Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: Độc Hành

Hàn Lập nhìn thấy hư ảnh nam tử áo trắng trước mặt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Tuy đối phương nhìn như hồ ly nhếch nhác không chịu nổi, lại cho hắn một loại cảm giác quen thuộc, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra.

"Thì ra là thế, nguyên lai ngươi là tu sĩ Nhân tộc đến từ Tiên giới. Tiểu bối thật to gan, Chân Tiên giới không ở, lại dám chạy đến Hôi Giới này." Nam tử áo trắng nhìn trên dưới đánh giá Hàn Lập vài lần, trên mặt hiện lên vẻ đã hiểu, cười nói.

"Các hạ là ai?" Hàn Lập nghe vậy trong lòng cả kinh, chậm rãi mở miệng hỏi.

Hắn nguỵ trang cực kỳ hoàn mỹ, không nghĩ tới cảnh bị người này liếc mắt một cái liền nhìn thấu.

Bất quá mặc dù nam tử áo trắng này từ trong cổ đao màu đen toát ra, nhưng tựa hồ cũng không có ác ý. Tuy cổ đao màu đen này ẩn chứa sự tà ác không kém, nhưng hắn tự nghĩ vẫn có thể ứng phó được.

"Ta là ai? Đó là một câu chuyện dài... Ngươi cứ gọi ta là Thạch Khinh Hậu đi." Nam tử áo trắng vung tay áo lên, ảm đạm cười nói, làm cho người ta một loại cảm giác gió mát trăng thanh.

"Thạch Khinh Hậu... Các hạ chẳng lẽ là khí linh... cổ đao này?" Hàn Lập lại hỏi.

Khi nói chuyện, trong đầu hắn nhớ lại những điển tịch Hôi giới mà hắn đã xem qua, bên trong cũng không có tên người này, không biết người này nói có đúng thực danh không.

"Khí linh, cứ xem như vậy đi..." Thạch Khinh Hậu nghe lời này, trong mắt hiện lên một tia phẫn hận, bất quá ngay sau đó liền biến mất.

Hàn Lập thu vẻ mặt biến hoá Thạch Khinh Hậu vào trong mắt, trong lòng hơi động, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì.

Miệng hắn hơi động, đang muốn mở miệng hỏi.

"Tiểu bối ngươi đã hỏi ta liên tiếp hai vấn đề, ngươi nếu đến từ Chân Tiên giới, vậy hẳn cũng hiểu được phép tắc và đạo lý chứ, hiện tại cũng đến phiên ta hỏi rồi?" Thạch Khinh Hậu đưa tay ngăn cản Hàn Lập mở miệng, nói.

"Các hạ nói rất đúng, mời nói." Hàn Lập nao nao, lập tức nâng tay nói.

"Vấn đề ta hỏi ngươi cũng không khác cái ngươi vừa hỏi ta, ngươi là ai? Vì sao xuất hiện ở nơi này?" Ánh mắt Thạch Khinh Hậu đột nhiên trở nên lợi hại vô cùng, trên người bỗng phát ra một cỗ khí tức đáng sợ tựa như cự thú hồng hoang.

Cổ đao màu đen kia cũng chợt đại phóng hắc quang, trong hắc quang mơ hồ hiện ra một thân ảnh song đầu yêu hồ thật lớn, hai mắt nhìn chằm chằm Hàn Lập, tựa hồ ngay sau đó sẽ xé Hàn Lập thành mảnh nhỏ.

"Tại hạ Lệ Hàn. Lần này đi vào Hôi Giới là do vô tình, ta ở Tiên giới thăm dò một bí cảnh thì bị không gian phong bạo cắn nuốt, sau đó liền xuất hiện tại đây." Hàn Lập đối mặt Thạch Khinh Hậu tản mát ra uy áp đáng sợ, nhưng trên mặt không có chút biến hoá nào, vẫn trấn định dị thường nói.

Thạch Khinh Hậu nghe vậy, nhíu mày, hai mắt chớp động không thôi, tựa hồ đang phán đoán xem lời Hàn Lập có đáng tin hay không.

"Ta không biết lời ngươi là thật hay giả, bất quá nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn không phải là do Âm Thừa Toàn kia phái tới, nếu như thế, chúng ta không phải là địch nhân." Thạch Khinh Hậu nhìn chằm chằm Hàn Lập một hồi lâu, sau đó mở miệng nói.

Đồng thời gã vung tay lên, uy áp đáng sợ trên người toả ra rút đi như thủy triều, cổ đao màu đen nở rộ đao mang tận trời cũng nhanh chóng thu liễm về.

"Âm Thừa Toàn..." Lông mày Hàn Lập nhíu lại, cái tên này nghe có chút xa lạ, mặc dù muốn hỏi, nhưng hiện tại hắn có chuyện trọng yếu muốn hỏi hơn.

"Tại hạ đã trả lời các hạ hai vấn đề, hiện tại đến phiên ta đặt câu hỏi, không biết chuôi...cổ đao màu đen này là vật gì?" Hàn Lập nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, tiếp tục hỏi.

"Ngươi không biết đao này? À, ngươi vừa mới dùng thần thức chạm vào Hóa Huyết Đao này, xem ra ngươi quả thật không phải người Âm Thừa Toàn." Thạch Khinh Hậu ngơ ngác một chút, gật gật đầu nói.

Nói xong lời này, khuôn mặt gã lộ vẻ trầm ngâm, tựa hồ lo lắng cái gì.

"Các hạ còn chưa trả lời vấn đề của ta." Hàn Lập bẻ bẻ ngón tay, nhắc nhở.

"Đao này tên là Thiên Hồ Hóa Huyết Đao, người bị đao này chém giết thì linh hồn đều bị giam cầm vĩnh viễn trong đó, không thể luân hồi được. Từ xưa đến nay vong hồn chết dưới đao này rất nhiều, cho nên bên trong nó ẩn chứa sát khí oán niệm tự nhiên đạt tới mức độ thập phần kinh người. Ngươi vừa mới lĩnh giáo rồi, cũng không cần ta nhiều lời nữa." Thạch Khinh Hậu hoàn hồn lại, mở miệng giải thích.

"Thiên Hồ Hóa Huyết Đao, xem ra cũng là một kiện bảo vật hiếm có." Hàn Lập thì thào tự nói một tiếng, trong lòng nghi hoặc càng nhiều, nhưng hiện tại lại đến phiên Thạch Khinh Hậu hỏi.

"Tiểu bối nhân tộc, nếu ngươi không phải người Âm Thừa Toàn, thân thể lại mang Thời gian Pháp Tắc chi lực, ta và ngươi làm giao dịch nhé, như thế nào?" Thạch Khinh Hậu không hỏi tiếp Hàn Lập mà chuyển chủ đề.

"Giao dịch? Giao dịch gì?" Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, trong lòng âm thầm cảnh giác, mở miệng hỏi lại.

"Yên tâm đi, Thạch mỗ cũng không có ác ý với ngươi, giao dịch này đối với ngươi và ta đều có lợi." Thạch Khinh Hậu cười cười, sau đó vung tay lên.

Một cỗ bạch quang từ lòng bàn tay gã bay ra, chợt loé lên nhập vào Thiên Hồ Hóa Huyết Đao đang cắm trên mặt đất.

Mặt đất lập tức dựng lên ông ông, rất nhanh lấy Thiên Hồ Hóa Huyết Đao làm trung tâm, mặt đất chung quanh vài chục trượng chậm rãi dâng lên cao nửa thước, hình thành một bãi đá hình tròn.

Bùn đất trên thạch thai rất nhanh bị đánh bay, lộ ra thạch bàn màu xám, mặt trên khắc từng đạo văn tối đen, kéo dài đến cả bãi đá, hợp thành một đại trận phức tạp.

Từng đạo hoa quang đen như mực từ trong đại trận nổi lên, khuếch tán ra chung quanh, phát ra trận trận tiếng khóc thê lương, làm cho người nghe thấy phải kinh hãi.

Thiên Hồ Hóa Huyết Đao cắm ở trung tâm đại trận màu đen, bị cả tầng tầng đại trận màu đen bao phủ, tựa hồ như bị giam cầm.

"Đây là..." Hàn Lập thấy cảnh này, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn vừa mới dùng thần thức tra xét qua hoàn cảnh chung quanh, vậy mà lại không phát hiện ra có một đại trận ngầm dưới mặt đất.

Đại trận này cùng pháp trận Tiên giới hoàn toàn khác nhau, là cấm chế đặc thù của Hôi Giới, thời gian qua Hàn Lập cũng đọc được một ít điển tịch về pháp trận Hôi Giới, bất quá cũng chỉ biết một ít da lông mà thôi, hoàn toàn xem mà không hiểu pháp trận màu đen trước mắt này.

Tuy rằng hắn xem mà không hiểu, nhưng cũng có thể cảm nhận được pháp trận màu đen này thâm thuý huyền ảo, bên trong có từng đạo cấm chế đan vào nhau tầng tầng, biến ảo vô cùng, giống như sao trời cuồn cuộn, tuyệt không thua cấm chế mà hắn đã làm ra trước kia.

"Đây là một đại trận phong ấn, ngươi tới từ Chân Tiên giới, có thể xem mà không hiểu, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao là bị người phong ấn không sai, giam cầm cùng với ta, vĩnh viễn không thể rời đi. Yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là nhờ ngươi rút Thiên Hồ Hóa Huyết Đao từ chỗ phong ấn này ra. Đương nhiên ta cũng sẽ không để ngươi ra sức mà không được lợi, chỉ cần ngươi có thể mang ta rời khỏi nơi này, Thạch mỗ có thể giúp ngươi sử dụng Thiên Hồ Hóa Huyết Đao, ở bên cạnh trợ giúp ngươi mười vạn năm." Thạch Khinh Hậu buông cánh tay, nhìn Hàn Lập trịnh trọng nói.

"Rút Thiên Hồ Hóa Huyết Đao ra... Các hạ coi trọng tại hạ rồi, tuy rằng ta có chút thần thông, bất quá cấm chế đại trận màu đen này cường đại vô cùng, ta tự nhận còn không có năng lực để phá giải nó." Hàn Lập nghe vậy ánh mắt không khỏi sáng lên, sau đó rất nhanh lại lắc lắc đầu nói.

"Chỉ dựa vào một mình ngươi tự nhiên không thể, ta bị Thiên Hồ Hóa Huyết Đao giam ở đây không biết bao nhiêu năm tháng, thông qua đao này không ngừng thẩm thấu vào cấm chế thiên đạo này, đã luyện hoá nó không ít, có thể giúp ngươi tiêu giảm hơn phân nửa lực cấm chế." Thạch Khinh Hậu cười nói.

"Nói như vậy, hẳn là bớt phải lo lắng. Bất quá muốn rút đao này ra, hẳn là còn có chướng ngại khác, nếu không ngươi hẳn là sớm thoát ra rồi." Hàn Lập nghe vậy sờ sờ cằm, hình như có điều chưa hiểu nói.

"Đây là đương nhiên, tuy rằng ta có thể tiêu giảm hơn phân nửa lực cấm chế, nhưng muốn rút Thiên Hồ Hóa Huyết Đao ra, ít nhất cũng cần thực lực trình độ Thái Ất cảnh, hơn nữa ta toàn lực ra tay ngăn chặn đại trận, sẽ không thể bận tâm đến Thiên Hồ Hóa Huyết Đao, một khi ngươi chạm đến đao này, nhất định sẽ bị vô số oán niệm trong thân đao phản phệ, chỉ có tam đại chí tôn Pháp Tắc mới có thể ngăn cản được, tiểu bối Nhân tộc ngươi lại sở hữu Thời gian Pháp Tắc, nếu không ta cũng sẽ không hợp tác cùng ngươi." Thạch Khinh Hậu gật gật đầu, nói thêm.

Hàn Lập nghe vậy, thu hồi nét tươi cười trên mặt, cúi đầu im lặng không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Tiểu bối Nhân tộc, đề nghị này ngươi cảm thấy thế nào?" Thạch Khinh Hậu đợi một hồi, thấy Hàn Lập vẫn không mở miệng, chịu không được liền hỏi.

"Như lời các hạ nói, việc này đúng là việc tốt cả hai bên đều có lợi, bất quá thật xin lỗi, chuyện này các hạ tìm người khác hỗ trợ đi." Hàn Lập ngẩng đầu, lắc lắc đầu nói.

Thạch Khinh Hậu nghe vậy, hai hàng lông mày nhất thời nhíu lại, vẻ mặt cũng trầm xuống.

Hàn Lập xem như không nhìn thấy, làm bộ liền muốn xoay người rời đi.

"Đợi một chút...... Ngươi cũng đã biết uy lực Thiên Hồ Hóa Huyết Đao này như thế nào? Có đao này trong tay, thực lực của ngươi ít nhất có thể tăng lên gấp bội. Ta xem ngươi chỉ có tu vi Kim Tiên đỉnh phong, bất quá chỉ cần có ta tương trợ, ngươi quét ngang Thái Ất cảnh cũng không vấn đề, như vậy ngươi lại muốn buông bỏ?" Thạch Khinh Hậu chậm rãi nói.

"Tuy uy lực Thiên Hồ Hóa Huyết Đao cường đại, nhưng vật ấy nằm trong tay các hạ, đâu phải là vật không chủ, hơn nữa ta làm sao biết hết thảy những điều ngươi nói là sự thật, Lệ mỗ mới đến Hôi Giới, làm việc vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn" Hàn Lập cũng không động tâm nói.

"Nguyên lai ngươi vẫn ôm hoài nghi với ta, bất quá đây cũng là chuyện bình thường, nói đi, phải như thế nào ngươi mới bằng lòng tin tưởng ta." Thạch Khinh Hậu nghe xong lời này, sắc mặt lại trở nên thoải mái, thản nhiên nói.

"Ngươi muốn ta tin tưởng thành ý của ngươi, trước phải đáp ứng ta hai điều kiện." Hàn Lập hơi trầm ngâm, mở miệng nói.

"Cứ nói đừng ngại." Sắc mặt Thạch Khinh Hậu không thay đổi nói.

"Đầu tiên, ta phải biết thân phận của ngươi, các hạ hẳn không phải là đao linh Thiên Hồ Hóa Huyết Đao này, còn có Âm Thừa Toàn trong lời ngươi vừa nói đó là người phương nào, hai người các ngươi có ân oán gì." Hàn Lập nhìn chằm chằm khuôn mặt Thạch Khinh Hậu, chậm rãi nói.

"Ngươi muốn biết những chuyện này để làm gì?" Thạch Khinh Hậu nghe vậy, vẻ mặt vốn bình tĩnh liền thay đổi, nhíu mày hỏi.

"Chúng ta người sáng không nói chuyện vòng vo, ta có thể mang ngươi rời khỏi đây, nhưng phải biết rồi sẽ gặp phiền toái gì, nếu ngươi không nói rõ chuyện này, ta sẽ không đồng ý đề nghị của ngươi." Ngữ khí Hàn Lập bình tĩnh nói.

Thạch Khinh Hậu nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, im lặng một lát mới chậm rãi nói:"Được rồi, ngươi đã khăng khăng muốn biết, ta liền nói cho ngươi cũng không sao, bất quá biết nhiều cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì."

"Rửa tai lắng nghe." Hàn Lập mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui