Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: quyle019

Lúc này, phía ngoài cách động phủ của Hàn Lập không biết bao nhiêu vạn dặm, trong một không gian u ám phía dưới mặt đất, một thân ảnh mặc áo bào màu tro đang ngồi khoanh chân, trên mặt đeo một tấm mặt nạ hình đầu rồng màu đỏ thẫm, phía trên có viết một chữ "Tam".

Người này không phải ai khác, chính là Giao Tam vừa mới tiến hành giao dịch cùng với Hàn Lập ở Vô Thường Minh.

Sau khi ngồi ngây ngốc một lúc, nàng đứng dậy, quay người tiến đến một trong mấy cái thông đạo nối với không gian này.

Đi dọc theo cái thông đạo không chút ánh sáng dưới lòng đất không biết bao lâu sau, phía trước chợt bừng sáng, một cái động quật có không gian lớn đến mấy chục trượng xuất hiện trước mặt, ở phía cuối nơi này, có một cái cửa bằng đá bị màn sáng màu bạc nhạt che chắn.

Giao Tam không chút do dự, hai tay bấm niệm pháp quyết, miệng lẩm bẩm nói, màn sáng màu bạc nhạt chợt tách ra một lối đi.

Lúc này nàng mới đẩy cửa đi vào bên trong.

Bên trong cửa là một mật thất hình tròn lớn chừng khoảng hai mươi trượng, ngoại trừ một bộ bàn ghế bằng đá ra thì cũng không có thêm vật gì khác.

Một lão già đang mặc áo choàng màu đen đang ngồi trên ghế đá, trên tay là một ly Linh trà.

Nước trà không ngờ lại màu đỏ như máu, mùi hương thơm ngát tỏa ra cũng nồng đậm vị huyết tinh.

Lão già mặt ưng lông mày trắng, cái mũi cong cong, giống hệt mỏ chim ưng, hai đồng tử màu vàng nhạt phát ra ánh sáng lạnh như băng.

Giao Tam liếc nhìn chén trà trong tay lão già lông mày trắng, trong mắt toát lên một tia chán ghét nhưng lại biến mất ngay lập tức.

"Như thế nào?" Trông thấy Giao Tam xuất hiện, lão già cũng đặt chén trà trên tay xuống, mở miệng hỏi.

Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, giống như hai khối kim loại va chạm với nhau, khiến cho người nghe cảm thấy rợn rợn trong lòng.

"Là lấy được ở gần Hồng Nguyệt Đảo." Giao Tam ngồi xuống bên cạnh lão già, mở miệng trả lời.

"Hồng Nguyệt Đảo? Không phải năm đó ngươi đã từng đến đấy tìm kiếm một lần rồi hay sao?" Hai hàng lông mày trắng của lảo già khẽ động, dường như có chút không ngờ đến hỏi lại.

"Lần đó tuy rằng ta mượn danh nghĩa của Vô Thường Minh để che giấu hành động, nhưng cũng không thể chắc chắn là không bị phát hiện từ trước, sau đó tận lực thu liễm rồi đánh lừa chúng ta." Giao Tam lạnh lùng nói.

Lão già nghe vậy cũng không nói thêm gì, ngón tay khẽ khàng gõ nhẹ trên mặt bàn, chẳng hiểu đang suy nghĩ điều gì.

Lão già không nói, Giao Tam cũng không nói thêm gì nữa.


"Chuyện lần này, ngươi thấy thế nào? Có phải lại là mê hồn trận của Hắc Phong Đảo hay không?" Một lúc lâu sau lão già mới mở miệng hỏi.

"Có lẽ là không, nếu việc này là do Hắc Phong Đảo sắp đặt, thì chắc bọn chúng cũng không sắp đặt lại ở Hồng Nguyệt Đảo nữa đâu." Giao Tam trầm ngâm một lát rồi nói.

"Nói cũng đúng, nếu vậy thì chúng ta loại bỏ phương viên trăm dặm xung quanh Hồng Nguyệt Đảo, rồi vẫn tiếp tục làm theo kế hoạch đã định ra." Lão già nói.

Giao Tam nhẹ gật đầu.

Lão già đứng dậy, rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Giao Tam nhìn thân ảnh kia biến mất rồi cũng chậm rãi đứng lên, tháo mặt nạ xuống sau đó đi ra bên ngoài.

Bóng lưng nàng biến ảo một hồi, ánh sáng mờ ảo lóe lên một cái sau đó chợt hiện ra rõ ràng, hóa ra một thân ảnh thướt tha mềm mại, áo bào màu xám trên người cũng biến thành một chiếc váy dài màu hồng.

Nàng bước đi giống như một ngọn lửa màu hồng nhẹ nhàng như gió.

Thân ảnh của Giao Tam rất nhanh tiến ra bên ngoài, dần dần sáp nhập vào trong không gian u ám kia.

...

Thời gian thấm thoắt trôi đi, nháy mắt đã hơn mười năm.

Bên trong dược viên, Hàn Lập phất tay phát ra một tia sáng màu xanh, cẩn thận thu lấy một cây Ngưng Lộ Thảo cao hơn một xích vào bên trong hộp ngọc.

Đây là gốc Ngưng Lộ Thảo thứ ba mà hắn đã thúc dục được.

Hàn Lập phất tay thu hồi hộp ngọc, quay người đi ra khỏi dược viên, nhưng lại không đi về phía mật thất mà lại rất nhanh đi ra ngoài động phủ.

Ánh sáng màu xanh lóe lên, thân ảnh của hắn đã xuất hiện phía trên không trung của hòn đảo.

Hàn Lập lật tay lấy ra mấy cái trận bàn có màu sắc khác nhau, miệng lẩm bẩm vài câu, tay bấm pháp quyết điểm một cái.

Mấy cái trận bàn lập tức phát ra ánh sáng nhiều màu sắc, sau đó hóa thành mấy đạo ánh sáng bay xuống phía dưới.

Ầm ầm!

Không gian xung quanh động phủ đột nhiên phát ra ánh sáng chớp động, một màn sáng màu vàng dày đặc hiện lên, mây mù màu vàng cuồn cuộn bao phủ toàn bộ động phủ vào bên trong.


Bên ngoài hòn đảo càng là vang lên một tiếng trầm đục, vô số đạo ánh sáng màu lam xuất hiện trên biển, hình thành một màn sáng hình bán cầu màu lam, bên ngoài có các loại phù văn lớn nhỏ không đều chớp động, bao phủ trọn vẹn cả tòa đảo nhỏ vào bên trong.

Hàn Lập mở miệng lẩm bẩm vài câu, tay bấm pháp quyết, mấy đạo ánh sáng màu lam bay xuống chui vào bên trong màn sáng.

Phía trên màn sáng màu lam lại xuất hiện từng gợn nước bập bềnh.

Cả màn sáng cùng với đảo nhỏ phía dưới chợt biến mất vô tung, nhìn trước mặt chỉ còn mỗi vạn sóng dồn dập vỗ trên mặt biển.

Hàn Lập thấy vậy nhẹ gật đầu hài lòng.

Mấy đạo cấm chế này là do hắn tự mình cải biến trong mấy năm nay, hiện tại cho dù là tu sĩ Chân Tiên Cảnh Hậu Kỳ đến đây, trong thời gian ngắn cũng khó mà phá vỡ được.

Tầng cấm chế ẩn nấp ngoài cùng thì là do hắn tìm được điển tịch bên trong pháp khí trữ vật của Đào Vũ, càng thêm huyền diệu, cho dù là Kim Tiên Sơ Kỳ dùng thần thức tận lực dò xét cũng chưa chắc phát hiện ra đảo nhỏ đang ẩn nấp này.

Sau khi làm xong, lúc này Hàn Lập mới xoay người hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh bay về phía xa.

Mấy ngày sau, thân hình của hắn đang đứng trên không trung của một mảnh hải vực tràn đầy sóng dữ.

Đây cũng là một nơi hoang vắng chẳng có mấy ai lui tới, cùng với chỗ hắn chọn làm động phủ tạm thời lúc trước cũng không khác nhau là mấy.

Chẳng qua là động phủ kia ở hướng Tây Bắc của Hắc Phong Hải Vực, còn nơi này lại ở hướng tây nam.

Thần thức của hắn tràn ra, thân hình nhoáng lên một cái đã bay về một phía. Sau tích tắc đã hạ xuống bên trên một hòn đảo.

Đảo này có diện tích không lớn, không đủ trăm dặm, phía trên là một tòa núi màu xám, khắp nơi đều là đá màu xám cùng bùn đất, ít có cây cỏ, trông cực kỳ hoang vu.

Hàn Lập ngắm nhìn một vòng sau đó điểm điểm ngón tay.

Từng đạo kiếm khí bắn ra chém vào giữa sườn núi của ngọn núi màu xám.

Từng khối đá rơi như mưa, nhưng rất nhanh chóng đã tạo thành một cái động phủ đơn sơ.

Hàn Lập bay vụt vào bên trong động phủ, sau đó vung tay áo lên bắn ra các loại trận kỳ có ánh sáng mịt mờ, khoảng chừng mấy trăm cái.

Miệng hắn lẩm bẩm, chỉ tay vào những trận kỳ đó.


Lập tức những trận kỳ này rít lên một tiếng, hóa thành từng đạo ánh sáng, bắn ra bay về khắp nơi bên trong động phủ rồi biến mất không còn bóng dáng.

Mấy tầng màn sáng cấm chế hiện ra luân chuyển không ngừng,bao phủ trọn vẹn động phủ, bảo vệ cực kỳ chặt chẽ. Ánh sáng đan vào nhau chớp động liên tục sau đó dung nhập vào hư không không còn thấy gì nữa.

Sau khi làm xong, hắn mới khoanh chân ngồi xuống, tay áo run lên bắn ra một đạo lôi quang, thân ảnh Giải Đạo Nhân hiện ra.

"Giải đạo hữu, tuy rằng khả năng có người khác xuất hiện ở nơi này là rất nhỏ, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, tốt hơn hết là ngươi giúp ta hộ pháp trong lúc bế quan một chút. Nếu thực có người nào xông đến đây thì hết sức ngăn cản lại trước giúp ta." Hàn Lập trầm giọng nói.

"Yên tâm, trừ phi có tồn tại vượt xa Kim Tiên Cảnh xuất hiện, nếu không thì ta sẽ ngăn lại." Giải Đạo Nhân nhẹ gật đầu, trên người xuất hiện một tầng lôi quang màu vàng, sau đó thân hình dung nhập vào hư không không còn tung tích.

Hàn Lập thấy vậy, tuy trên mặt không biểu lộ gì nhưng trong lòng cảm thấy kinh hãi.

Bởi vì đột nhiên thần trí của hắn không thể nào cảm ứng được vị trí của Giải Đạo Nhân.

Hắn suy nghĩ một chút sau đó âm thầm vận chuyển Luyện Thần Thuật, một cỗ thần thức khổng lồ tràn ra, lúc này mới mơ hồ cảm giác được có một chút lôi điện chấn động như ẩn như hiện ở hư không bên cạnh.

Tia lôi điện này chấn động cực kỳ yếu ớt, nếu không phải thần thức của hắn khổng lồ, lại vận chuyển Luyện Thần Thuật, thì căn bản không thể nào phát hiện ra.

Hàn Lập âm thầm cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh lắc đầu, gác lại chuyện này sang một bên.

Sở dĩ hắn chú ý cẩn thận như vậy, lại lựa chọn động phủ tạm thời khác, bố trí cấm chế dày đặc, bởi vì việc tiếp theo của hắn chính là luyện chế Đạo Đan.

Mà căn cứ vào điển tịch ghi chép, thời điểm Đạo Đan thành hình có thể sẽ xuất hiện Đan Kiếp trong truyền thuyết.

Theo như điển tịch ghi chép, cái gọi là Đan Kiếp này chính là vì mỗi một chủng Đạo Đan đều tương ứng ẩn chứa một loại lực lượng Pháp Tắc, có chút chạm đến, thậm chí là cả siêu thoát Thiên Địa Pháp Tắc của thế giới này. Thế nên sẽ bị lực lượng Giao Diện khiển trách, dẫn đến đánh xuống Đan Kiếp để ngăn cản Đan này được tạo ra.

Mà một khi Đan Kiếp đã hình thành thì động tĩnh cực kỳ lớn, tục truyền còn hơn cả Lôi Kiếp.

Mặc dù nơi đây vắng vè, nhưng cũng khó mà đảm bảo sẽ không đưa tới một vài người.

Động phủ hiện tại của hắn tuy rằng cũng không khác gì, nhưng việc di dời dược viên thì lại có chút phiền toái, cho nên hắn mới quyết định dời đến chỗ này luyện đan. Dù sao chỗ này mà có bị người khác phát hiện thì cũng có Giải Đạo Nhân giúp đỡ hòa hoãn thời gian, thoải mái cho hắn thong dong chạy đi.

Hàn Lập thở nhẹ một hơi, nhắm mắt tĩnh tọa, người không nhúc nhích.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trọn vẹn qua ba ngày ba đêm, lúc này hắn mới mở mắt rồi vung tay lên, một cái lò đan màu bạc xuất hiện.

Cũng ngay lập tức, một tia sáng màu bạc từ tay hắn phát ra bay xuống dưới đáy lò đan, hóa thành một đoàn hỏa diễm màu bạc, trong ngọn lửa ẩn ẩn một ngân sắc tiểu nhân.

Cánh tay hắn vung lên liên tục, từng loại tài liệu phóng xuất ra chiếm hết diện tích mật thất.

Cùng lúc đó trong đầu hắn cũng vài lần hồi tưởng lại quá trình luyện chế Đạo Đan vốn dĩ đã nghiên cứu không biết bao nhiêu lần.


Xác nhận không còn sai sót, hắn phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Oành!

Hỏa diễm màu bạc dưới đáy lò đan bỗng nhiên bùng cháy, rất nhanh làm cho lò đan nóng rực.

Một tay Hàn Lập khẽ động, một tinh hạt màu trắng hiện ra bay vào bên trong lò đan, chính là Thời Gian Tinh Hạt.

Dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm, mặt ngoài của tinh hạt màu trắng dần dần bị hòa tan, trở nên mượt mà.

Bên trong tinh hạt lóe lên ánh sáng màu vàng, Pháp Tắc Thời Gian ầm ầm phát tán ra chấn động.

Hắn lại phất tay lấy ra một cái hộp ngọc, bên trong là một Linh Sâm màu trắng noãn, chính là Thiên Tạo Tham.

Tay kia thì phát ra một cỗ ánh sáng màu xanh, bao phủ Thiên Tạo Tham lại.

Theo sự bấm niệm pháp quyết trong tay Hàn Lập, ánh sáng màu xanh biến hóa ra hình dạng hai bàn tay to, cầm chặt Linh Sâm rồi nhẹ nhàng nghiền nát.

Mặc dù Thiên Tạo Tham là một loại linh vật hiếm có, nhưng cũng không cứng rắn, lập tức bị ép ra từng giọt linh dịch màu trắng.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng chuyển động, một cỗ ánh sáng màu xanh bắn tới, tiếp được những linh dịch này rồi cẩn thận chuyển vào trong lò đan.

Linh dịch lập tức sôi trào lên, bên trong hiện ra một ít sương mù màu trắng.

Sắc mặt Hàn Lập ngưng trọng, tay bấm niệm pháp quyết, khống chế hỏa diễm xung quanh lò đan.

Sau mấy hơi thở, linh dịch màu trắng đã biến thành một đoàn chất dính như keo, bọc lấy bên ngoài tinh hạt.

Thấy thế, hắn suy nghĩ một chút rồi lại lấy thêm ra một ít tài liệu, là một loại bột phấn màu bạc. Nhìn qua dường như là một loại xương cốt nào nó bị nghiền thành bột phấn.

Hắn nhấc tay phát ra một tia sáng màu xanh, bao trùm nhừng bột phấn này đưa vào bên trong lò đan.

Đồng thời tay kia bấm niệm pháp quyết liên tục, thao túng hỏa diễm phía dưới lò đan.

Cốt phấn màu bạc cũng nhanh chóng bị hòa tan thành một dòng chất lỏng, hòa thành một thể cùng với đoàn chất dính như keo kia.

Hàn Lập cũng không đình chỉ động tác, một tay lại giơ lên, tiếp tục lấy ra tài liệu cho vào bên trong lò đan.

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, rất nhanh đã hết nửa ngày.

Hơn nửa tài liệu trong mật thất đã chui vào bên trong lò đan, bên trong hiện giờ có một viên dược hoàn màu trắng như to như quả nhãn, mặt ngoài thô ráp.

Hỏa diễm vẫn thiêu đốt phía dưới lò đan, dược hoàn màu trắng nhẹ nhàng chuyển động, phát ra từng trận linh khí màu trắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận