Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: Tiểu Mjnh
Biên: Ronkute

Sau khi đợi Ma Quang rời khỏi thì Hàn Lập lại khoanh chân ngồi xuống, một bên vận công bình ổn lại khí tức trong cơ thể, một bên thì lộ vẻ do dự không biết suy nghĩ cái gì.

Không lâu sau, bất ngờ bên ngoài truyền đến vài tiếng gõ cửa, chính là Thạch Xuyên Không, khi thấy mọi chuyện bên này đã kết thúc nên mới tới đây tìm hắn.

Hàn Lập đứng dậy mở cửa, rồi mời y vào.

"Lệ đạo hữu, những ngày qua ngươi một mực vì sát khí quấy nhiễu mà đóng cửa không ra, ta cũng không dám tùy tiện quấy rầy. Trong thời gian này Miêu Tú có lui tới hai lần, đều bị ta viện lý do mời trở về. Đang lo các ngươi sẽ không lộ diện thì lại rước lấy sự hiểu lầm của người Tam Miêu Tộc." Ngay khi Thạch Xuyên Không vừa ngồi xuống, liền mở miệng nói ra.

"Miêu Tú tới đây làm cái gì?" Lông mày Hàn Lập nhíu lại, hỏi.

"Nàng không nói rõ tường tận, tựa hồ là thời gian sắp tới nàng sẽ rời khỏi Hắc Xỉ vực một chuyến, trước khi rời đi muốn đến bái phỏng Tương Cổ, cũng chính là Ma Quang đạo hữu một lần. Tuy vậy, theo như ta thấy thì hơn phân nửa bọn họ cũng cảm nhận được về những gợn sóng sát khí không bình thường trước kia, cho nên muốn đến thăm dò một chút tình hình." Thạch Xuyên Không lắc lắc đầu nói.

"Cho dù là tình huống như nào cũng không sao cả, nếu ngày mai nàng lại tới thì chúng ta sẽ gặp mặt nàng một lần là được thôi. Có Ma Quang là người Hư Hợp Tộc ở bên cạnh, bọn họ chắc sẽ không dám có suy nghĩ nào khác đâu." Hàn Lập nghe vậy, thoáng cân nhắc một lát rồi nói ra.

Sau khi Thạch Xuyên Không nghe xong cũng nhẹ gật đầu.

Nói xong việc này, y cũng không có rời đi nhưng cũng không có mở miệng nói gì tiếp, trong phòng trở nên yên tĩnh như tờ.

"Thạch đạo hữu còn có chuyện gì sao?" Hàn Lập nhìn Thạch Xuyên Không, mở miệng nói.

"Lệ đạo hữu, kỳ thật ta có chuyện muốn nhờ, không biết có nên nói hay không..." Thạch Xuyên Không nghe vậy thì có chút chần chờ nói ra.


"Cứ nói đừng ngại." Hàn Lập nghe vậy, nói thế.

"Trước đó đạo hữu cho ta dùng qua Túc Sát Đan, có thể cho ta thêm một viên nữa được không? Những ngày qua ta luôn phải ngăn cản sát khí xâm nhập vào người, không nói tới việc tiêu hao thật nhiều tiên linh lực, nhưng vẫn còn có từng tia sát khí không thể ngăn cản được và đã xâm nhập vào thể phách..." Thạch Xuyên Không nhíu mày nói ra.

"Chuyện này thật có chút phiền phức rồi..." Hàn Lập nghe vậy, lông mày khẽ nhíu lại nói.

"Ta biết vật này mười phần trân quý, cho nên Lệ đạo hữu hãy ra giá, ta nguyện lấy số tiền lớn mua nó." Thạch Xuyên Không thấy Hàn Lập có chút do dự, vội nói ra.

"Thạch đạo hữu hiểu lầm rồi, cũng không phải ta không muốn lấy ra viên dược này. Mà trước đó chỉ sót lại có mỗi hai viên, một viên dùng để cứu ngươi, một viên còn lại thì dùng để áp chế sát khí phản phệ của ta từ mấy ngày trước, hiện tại một viên cũng không có nữa." Hàn Lập khẽ thở dài, nói ra.

"Vậy đan này có thể luyện chế tiếp được không... Hay là có những đan dược giống như vậy hay không?" Thạch Xuyên Không nghe vậy sắc mặt chợt trở nên chán nản vài phần, nhưng rất nhanh lại hỏi.

"Đan dược cùng loại đều không có, bất quá tài liệu luyện chế Túc Sát Đan còn một ít, vốn đang nghĩ qua đoạn thời gian nữa rồi lại luyện chế, hiện giờ xem ra cũng phải mau chóng luyện chế rồi." Hàn Lập cười khổ nói.

"Lệ đạo hữu, sau khi ngươi luyện thành nhất định phải để cho ta vài viên, điều kiện gì ngươi cứ nói, dù sao hành trình Hôi Giới lần này đến cả nợ nhân tình cũng còn thiếu, cũng không sợ nhiều hơn nữa, ngày sau trở về Tiên Giới nhất định hoàn trả gấp bội." Thạch Xuyên Không nghe vậy đại hỉ, nói ra.

"Thạch đạo hữu yên tâm, hiện giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền, hiển nhiên phải đồng tâm hiệp lực rồi." Hàn Lập vừa cười vừa nói.

Hai người lại tiếp tục nói chuyện với nhau lúc lâu, rồi Thạch Xuyên Không mới cáo từ rời đi.

Sau khi tiễn y ra về thì Hàn Lập trầm tư chốc lát, tiếp đó ngồi xuống và nhắm mắt điều tức.

...


Màn đêm buông xuống, sát khí tràn ngập ngoài cửa sổ tạo thành một màn sương mù mờ tối.

Hàn Lập từ từ mở hai mắt ra, sau khi che giấu một thân khí tức rồi mở cửa phòng lách mình ra ngoài.

Hắn xuyên qua từng tòa cung điện pháo đài bằng đá, âm thầm tìm kiếm xung quanh.

Sau khi dừng lại đôi chút ở một tòa kiến trúc pháo đài bằng đá cách tòa pháo đài ban đầu khoảng mấy trăm trượng, thân hình của Hàn Lập lần nữa nhanh chóng di chuyển, lần này hắn lại bay thẳng ra bên ngoài U Hoa thành.

Lao thẳng tới bên cạnh một dòng sông tối tăm ở ngoài thành thì Hàn Lập mới hạ xuống, tiếp đó đứng chắp tay ngắm mặt sông rộng lớn này.

Một lát sau, một luồng ánh đen từ trên trời giáng xuống và hóa thành một chùm hắc diễm chợt xoay tròn, từ đó hiện ra một bóng hình ảnh cao lớn.

"Bách Lý đạo chủ, có khỏe không vậy..." Hàn Lập quay người nhìn về phía người kia và từ từ lên tiếng.

Bóng người kia khẽ nhíu chặt hàng lông mày nhìn Hàn Lập, hỏi: "Ngươi là người phương nào, vì sao lại bí mật truyền tin mời ta đến đây gặp mặt?"

"Bách Lý đạo chủ, không cần khẩn trương, là ta. Chúng ta đã từng có duyên gặp gỡ mấy lần, chỉ là chưa từng trực tiếp nói chuyện với nhau mà thôi." Hàn Lập vung tay loại bỏ dung mạo đang che giấu, mở miệng nói ra.

Bách Lý Viêm nghe vậy cũng không buông lỏng cảnh giác, mà quan sát kĩ càng Hàn Lập một cái, rồi sắc mặt chợt thay đổi.

"Lệ đạo hữu, lại là ngươi? Không đúng... Ngươi sao lại ở chỗ này?" Lão kinh ngạc kêu lên.


"Chuyện này... Thực không dám giấu giếm gì, trong lúc ta đang tìm kiếm trong một di tích thì bất ngờ bị vòng xoáy không gian thôn phệ, sau đó mới đến được nơi đây. Bách Lý đạo chủ, ngươi làm sao cũng đến Hôi Giới vậy?" Hàn Lập lại lần nữa che giấu khí tức trên người, cười khổ nói.

Đối với việc Bách Lý Viêm có thể nhận ra mình thì hắn cũng chẳng hề bất ngờ gì, dù sao đôi bên cũng có quan hệ với Hô Ngôn đạo nhân.

"Ha ha, phương thức của ta không có ly kỳ như ngươi thế đâu, chỉ là thông qua Luân Hồi Điện để đến Hôi Giới mà thôi." Lông mày Bách Lý Viêm giãn ra, cười nói.

"Thông qua Luân Hồi Điện? Bách Lý đạo chủ, xin hỏi giữa Luân Hồi điện cùng Luân Hồi vực có quan hệ gì không?" Hàn Lập nghe vậy, có chút nghi ngờ hỏi.

"Vấn đề này trái lại ta thật sự không giải thích được... Luân Hồi điện là thế lực Tiên Giới, còn Luân Hồi vực thì lại thế lực Hôi Giới, tuy vậy giữa hai bên lại có chỗ tương đồng, tức là Luân Hồi điện chủ chính là Luân Hồi vực chủ, ta nói vậy ngươi hiểu chứ?" Bách Lý Viêm ngẫm nghĩ một chút rồi giải thích.

Hắn vốn cho là Luân Hồi vực thuộc thế lực Hôi Tiên hơn phân nửa là đối tác với Luân Hồi điện, không nghĩ rằng bọn họ lại cùng một nhà, mà vị Luân Hồi điện chủ thần bí vô cùng kia, thế mà lại là nhân vật mạnh mẽ có thể khống chế cùng lúc hai luồng thế lực Tiên Giới cùng Hôi Giới.

Mắt thấy sự kinh ngạc rồi trầm mặc của Hàn Lập, Bách Lý Viêm bỗng nhiên mở miệng nói:

"Nói như vậy, ngươi gặp phải bất trắc nên mới đến Hôi Giới ư? Có thể tại Mạch Sinh giới vực này còn sống đến giờ vả lại còn hoàn hảo không chút tổn thương, cũng thật sự là hiếm thấy. Trách không được năm đó Hô Ngôn đạo hữu rất coi trọng ngươi, khen ngợi ngươi đủ điều mà."

"Dưới cơ duyên xảo hợp nên đã ẩn giẩu được thân phận và ẩn núp đến hiện tại, làm sao tính là bản lĩnh gì chứ." Hàn Lập khoát tay nói.

"Thân ở Hôi Giới chung quy cũng không phải kế lâu dài, thân thể Tiên Giới từng giây từng phút đều phải chịu sát khí ăn mòn, một khi tiên thể mục nát chắc chắn sẽ phá hủy căn cơ tu hành, hoặc là thân tử đạo tiêu, hoặc là hoàn toàn biến thành Hôi Tiên, kết cục thê thảm. Tốt hơn ngươi hãy mau chóng trở về Tiên Giới đi." Sắc mặt Bách Lý Viêm ngưng lại, trịnh trọng nói ra.

"Không phải là ta không muốn trở về Tiên Giới, mà thật sự không tìm được cách trở về, bằng không ai mà nguyện ý ở trong giới vực hoang vu với sát khí liên tục xuất hiện như này chứ?" Hàn Lập cười khổ nói.

Sau khi Bách Lý Viêm nghe vậy thì lông mày nhíu lại, rồi do dự mãi mới nói ra:

"Phương pháp trở về Tiên Vực vốn là bí sự của Luân Hồi điện, không được truyền ra cho người ngoài... Nhưng năm đó ở trong Minh Hàn tiên phủ, Hô Ngôn đạo hữu có thể cướp đoạt được viên Thái Ất đan và giúp ta thu liễm được Nghiệp Hỏa, không để cho ta khổ sở đến mức tự thiêu thân mình, tất cả đều nhờ vào công lớn của Lệ đạo hữu, phần ân tình này ta không thể không trả, tấm lệnh bài này ngươi hãy nhận lấy."


Dứt lời hắn xoay chuyển bàn tay, nơi ấy hiện ra một lệnh bài hình tròn lớn chừng bàn tay và đưa về phía Hàn Lập.

"Đây là..." Hàn Lập chần chờ một lát, cũng không có lập tức đón nhận.

"Đây là Luân Hồi lệnh của ta, có vật này ngươi đến bất kỳ một tòa đại thành thuộc cấp bậc lãnh chúa nào trong Luân Hồi vực, thì đều có thể tìm được phân điện Luân Hồi, bọn họ sẽ nói cho ngươi biết cách để trở về Tiên Vực. Đương nhiên, vật này chỉ là một con đường tắt, có thế thành công hay không còn phải xem tình hình cụ thể thế nào nữa, chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân ngươi mà thôi." Bách Lý Viêm từ từ nói ra.

Hàn Lập tiếp nhận lệnh bài rồi đánh giá một lát, phát hiện chất liệu nó vô cùng đặt biệt, bên trong ẩn chứa từng sợi sát khí tinh thuần không hề giống đồ vật của Tiên Giới, một mặt có khắc chữ Luân Hồi Điện còn mặt khác thì có khắc hai chữ Lục Đạo.

"Thứ này quá mức trân quý, khả năng Bách Lý đạo chủ cũng chỉ có mỗi cái này phải không? Nếu cho ta như vầy thì sau này ngươi làm sao mà trở về Tiên Giới chứ?" Hàn Lập trả lại lệnh bài và lắc đầu nói ra.

"Lệ đạo hữu đã biết, năm đó ta dẫn Nghiệp Hỏa quy thân nên thân thể đã sớm bị sát khí ăn mòn, toàn bộ đều nhờ vào viên Thái Ất Đan kia mới tiến vào cảnh giới ngụy Thái Ất, mới miễn cưỡng áp chế được và thân thể không có hoàn toàn mục nát. Bây giờ, khi đến Hôi Giới này thì cũng chính đã giải quyết triệt để việc này. Nếu không có gì, cũng không cần phải rời khỏi Hôi Giới..." Bách Lý Viêm thở dài một tiếng, nói ra.

"Ngụy Thái Ất cảnh... Nghiệp Hỏa cùng sát khí là hệ xuất đồng nguyên, chỉ là sự thể hiện của hai loại khác nhau mà thôi, vì sao Bách Lý đạo chủ lại muốn đến Hôi Giới - nơi tràn ngập sát khí giữa thiên địa này chứ, hay là để tìm cách hóa giải Nghiệp Hỏa à?" Hàn Lập có chút không hiểu nói.

"Thiên địa tạo hóa thần diệu khó mà nói nên lời, tại nơi luôn sinh ra sát khí như Hôi Giới này có một chỗ tên là "Tẩy Sát trì", trong đó ẩn chứa Hoán Cốt Kim Lôi, chính là sấm sét thời gian chí cương chí dương, có thế phá hết thẩy Âm Sát. Nếu được một lần ngăm mình trong Tẩy Sát trì liền có thể gột rửa hết sát khí trong người, và còn có thể rèn luyện thân thể cùng thần hồn, ích lợi vô cùng." Bách Lý Viêm giải thích nói ra.

"Hôi Giới thật có vật này sao? Bách Lý đạo hữu có biết nó ở chỗ nào không? Hàn Lập nghe lời Bách Lý Viêm vừa nói thì trong lòng mừng rỡ không thôi, vội hỏi đến.

"Tẩy Sát trì cực kỳ hiếm thấy, hiện tại ta cũng chỉ mới dò la được có một chỗ, là ở trong phạm vi Cửu U vực, là một thánh địa đầy cuốn hút bị cách tộc đóng chặt, bình thường không được đi vào. Thế nào? Lệ đạo hữu cũng cảm thấy hứng thứ với Tẩy Sát trì à?" Bách Lý Viêm nhìn Hàn Lập chốt lát, hỏi.

"Bách Lý đạo hữu có chỗ không biết, ta chịu quấy nhiễu của kiếp nạn Sát Suy, lúc nào cũng quanh quẩn bên bờ vực tan vỡ, đang lo không biết giải quyết việc này như thế nào đây." Hàn Lập cười khổ nói.

Sau khi Bách Lý Viên nghe vậy thì chợt quan sát Hàn Lập từ trên xuống dưới, đặc biệt là nhìn vào đôi mắt của hắn hồi lâu, sắc mặt trở nên càng thêm nghiêm nghị hơn.

"Lệ đạo hữu, Sát Suy phản phệ của ngươi cùng Nghiệp Hỏa quy thân của ta có chút khác biệt, nếu không phải là thời khắc sống còn thì tốt nhất nên trở về Tiên Giới để tìm cách khác, biện pháp mà ta vừa nói cũng đừng nghĩ đến nữa." Bách Lý Viên trầm ngâm nói.

"Cuối cùng là chuyện gì? Mong rằng Bách Lý đạo hữu cho biết." Lông mày Hàn Lập nhíu lại, vội hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận