Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân tông

Hàn Lập lắc đầu, đè xuống thắc mắc trong lòng, bàn tay huy động, nhiếp Chân Ngôn Bảo Luân đến trước người, sau một phen điều tra, phát hiện Thời gian đạo văn phía trên lại nhiều ra hai đoàn, trong lòng mới thoáng an định lại.

Hắn khẽ phun ra một ngụm trọc khí, dời ánh mắt nhìn xuống vực sâu tối tăm phía dưới.

Bởi vì sát khí phía trên cơ hồ bị Hàn Lập thu nạp gần hết, nên tốc độ sát khí phía dưới vực sâu bay lên tiêu tán rõ ràng nhanh hơn vài phần, chỉ là nhìn xuống phía dưới vẫn sâu không thấy đáy, cũng không biết rốt cuộc vực này sâu bao nhiêu.

Đang cân nhắc, Hàn Lập lật tay lấy ra một viên đan dược ăn vào, nhắm mắt điều tức một lát, tiếp theo hai mắt bỗng nhiên mở ra, thân hình nhảy lên, cấp tốc lao xuống phía dưới, trong nháy mắt chui vào trong sát khí cuồn cuộn phía dưới.

Nếu như sở liệu, càng xuống phía dưới, sát khí lại càng đậm đặc sền sệt.

Hàn Lập lần nữa hạ xuống năm sáu mươi dặm, đã cảm thấy âm phong sát khí xông tới mặt nhiều gấp mấy lần so với trước kia, đủ loại huyễn tượng núi thây biển máu dị thú dữ tợn lại bắt đầu xuất hiện.

Bất quá hôm nay Luyện Thần Thuật tầng thứ tư đã đại thành, trình độ huyễn tượng này dù có tăng lên, nhưng hắn không có dừng lại, tiếp tục đón đỡ sát khí âm phong, đi xuống phía dưới.

Tiếp tục hạ xuống ba mươi dặm, âm phong chung quanh quét tới chậm lại vài phần, nhưng sát khí ngưng tụ chung quanh lại trở nên càng thêm đậm đặc, dày hơn.

Hàn Lập cảm thấy tựa như trước người là tuyết lớn bao quanh, đi tới nửa bước cũng khó.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến!

Trong hư không trước mắt, điểm điểm lục quang hiện ra, đồng thời nhanh chóng ngưng tụ.

Không bao lâu, huyễn tượng lục sắc chuột mập xuất hiện lúc trước lại hiển hiện ra, hình thể tăng vọt gấp mấy lần so với lúc trước, toàn thân giống như bị dầu sôi giội lên làm da thịt đều bị phỏng và lở loét ra, da lông trên gương mặt cũng không có, hai con mắt to lớn phảng phất như máu thịt be bét treo trong hốc mắt, tùy thời lắc lư có thể rớt xuống.

Chỉ nghe một âm thanh sắc bén vang lên, thân hình chuột mập kia thoắt một cái, xông tới phía Hàn Lập.

Nương theo đó, một mùi vị huyết tinh khó nói lên lời xông đến, Hàn Lập ngửi được liền cảm thấy trước mặt có vạn trượng huyết lãng xông tới, mắt thấy muốn nuốt hắn vào.

Nhưng mà, Hàn Lập đã sớm chuẩn bị, căn bản không chút chuyển động, trong lòng của hắn ngâm tụng khẩu quyết Luyện Thần Thuật, trong miệng phát ra một thanh âm như tiếng sét.

Một cỗ lực lượng thần thức cường đại trong nháy mắt từ trong thức hải quét ra, giống như trận mưa to vào mùa hè, lập tức gột rửa sạch sẽ tâm thần của hắn.

Huyễn tượng chuột mập vọt tới trước mặt hắn cũng theo đó ầm ầm nứt vỡ, biến mất không thấy gì nữa.

Hàn Lập chỉ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi xuống phía dưới.

Trong lòng hắn biết rõ, bản thân thu nạp sát khí càng nồng đậm thuần khiết, trợ giúp trùng kích tiên khiếu lại càng lớn, tốc độ tăng tu vi cũng sẽ nhanh hơn.

Dù sao, thời gian của hắn càng ngày càng ít, hắn phải tranh thủ thời gian tận khả năng tăng thực lực lên, mỗi lần tăng lên một phần thực lực, liền nhiều hơn một cơ hội sống sót.

Thế nhưng hắn mới chỉ đi xuống phía dưới mấy trăm trượng, lại không thể không dừng lại.

Lúc này, ngăn hắn lại không phải là huyễn tượng, mà là sát khí nồng đậm tới cực điểm.

Giờ phút này, sát khí ngưng tụ phía dưới cơ hồ không còn là trạng thái sương mù, lại không lưu động chút nào, thoạt nhìn giống như là vách tường nước đông cứng màu đen.

Hàn Lập có thể cảm nhận rõ ràng, "Vách tường" che kín này có chút bất đồng với sát khí vờn chung quanh hắn, còn khác như thế nào hắn lại không nói được.

Do dự một chút, Hàn Lập vẫn cúi người xuống, thử đưa một bàn tay thăm dò vào bên trong vách tường.

Kết quả, bàn tay hắn vừa mới chạm vào vách tường, cổ tay cùng lòng bàn tay lập tức truyền đến một hồi đau đớn bén nhọn lạnh lẽo thấu xương, từng tia từng sợi sát khí điên cuồng đến cực điểm, lại như vật sống, ngưng tụ thành từng đám gai nhọn, chủ động chui vào trong da hắn.

Thân thể Hàn Lập run rẩy kịch liệt, lập tức thu bàn tay lại, muốn rút cánh tay ra khỏi "Vách tường", kết quả lại có một cỗ lực lượng cường đại cuốn lấy bàn tay hắn, khiến cho hắn không cách nào rút tay ra được.

Trong đôi mắt hắn sáng lên ánh sáng màu lam âm u, tập trung nhìn vào dưới mới phát hiện, nắm kéo cánh tay hắn chính là những sát khí nồng đậm tựa như châm đâm vào trên tay hắn.

Chúng ngưng tụ lại một chỗ, hầu như bao phủ toàn bộ bàn tay Hàn Lập vào.

Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, trong lòng bàn tay "Xoẹt" một tiếng vang lên, một đạo điện quang màu vàng bỗng nhiên nổ bể ra.

Sát khí ngưng tụ thành tơ mỏng màu đen bị Tịch Tà Thần Lôi kích trúng, lập tức từ lòng bàn tay và cổ tay lui ra ngoài, nhưng vẫn vờn quanh bốn phía không chịu thối lui.

Hàn Lập nhân cơ hội rút tay ra, đưa mắt nhìn qua một cái, không khỏi hít sâu một hơi.

Trong lòng bàn tay hắn giăng đầy những điểm nhỏ màu đỏ, là những lỗ nhỏ như sợi tóc, đúng là đã bị sát khí xỏ xuyên qua, vả lại bên trong những lỗ nhỏ này mơ hồ có từng tia hắc khí lượn lờ.

"Đồm độp" một tiếng, mặt ngoài bàn tay lần nữa hiện ra một mảnh điện quang màu vàng, lóe lên liền biến mất, những lỗ nhỏ trên bàn tay và sát khí bên trong cũng không thấy, lỗ nhỏ cũng theo đó nhanh chóng lấp đầy, biến mất không thấy gì nữa.

Hàn Lập thở nhẹ một hơi, thầm cười khổ một tiếng.

May mà hắn hút ra kịp thời, nếu không có lẽ sau một lát, bàn tay này sợ là sẽ triệt để bị phế.

"Quả nhiên, càng xuống phía dưới, những sát khí này lại càng có tính công kích, chỉ sợ đến lúc đó không cần ta dẫn dắt, chúng cũng sẽ tự động chui vào trong cơ thể, lúc đó muốn khống chế được chúng để trùng kích khiếu huyệt, chỉ sợ là không đơn giản như vậy..." Ánh mắt Hàn Lập chớp động, trầm ngâm nói.

Hắn nhìn bức tường sương mù màu đen dưới thân, trong mắt hiện lên vẻ do dự.

Quả thật, sát khí trong bức tường sướng mù một khi xâm nhập vào cơ thể, tất nhiên là tính mạo hiểm cực cao như lọt vào trận bão táp, hơi không chú ý chỉ sợ sẽ rơi vào kết cục hồn phi phách tán. Nếu có thể khống chế được, hiệu suất trùng kích khiếu huyệt tất nhiên sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Sau một lát, trong mắt Hàn Lập sáng ngời quang mang, quyết định.

Như đã đánh bạc hai mươi năm nay, bây giờ lại ngại gì đánh bạc thêm lần nữa, lại tăng thêm áp lực chứ?

Dù sao tình cảnh hắn hôm nay, đã không có nhiều lựa chọn khác.

Trong lòng của hắn hơi động một chút, thân hình lóe lên, trực tiếp xông vào trong vách tường màu đen.

Vừa vào trong vách tường, lập tức Hàn Lập cảm thấy thức hải trầm xuống, như một nghìn cự thạch đè xuống, trong đầu không ngừng vang lên tiếng phong minh bén nhọn, khiến cho ngũ quan tựa như bị phong bế, hầu như không cảm giác được dị trạng xung quanh.

Quanh người hắn, mực nước sát khí đồng dạng bao bọc đến, bên trong hóa thành vô số tơ mỏng sát khí vô cùng bén nhọn, đâm xuyên vào trong làn da quanh người hắn, sâu đụng đến xương.

Thức hải cùng nhục thể đồng thời cảm giác thống khổ, Hàn Lập phảng phất như một tòa cự phong đập xuống giữa đầu, toàn thân rung động lắc lư không thôi, thần thức có chút buông lỏng ra.

Hắn mạnh mẽ thổi ra một hơi, cắn chặt hàm răng, dùng hết một tia thần thức thanh minh cuối cùng, thúc giục Luyện Thần Thuật.

Tầng bốn Luyện Thần Thuật đã đại thành, uy lực tất nhiên không tầm thường.

Hàn Lập lập tức cảm thấy trong đầu có một đạo vòi rồng quét sạch qua, tiếng the thé vang lên trong óc biến mất không thấy gì nữa, ngay sau đó thần thức cũng khôi phục bình thường.

Thần thức vừa khôi phục, hắn lập tức thúc giục lực lượng thần niệm giữ vững vị trí tâm thần, đồng thời thúc giục Huyền Sát Minh Linh Công, dẫn dắt sát khí tràn đầy tuôn vào bên trong cơ thể, hướng đến phía khiếu huyệt thứ sáu mươi ba.

Nhưng mà vừa khởi động, thần sắc Hàn Lập lập tức biến đổi.

Hắn thình lình phát hiện, hắn dùng công pháp dẫn dắt sát khí mãnh liệt ở đây, trừ một bộ phận đi về phía chỗ khiếu huyệt kia, còn lại vẫn như ngựa hoang thoát cương không bị khống chế đánh tới các phía khác trong cơ thể.

"Đồm độp..."

Quanh thân Hàn Lập vang lên từng trận âm thanh như là đậu vỡ, làn da bên ngoài thân cũng phồng lên từng cái túi lớn.

Thân hình hắn cũng theo đó phát sinh biến hóa, toàn bộ cơ thể biến lớn bành trướng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thoạt nhìn giống như là sát khí bị nứt vỡ ra.

Trong lòng Hàn Lập khiếp sợ, nhưng cũng không mất đi thanh tỉnh, tay biến hoá pháp quyết liên tục, muốn khống chế sát khí bên ngoài cơ thể đang không ngừng tiến vào mãnh liệt. Nhưng giờ phút này thân thể hắn như là miệng cống đê đập mở ra, căn bản ngăn cản không được sát khí hồng lưu dũng mãnh tiến vào.

Mắt thấy làn da bị sát khí sung nhập, phồng lên như một túi khí, tựa như sắp sửa nổ tung, thì một chỗ nơi bả vai hắn lại có một vòng xoáy nhỏ sinh ra, hấp dẫn một bộ phận sát khí tới.

Chỗ vòng xoáy này trên thực tế là một chỗ tiên khiếu khác của Hàn Lập, sát khí ở đây thật sự quá dư thừa nên cũng đồng thời mở ra, cùng với tiên khiếu thứ sáu mươi ba, nghênh đón sát khí trùng kích tới.

Hàn Lập cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn kịch liệt quanh thân, tâm thần căng thẳng tới cực điểm, toàn lực thôi động Huyền Sát Minh Linh Công, dẫn động sát khí hướng vào bên trong cơ thể, không ngừng đánh thẳng vào hai nơi tiên khiếu kia.

...

Tu hành trong vực sâu không biết năm tháng, nhoáng một cái đã qua hơn mười năm.

Trên vách đá dựng đứng gần chỗ miệng vực sâu, Kim Đồng khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay để nguyên, đúng là đang ngồi tu hành.

Cách nàng không xa, hai chân trước Bạch Ngọc Tỳ Hưu lót ở trên cằm, nằm sấp trên mặt đất, mí mắt mơ màng, tựa hồ đang lim dim ngủ.

Lúc này, tiếng gió vang lên, một vệt kim quang từ bên trên bay vút tới, rơi vào trên vách núi.

Bạch Ngọc Tỳ Hưu giương mắt nhìn một chút, thấy Giải Đạo Nhân kiểm tra pháp trận trở về, lại lười biếng sụp mí mắt, Kim Đồng từ đầu đến cuối cũng không có mở mắt.

Đúng lúc này, phía dưới vực sâu phảng phất có âm thanh như lôi thần đánh trống, truyền đến từng đợt thanh âm "Ầm ầm".

Ngay sau đó, sát khí cuồn cuộn như sương sớm trong ngọn núi từ phía dưới vực sâu bay lên, tràn ra khắp phía trên vách núi.

Lúc này Kim Đồng bỗng nhiên mở hai mắt, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, thoáng cái nhảy đến bên cạnh vách núi, thần sắc sốt sắng nhìn xuống phía dưới vực sâu.

Tiểu Bạch cũng từ dưới đất bò dậy, chạy chậm đến bên người nàng, mở miệng nói: "Lão đại, động tĩnh này, chẳng lẽ là chủ nhân muốn..."

"Đại thúc..." Kim Đồng phảng phất như không nghe Tiểu Bạch nói, ánh mắt phức tạp dị thường, trong miệng tự lẩm bẩm nói.

Trong giọng nói mang theo vài phần chờ đợi, vài phần lo lắng, còn có mấy phần hưng phấn cùng tâm thần bất định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui