Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: PHẩy
Biên: Độc Hành

Quang kén vừa mới thành hình, quang tiễn màu xám cũng đã điện xạ tới, hung hăng đánh lên quang kén màu trắng.

Rặc rặc!

Bạch sắc quang kén vỡ vụn giống như vỏ trứng vậy, lộ ra thân ảnh Công Thâu Cửu ở bên trong, thân thể rõ ràng đã bị quang tiễn màu xám đâm thủng.

Ngực Công Thâu Cửu bị xuyên thủng thành một cái lỗ lớn, trong chốc lát sắc mặt gã biến thành màu xám trắng, máu tươi từ thất khiếu chảy ra, thân hình rơi thẳng từ trên không xuống.

Một gã Thái Ất Ngọc Tiên vậy mà chỉ sống dưới tay Hôi Tiên Mặc Vũ vẻn vẹn được một cái hô hấp!

Thấy thế, trong lòng Hàn Lập cả kinh, nhưng trong lòng cũng không dám buông lỏng.

Nhưng mà sau một khắc, xuất hiện một màn quỷ dị!

Thi thể Công Thâu Cửu đang rơi xuống chợt tan rã, hóa thành một đoàn sương mù màu trắng, phiêu tán ra.

Ngay sau đó, hư không sau lưng Mặc Vũ lóe lên, một bóng người hiện ra, đúng là Công Thâu Cửu.

Y vừa mới hiện thân, không nói hai lời há miệng phun một cái.

Một đoàn quang mang ngũ sắc chói mắt bắn ra, bên trong hào quang là một viên tinh thạch bán trong suốt, hình dáng kỳ dị, phía trên quấn quanh từng đạo ngũ sắc hồ quang điện chói mắt, rung động xì xì, tản mát ra một cỗ khí tức lôi điện thiên phạt cực kỳ đáng sợ.

"Thiên phạt lôi thạch!"

Sắc mặt Mặc Vũ biến đổi, lập tức quay mình tránh sang bên cạnh, đồng thời quanh thân vù vù một cái, một ngọn lửa màu xám hiện ra, hình thành một tầng bảo hộ bằng lửa màu xám tro.

Mặc dù Mặc Vũ rất nhanh, nhưng tốc độ của ngũ sắc Tinh thạch còn nhanh hơn, mơ hồ một cái liền đuổi theo.

Ầm ầm!

Tinh thạch đột nhiên vỡ ra, hóa thành một đoàn ngũ sắc điện quang chói mắt vô cùng, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ thân thể Mặc Vũ.


Một cỗ khí tức lôi bạo vô cùng bạo ngược từ ngũ sắc điện quang tán phát ra, mãnh liệt gấp mười lần đan kiếp lúc trước.

Hư không chung quanh ngũ sắc lôi quang điên cuồng vặn vẹo, thậm chí hiện ra từng đường vân màu đen, tựa hồ muốn vỡ vụn ra.

Từng tia chớp ngũ sắc bắn tung tóe ra xung quanh, những nơi nó đi qua, hư không run rẩy.

Đám người Hàn Lập thấy tình thế không ổn vội vàng bay ngược ra tránh né, thối lui đến khoảng không ở bên ngoài đại điện.

Bên trong ngũ sắc quang mang chói mắt, thân hình Mặc Vũ giống như biến mất hoàn toàn, một chút dấu vết cũng không còn.

Thấy tình hình này, trên mặt Công Thâu Cửu hiện lên nét cười.

Đám người Hàn Lập thấy thế, thần sắc khẽ biến.

Nếu Mặc Vũ thật sự bị thua, lúc đó tình cảnh của bọn hắn cũng sẽ không ổn.

Ngũ sắc điện quang lóa mắt lập loè vài cái, nhanh chóng phiêu tán.

Nét tươi cười của Công Thâu Cửu chợt cứng đờ, sau khi ngũ sắc lôi quang biến mất, hiện ra một quang đoàn màu xám, cao cỡ một người, phía trên quấn quanh từng đạo hôi khí nồng đậm, gần như thành màu đen.

Quang đoàn màu sáng hơi quay cuồng một chút, phiêu tán ra hai bên, lộ ra thân ảnh Mặc Vũ, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng những bộ phận khác trên người đều hoàn hảo, thậm chí quần áo và trang sức cũng không bị hao tổn gì.

"Ngươi là Hôi Tiên, làm sao có thể may mắn sống sót trong thiên phạt thần lôi được, cái này... Điều đó không có khả năng!" Công Thâu Cửu dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Mặc Vũ, nói chuyện hơi cà lăm.

"Không thể tưởng được là trong tay ngươi có thiên phạt lôi thạch, đáng tiếc còn kém một chút, còn giết không được ta." Mặc Vũ lắc đầu, có chút đáng tiếc nói ra.

Bỗng nhiên Công Thâu Cửu quay người, hóa thành một đạo bạch quang mơ hồ, phóng về phía cửa đại điện.

"Ái dà, chớ vội đi a, đánh tiếp một lát. Lão phu chính là người thủ tín!" Mặc Vũ quát to một tiếng, tay phải vung lên.

"Bang" một tiếng, cánh tay trái của lão vỡ vụn ra, hóa thành một đoàn hôi quang nồng đậm, lóe lên một cái hóa thành một sợi xiềng xích màu xám, bắn ra, lóe lên chui vào hư không.

Sau một khắc, hư không quanh Công Thâu Cửu lóe lên, xiềng xích màu xám hiện ra, trói thân thể y lại.


Hôi quang trên thân Mặc Vũ đại phóng, khuếch tán ra xung quanh, trong nháy mắt hình thành một cái Linh vực màu xám, trong đó cuồn cuộn vô số bóng xám.

Trong miệng lão nói lẩm bẩm, bóng xám bên trong Linh Vực tụ tập cùng một chỗ, nhanh chóng ngưng tụ thành một đầu rồng màu xám thật lớn.

Trên đầu rồng này được phủ kín phù văn màu đen, lan ra một cỗ khí tức âm hàn đáng sợ, càng ngày càng mạnh

Lúc đầu rồng hiện ra, trong nháy mắt đám người Hàn Lập chợt cảm thấy toàn thân đau đớn một hồi, xương tủy của bọn họ dường như bị từng cỗ khí tức âm hàn đông cứng lại, hào quang hộ thể quanh người cũng không thể chống lại cỗ khí tức âm hàn này, bọn hắn vội vàng lùi ra xa chút nữa.

Công Thâu Cửu nhìn thấy cảnh này, rốt cuộc sắc mặt khó coi, gầm nhẹ một tiếng, trên người hiện ra một tầng bạch quang chói mắt, bạch sắc hỏa diễm lập tức cháy hừng hực bao quanh người y.

Mỗi đoàn bạch sắc hỏa hiểm đều tản mát ra một cỗ lực lượng khổng lồ, ra sức thiêu đốt xiềng xích màu xám, đồng thời chính y cũng ra sức giãy giụa.

Xiềng xích màu xám lập tức rung động chi... chi, nhanh chóng biến hóa, nhìn thấy bị lỏng ra một chút.

Bất quá giờ phút này, Mặc Vũ đã hoàn thành thi pháp.

Đầu rồng màu xám đã ngưng tụ thành, lớn chừng cái cung điện, vảy xám che kín thân, hàn quan lóng lánh, hai mắt to lớn nhìn về phía Công Thân Cửu, trong hai hốc mắt bập bùng hai ngọn lửa màu xám.

"Rống!"

Một tiếng gào thét cực lớn phát ra từ đầu rồng màu xám, miệng rồng há lớn, một cột sáng màu xám bắn ra, đánh lên thân Công Thâu Cửu.

Hôi quang phát ra vô cùng chói mắt, giống như mặt trời màu xám bạo liệt ra vậy, làm cho tất cả mọi người không thể mở mắt, một hồi lâu hôi quang chói mắt mới ảm đạm đi.

Hàn Lập nhìn qua, lập tức sắc mặt khẽ biến.

Chỉ thấy lúc này Công Thâu Cửu bị đánh bay đập lên vách tòa phế điện, thân thể y gần như bị khảm lên vách đá, quần áo toàn thân rách nát, tóc tai bù xù, rõ ràng đã bị trọng thương.

"Cứ như thế này, chậc chậc, thật sự là không ra đánh đấm. Được rồi, không chơi với ngươi nữa!" Mặc Vũ lẩm bẩm trong miệng, tay bấm niệm pháp quyết, hôi quang chói mắt lại xuất hiện trong miệng đầu rồng màu xám, một cỗ khí tức hung bạo khổng lồ lại lan ra lần nữa.

Công Thâu Cửu hoảng hốt, trên người lóe lên bạch quang, từ vách tường bắn ra, bất chấp thương thế trên người, vung tay bấm niệm pháp quyết.


Một lá cờ nhỏ màu trắng cùng một khối lệnh bài màu vàng bắn ra, nhanh chóng xoay tròn quanh thân thể y, biến ảo thành hai quang tráo, một trắng một vàng, bao bọc thân thể y vào bên trong.

Đúng lúc này, lông mày Mặc Vũ chợt nhíu một cái, trên mặt lộ ra một tia thống khổ, thân thể run rẩy.

Hôi quang trên người lão chợt lóe lên, Linh Vực màu xám cũng chấn động kịch liệt theo.

"Ầm" một tiếng trầm vang, đầu tiên đầu rồng màu xám tan vỡ ra, hóa thành mảng lớn hôi quang, sau đó toàn bộ Linh Vực cũng lóe lên biến mất.

Công Thâu Cửu khẽ giật mình, lập tức ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ vô cùng, bạch quang trên người đại phóng, phóng về phía xa xa.

Đúng lúc này, một vệt kim quang hiện lên, một bóng người vô cùng nhanh chóng xuất hiện ở phía trước, ngăn cản Công Thâu Cửu, đúng là Hàn Lập.

Hàn Lập nhìn Công Thâu Cửu nhếch miệng cười cười, kim quang trên người đại phóng, Chân Ngôn Bảo Luân hiện ra, cấp tốc xoay tròn, mặt ngoài có mấy trăm đoàn kim quang đạo văn lưu chuyển liên tục.

Từ phía trên bắn ra vô số gợn sóng màu vàng, ngưng tụ thành một khu vực gợn sóng màu vàng, rộng chừng trăm trượng, bao phủ luôn Công Thân Cửu vào trong.

Bị gợn sóng màu vàng bao phủ, lập tức Công Thân Cửu bị đình trệ trong đó, không thể động đậy.

Hàn Lập giương một tay lên, một thanh phi kiếm màu xanh bắn ra, hóa thành một chuôi thanh sắc cự kiếm to khoảng mười trượng, trên thân kiếm hiện ra từng đạo lôi điện màu vàng to lớn, lập tức tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ cuồng bạo.

Hàn quang trong mắt hắn lóe lên, trong tay bấm niệm pháp quyết vung lên.

Trên thanh sắc cự kiếm lóe lên điện quang, cự kiếm nhoáng lên một cái xuất hiện ở trước người Công Thâu Cửu, trùng trùng điệp điệp phách trảm xuống.

Bị Công Thâu Cửu biết được bí mật là thành viên Luân Hồi Điện, còn có sự tình Mặc Vũ, nếu để cho y chạy thoát, chỉ sợ sau này hắn vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh, sẽ bị Thiên Đình tróc nã bất kể ngày đêm.

Lúc trước hắn từng suy đoán, trước Thời Gian pháp tắc là một trong Tam Đại Chí Tôn pháp tắc, cho dù là Thái Ất Ngọc Tiên cũng không cách nào may mắn thoát khỏi. Nhưng lúc trước, hắn lại không có cơ hội tiếp cận Công Thâu Cửu, tuy nhiên lúc này trời đã ban cho hắn một cơ hội tốt.

"Nghịch tặc lớn mật, còn không ngừng tay!"

Lúc đại chiến vừa rồi, Tuyết Oanh tránh né ra phía xa, bây giờ nhìn thấy cảnh này, nàng phóng tới như điện, trong miệng hô lớn.

Sự tình phát triển đến hiện tại, rõ ràng khác xa so với những gì nàng ta tưởng tượng lúc trước. Nhưng mà một gã Kim Tiên trung kỳ lại muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nàng tự nhiên không cho phép.

Thân hình Tuyết Oanh chưa đến, tay đã vung lên, trong tay bắn ra một đạo bạch quang, là một kiện tiên khí màu trắng hình dạng dây thừng, hướng tới quấn quanh thanh sắc cự kiếm, định ngăn một kích này thay Công Thâu Cửu.

Nhưng mà dây thừng tiên khí vừa tiến vào khu vực gợn sóng màu vàng, tốc độ lập tức giảm hàng nghìn lần, dường như đứng im trong khu vực này.


Lúc trước Tuyết Oanh không được chứng kiến thần thông Chân Ngôn Bảo Luân của Hàn Lập, do vậy khẽ giật mình.

Khóe miệng Hàn Lập lộ ra một tia cười lạnh, tâm niệm vừa động, khu vực gợn sóng màu vàng quanh người nhanh chóng lớn ra gấp gôi, bao phủ cả Tuyết Oanh vào bên trong.

Bị gợn sóng màu vàng bao phủ, thân hình Tuyết Oanh cũng bị đình trệ trong đó, vẻ mặt kinh ngạc cũng bị ngưng kết lại.

Sau khi khốn trụ Tuyết Oanh, tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, điểm một cái về thanh sắc cự kiếm.

Hào quang quanh thanh sắc cự kiếm lần nữa đại thịnh, hóa thành đạo kiếm quang như núi, bổ lên thân Công Thâu Cửu.

Một tiếng nổ vang rung trời!

Kiếm quang như núi bị vỡ vụn, thanh sắc cự kiếm bật ra, thân kiếm lắc lư rung động kịch liệt, linh quang chung quanh hỗn loạn.

Trong lòng Hàn Lập cả kinh, tay bấm niệm pháp quyết, thanh sắc cự kiếm quay tít một vòng, lập tức ổn định lại.

Hắn nhìn lại phía Công Thâu Cửu, sắc mặt hơi đổi.

Chỉ thấy trên thân Công Thâu Cửu, một quang cầu màu trắng giống như vỏ trứng, chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.

Quang cầu có màu ngà sữa, phía trên có một ít đường vân, hình giáng giống như phù văn, không ngừng chuyển động cuồn cuộn.

Những phù văn này có chút cổ quái, khác rất nhiều Kim Triện văn và Ngân Khoa văn, không biết là thần thông gì mà có thể ngăn được sự sắc bén của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm dù đã được rèn luyện trong Vô Sinh Kiếm Hải.

Trong mắt Hàn Lập hơi híp lại, hai tay bấm niệm pháp quyết lần nữa.

Màu vàng lôi quang trên thanh sắc cự kiếm đại phóng, lần nữa chém về phía Công Thâu Cửu.

Cùng lúc đó, ánh sáng màu xanh quanh người hắn chớp lên liên tục, lại bay ra hai thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm giống như đúc.

Hai thanh phi kiếm quay tít một vòng, kích thước cũng tăng vọt thành hai chuôi thanh sắc cự kiếm, trên thân kiếm lập tức hiện ra từng đạo lôi điện màu vàng làm cho người ta sợ hãi, mang theo xu thế khai thiên tích địa chém lên thân Công Thâu Cửu.

Oanh oanh oanh!

Ba tiếng nổ đồng thời vang lên.

Lần nữa ba chuôi thanh sắc cự kiếm lại bị bật ra, ánh sáng bạch sắc chỉ hơi chấn động một chút, lại khôi phục như lúc ban đầu.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, rốt cuộc sắc mặt trầm xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận