Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

"Nam tử họ Liễu này có khí tức quỷ dị, sát khí hung lệ này ta chưa từng thấy qua, cũng không phải là tu sĩ Kim Tiên bình thường, người này nếu như dám đến Thương Lưu Cung chúng ta, tất đã chuẩn bị hậu thủ, ta có thể cảm giác được trên người hắn còn ẩn tàng một loại sức mạnh cực lớn còn chưa thi triển. Ngoài ra, người này có khả năng quen biết với Công Thâu Cửu, thân phận tất nhiên không tầm thường, chúng ta xuất thủ với hắn, dù có thành công hay không cũng mang lại cho tông môn phiền phức rất lớn, do đó tuyệt đối không thể manh động." Lạc Thanh Hải lắc đầu nói ra.

"Làm sao Đại cung chủ lại xác định như thế?" Độc Giác đại hán khẽ giật mình, hỏi.

"Ngày đó cửa vào Tiên Phủ mở ra, lúc đó có bảy bức Minh Hàn Sơn Hà Đồ xuất hiện, những tu sĩ mang bảy bức sơn hà đồ vào ta đều gặp qua ở phụ cận cửa vào, bất luận từ khí tức hay là hình dáng để phán đoán thì cũng không có người này trong đó. Người này đã vào Minh Hàn Tiên Phủ, nhất định là đi cùng với Công Thâu Cửu, sử dụng bức Minh Hàn Sơn Hà Đồ thứ tám tiến vào Tiên Phủ, quan hệ giữa hai người tất nhiên không tầm thường." Lạc Thanh Hải chậm rãi nói ra.

Những người khác nghe vậy, đều chậm rãi gật đầu.

"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại giao Thủy Diễn Tứ Thời Quyết cho hắn?" Độc Giác đại hán có chút không cam lòng nói ra.

Những Kim Tiên khác đều trầm mặc xuống, nhất thời không nói gì.

"Đại cung chủ, từ trước đến nay người túc trí đa mưu, việc này người quyết định luôn đi." Lão đạo mặt xanh mở miệng nói ra.

"Chư vị, hiện tại chính là thời khắc rung chuyển Bắc Hàn Tiên Vực sau mấy chục vạn năm, tất cả đại phái Bắc Hàn Tiên Cung, Phục Lăng Tông, Chúc Long Đạo đều bị tổn thương, chỉ có Thương Lưu Cung chúng ta còn bảo trì thực lực tương đối hoàn chỉnh. Náo động lần này ẩn chứa vô số kỳ ngộ, giờ phút này là thời cơ tốt nhất để Thương Lưu Cung chúng ta khuếch trương thế lực, chỉ cần có thể nắm lấy cơ hội này, Thương Lưu Cung chúng ta một lần hành động áp đảo Phục Lăng Tông cùng Chúc Long Đạo, trở thành thế lực đệ nhất Bắc Hàn Tiên Vực cũng chưa chắc không có khả năng." Lạc Thanh Hải chậm rãi nói ra.

Những người khác nghe vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ kích động.

Nhiều năm qua, mặc dù Thương Lưu Cung là một trong ba đại cự phái của Bắc Hàn Tiên Vực, nhưng thực lực vẫn luôn xếp sau Phục Lăng Tông cùng Chúc Long Đạo.

Nếu như có thể một lần hành động vượt qua Phục Lăng Tông và Chúc Long Đạo, không nói lấy được lợi ích khổng lồ, chỉ cần phần vinh quang này đã khiến cho bọn họ dâng trào cảm xúc.

"Vậy ý đại cung chủ là?" Độc Giác đại hán hỏi.

"Muốn đạt mục tiêu này, không thể thiếu lực lượng Thiết Cung Chủ và Thu Cung Chủ. Theo ý kiến ta, hay là dùng "Thủy Diễn Tứ Thời Quyết" đổi về Nguyên Anh hai người cho thỏa đáng." Lạc Thanh Hải nói như thế.

"Đại cung chủ nói không sai, cơ hội Thương Lưu Cung chúng ta lập nghiệp trọng yếu hơn xa so với môn công pháp "Thủy Diễn Tứ Thời Quyết"." Lão đạo mặt xanh tán đồng nói ra.


"Đúng vậy a! Huống hồ công pháp này tuy tốt, nhưng Thời Gian Pháp Tắc ẩn chứa trong đó huyền diệu khó hiểu, từ xưa đến nay, Thương Lưu Cung chúng ta cũng không có bao nhiêu người có thể tìm hiểu ra đạo lý trong đó, mặc dù những người kia là hạng người kinh tài tuyệt diễm, nhưng thành tựu cũng kém xa những người tinh thông pháp tắc khác, có thể nói là đồ phí thời gian."

"Đúng vậy, cứ cho đi, có thể đổi về hai vị trưởng lão Kim Tiên, đáng giá!"

Những người khác nhao nhao gật đầu.

Độc Giác đại hán còn có chút không cam lòng, nhưng thấy tất cả mọi người đồng ý, cũng không nói thêm gì nữa.

"Nếu như thế, Thanh Phù trưởng lão, làm phiền ngươi đi lấy "Thủy Diễn Tứ Thời Quyết"." Lạc Thanh Hải nói với lão đạo mặt xanh.

"Vâng." Lão đạo mặt xanh đáp ứng, quay người đi ra ngoài.

...

Hàn Lập ở trong đại điện vuốt vuốt bạch sắc tinh cầu, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, là Lạc Thanh Hải cùng lão đạo mặt xanh đi đến.

"Lạc đại cung chủ, thời gian không sai biệt lắm, các ngươi thương lượng như thế nào rồi?" Hàn Lập không quay đầu lại, mở miệng hỏi.

"Ha ha, để cho Liễu đạo hữu chờ lâu. Đây là công pháp "Thủy Diễn Tứ Thời Quyết " của bổn môn." Lạc Thanh Hải lật tay lấy ra một khối thẻ ngọc màu xanh lam, đặt ở trên bàn trà.

"Lạc đại cung chủ quả nhiên là người thông minh." Hàn Lập nhìn Lạc Thanh Hải, lật tay lại lấy ra một bạch sắc tinh cầu khác, trong đó phong ấn Nguyên Anh Hắc tu lão giả.

Hắn đưa hai tinh cầu về phía Lạc Thanh Hải, sau đó đưa tay lấy thẻ ngọc màu xanh lam.

Lạc Thanh Hải tiếp được hai tinh cầu, trong tay hiện ra một đạo lam quang, chui vào bên trong tinh cầu, trên mặt rất nhanh lộ ra nét mừng rỡ.

Hai Nguyên Anh ở trong tinh cầu chỉ bị giam cầm, cũng không bị tổn thương gì, lại đoạt xá thân thể khác hoàn toàn không có vấn đề.

Thần thức Hàn Lập chui vào bên trong ngọc giản, rất nhanh lui ra ngoài, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.


"Như thế nào? Công pháp "Thủy Diễn Tứ Thời Quyết" có vấn đề gì không?" Lạc Thanh Hải thu hai bạch sắc tinh cầu vào, thấy thần sắc Hàn Lập như vậy, hỏi.

"Không có. Nếu như giao địch đã hoàn thành, Liễu mỗ cáo từ." Hàn Lập lắc đầu, thu ngọc giản vào, cất bước đi ra phía bên ngoài.

"Liễu đạo hữu hà tất vội vã ly khai, không bằng ở lại mấy ngày tại Thương Lưu Cung chúng ta, để ta làm tròn đạo chủ nhà đãi khách." Ánh mắt Lạc Thanh Hải lộ ra một tia lo lắng, đuổi theo hai bước, nói.

"Không cần, Liễu mỗ cũng không biết rõ tình hình Công Thâu đạo hữu và chuyện ở Minh Hàn Tiên Phủ, Lạc đại cung chủ không cần tốn thời gian nghe ngóng tin tức trên người Liễu mỗ." Hàn Lập liếc nhìn Lạc Thanh Hải, từ tốn nói.

Thần sắc trên mặt Lạc Thanh Hải cứng đờ, rất nhanh lại hồi phục, quay người nói với lão đạo mặt xanh: "Nếu như thế, tại hạ cũng không giữ lại, Thanh Phù trưởng lão, thay ta đưa tiễn Liễu đạo hữu."

"Vậy, Liễu đạo hữu, mời!" Lão đạo mặt xanh đáp ứng, đi trước dẫn Hàn Lập ra khỏi đại điện, sau đó hóa thành hai đạo độn quang bay lên phía trên.

Lạc Thanh Hải đưa mắt nhìn thân ảnh hai người biến mất, đứng trong điện một lúc lâu mới quay người đi vào trong nội điện.

...

Tầm nửa ngày sau, một đạo thanh sắc độn quang từ trong Điểm Thương Sơn Mạch bắn ra, rơi xuống một đỉnh núi nhỏ, hiện ra thân ảnh Hàn Lập.

Hắn quay người nhìn lại Điểm Thương Sơn Mạch khổng lồ, trong mắt hiện lên nét cười.

Vào lúc này, trên người hắn loé lên kim quang, thân ảnh Kim Đồng hiện ra.

"Kim Đồng, lần này nhờ ngươi rồi, nếu không chuyến này cũng sẽ không thuận lợi như vậy." Hàn Lập nói với Kim Đồng.

Lúc trước bên trong Thương Lưu Cung, hắn mượn cơ hội biến thân Cự Viên, thu liễm Tiên Linh Lực trong cơ thể lại, ngược lại để cho Kim Đồng phóng xuất ra khí tức linh áp Kim Tiên Hậu Kỳ, kết hợp ngôn từ nửa thật nửa giả, làm cho Lạc Thanh Hải vốn trời sinh tính đa nghi trở nên do dự.

"Hai con Nguyên Anh đại thúc ngươi không cho ta ăn, lại cầm đi cho người khác." Hai tay Kim Đồng chống nạnh, bất mãn nói.

Hàn Lập cười cười, lật tay lên, hai Nguyên Anh một đỏ một lam xuất hiện trong tay hắn, bỗng nhiên cũng đều là Nguyên Anh Kim Tiên.


"Như vậy còn tạm được." Kim Đồng phát ra một tiếng hoan hô, đoạt lấy hai Nguyên Anh kia.

Hai Nguyên Anh này là hắn lấy được từ trong túi trữ vật của Công Thâu Cửu, trên người chúng có chừng bảy, tám đạo phù phong ấn Nguyên Anh Kim Tiên, không biết có phải là gã lấy được từ trong Minh Hàn Tiên Phủ hay không.

Hàn Lập đuổi Kim Đồng sang một bên, lấy ra ngọc giản Thủy Diễn Tứ Thời Quyết, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Lần trước ngẫu nhiên đạt được "Huyễn Thần Bảo Điển" của Phục Lăng Tông, tuy rằng chưa kịp tìm hiểu triệt để, nhưng lại làm hắn nhớ tới Thủy Diễn Tứ Thời Quyết được lưu truyền tại Bắc Hàn Tiên Vực.

Dù sao cũng phải ly khai Bắc Hàn Tiên Vực, vì vậy hắn dứt khoát gom tới tay tam đại công pháp Thời Gian Pháp Tắc của Bắc Hàn Tiên Vực, cho nên mới có hành trình đi đến Thương Lưu Cung lần này.

Chợt nhìn lại, Thủy Diễn Tứ Thời Quyết khác với Chân Ngôn Hóa Luân Kinh và Huyễn Thần Bảo Điển, là một môn lấy Thủy Chi Lực làm cơ sở, khai triển công pháp thay đổi Thời Gian Pháp Tắc.

Có điều càng làm cho hắn ngạc nhiên là, hắn phát hiện tựa hồ giữa ba môn công pháp Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, Huyễn Thần Bảo Điển, còn có Thủy Diễn Tứ Thời Quyết này có chỗ giống nhau.

Hắn xem thẻ ngọc màu xanh lam trong tay, ánh mắt lập loè.

Chẳng lẽ tam đại công pháp thời gian của Bắc Hàn Tiên Vực tồn tại liên quan nào đó?

Rất nhanh Hàn Lập lắc đầu, thu thẻ ngọc màu xanh lam vào.

Bây giờ không phải là lúc tìm hiểu, vẫn nên mau rời khỏi Bắc Hàn Tiên Vực thì tốt hơn.

Hắn vung tay lên, phi xa bích ngọc hiện ra.

"Đi." Hàn Lập phất tay phát ra một đạo thanh quang, bao quanh Kim Đồng đang luyện hoá Nguyên Anh Kim Tiên một bên, lọt vào bên trong phi xa.

Phi xa bích ngọc sáng ngời hào quang, hóa thành một đoàn bích quang bay về một hướng.

Hướng kia, đúng là lối vào Man Hoang Giới Vực.

...

Một nơi cách Bắc Hàn Tiên Vực không biết bao nhiêu vạn dặm.

Nơi này bầu trời xanh thẳm giống như mới được tẩy rửa, nhiều đóa mây trắng cực lớn phiêu đãng, từng con Linh cầm bay múa qua lại trên không.


Hết thảy nơi đây đều sáng ngời huy hoàng, tựa hồ không có một chút âm u nào.

Phía trên mây trắng rõ ràng là một thế giới tiên khí càng dạt dào, lúc nha lúc nhúc từng ngọn núi lớn trôi lơ lửng chỗ đó.

Từng tòa nối tiếp từng tòa, một mực lan tràn đến cuối tầm mắt, không biết có bao nhiêu toà.

Những ngọn núi này có lớn có nhỏ, lớn chừng trăm vạn trượng, to khổng lồ đứng vững ở đó, nhỏ nhất cũng cỡ mấy ngàn trượng. Trên mỗi tòa sơn phong đều xây dựng một tòa hoặc là vài toà kiến trúc hùng tráng đẹp đẽ.

Những kiến trúc này nối tiếp san sát nhau, phong cách khác lạ, nhưng có một điểm giống nhau, đó là tất cả đều sáng chói kim quang, tản mát ra từng vòng hào quang màu vàng sáng ngời.

Ở giữa những ngọn núi, từng đạo cầu vồng ánh sáng kết nối nhau, nghiễm nhiên là một cảnh tượng Thiên Cung.

Có một ngọn núi to chừng vài chục vạn trượng lơ lửng giữa không trung, toàn thân ngọn núi khổng lồ này hiện ra màu vàng nhạt, trên núi bỗng nhiên minh khắc từng đạo linh văn màu vàng, sáng lấp loé.

Có vài chục ngọn núi nhỏ bé lơ lửng ở chung quanh, giống như quần tinh vây quanh vầng trăng là ngọn núi khổng lồ màu vàng.

Đứng sừng sững trên đỉnh ngọn núi khổng lồ là một tòa cung điện màu vàng óng, nở rộ vạn đạo kim quang.

Đại điện cao chừng trăm trượng, toàn thân dùng một loại tài liệu ngọc thạch màu vàng không biết tên kiến tạo thành, thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo hoa mỹ.

Trên đỉnh cửa đại điện treo một cái bảng hiệu màu bạc, trên đó viết ba chữ to "Lăng Hư Điện".

Trên những ngọn núi nhỏ xung quanh ngọn núi khổng lồ màu vàng kia cũng không có bỏ trống, tọa lạc không ít kiến trúc, có rất nhiều chỗ dược viên, còn có rất nhiều mảnh đan thất.

Trên đỉnh một ngọn núi gần nhất với ngọn núi khổng lồ màu vàng là một mảnh trang viên lớn, bên trong bỗng nhiên nuôi dưỡng tất cả tiên thú, mấy thanh niên người hầu đang chăm sóc ở bên trong.

Đúng lúc này, một đạo bạch sắc cầu vồng từ đằng xa bay đến, vượt qua trên không trang viên, bay về hướng ngọn núi màu vàng khổng lồ.

Bạch sắc cầu vồng lướt qua, một cỗ uy áp khổng lồ cuồn cuộn lướt qua.

Chung quanh trang viên vang lên tiếng ông ông, hiện ra một cái lồng ánh sáng màu xanh thật lớn, chống đỡ lại những uy áp khổng lồ này, nhưng vẫn có một chút thẩm thấu qua quang tráo cấm chế.

Lập tức nhưng tiên thú trong trang viên rối loạn tưng bừng, sắc mặt những người hầu kia đột nhiên trắng bệch, nhao nhao ngã rạp trên mặt đất.

Đợi uy áp biến mất, mấy người mới run rẩy đứng lên, phần lớn trên mặt đều mang vẻ ước ao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận