Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: cubihu

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Không bao lâu, kèm theo một hồi xóc nảy, Kim Văn Linh Chu lóe lên phù văn quanh thân, trong vầng hào quang màu vàng thuyền được nâng lên cao, rồi phóng vào sâu trong vùng biển băng.

Hàn Lập vào lầu các mà đi tới mũi thuyền, hai tay để sau lưng, đơn độc đứng. Hắn đưa mắt nhìn ra xa, quần áo trên người đón gió phấp phới tung bay.

Chỉ thấy trên một vùng biển trắng xóa, khắp nơi đều đóng băng rất dày, thỉnh thoảng thấy một ít đá ngầm màu đen phủ đầy một lớp sương trắng hoặc lác đác những tảng băng khổng lồ lộ ra trên mặt biển.

Tại chỗ cực xa trong hải vực, khói sóng mênh mông, sương mù tràn ngập, tầm nhìn trở nên vô cùng mờ nhạt.

Toàn bộ bầu trời hải vực, hiếm khi có thể thấy được chim bay, bất kể là bầu trời hay mặt biển đều vô cùng yên tĩnh, tạo ra ảo giác trống trải, tịch liêu. Dường như mọi sự sống của trời đất trong khu vực đóng băng này đều cũng đông cứng lại, thưa thớt vật sống.

Trên thực tế, Hàn Lập dùng thần thức có thể cảm giác được, trong tầng mây phía trên bầu trời và ở chỗ sâu dưới đáy biển, thậm chí ở trong một vài núi băng đều có không ít khí tức của yêu thú cường đại che giấu, chỉ vì khiếp sợ khí tức viễn siêu của ba người bọn họ mới không dám có hành động lỗ mãng.

Liên tưởng đến đại dương Lôi Bạo lúc trước, Hàn Lập không khỏi sinh lòng cảm thán với hoàn cảnh địa lý khác biệt của Bắc Hàn Tiên Vực.

Dù sao trước kia bất kể là ở Nhân giới hay là Linh giới, dường như cũng không có cảnh tượng như thế, tin rằng những chỗ hắn chưa từng đi qua cũng không thiếu những thứ mà hắn chưa hề thấy, thậm chí là những thứ mà không cách nào tưởng tượng ra.

Vừa nghĩ tới đây, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn đột nhiên hiện ra khoảng thời gian trước khi lén phi thăng linh giới, hắn và Nam Cung Uyển ở bên nhau tuy ngắn ngủi nhưng vô cùng ấm áp.

Đoạn ký ức này ở sâu trong đáy lòng hắn, bị hắn cố tình cất giấu, không muốn chạm đến.

Đây cũng do chính bản thân hắn từ khi bước vào con đường tu tiên tới nay, tuyệt đại đa số thời gian đều độc lai độc vãng, không muốn liên lụy chuyện tình cảm.

Dù sao thân nhân sinh ly tử biệt cho tới tận bây giờ đối với hắn mà nói vẫn là một loại cảm giác không muốn đối mặt.

"Nếu như Uyển nhi có ở bên cạnh, từ nay về sau sát cánh trên trời cao, giữa bốn biển mênh mông, thăm quan những cảnh đẹp ở Bắc Hàn Tiên Vực này thì thật đúng là tiêu diêu tự tại."

"Bây giờ không biết Uyển nhi như thế nào, năm đó tài nguyên để lại cho nàng cũng đủ tu luyện tới Đại Thừa kỳ."

"Cũng không biết, kiếp này có thể còn có ngày gặp lại hay không..."

Hàn Lập có chút xuất thần, tự lẩm bẩm vài tiếng, sau đó yên lặng xoay người, đi vào bên trong một tầng lầu các, khép cửa phòng lại.

...


Khoảng chừng hơn nửa năm sau.

Ở khu vực phía Nam biển băng, trên một vùng biển mênh mông, tràn đầy sương mù, lơ lững một hòn đảo nhỏ màu trắng có chu vi không đến ngàn trượng.

Mặt đảo tròn trịa, đường nét rõ ràng, thoạt nhìn như một cái mâm sứ màu trắng to lớn, hiển nhiên không phải do thiên nhiên tạo ra mà là do nhân tạo.

Ở trên đảo nhỏ, còn có từng cột đá cao thấp đứng sừng sững khắp nơi, có cột thì trên bề mặt khắc phù văn, có cột thì khảm các khối linh thạch tràn trề linh lực.

Toàn bộ đảo nhỏ thoạt nhìn như một tòa trận pháp màu trắng.

Đúng lúc này, trên bầu trời gần đảo nhỏ, một chiếc Kim Văn Linh Chu từ đằng xa bay vút tới, lơ lửng ở giữa không trung, rồi sau một lát bỗng nhiên lóe lên kim quang, biến mất không thấy.

Trong cao không, ba đạo nhân ảnh phi thân xuống, rồi hạ xuống đảo.

Ba người này chính là đám người Hàn Lập từ đảo Yên Lăng đi một mạch tới, chẳng qua là lúc này bọn hắn không hề che giấu quá nhiều tu vi và khí tức, chỉ có dung mạo và thân hình thì đều thay đổi nhiều.

Lân Cửu biến thành một đại hán vạm vỡ, râu quai nón; Lân Thập Thất hóa thành một văn sĩ nho nhã, dong dỏng cao, áo xanh; Hàn Lập thì hóa thân một thanh niên đôi mươi, da thịt trắng bóc.

Ba người đáp xuống trên quảng trường nhỏ ngoài rìa đảo, thấy phía trước là một đại điện xây bằng đá trắng, liền cùng nhau đi tới đại điện.

Bên trong đại điện bố trí cực kỳ đơn giản, chỉ có một đài đá hình tròn, bên trên có một vị lão giả râu bạc trắng khoanh chân ngồi.

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, có chút kinh ngạc phát hiện, người này là một gã tu sĩ chân tiên sơ kỳ, mặc trên người trang phục trưởng lão nội môn Chúc Long Đạo.

"Chư vị tới đây hẳn là đi đại lục Minh Hàn?" Lão giả râu bạc trắng liếc mắt nhìn ba người, cũng không đứng dậy, mở miệng hỏi.

"Đúng vậy." Người vạm vỡ do Lân Cửu hóa thành không nhanh không chậm nói.

"Mỗi người, bảy miếng Tiên Nguyên thạch." Lão giả không cảm xúc nói.

Sau khi ba người tự mình trả phí, lão giả râu bạc trắng mới đứng lên, từ đài đá đi xuống, dẫn ba người qua một cửa đá phía sau đại điện, đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi đại điện, ba người đi theo lão giả râu bạc trắng dọc theo một con đường rộng tầm một trượng, đi tới phía trung tâm của đảo nhỏ.

Hàn Lập cúi đầu nhìn xuống con đường dưới chân, phát hiện con đường thấp hơn so với hai bên mặt đất tầm mấy tấc, giống như được khảm sâu xuống đất, cách mấy trượng lại khắc một đoàn phù văn.

Càng đi vào trung tâm đảo nhỏ, những con đường như vậy càng dày đặc, đan xen giăng khắp nơi, rất phức tạp, có vẻ hơi quỷ dị và thần bí.


"Đạo hữu Lân Cửu, nếu tại hạ không có nhìn lầm, trang phục vị lão giả này mặc trên người là của tu sĩ Chúc Long Đạo?" Hàn Lập nhìn bóng lưng lão giả phía trước, truyền âm hỏi.

"Không sai. Người này đích thực là một vị trưởng lão nội môn của Chúc Long Đạo." Lân Cửu đáp.

"Lẽ nào đại trận truyền tống giữa đại lục Cổ Vân và đại lục Minh Hàn đều do Chúc Long Đạo tạo ra?" Hàn Lập hơi nghi hoặc một chút hỏi.

"Cũng không phải. Chỉ có là đại trận truyền tống chỗ đảo Yên Lăng này do Chúc Long Đạo tạo ra và khống chế, còn truyện tống trận ở đảo Băng Cực gần đại lục Minh Hàn thì do Bắc Hàn Tiên Cung nắm trong tay." Lân Cửu trả lời.

"Thì ra là thế, đa tạ chỉ điểm." Hàn Lập truyền âm nói.

Khi đang nói chuyện, hai người vẫn đi theo lão giả râu bạc trắng tới một bãi đất bằng phẳng ở gần trung tâm đảo nhỏ.

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, liền thấy phía xa xa, trên bãi đất trống phía trước có một tòa trận pháp hình tròn có mấy chục cây cột đá xung quanh, mỗi một cây cột đều có ít nhất bảy tám người vây kín, thoát nhìn cũng hoành tráng.

Trên quảng trường ở vòng ngoài trận pháp còn có bảy tám người, có người chắp tay đứng thẳng, có người khoanh chân ngồi tại chỗ, chờ ở đó.

"Giao lại cho trưởng lão, ba người này cũng đi đảo Băng Cực, nhân số đã đủ, có thể mở trận pháp rồi." Lão giả râu bạc trắng dẫn theo ba người đi vào quảng trường, nói với một gã trung niên khác cũng mặc trang phục trưởng lão Chúc Long Đạo ở trên quảng trường.

"Các ngươi có thể tiến nhập trận pháp." Gã trung niên gật đầu, xoay người nói với mấy người kia.

Những người kia chờ đã lâu, nghe lời nói này, lập tức lộ vẻ vui mừng, vội vàng đi vào trong truyền tống trận.

Ba người Hàn Lập thấy thế, cũng lập tức đi vào theo.

Đợi sau khi toàn bộ mười người này đứng vững, lão giả râu bạc trắng gật đầu báo cho gã trung niên biết. Hai người, mỗi người đi về phía đài đá hình tròn ở hai bên trận pháp, khoanh chân ngồi xuống.

Theo một hồi ngâm tụng từ trong miệng hai người truyền ra, từng cột đá màu trắng ở bốn phía đại trận lần lượt sáng lên, linh thạch khảm nạm và văn lộ chạm khắc trên bề mặt đều tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Hào quang này rất nhanh chóng tràn ra, khiến những con đường trên mặt đất cũng sáng lên, các cột đá ở các nơi khác đứng lặng yên trên đảo nhỏ cũng sáng rực hoa quang. Toàn bộ đại trận đảo nhỏ đều vận chuyển.

"Rầm rầm rầm."

Một hồi âm thanh quái lạ truyền ra, toàn bộ đảo nhỏ màu trắng bắt đầu rung động kịch liệt.

Hàn Lập ở trong trận, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy trên bầu trời, mây trôi đang bắt đầu vận động điên cuồng, từng bước tạo thành một lỗ hổng vĩ đại, sâu không lường được, từ đó truyền ra chấn động không gian khiến người ta sợ hãi.


Bên ngoài đảo nhỏ, sương mù bao phủ cũng bị cỗ lực lượng này ảnh hưởng, ở chung quanh đảo đều tản đi, tích lại thành một bức tường sương mù cao hình vòng tròn.

Đúng lúc này, một tiếng "rầm" rất lớn.

Toàn bộ đảo nhỏ bỗng nhiên chấn động, hào quang năm màu từ trong trận pháp ở trung tâm đảo nhỏ tỏa ra, hóa thành một cột sáng to lớn màu sắc rực rỡ, phóng thẳng lên tận trời.

Thân ảnh đám người Hàn Lập bị cột sáng màu sắc rực rỡ nuốt vào, biến mất trong nháy mắt.

Sau một lát, đại trận từng bước dừng lại, mây trôi trên bầu trời và bức tường sương mù ở xung quanh bị đại trận quấy động mà thành hồi lâu vẫn không tiêu tan.

...

Phía Bắc biển băng, mây đen trên bầu trời rủ xuống, cuồng phong gào thét.

Tuyết bay đầy trời càng nhiều, che đậy cả vùng biển này vào trong.

Trên mặt biển mờ tối, nước biển và bão tuyết dưới ảnh hưởng của cơn cuồng phong cuồn cuộn tạo thành từng cái băng trùy khổng lồ cao hơn trăm trượng, đâm chéo lên, rậm rạp như rừng.

Trong rừng rậm băng trùy này, một hòn đảo nhỏ hình quả trứng được màn ánh sáng màu xanh bao phủ đứng lặng im.

Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng sấm rền vang, toàn bộ đảo nhỏ ầm ầm chấn động. Một cột sáng năm màu sáng lên, phóng tới chính giữa trận pháp trên đảo nhỏ, bên trong xuất hiện hơn mười bóng người.

Bọn họ chính là đám người Hàn Lập từ đảo Yên Lăng truyền tống đến đây.

Lúc này bởi vì chịu ảnh hưởng của truyền tống có khoảng cách cực dài, khiến sắc mặt mọi người đều có vẻ hơi tái nhợt. Trong đó, mấy người có tu vi yếu hơn thậm chí còn cảm thấy thần hồn chút chấn động bất ổn.

Hàn Lập thì chẳng qua là cảm thấy ngực có chút khó chịu, còn lại không có cảm giác gì.

Ánh mắt của hắn liếc nhìn bốn phía, thấy cảnh vật chung quanh so với ở đảo Yên Lăng không khác biệt nhiều, đều là bố trí trận pháp giống nhau. Tuy nhiên, tất cả vốn là cột đá màu trắng thì ở đây đã trở thành cột băng trong suốt.

"Truyền tống đã hoàn thành. Các ngươi còn không mau mau rời đi, còn đợi khi nào?"

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng nói lạnh như băng từ ngoài trận truyền tới.

Hàn Lập nhìn lại thì thấy nơi đó cómột bà lão gày đét, tóc bạc rối bù, mặc áo choàng màu trắng đang đứng đó. Mụ đang chống tay trên một cây trượng gỗ Cầu Long màu trắng, lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người.

Mọi người vội vã từ chính giữa trận pháp đi xuống, theo sự chỉ dẫn của lão bà đi tới phía Bắc sát rìa đảo nhỏ.

Ở nơi này có một đại điện băng màu trắng đứng đó, bên trong bày một án kỷ to lớn, ngồi phía sau là một lão giả mặt tròn, dung mạo hiền từ.

So sắc mặt lạnh lùng của lão bà và sắc mặt của lão giả thì thật buồn cười.

"Hoan nghênh chư vị tới đại lục Minh Hàn, tuy nhiên trước khi rời khỏi đảo Băng Cực, mỗi người xin nộp lại ba miếng Tiên Nguyên thạch." Lão giả xòe bàn tay ra, cười ha hả nói.


Hàn Lập nghe vậy ngẩn ra, quay đầu nhìn Lân Cửu dò hỏi.

Lân Cửu thấy thế gật đầu, giải thích:

"Đây là thông lệ của Chúc Long Đạo và Bắc Hàn Tiên Cung, sau này trở về đảo Yên Lăng cũng như thế."

Hàn Lập lặng lẽ gật đầu nhưng trong lòng không khỏi có chút không nói lên lời.

Một chiều đi cần mười miếng Tiên Nguyên thạch, nói cách khác khứ hồi cần hai mươi miếng. Chính hắn trong Vô Thường Minh mỗi lần đường xá xa xôi thực hiện một nhiệm vụ cấp không thấp, sợ rằng cũng không chịu nổi chi phí một lần khứ hồi kiểu như thế này.

Nếu không có thù lao kếch xù của nhiệm vụ lần này để so sánh thì thấy chi phí đi lại này không coi vào đâu. Bằng không mà nói, với thủ đoạn của hắn tuyệt sẽ không dễ dàng giao ra lộ phí như vậy.

Sau khi giao Tiên Nguyên thạch xong, mọi người đi tới cửa điện phía trước.

Lão giả mặt tròn cũng không đứng dậy, chỉ giơ bàn tay trỏ vào một chỗ trên cửa điện.

Chỗ đó trên cửa điện lóe lên thanh quang, trên màn sáng bảo phủ ở bên ngoài nhất thời tạo ra một lối đi hình tròn cao chừng một người.

"Mong các vị đạo hữu thuận buồm xuôi gió." Lão giả vừa cười vừa nói.

Lân Cửu nghe thế, trước một bước bước trên quang trường đi ra cửa điện. Hai người Hàn Lập cũng theo sát phía sau theo sát phía sau, cất bước đi ra.

Sau ba người, bảy người còn lại cũng vội vã đi ra.

Mới bước ra ngoài điện, lúc này tuyết bay đầy trời đón đầu phủ xuống, còn mang theo một cực hàn chi lực làm người ta sợ hãi. May là Hàn Lập sớm có chuẩn bị đối với chuyến đi lần này, nhưng dù vậy vẫn không nhịn được khẽ nhíu mày.

Nhìn thế giới trắng xóa trước mắt, suy nghĩ của hắn không khỏi quay trở về thời điểm mới phi thăng tới Bắc Hàn Tiên Vực. Lúc đó cũng là như vậy vừa bước một bước vào trong gió tuyết, chỉ là cực hàn chi lực trong trí nhớ tựa hồ còn mạnh mẽ hơn.

Lúc đó, ước mơ trong lòng hắn tràn đầy, tâm tình bắt đầu bước vào con đường tiên nhân, bây giờ ký ức đó hãy còn mới mẻ, chỉ là các cuộc gặp gỡ sau đó, đến nay vẫn không có cách nào nhớ lại được.

Tiên đồ mịt mù, cực kỳ nguy hiểm, bản thân hắn cũng không biết chính mình khi nào mới có thể quang minh chính đại dùng tên thật.

Vừa nghĩ tới đây, Hàn Lập nắm thật chặt bàn tay vừa buông xuống hai bên.

Tuyết trắng lòng son nhớ cố nhân

Nương tử hôm nay chẳng thể gần

Ba ngàn đại đạo nào ai biết

Đạo Phu Thê đó có mấy phần?

M.A.D


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận