thân hình không ngừng, khí tức trên người hắn cũng ổn định theo từng giây từng khắc. Ngay cả máu thịt đã cháy đen như than cũng bắt đầu khôi phục nguyên trạng. Một tầng ánh sáng hồng lan tràn ra, thân thể hắn giống như cây khô gặp xuân đến.

Nhạc Miện kinh ngạc: "Sao lại thành như vậy?"

Bạch Trạch tán thưởng: "Chắc là hắn tu luyện một loại công pháp chuyên dùng để dung luyện tinh huyết Chân Linh, rất không tầm thường. Xem tình hình hắn như vậy, có lẽ lúc trước cũng chỉ thiếu hai loại huyết mạch Chân Linh, hiện tại đã đủ."

"Vậy người này..." Nhạc Miện nhíu mày hỏi.

Bạch Trạch cười đáp: "Đã điều tra qua, không phải kẻ địch của chúng ta. Ngược lại, hắn là tên khiến cho Thiên Đình rất nhức đầu."

Nhạc Miện mở miệng hỏi tiếp. "Nói như vậy, ngươi cho hắn vào trong Man Hoang chi hỏa, hoàn thành dung hợp huyết mạch, là cố ý giúp hắn tôi luyện huyết mạch và nhục thân sao?"

Bạch Trạch khẽ lắc đầu, chậm rãi trả lời: "Không chỉ thế, phương pháp dung luyện huyết mạch của hắn, chúng ta chưa chắc không thể tham khảo. Sở dĩ ta cho phép hắn làm vậy, cũng là cố gắng để người mười sáu Hoang tộc kia nhìn xem. Còn bọn họ có thu hoạch bao nhiêu, phải xem bản lãnh mỗi người."

Nhạc Miện nghe vậy nói rằng: "Coi như ngươi cũng lao tâm khổ tứ... Ta thấy tên này không tệ, nhưng cũng không nên quá xem trọng hắn. Một kẻ Nhân tộc mà lại muốn đi vào Man Hoang Thánh Điện, ý tưởng này quả thực hơi hoang đường. Hắn không thể mở được cánh cửa lớn kia."

Bạch Trạch lắc đầu, không đồng ý nói: "Ta thấy chưa chắc. Vừa rồi, sở dĩ hắn đưa ra yêu cầu kia, không phải ý nghĩ hão huyền, không biết lượng sức, mà là huyết mạch trong cơ thể hắn phản ứng với cửa thánh điện. Nếu không thì với tâm tính của hắn, sẽ không tùy tiện mở miệng."

Y vừa dứt lời, Nhạc Miện đột nhiên "Ồ" một tiếng, giọng nói đầy kinh ngạc.

Cùng lúc, Hàn Lập đột nhiên quát một tiếng. Trên dưới toàn thân tỏa mạnh ô quang. Trong nháy mắt, hắn biến thành hình tượng Thần Ma ba đầu sáu tay, bước từng bước một xuyên qua ngọn lửa màu vàng, chạm vào cánh cửa lớn thứ hai.

"Ầm ầm ầm"


So với tình huống lúc đám người Liễu Nhạc Nhi tiến nhập, tình hình Hàn Lập hoàn toàn tương phản. Thân hình hắn đụng vào cửa lớn, không những không thể xuyên qua mà còn bị cửa ngăn lại, gây nên những tiếng động ầm vang.

Nhạc Miện thấy thế, chậm rãi nói: "Chung quy chỉ là Nhân tộc mà thôi, Man Hoang Thánh Điện cũng không chấp nhận huyết mạch của hắn."

Bạch Trạch nhìn vậy cũng thu lại thần sắc, tiện tay vung lên. Đám lửa màu vàng cháy trên mặt đất liền biến mất theo, không thấy nữa: "Tất cả phải xem cơ duyên tạo hóa của bản thân hắn."

Trong không gian Tu La Huyết Môn, tám cây cột đá đứng lặng trên quảng trường, mọi người nhìn bóng lưng Hàn Lập. Tiếng giễu cợt giờ đây đã không còn. Dù sao, với lực lượng của bản thân họ cũng chưa chắc có thể làm đến như vậy.

Mọi người cảm thấy sự náo nhiệt ở nơi đây có lẽ đã hết. Hàn Lập dù làm đi làm lại cũng tuyệt đối không thể mở cửa lớn kia. Bọn họ không tiếp tục để tâm nữa, mỗi người nhắm mắt khoanh chân, chăm chú tu luyện.

Hồ Tam cũng khoanh chân ngồi xuống, thì thào nói: "Hàn huynh, đáng tiếc..."

Nhưng đúng lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra.

Trong ngọn lửa màu vàng, thân người Hàn Lập một lần nữa rực sáng ánh sáng nhiều màu sắc. Mười hai hư ảnh Chân Linh bay lượn ra. Từng con hạ xuống cái cửa lớn bằng đồng đỏ, trực tiếp nhập vào.

Những đường cong vốn thô kệch trên đó lập tức nhao nhao phát sáng. Một luồng khí tức Man Hoang kỳ lạ truyền ra.

"A..."

Hàn Lập hét lớn một tiếng. Ngay lúc đó, thân hình hắn lao vào cửa lớn rồi dùng sáu cánh tay to lớn chống lên cửa, bắt đầu cố hết sức đẩy.

"Ầm ầm ầm..."

Một thanh âm vô cùng nặng nề từ trên cửa vang lên. Cánh cửa lớn bằng đồng đỏ sừng sững, bất động kia vậy mà lại khẽ lui vào trong, để lộ ra một khe hở. Từ đó, những mảng sương mù máu nồng đậm bừng lên.

Hàn Lập thấy vậy, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng lẫn sợ hãi. Thân hình hắn bỗng thu nhỏ lại, khôi phục hình dáng Nhân tộc, nhanh chóng tiến vào trong cửa lớn.

Một tiếng "Ầm ầm" vang lên thật to. Cửa lớn nặng nề một lần nữa đóng lại, còn bóng người Hàn Lập đã biến mất ngay tại chỗ.

"Hắn, vậy mà tiến vào thật..." Tộc trưởng Khánh Viên tộc hoảng sợ nói.

"Đã vào, tên Nhân tộc kia vào rồi..." Những người còn lại cũng kinh sợ kêu lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận