Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Tiểu Mjnh

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Kim Đồng một đường lao vào vị trí tạng phủ yếu hại của Phệ Kim Tiên mà cắn xé, toàn thân sớm đã nhuộm máu, trong kẽ răng còn dính những mảnh thịt đỏ thắm, nhìn dữ tợn dị thường.

Gần lúc nàng sắp cắn nát lớp cơ bắp ngăn cách tiến vào trong khoang bụng của Phệ Kim Tiên, huyết nhục xung quanh dường như có linh trí chèn ép về phía nàng, ở trong đó cuốn đi từng luồng Tiên Linh Lực cường đại, ý đồ giam cầm nàng lại.

Tuy nhiên, Kim Đồng thôn phệ rất nhiều huyết nhục, giờ phút này khí tức một đường lên thẳng Thái Ất trung kỳ, kim quang nổi lên, quanh người nàng mọc lên từng chiếc gai, chống đỡ đám huyết nhục đang đè ép tới.

Nàng lao vào cắn xé, trực tiếp phá lớp ngăn cách kia, rồi nghiêng người trườn tới, trực tiếp chui vào bụng Phệ Kim Tiên.

Giờ phút này trong lòng Phệ Kim Tiên nổi giận vì không làm gì được, dù sao Kim Đồng đang tàn phá trong cơ thể, còn mình thì bị cản trở khắp nơi, căn bản không thể tận dụng sát chiêu mạnh mẽ.

Lúc đầu Kim Đồng chui vào bụng nó, đối với nó không phải là chuyện xấu gì.

Phệ Kim Tiên cùng với nàng vốn là một thể, thân thể giống nhau, nó liền lấy thần hồn mạnh mẽ của mình trực tiếp nuốt chửng Thần Hồn Kim Đồng, tiếp đó hòa Nguyên Anh làm một, lại hấp thu nhục thể đối phương, sớm đại công cáo thành.

Nhưng hết lần này lại tới lần khác thần hồn của nó lại bị Thần Niệm Tù Lung của Hàn Lập giam cầm, vì nhanh chóng thoát khốn mà tiêu hao quá nhiều, Kim Đồng thì liên tục cắn xé làm khí tức tăng vọt lên.

Tình huống cứ kéo dài như thế, nó không thể chiếm đoạt lực lượng thần hồn Kim Đồng, chỉ có thể ẩn nhẫn tạm thời, chờ thần hồn hồi phục.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phệ Kim Tiên càng thêm lo lắng, ánh mắt liếc nhìn Hàn Lập, càng toát ra vẻ phẫn nộ tột cùng.

Nếu không có gã Nhân Tộc đáng căm hận này, một Phệ Kim Trùng nho nhỏ sớm hòa làm một với nó, Thú Tộc nhỏ bé cũng sớm bị san thành bình địa, còn cả gia hỏa dám cả gan bày ra huyễn cảnh trói mình hai mươi năm, không biết tại sao lại ra tay với mình?

Đều tại vì hắn!

Trong ánh mắt của Phệ Kim Tiên không còn gì khác ngoài một mình Hàn Lập, nó muốn giết hắn cho hả giận.


Hàn Lập tự nhiên sớm đã cảnh giác, lúc Phệ Kim Tiên thoát khốn, hắn liền nuốt xuống mấy viên đan dược, vừa khôi phục Tiên linh lực, vừa cũng cố thần thức vững chắc.

Ngay lúc này kim quang trên thân Phệ Kim Tiên chợt thu lại, một cỗ lực lượng nóng rực trên người truyền ra, bên ngoài thân thể bắt đầu bốc lên từng sợi hơi nước màu trắng.

Hơi nước toả ra mờ mịt, hư không xung quanh bắt đầu dao dộng theo, nhìn mơ hồ không rõ.

Trong đôi mắt Hàn Lập lóe lên ánh sáng màu xanh, chưa kịp nhận rõ tình hình trước mắt, trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi.

Thân hình hắn vô thức biến mất, bay ra cách đó không xa.

Cùng thời khắc đó, thân ảnh Phệ Kim Tiên liền xuất hiện nơi chỗ hắn vừa đứng.

Thân hình Hàn Lập vừa mới dừng lại, liền có một đạo tinh quang phá toái hư không lao thẳng tới.

Trong lòng hắn không lạnh mà run, dồn sức thi triển nhanh nghịch chuyển Chân Ngôn Bảo Luân trong người. Thân hình chợt mơ hồ, lần nữa biến mất ngay tại chỗ.

Chân Ngôn Bảo Luân không biết khôi phục lại từ khi nào?

Trong lòng Hàn Lập nhất thời vui mừng, trên người hắn đột nhiên khuếch trương vòng tròn ánh sáng, hóa thành một vùng Linh vực Thời gian, bao phủ cả đáy cốc lại.

Phệ Kim Tiên Thái Ất cảnh bị tầng màn sáng quét qua, con ngươi lập tức co lại, cảm thấy xung quanh thân thể dường như bao phủ một tầng lực lượng vô hình, khiến cho tốc độ thời gian trong không gian màn sáng trở nên chậm chạp.

So với Chân Ngôn Bảo Luân, phạm vi Linh Vực thời gian mặc dù rộng lớn, nhưng hiệu quả giảm chậm tốc độ yếu hơn rất nhiều, mặc dù tốc độ Phệ Kim Tiên bị hạn chế nhất định, cũng không thể lao nhanh như trước, nhưng nếu Hàn Lập hơi không chú ý, vẫn có thể bị nó đuổi kịp.

Hơn nữa, Hàn Lập cảm nhận được, Chân Ngôn Pháp Luân trong cơ thể tựa hồ chưa hoàn toàn hồi phục, có khả năng không thể khống chế bất cứ lúc nào. Vì vậy hắn vừa né tránh Phệ Kim Tiên truy sát, vừa dùng tâm thần liên hệ Kim Đồng mau chóng cắn xé huyết nhục nó.

Ở trong đáy vực sâu, thân ảnh một xanh một vàng truy đuổi nhanh chóng, lấy nhãn lực Ma Quang cũng chỉ có thể thấy dấu vết từng đạo thân ảnh mơ hồ, chớp tắt không ngừng.

"Ầm" một tiếng nổ thật lớn!


Khói bụi ở trong vực sâu nổi lên bốn phía, một bên vách núi bị thân thể khổng lồ Phệ Kim Tiên va phải, trực tiếp sụp đổ tan tành.

Một mảnh núi đá lớn vô cùng như nước lũ đổ xuống dưới, phát ra tiếng sấm ầm ầm liên tục.

Thân ảnh Hàn Lập từ trong màn bụi đất lao ra, mũi chân đạp trên hư không, thân hình bay thẳng về phía bệ đá nằm trên vách đá vực sâu.

"Rống"

Phệ Kim Tiên thấy hắn vừa trốn thoát truy kích, chút kiên nhẫn còn sót lại cũng hoàn toàn biến mất, trọng miệng phát ra tiếng gầm giận dữ.

Nó không còn lao theo truy đuổi nữa, mà ẩn nấp dưới mặt đất, hai cánh lại lay động dữ dội, tất cả hào quang xung quanh thân thể nhanh chóng thu lại, ngay cả luồng sóng khí nóng rực đã phóng ra cũng cố gắng thu về, bên ngoài thân ngưng tụ thành một tầng quang mang và khí thể kì lạ.

Vật chất này ngưng tụ càng lúc càng nhiều, càng ngưng thực, từ trong đó truyền ra từng đợt chấn động cổ quái đến cực điểm.

Hàn Lập từ xa thấy một màn như vậy, lông mày không khỏi nheo lại, trong lòng không khỏi dự cảm chẳng lành.

Mà bên trong cơ thể Phệ Kim Tiên, Kim Đồng đang ra sức cắn xé tạng phủ của nó, đột nhiên cảm thấy nội tạng lay động kịch liệt, một ít máu huyết trong đó chấn động dần dần bốc hơi, tiêu tán ra bên ngoài cơ thể.

Sức nóng trong thể nội nó bỗng nhiên tăng cao dữ dội, rất nhanh giống như lò lửa.

Trừ điều đó ra, Kim Đồng còn phát hiện trong bụng Phệ Kim Tiên đang có luồng áp lực bùng lên mãnh liệt dị thường, cỗ khí tức chấn động này làm nàng cảm thấy có chút sợ hãi.

Chẳng lẽ... Gia hỏa này muốn cá chết lưới rách tự bạo thân thể?

Nghĩ đến đây, Kim Đồng cũng không định rời đi, mà lập tức dùng tâm thần truyền tin cho Hàn Lập la lớn:

"Đại Thúc, chạy mau, gia hỏa này có khả năng muốn tự bạo..."

"Kim Nhi, mau ra đây!" Lông mày Hàn Lập nhíu chặt mau chóng trả lời.


"Không, ta phải cùng liều mạng với gia hỏa này!" Kim Nhi kiên quyết nói.

Lông mày Hàn Lập nhíu chặt lại, cắn răng một cái, Chân Luân nghịch chuyển nhanh trong cơ thể, thân hình lao vào bên trong sát khí, bay nhanh lên phía trên. Ma Quang thấy cảnh này cũng theo sát phía sau.

Thân hình hai người vừa mới thi triển, dưới vực sâu liền có bạch quang chói mắt nổ tung.

"Ầm ầm "

Một tiếng nổ vang rung chuyển trời đất từ dưới đáy vực sâu truyền đến, một cỗ sóng khí khổng lồ đủ để hủy thiên diệt địa trùng kích ra, lập tức quét ngang khai mở từng cơn sóng liên tiếp đánh vào hai bên vách núi đá.

"Ầm ầm ầm..."

Đã không biết bao nhiêu năm vực sâu chưa được ánh sáng chiếu xuống, trong nháy mắt sáng giống như ban ngày, được bạch quang chiếu sáng hoàn toàn, sáng ngời vô cùng.

Lúc này ngay giữa bạch quang, vách núi vực sâu bắt đầu sụp đổ chồng chất, như dòng lũ làm vỡ đập, không ngừng đổ ra phía sau, rồi tiêu tán trong ánh sáng nóng rực.

Lúc này, một cột sáng màu trắng to lớn bay thẳng lên không trung, thiêu đốt vô số sát khí trong vực sâu tiêu tán, một mực lao thẳng lên ngàn dặm trên bầu trời thoát khỏi miệng vực sâu.

Bên trong cột sáng màu trắng, một bóng người đen kịt bị quang mang trùng kích, hai chân hai tay mở ra, cả người như một con diều giấy nổi lơ lửng, toàn thân da thịt đều thối rữa, phía trên toát ra đạo đạo hơi nước màu trắng, nhìn cả người giống như là bị tan chảy.

Ngay trên lưng gã, có thân ảnh nào đó co lại thành một đoàn, quanh thân nằm trong ánh sáng màu xanh, không bị bạch quang trùng kích chút nào.

Sau khi hai thân ảnh bay lên lao khỏi phạm vi vực sâu, lập tức bay ngang hơn mười dặm, tránh thoát phạm vi bạch quang.

Hai người bọn họ tự nhiên chính là Hàn Lập cùng Ma Quang trở về từ cõi chết trong vực thẳm.

Hàn Lập lở lửng ở một bên, nhìn cả người Ma Quang thê thảm vô cùng, hỏi:

"Ngươi thế nào, còn chịu đựng được chứ?"

"Hắc hắc, Hàn đạo hữu, lại đặt cược thắng cho ngươi..."Ma Quang đã hoàn toàn không thành hình người, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, nói ra.

Thanh âm trầm lắng của gã hết sức suy yếu, hiển nhiên trọng thương không nhẹ, còn da thịt trên gương mặt đã bong tróc ra hết, hai hàng răng trắng toát nhe ra, nhìn xem rợn cả tóc gáy.


Lúc bạch quang vừa rồi nổ tung, tốc độ thật sự quá nhanh, căn bản bọn hắn không kịp bay ra.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bọn hắn đành phải liều chết đánh cược một lần, lấy thi thể Hôi tiên làm lá chắn ngăn cản bạch quang, có sự giúp sức Linh vực thời gian của Hàn Lập, tận dụng khả năng giảm bớt bạch quang đánh tới.

Kết quả văng ra xa mấy trăm dặm, Linh Vực thời gian của Hàn Lập chống đỡ không nổi liền tan vỡ, cuối cùng phải dựa vào thi thể Hôi Tiên mạnh mẽ chống đỡ.

Hàn Lập thông qua liên hệ thần hồn, có thể cảm nhận được Ma Quang tổn thương không nhẹ, nhưng thấy gã còn có thể cười được, liền biết không cần lo lắng đến tính mạng gac, sau đó hắn đưa mắt đánh giá thi thể Hôi Tiên, trong lòng càng cảm thấy thân thể này không đơn giản.

Đúng lúc này, từng đợt âm thanh “Ầm ầm” truyền từ dưới mặt đất lên.

Hàn Lập quan sát xuống dưới, chỉ thấy khói bụi cuồn cuộn dưới mặt đất, đại địa không ngừng sụp đổ, vực thẳm đang từng bước mở rộng ra, hõm xuống biến thành một thung lũng khổng lồ.

Tòa sơn cốc Thụ Yêu nghỉ lại cách vực sâu không xa cũng bị sụp đổ xuống, khói bụi bốc lên cuồn cuộn, chôn vào trong lòng đất, sát khí bốc lên không dứt bao phủ vào trong.

Từng đợt gào thét cổ quái từ trong truyền ra, chỉ chốc lát sau, lại biến mất không thấy.

Ma Quang thấy sát khí phía dưới không ngừng trào lên, thân hình lập tức biến mất, xông vào trong sát khí cuồn cuộn.

Chỉ thấy từng sợi sát khí dũng mãnh tràn vào trong cơ thể gã, da thịt bên ngoài cũng bắt đầu sống lại, bất chấp bên trong như thế nào, thương thế bên ngoài ngược lại chữa trị từng chút một.

Ngay lúc đó, ánh mắt Hàn Lập xoay một cái nhìn về khói bụi khắp nơi dưới đất.

Chỉ thấy bên trong khói bụi và sát khí cuồn cuộn, một thân ảnh khổng lồ đột nhiên bay lên, thân hình Phệ Kim Tiên athais Ất cảnh từ trong đó lao nhanh ra, lần nữa nhào tới Hàn Lập.

"Vì...Sao...Ngươi...Còn...Chưa...Chết!"

Trong miệng Phệ Kim Tiên truyền ra tiếng gầm giận dữ, nói từng chữ một, bên trong tràn đầy vẻ không cam lòng và oán hận.

"Thật sự là âm hồn bất tán..." Hàn Lập thầm mắng một câu, thân hình mau chóng trốn xa.

Nhưng lúc này, thanh âm Kim Đồng vang lên lần nữa.

"Đại thúc, ngươi kiên trì một lát nữa, đợi ta cắn đứt tâm mạch của nó, có thể..."

Chẳng biết tại sao, chưa kịp nói xong, lại đột nhiên im bặt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận