Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Vì anh vô tình

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***

Trong rất nhiều kẽ nứt không gian, có một kẽ nứt, khắp nơi trong đó đều là cánh đồng tuyết mênh mông.

Trong bầu trời đầy gió tuyết đó, một nam tử tóc trắng đang đứng, trên trán có hai sợi xúc tu rất dài, cả người như muốn dung nhập vào trong mảnh tuyết trắng nơi đây.

Hiện giờ y đang ngẩng đầu nhìn về phía bên này, gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào.

Đột nhiên, nam tử nhếch miệng cười một tiếng rồi thân hình bay lên không trung, hai tay trước người tách ra, một luồng ánh sáng mờ từ đó sáng lên, xuyên thẳng vào chính giữa kẽ nứt không gian.

Ngay sau đó, luồng ánh sáng mờ chợt tăng vọt, lại cứng rắn làm cho kẽ nứt không gian vốn chỉ lớn mấy trượng vỡ ra thêm trăm trượng. Thân hình nam tử tóc trắng lóe lên, xuyên qua đó, tiến vào vùng không gian bên kia.

Trong nháy mắt khi bước vào không gian này, quang mang ngoài thân nam tử sáng lên trắng lóa như tuyết, lập tức chấn vỡ không gian phong bạo đang cuốn tới. Sau đó thân hình y lóe lên, tới trước người bọ cánh cứng màu vàng, sau đó chắp tay, quỳ lạy phía trước nó.

“Thuộc hạ Sương Bạch, cung ngênh bệ hạ trở về.” Thần sắc nam tử tóc trắng kích động, âm thanh lại rất cung kính.

Y vừa dứt lời, ở trong đạo hư không khác, một nữ tử trẻ tuổi mặc quần lụa mỏng màu trắng, đem theo mấy trăm nam tử mặc áo giáp hình con kiến màu đen, từ trong kẽ nứt bước ra.

Bên ngoài kẽ nứt, còn vô số lính kiến mặc hắc giáp, đồng loạt đứng trang nghiêm chỉnh tề giống như quân đội.

“Sương Bạch, ta cứ tưởng tới sớm nhất phải là Thanh Phong, không ngờ lại là ngươi, con hàng bại hoại này.” Nữ tử trẻ tuổi nhìn nam tử tóc trắng, mở miệng cười nói.

“Nghĩ Tưu...” Sương Bạch nghe vậy quay đầu nhìn nàng, gọi tên một cách lạnh nhạt.

“Vẫn là một thân một mình, vẫn dáng vẻ lạnh như băng này, vẫn.. A, không ngờ cảnh giới của ngươi đã cao hơn không ít?” Nữ tử trẻ tuổi tên Nghĩ Tưu có chút kinh ngạc nói.

Trong trí nhớ của nàng, năm đó theo Trùng Vương đại chiến với Thiên Đình, tám đại chiến tướng dưới trướng, hầu hết đã chết trận. Chỉ còn ba người sống sót, ngoại trừ Thanh Phong, người thương thế nặng nhất là Sương Bạch.

“Năm đó không thể giúp Vương ngăn địch, may mắn sống tạm bợ qua ngày, nào dám không toàn lực tu hành? Đáng tiếc trước sau vẫn không thể đạt đến cảnh giới của Vương.” Sương Bạch nói.

“Ngươi làm được vậy, đã rất khá rồi.” Lúc này một âm thanh nhỏ như muỗi, bỗng nhiên từ trên đầu vai của Sương Bạch vang lên.

Nghĩ Tưu và Sương Bạch đồng thời giật mình, rồi im lặng.

Chỉ thấy trên đầu vai của Sương Bạch vang lên một trận vù vù, là một con muỗi không lớn hơn bao nhiêu so với đầu ngón tay, đang vỗ cánh bay lên.

Nó bay ra khỏi vai Sương Bạch, trên thân bỗng lóe lên ánh sáng xanh, lập tức hóa thành một tên nam tử cao lớn mặc nhuyễn giáp màu xanh, sau đó đáp xuống trước mặt hai người.

Nam tử này là một trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đầu tóc đen hơi xoăn dài chạm vai, sau ót thì rối tung tán loạn, thần sắc có chút mệt mỏi. Mặt y toàn râu quai nón xồm xoàm, bộ dạng giống như tửu quỷ đang chán nản, xem ra còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Nhưng đôi mắt y lại tràn ngập thần quang, đặc biệt bên ngoài con ngươi có một vòng đường vân màu vàng, trong đó lại có ánh sáng kỳ dị làm người ta kinh sợ, khiến người từng gặp qua sẽ khó mà quên.

Lính kiến mặc hắc giáp sau lưng Nghĩ Tưu thấy thế, rối rít lấy binh khí ra, muốn xông tới trước.

“Lui ra.” Nghĩ Tưu giơ tay lên ngăn cản đám lính kiến.

“Thanh Phong, xem ra Ẩn Nặc Pháp Tắc của ngươi lại có tiến bộ, hai người chúng ta vậy mà cũng không thể phát hiện. Ngươi đến đây từ lúc nào?” Lông mày Sương Bạch nhướng lên, hỏi.

“Cảm ứng được Vương, ta lập tức đến đây.” Thanh Phong vuốt gương mặt mình, nói.

“Có từng nghe Vương căn dặn chưa?” Nghĩ Tưu vội hỏi.

“Chưa có, sau khi đến đây, Vương chưa hề nói với ta lời nào.” Thanh Phong nhìn thoáng qua bọ cánh cứng màu vàng, lắc đầu nói.

Gã vừa nói xong, kim quang trước người bọ cánh cứng màu vàng tăng vọt. Một đạo hư ảnh nữ tử từ từ bay ra, lơ lửng giữa không trung, đôi mắt nồng đậm kim quang, không chút tình cảm nhìn về đám người phía trước.

Gương mặt nữ tử khá trẻ tuổi, thậm chí dáng dấp còn mang theo mấy phần thiếu nữ, đúng là Kim Đồng.

“Thuộc hạ tham kiến Trùng Tổ.” Ba người Thanh Phong thấy vậy đều vui mừng, nhao nhao quỳ lạy.

“Hôm nay bản tọa muốn thử trở lại vị trí Đạo Tổ, hi vọng các ngươi hộ pháp cho bản tọa, ngăn cản mọi kẻ địch xâm nhập.” Ánh mắt Kim Đồng chậm rãi liếc qua ba người, rồi mở miệng nói.

“Nguyện chết không lùi bước.” Trong mắt ba người lóe lên vẻ vui mừng, vội vàng đáp lời.

Hư ảnh nữ tử gật đầu nhẹ, không nói lời nào nữa, thân hình chậm rãi lui về, dung nhập vào trong người bọ cánh cứng màu vàng.

Một lát sau, ánh sáng quanh thân bọ cánh cứng màu vàng càng trở nên chói mắt, từ đó truyền ra từng đợt ba động rất đặc thù, không ngừng lan ra bốn phía.

Bốn phía nơi có những kẽ nứt không gian, cũng chậm rãi chấn động theo, mang từng đợt ba động kia truyền ra ngoài.

Những linh trùng từ các Tiên Vực khác đang chạy tới càng trở nên điên cuồng hơn, dồn dập xông qua kẽ nứt, nhằm về phía vực ngoại không gian này. Các Phệ Kim Trùng phân tán khắp nơi cũng từ đó bay ra, không ngừng lao tới bên trong hào quang màu vàng.

Trong những Phệ Kim Trùng này, có ấu trùng chưa thành thục, cũng có con đã tu luyện đến cảnh giới Thái Ất, nhưng Phệ Kim Tiên cấp bậc Đại La thì không có, toàn bộ đều hòa làm một thể với Kim Đồng.

“Tên Hiên Viên Kiệt kia chắc chắn sẽ không bỏ qua, chúng ta phải chuẩn bị thật cẩn thận.” Thanh Phong suy nghĩ một chút nói.

“Lần này cho dù ta thịt nát xương tan, cũng không để cho gã uy hiếp được Vương.” Mặt Sương Bạch lãnh khốc, lạnh lùng nói.

“Ta đi ngự trùng bày trận, các ngươi hãy chú ý các kẽ nứt, đề phòng địch nhân tranh thủ cơ hội lẻn vào đây.” Nghĩ Tưu nhìn xung quanh, sau đó chậm rãi nói.

“Ta trước đi đuổi những Thiên Ma đang rình mò ngoài kia, giờ nơi này giao lại cho các ngươi.” Ánh mắt Thanh Phong xoay chuyển, nhìn về phía Thiên Ma Vân to lớn ở đằng xa, nói.

Sau khi nói xong, thần sắc mệt mỏi trên mặt y hoàn toàn mất đi, trong đôi mắt loé lên kim quang, cả người và khí tức trong nháy mắt liền biến mất.

Nghĩ Tưu và Sương Bạch giật mình một cái, đã không thấy bóng dáng Thanh Phong đâu nữa.

“Y... lại mạnh hơn trước.” Lông mày Nghĩ Tưu nhíu lại nói.

Lúc trước trong ba người, bị thương nhẹ nhất là nàng, bây giờ cảnh giới thấp nhất cũng là nàng.

Sương Bạch nhìn thấy sự áy náy lạc lõng trong mắt nàng, bèn mở lời an ủi: “Ngươi am hiểu ngự trùng bày trận, không nên quá để ý chuyện khác, làm tốt việc của mình là được.”

Nghĩ Tưu nghe vậy, gật đầu rồi bay lên ngay phía trước bọ cánh cứng màu vàng, tất cả lính kiến mặc hắc giáp ở phía sau cũng vội vàng đi theo.

Nàng phân phó tất cả lính kiến, một lúc sau các lính kiến bắt đầu bay ra các nơi, hòa vào đại quân trùng triều đang quay quanh bốn phía bọ cánh cứng màu vàng.

Lát sau, trùng triều vốn đang hỗn loạn lộn xộn, bắt đầu tập hợp theo thứ tự, như là đại quân có kỷ luật nghiêm minh, như cánh tay đắc lực để cho Nghĩ Tưu điều khiển, an bài xung quanh Kim Đồng.

Theo càng nhiều linh trùng gia nhập, một toà đại trận bằng linh trùng vô cùng lớn dần dần lộ ra.

Ánh mắt Sương Bạch ngưng lại, nhìn tình hình phía trước, hít một hơi thật sâu. Lam quang quanh thân lóe lên, phát ra một cỗ sương mù màu trắng vô cùng lạnh lẽo tản ra khắp nơi, tràn ngập bốn phía.

Thần niệm của y cũng theo sương mù phân tán ra, cẩn thận dò xét tình hình các kẽ nứt xung quanh.

....

Theo thời gian, đội ngũ đại quân trùng triều ngày càng trở nên khổng lồ, có loại bản mệnh thần thông không tầm thường, có loại cảnh giới tu vi khá cao. Nhưng chúng đều chịu đựng áp bách của vực ngoại không gian chi lực, đi vào ngoài thân Kim Đồng, để bảo vệ Vương của bọn chúng.

Dưới sự thống lĩnh của Nghĩ Tưu, những đại quân trùng triều này đứng tầng tầng lớp lớp trong vực ngoại không gian, tạo thành một tòa pháp trận Cự Hạt khổng lồ. Nó có hai cái kìm bọ cạp, một cái toàn thân trắng như tuyết, phía trên tản ra hàn khí lạnh lẽo. Một cái khác thì toàn thân màu xanh sẫm, cháy lên ngọn lửa màu xanh lam.

Sau người nó là cái đuôi bọ cạp to lớn đang giương lên, ở đó mọc lên một đạo gai độc như móc câu bị uốn cong, lóe lên ánh sáng sắc bén.

Giờ phút này Kim Đồng đã bị kim quang bao phủ hoàn toàn, không còn nhìn thấy thân ảnh của bọ cánh cứng màu vàng. Chỉ còn thấy một quang cầu to lớn màu vàng, giống như bảo vật quý giá đang được bọ cạp khổng lồ bảo hộ trên lưng, từng đợt lực hấp dẫn mãnh liệt xuất hiện ở bốn phía, không ngừng khuếch tán ra khắp nơi.

Đúng lúc này, âm thanh cực lớn như tiếng chuông vang, bỗng nhiên từ quang cầu trên lưng bọ cạp truyền đến. Một mảnh ánh sáng mờ từ quang cầu phát ra, một hư ảnh thân thể của nữ tử đang nhanh chóng ngưng tụ, lơ lửng phía trên kim cầu, tự nhiên là Kim Đồng.

Chỉ nghe một trận ngâm khẽ trong miệng, hai tay nàng bỗng nhiên dang ra, tựa như đang chuẩn bị tư thế thoải mái để tiếp nhận. Phía trước ngực nàng, vòng xoáy màu vàng đột nhiên hiện ra, giống như cái phiễu nối liền quang cầu ở dưới.

Ngay sau đó, kẽ nứt không gian ở bốn phía kịch liệt chấn động, vô số Phệ Kim Trùng từ trong kẽ nứt tuôn ra bay vào, như từng đạo thác nước màu vàng rơi xuống chính giữa vòng xoáy màu vàng kia.

Vực ngoại không gian vốn tĩnh mịch, bị kim quang lóa mắt này chiếu rọi, phảng phất như xuất hiện thêm vầng mặt trời, phương viên mấy trăm vạn dặm đều bị tia sáng màu vàng này tràn ngập.

Nghĩ Tưu đứng trên đầu bọ cạp, thấy cảnh này thần sắc kích động không giấu được, mắt cũng ẩm ướt. Ở cách đó không xa, sương mù màu trắng cũng ngưng tụ lại, thân ảnh Sương Bạch hiện ra.

“Chờ vô tận tuế nguyệt, rốt cuộc đã đến ngày này.” Ánh mắt Sương Bạch ngưng tụ nhìn về phía Kim Đồng nói.

Nghĩ Tưu nhìn y, lại liếc mắt về phương xa, hỏi: “Thanh Phong đâu? Sao còn chưa trở lại?”

“Vực ngoại Thiên Ma cũng không dễ đối phó, nhưng chắc cũng sắp trở về rồi.” Sương Bạch mở miệng trả lời.

Nghĩ Tưu nghe vậy, còn muốn nói gì, thần sắc bỗng nhiên biến đổi.

Ánh mắt nàng xoay chuyển, định nhìn về phía kẽ nứt không gian lớn nhất trong hư không phía trước, thì phát hiện thân ảnh Sương Bạch bên cạnh đã biến mất, đã xông về bên kia trước một bước.

Không đợi Sương Bạch đến gần, trong đạo kẽ nứt không gian kia có bóng đen lóe lên, một tòa núi cao trăm trượng từ đó bay ra, lập tức xuất hiện trong vực ngoại không gian.

“Nguy rồi”

Nghĩ Tưu nói thầm một tiếng, sau đó thân hình lao lên cao, nhưng không lỗ mãng đi tới ngọn núi kia, mà là vận dụng tâm niệm, chỉ huy bọ cạp giơ lên hai cái kìm to lớn, sẵn sàng bày trận nghênh đón kẻ địch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui