Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: NguyenDzung

Biên: Độc Hành

Đề tự: Chưởng Thiên

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Hàn Lập đi tới bên ngoài lầu, hắn ngửa đầu nhìn dải sáng trong hư không kia. Trên đó, những ánh hào quang hiện lên, điểm lấm tấm, trông giống như có ngàn vạn tinh hà đắm chìm bên trong.

Hai mắt hắn nhìn chăm chú dải sáng này. Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra, những điểm tinh quang trong dải sáng này bắt đầu chuyển động, vẽ ra những vệt dài sáng lấp lánh, như những cơn mưa sao băng.

Trong lòng hắn khẽ động, từ đó sinh ra một loại cảm ứng kỳ lạ. Hắn cảm thấy dải sáng này như thể cũng có những rung động của lực lượng thời gian pháp tắc, đang bồng bềnh xuất hiện.

Ánh mắt hắn nhìn cảnh vật bốn phía. Dường như, hư không xung quanh cũng đang ngưng đọng lại, tất cả bị luồng rung động thời gian pháp tắc này bao phủ, rơi vào một hoàn cảnh đặc biệt.

Thấy cảnh tượng kỳ diệu này, tâm niệm của Hàn Lập hơi động. Hai tay hắn bấm pháp quyết, công pháp Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết trong cơ thể một lần nữa thi triển ra. Năm món cụ tượng Thời gian pháp tắc theo đó hiện lên, lơ lửng ngoài hư không.

Hai tay hắn giương lên, năm vật kia nhao nhao bay lượn tới dải sáng mờ trên đỉnh đầu.

Những sơi tơ thời gian pháp tắc ẩn chứa trong tất cả các đồ vật kia bắt đầu tản ra khắp nơi. Chúng như những sợi bông bay vào dải sáng, rồi dung hợp lại với nhau.

Dải sáng trong hư không lập tức sáng rực hào quang vàng óng. Nó hóa thành một mảng sáng vàng óng như cơn mưa ngọt ngào ập xuống, che phủ toàn bộ không gian Hoa Chi. Toàn bộ không gian đều tràn ngập trong một tầng rung động của thời gian pháp tắc.

Hàn Lập giật mình. Hắn cho rằng tất cả sợi tơ thời gian pháp tắc đều tiêu tán vào vùng hư không này nên vội vàng vung tay lên.

Một màn sáng vàng nhạt hình cầu khuếch trương ra, trong nháy mắt hóa thành Thời Gian Linh Vực to lớn, bao phủ tất cả không gian Hoa chi lại.


Hai tay hắn không ngừng vung vẩy trong không trung. Ý định của hắn là thông qua Linh Vực triệu hồi lại sợi tơ thời gian pháp tắc trong hư không một lần nữa, nhưng điều này không mảy may tác dụng.

Ngược lại, năm món đồ thời gian pháp tắc lại cảm ứng được Linh Vực xuất hiện ngay lúc đó. Từng đoàn đạo văn trong suốt trên đó rục rịch bay ra, bắt đầu dung hợp với hư không Linh Vực xung quanh.

Trong Linh Vực, từng đợt chấn động mãnh liệt bắt đầu nhộn nhạo. Chân Ngôn Bảo Luân đột nhiên rít lên một tiếng, rời khỏi sau lưng của Hàn Lập bay thẳng lên, giống như một vầng trăng tròn treo lơ lửng giữa không trung.

Vầng trăng tròn tỏa ra những tia sáng màu vàng, ngay lập tức soi rọi toàn bộ Linh Vực. Hào quang của nó thậm chí còn sáng hơn cả ánh mặt trời, chỉ là không mang đến cảm giác nóng bỏng chút nào.

Cùng lúc đó, Huyễn Thần Sa Lậu rơi xuống mặt đất, trải rộng ra thành một biển cát. Trong nháy mắt, không gian trong Linh Vực trở thành một vùng đất vàng óng.

Nhìn tình huống trước mắt, trong lòng Hàn Lập bỗng có một cảm giác khác thường.

Lần này, những biến hóa của đồ vật thời gian pháp tắc hình như không giống lắm với những lần trước.

Chân Ngôn Bảo Luân treo giữa không trung kia dù vẫn bày ra hình thái hư ảo nhưng có rất nhiều hào quang lốm đốm vàng óng ở xung quanh, đang tới tấp dung nhập vào bên trong. Điều này khiến nó và không gian Linh Vực liên hệ càng thêm chặt chẽ, có xu hướng trực tiếp dung hợp lại với nhau.

Trong lòng Hàn Lập khẽ động, hắn giật mình: “Chẳng lẽ muốn tiến giai đến Tạo Vật cảnh sao?”

Tuy nhiên, khi hắn còn chưa hết ngạc nhiên, Quang Âm Tịnh Bình vốn đang lơ lửng trên đỉnh đầu đột nhiên đổ nghiêng, rơi xuống bãi cát vàng. Nước lỏng vàng óng bên trong cũng theo đó chảy ra thành dòng.

Nước lỏng chảy tràn qua Huyễn Thần Sa Lậu trên khắp mặt đất. Nó không những không thấm vào mà còn tạo thành dòng chảy ngày càng mãnh liệt. Vùng nước càng ngày càng mở rộng, biến thành hư ảnh một dòng sông vàng lấp lánh.

Theo sự dẫn dắt của dòng nước, đất cát cũng xảy ra những biến hóa. Tất cả nhấp nhô không ổn định, từ từ hiện ra tư thế như đắp núi, đục hang, thấp thoáng có những hình thái sông núi sơ khai.

Ngay sau đó, hư ảnh của Đông Ất Thần Mộc cũng hạ xuống đồi núi đất cát. Ngay lập tức, chúng hóa thành một vùng rừng cây tươi tốt, lan tràn nhanh như lửa cháy khắp thảo nguyên.

Tất cả các cảnh tượng này hiện lên giống như vầng trăng tròn trên đỉnh đầu kia. Chúng và không gian Linh Vực biến hóa rất cổ quái, bắt đầu có khuynh hướng dung hợp từng chút một.


Giờ phút này, Hàn Lập không còn khó hiểu những biến hóa của Linh Vực mình nữa. Khi phát hiện loại dung hợp với tốc độ cực kỳ chậm chạp này, thân hình hắn lập tức nhảy lên giữa không trung, ngồi lơ lửng ở đó.

Hắn toàn lực thi triển Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết. Một lần nữa, cơ thể hắn tuôn trào ra lực lượng thời gian pháp tắc vừa mới tăng trưởng cùng với tiên linh lực. Tất cả để đáp ứng vùng không gian Linh Vực đang gào khóc đòi ăn này.

Lực lượng thời gian pháp tắc của bản thân hắn tản ra khắp nơi, tốc độ dung hợp của những đồ vật thời gian pháp tắc kia cũng tăng lên một chút, nhưng vẫn rất chậm chạp.

Với tốc độ này, dù có Quang Âm Thiên Tuyền đại trận gia trì thì cũng không biết đến năm tháng nào mới có thể thành công. Huống hồ, hắn bố trí đại trận như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều tiên nguyên thạch. Dựa vào số lượng hắn đã bố trí lúc trước, nhiều lắm cũng chỉ có thể duy trì một trăm năm, thông qua chuyển hoán chênh lệch thời gian cũng chỉ được một vạn năm.

Trừ hai nghìn năm bế quan đã tiêu hao, hiện tại hắn chỉ còn lại có tám nghìn năm.

Dùng tám nghìn năm để tạo ra Linh Vực Tạo Vật Cảnh hoàn toàn vững chắc, quả thực không khác gì kẻ ngốc nói mơ. Hơn nữa, bây giờ hắn cũng không có nhiều thời gian để phí phạm ở nơi này.

Hàn Lập thở dài một tiếng, chậm rãi lẩm bẩm: “Thời gian không đủ... Muốn một lần thành hình chỉ sợ không dễ, chi bằng chọn trước một loại để thử dung hợp.”

Nói dứt lời, hắn quyết định tập trung chú ý, hai tay vừa bấm quyết, vừa khua tới phía cánh rừng tươi tốt của Đông Ất Thần Mộc.

Trong hư không, dùng mắt thường cũng có thể thấy Tiên Linh lực và Thời gian Pháp tắc đang chảy về phía Đông Ất Thần Mộc.

Tốc độ dung hợp của bốn món đồ thời gian pháp tắc còn lại lập tức chậm lại, chí có Đông Ất Thần Mộc tỏa ra hào quang sáng chói, ngày càng trở lên ngưng thực.

Hàn Lập mừng thầm trong lòng, tự nói một mình: “Quả nhiên hữu hiệu.”

Sở dĩ hắn chọn Đông Ất Thần Mộc trước tiên là vì, hắn không nắm chắc quá nhiều đối với phương pháp này. Cho nên, hắn không lựa chọn dung hợp Chân Ngôn Bảo Luân, thứ mà bản thân hắn quen thuộc nhất.

Theo thời gian trôi qua từng giây từng khắc, Hàn Lập tĩnh tâm như nước. Chỉ có tiên linh lực và thời gian pháp tắc trong cơ thể hắn không ngừng được phóng ra, nuôi dưỡng Linh Vực đến khi thành thục.


Rất nhanh, không gian Hoa Chi lại trôi qua hai ngàn năm.

Tuy nhiên, đối với không gian bên ngoài kia, thời gian mới chỉ đi qua hai mươi năm.

Ngay từ hai mươi năm trước, Tiểu Bạch đã phát hiện Hàn Lập bế quan thành công. Nhưng nó đợi trước đợi sau mà thủy chung vẫn không thấy Hàn Lập xuất quan, trong lòng không khỏi lải nhải.

“Lúc trước bế quan đã thành công, theo lý phải đi ra từ sớm rồi chứ nhỉ?”

“Tại sao lâu như thế... Thật sự lo chết đi được!”

“Không lẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn? Không, không, chủ nhân cát nhân thiên tướng, làm sao xảy ra ngoài ý muốn được!”

“Vậy chắc lại có kỳ ngộ gì đó, đúng, hẳn là dạng này... Thế nhưng mà, thời gian càng ngày càng ít...”

Tiểu Bạch đi đi lại lại, bước chân thong thả nhưng trên mặt khi thì có chút lo lắng, khi lại có chút mê man, không ngừng dò hỏi Tinh Viêm Hỏa Điểu.

Nó không phải lo lắng về an nguy của Hàn Lập. Dù sao, thông qua cảm ứng khí tức lẫn nhau nó có thể biết Hàn Lập không việc gì. Điều khiến nó lo lắng chính là tiêu tốn quá nhiều thời gian ở đây, sợ rằng chưa kịp đi cứu Kim Đồng, nó đã phải trở về Man Hoang.

Đối với những việc này, Tinh Viêm Hỏa Điểu dĩ nhiên càng không biết, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Trong lòng Tiểu Bạch nghi hoặc, vốn định tiến vào xem xét không gian Hoa Chi, nhưng nó lại lo quấy nhiễu Hàn Lập tu hành, đành phải nhẫn nại.

...

Trong động thiên, hai mắt Hàn Lập nhìn chằm chặp vào hư không bên dưới. Ở nơi đó, một rừng cây màu vàng được hình thành đã hoàn toàn trở nên ngưng thực, ẩn chứa lực lượng thời gian pháp tắc bên trong vô cùng nồng đậm.

Không gian Linh Vực của Hàn Lập lúc này đã đạt cấp độ Tạo Vật Cảnh.

Đối với kết quả này, Hàn Lập khá hài lòng: “Vậy mà chỉ dùng thời gian hai ngàn năm...”

Hắn biết, cô đọng Linh Vực là một chuyện cực kỳ tốn thời gian và sức lực. Bình thường, người ngoài nếu muốn đạt sơ bộ của Linh Vực Tạo Vật cảnh, tiêu tốn thời gian hàng vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm cũng không phải là lạ.


Hàn Lập suy đoán rằng, sở dĩ hắn có thể bước vào Tạo Vật cảnh nhanh như vậy, một mặt là liên quan tới đẳng cấp rất cao của công pháp thời gian hắn tu luyện, một mặt khác bởi từng món đồ vật thời gian pháp tắc của hắn đều có thuộc tính ngũ hành.

Vạn vật trên thế gian đều bắt nguồn từ Âm Dương, tuân theo Ngũ Hành. Năm đồ vật của hắn có khả năng ngũ hành tương hợp, giúp việc ngưng luyện ra “Tạo Vật” có được ưu thế trời ban.

Sau khi mừng rỡ, ánh mắt Hàn Lập liếc qua mấy món đồ thời gian pháp tắc khác, trong lòng hắn âm thầm nói: “Lần này thời gian có hạn, chỉ có chờ ngày sau tìm cơ hội, tạo ra từng cái Tạo Vật các ngươi...”

Dứt lời, hắn liền vung tay lên, dự định thu lại Linh Vực.

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh kỳ lạ vang lên trong không gian Hoa Chi. Hàn Lập nghi hoặc, nhìn theo tiếng động.

Hắn bỗng thấy ở vườn Linh Dược bên kia bỗng có một đoàn hào quang màu xanh bay lên, lao thẳng đến, trực tiếp nhập vào trong không gian Linh Vực, chỗ rừng cây màu vàng kia.

Hàn Lập tập trung nhìn vào liền phát hiện thứ bay vào là một gốc cây cổ quái, cành lá sinh trưởng xum xuê.

“Đây là... Lưỡng Sinh Thụ?” Hàn Lập giật mình nhận ra, gốc cây cổ quái kia đúng là cây mà hắn dùng đoạn rễ Lưỡng Sinh Thụ lấy từ trong di tích Chân Ngôn môn bồi dưỡng thành.

Chỉ là, trong trí nhớ của hắn, Lưỡng Sinh Thụ sinh trưởng thập phần chậm chạp. Hiện tại, cây này lại đã trưởng thành.

Ngay khi hắn còn đang nghi hoặc, một tình huống khiến người kinh ngạc xuất hiện.

Gốc cây màu xanh kia sau khi hạ xuống khu rừng liền tự động sinh ra những sợi rễ, cắm thẳng xuống mặt đất. Ở đó, màu xanh bắt đầu lấp lánh, lờ mờ biến thành một khu rừng cây màu xanh.

Trong từng ánh hào quang, rừng cây màu xanh bắt đầu chồng lên, kết hợp với những bóng cây màu vàng. Giữa chúng sinh ra từng sợi tơ vô cùng nhỏ, liên kết với nhau, xu thế dung hợp lại cùng nhau.

Hàn Lập kinh ngạc không thôi, trong lòng nhịn không được mà lẩm bẩm: “Vật chứa pháp tắc dung hợp với Linh Vực hình thành cảnh thật ư? Không phải Linh Vực Thiên Nhân cảnh mới có thể xuất hiện kỳ cảnh này sao, sao lại như vậy?”

Linh Vực Thiên Nhân cảnh sở dĩ có thể cao hơn Tạo Vật cảnh và Hóa Linh cảnh một bậc, là bởi khả năng thông qua dung hợp các vật có thuộc tính giống với lực lượng pháp tắc bản thân, để sử dụng tác dụng của Linh Vực thực hóa.

Một khi Linh Vực có thể hóa thực, uy lực của nó tất nhiên tăng gấp bội, có địa vị áp chế hoàn toàn hai cảnh giới Linh Vực trước đó.

Tu sĩ ở trong Linh Vực Thiên Nhân cảnh của mình, chẳng khác nào người và trời hợp nhất, trở thành chúa tể của vùng tiểu thiên địa này, khi đối mặt với địch nhân trong Linh Vực của mình, trời sinh đã ở thế bất bại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận