Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Hàn Lập nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị giữa các bức tường, trong lòng âm thầm kinh ngạc không thôi.

Những thứ xấu xí bên trong những bức tường này tựa hồ là nơi luyện chế khôi lỗi của Cửu U tộc với sinh vật Hôi Giới, thậm chí tiến hành với cả người chủng tộc khác ở Hôi Giới, hành động như vậy tuyệt không thể để lộ ra ngoài, khó trách phải thủ vệ nghiêm mật như thế.

Hơn nữa Cửu U tộc dường như dày công tôi luyện phương pháp quỷ dị này, lại tiến hành với số lượng rất nhiều.

Cửu U tộc nhân tuy rằng thưa thớt, nhưng ngoài lực lượng bản thân cường hãn, còn có thể khống chế U Nô, lại còn luyện chế rất nhiều Khôi Lỗi, khó trách có thể trở thành một đại tộc chấp chưởng Cửu U vực.

Hắn nhìn mấy lần rồi rút thần thức về, trở lại bên trong vách tường ao nước kia, sau đó lan tràn đến một phương hướng khác, rất nhanh đi vào bên trong một vách tường thật lớn.

Nơi này là từng toà nhà giam cao thấp không đồng nhất, rậm rạp chằng chịt giống như tổ ong.

Trong đó một phần nhà giam giam giữ các loại Yêu thú Hôi Giới, một bộ phận khác lại giam giữ người các tộc Hôi Giới, toàn thân trần trụi, hai mắt vô thần, bởi vì những nhà giam này cố ý thiết kế thập phần thấp bé, nên những người này giống như Yêu thú nằm rạp trên mặt đất.

Những thứ này đúng là “nguyên vật liệu” luyện chế Khôi Lỗi, số lượng rất nhiều, có chừng mấy ngàn con.

Trong đó không thiếu tồn tại Chân Tiên cảnh, thậm chí lợi hại như Kim Tiên cảnh.

Bất quá những thứ này lợi hại nên nhà giam cũng được đặc chế, thiết kế các loại cấm chế chắc chắn dị thường, không để cho chúng thoát ra.

Hàn Lập dò xét tình huống bên trong vách tường, bỏ ra khá nhiều thời gian, sau đó rất nhanh thu hồi thần thức.

Đám người Thạch Xuyên Không, Hồ Tam không biết chút nào việc Hàn Lập dò xét vừa rồi, bây giờ nghỉ ngơi cũng đã vừa đủ, một đoàn người tiếp tục đi tới phía trước.

Năm người tiếp tục cẩn thận ẩn núp, dựa theo lộ tuyến trên bản đồ, rất nhanh đi tới hướng tây bắc Bách Tàng tiếp giáp với biên giới.


Cách đó không xa, một toà vọng lâu cự đại xây trên tường thành, giống y đúc vị trí vẽ trên bản đồ.

Trên lầu hắc quang mơ hồ, bị một tầng cấm chế bao phủ, phụ cận cũng đứng không ít U Nô mặc giáp, tựa hồ đang bảo vệ nơi này.

Đám người Hàn Lập trốn ở một chỗ bí mật, nhìn về tường thành phía trước.

Đến nơi này, sắc mặt năm người đều buông lỏng, phần gian nan nhất đã qua, kế tiếp chỉ cần tái sử dụng phương pháp xuyên không vừa rồi là thông qua chỗ tường thành này.

"Thạch đạo hữu, lần này lại làm phiền ngươi thi triển Không Gian Truyền Tống chi thuật, mang bọn ta đi qua." Hàn Lập thu hồi ánh mắt, nói với Thạch Xuyên Không.

"Không vấn đề, bất quá Hồ huynh, phải nhờ

ngươi thi pháp mang bọn ta đến gần tường thành." Thạch Xuyên Không gật gật đầu, nói với Hồ Tam.

"Cứ giao cho ta." Hồ Tam lập tức gật đầu, sau đó cổ tay run lên, trong lòng bàn tay hiện ra tinh cầu hình tròn kia.

Chỉ thấy trong miệng y lẩm bẩm, bấm niệm pháp quyết điểm một cái vào tinh cầu, tinh cầu lập tức nở rộ một tầng tinh quang bảy màu, bao phủ năm người vào trong.

Theo tinh quang bảy màu chớp động một chút, thân ảnh đám người Hàn Lập biến mất vô tung.

Hồ Tam vung tay lên, một nhóm năm người rất nhanh đi tới chỗ tường thành.

Thạch Xuyên Không bấm niệm pháp quyết liên tục, đồng thời lật tay lấy ra từng khối trận bàn bố trí dưới mặt đất, rất nhanh liền bố trí xong một cái Truyền Tống pháp trận.

Gã phất tay lên, một tia sáng trắng rơi vào trong pháp trận, Truyền Tống pháp trận lập tức sáng ngời.

Lúc này hai tay Ma Quang vung vẩy, từng cỗ sát khí giống như khói đen tuôn ra cuồn cuộn, bao phủ Truyền Tống pháp trận vào trong, giam cầm tất cả chấn động khí tức.

Truyền Tống pháp trận sáng lên, thân ảnh mấy người hơi nhoáng một cái, nhưng sau một khắc lại khôi phục như lúc ban đầu, không có biến mất.


Đám người Hàn Lập thấy cảnh này, sắc mặt biến đổi, ánh mắt đều nhìn về phía Thạch Xuyên Không.

Sắc mặt Thạch Xuyên Không cũng tái nhợt, lập tức biết rõ cái gì, ánh mắt nhìn lại phía tường thành, sắc mặt trầm xuống.

"Thạch huynh, xảy ra chuyện gì vậy?" Hồ Tam vừa thúc giục tinh cầu che giấu dấu vết mọi người, vừa nói.

"Về trước rồi hẵng nói." Thạch Xuyên Không không nói rõ nguyên nhân, phất tay thu hồi trận kỳ trận bàn trên mặt đất, dẫn đầu đi về chỗ bí mật lúc trước.

Mấy người nhìn nhau vài lần, vội vàng đi theo, rất nhanh quay về chỗ cũ.

"Thạch đạo hữu, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vì sao truyền tống lại thất bại?" Bách Lý Viêm mở miệng hỏi trước.

"Chẳng lẽ tường thành kia lại gia tăng thêm cấm chế không gian?" Hàn Lập đột nhiên nhớ tới một khả năng, nói ra.

"Lệ đạo hữu cũng có xem qua bí thuật Không Gian Truyền Tống? Không tệ, đúng là như thế, trong cấm chế tường thành này lại bố trí thêm một tầng không gian cấm chế, Truyền Tống chi thuật của ta cũng không thể xuyên qua." Thạch Xuyên Không liếc nhìn Hàn Lập, nói ra.

Mấy người khác nghe vậy, sắc mặt đều có chút khó coi.

Chung quanh Bách Tàng khu bao phủ cấm chế dày đặc, ngoại trừ Truyền Tống chi thuật của Thạch Xuyên Không, căn bản tìm không thấy biện pháp thứ hai có thể tiến vào La Sinh khu phía sau.

"Thật vất vả mới đến được đây, chẳng lẽ lại thất bại trong gang tấc?" Bách Lý Viêm không cam lòng hỏi.

"Cũng không hoàn toàn như thế, chỉ cần làm không gian cấm chế trên tường thành dừng lại là được." Thạch Xuyên Không suy nghĩ một chút, chậm rãi nói ra.

"Dừng không gian cấm chế? Việc này nói dễ vậy sao, hạch tâm trận pháp không gian cấm chế này ở nơi nào chúng ta còn không biết." Bách Lý Viêm nhíu mày nói ra.

"Thạch đạo hữu đã tính trước như thế, chắc hẳn đã có đầu mối gì rồi?" Hàn Lập nhìn Thạch Xuyên Không, nói ra.


Đám người Bách Lý Viêm, Hồ Tam nghe vậy, ánh mắt đều nhìn về Thạch Xuyên Không.

"Ta vừa mới dò xét qua, xác thực phát hiện một ít manh mối, cấm chế trên tường thành chỗ này cường đại, hạch tâm trận pháp nhất định cách đây không xa, nếu không phải ở chỗ vọng lâu này thì sẽ ở chính ngay cửa thành." Thạch Xuyên Không nhìn lại phía cửa thành một cái, nói ra.

"Nếu như thế, chúng ta liền chia làm hai đường, ta cùng Thạch huynh, Lệ đạo hữu một đường, Ma Quang đạo hữu cùng Bách Lý đạo hữu một đường, chia ra ẩn nấp vào cửa thành cùng chỗ vọng lâu, tìm kiếm hạch tâm không gian cấm chế này." Hồ Tam mở miệng nói ra.

Luận thần thông ẩn nấp tiềm hành, mọi người ở đây tự lấy Hồ Tam cùng Ma Quang lợi hại nhất, hai người tách ra xác thực phù hợp.

Mọi người nghe vậy, đều không dị nghị gì.

"Ta cùng Bách Lý đạo hữu lẻn vào vọng lâu cũng không vấn đề, các ngươi đi cửa thành, nơi đó có thể sẽ gặp tồn tại Đại La trấn thủ, ngàn vạn lần coi chừng." Ma Quang liếc nhìn ba người Hàn Lập, nhắc nhở.

"Yên tâm, ta đã chuẩn bị, các ngươi tiến vào vọng lâu này cũng không thể khinh thường. Còn đây là Tiểu Na Di Chuyển Luân Bàn, các ngươi cất kỹ, có thể truyền tống trong cự ly ngắn, tìm được không gian cấm chế chỗ nào chúng ta liền dùng nó tụ hợp." Thạch Xuyên Không tự tin cười cười nói, lập tức lấy ra một khối khay ngọc màu bạc hình bát giác lớn hơn một xích, đưa cho Ma Quang.

"Thạch đạo hữu không hổ là người Quảng Nguyên Trai, thân gia phong phú, chúng ta cũng không khách khí." Ma Quang cười cười, không khách khí nhận lấy khay ngọc.

"Chờ một chút, coi như là tìm được hạch tâm trận pháp không gian cấm chế, một khi chúng ta phá hư nó, tất nhiên sẽ bị người phát hiện manh mối, do đó tiềm nhập bại lộ, dẫn tới tồn tại Đại La cảnh Cửu U vực tìm kiếm, chỉ sợ chúng ta khó có thể trốn được." Hàn Lập chợt mở miệng nói ra.

Những người khác nghe Hàn Lập nói vậy, lập tức nghĩ đến vấn đề này, sắc mặt đều trầm xuống.

"Không sao, tìm được hạch tâm cấm chế không gian kia, ta tự có biện pháp xử lý." Thạch Xuyên Không cười nhạt một tiếng, lần nữa nói ra.

Hàn Lập kinh ngạc nhìn Thạch Xuyên Không, nhưng cũng không nói lời nào.

"Nếu như thế, vậy nhờ cậy Thạch đạo hữu rồi." Đám người Hồ Tam, Ma Quang liếc nhìn nhau, gật đầu nói.

Mấy người lại trao đổi chi tiết hành động, sau đó lập tức phân tán ra.

Ba người Hàn Lập ẩn núp đi về hướng cửa thành, dò xét thấy số lượng U Nô ở tường thành cũng không nhiều, ba người tốn chút thời gian liền lặng yên không một tiếng động đi tới gần cửa thành.

Bên trong cổng tò vò cực lớn, hai cánh cửa thành nặng nề đóng thật chặt.

Trên cửa thành xây dựng một toà đại điện màu đen cao ba tầng, mỗi hai bên đại điện lại xây một tòa vọng lâu bé hơn, ba tòa kiến trúc nối với nhau bởi một con đường bằng đá.

Trên con đường bằng đá này đứng đầy đám U Nô mặc giáp tay cầm binh khí, đi qua lại dò xét.


Hai bên cửa thành phía dưới cũng đứng đầy giáp sĩ U Nô, vây chật như nêm cối.

Tình huống nơi đây giống như đúc ở cửa thành, không khác nhau nhiều.

Hàn Lập nhìn cung điện cùng vọng lâu phía trên tường thành, thần tình ngưng trọng.

Lần này khác với lần ở Thát Minh khu, phải lẻn vào trong cung điện có khả năng tồn tại Đại La, tuy hắn nghĩ thủ đoạn của mình không ít, nhưng trong lòng bàn tay không khỏi xuất ra mồ hôi lạnh.

"Thạch huynh, ngươi thật có biện pháp tránh được Đại La cảnh dò xét?" Lúc này Hồ Tam cũng thu hồi vẻ vui cười, nhìn về phía Thạch Xuyên Không hỏi.

Y trộm bảo tại Sa Giới tộc bị bắt, người bắt y đúng là một vị Đại La, cho nên tồn tại Đại La đáng sợ như thế nào, y là người hiểu rõ nhất.

"Mặc dù không nắm chắc mười thành, nhưng bảy tám thành thì chắc." Thạch Xuyên Không mỉm cười, từ trong tay áo móc ra ba miếng phù lục màu trắng.

Phù lục này dài ba tấc, rộng hai tấc, phía trên khắc đầy hoa văn màu đen hết sức nhỏ, ngưng tụ thành một cái đồ án cực kỳ phức tạp, giữa đồ án mơ hồ có thể thấy hai chữ nhỏ, đúng là "Độn Thiên".

Ở trên phù lục chớp động hai màu hào quang đen trắng, lại không phát ra chút khí tức nào, Hàn Lập cùng Hồ Tam dùng thần thức dò xét, vậy mà cũng không tra xét được mảy may, không khỏi đều thất kinh.

"Đây là Giới Tử Độn Thiên Tiên Phù do Đại La cảnh Quảng Nguyên Trai ta luyện chế, huyền diệu vô cùng, chỉ cần tồn tại Đại La cảnh không toàn lực dò xét, phù này có thể che giấu được." Thạch Xuyên Không nói ra, đưa hai tấm phù lục tới cho Hàn Lập cùng Hồ Tam.

"Tiên phù do Đại La cảnh luyện chế!" Hồ Tam cùng Hàn Lập nghe vậy lắp bắp kinh hãi.

"Thạch đạo hữu, phù này quá mức trân quý, chúng ta lấy không cũng không tốt, không biết nên dùng vật gì để trao đổi?" Hàn Lập vẫn chưa đưa tay tiếp nhận, mở miệng nói ra.

"Lệ đạo hữu sao lại nói vậy, lúc trước nếu không phải ngươi tương trợ, bây giờ ta đã chôn xương ở Hôi Giới rồi, chỉ là một tấm phù lục thì tính là cái gì, hiện tại quan trọng nhất là phá giải không gian cấm chế nơi đây, tiến vào Tẩy Hồn khu, tìm được Tẩy Sát Trì." Thạch Xuyên Không cười nói.

"Lệ đạo hữu, không cần khách khí với hắn, ta cùng tiểu tử này quen biết đã lâu, thân gia hắn phong phú, rút sợi tóc gáy cũng có thể so với chúng ta rồi, đồ đạc của hắn không nên ngu ngốc mà không nhận." Hồ Tam ngược lại trung thực không khách khí tiếp nhận phù lục, nói với Hàn Lập.

"Lệ đạo hữu chính là vị chính nhân quân tử, ngươi cho rằng tất cả mọi người đều da mặt dày giống ngươi sao." Thạch Xuyên Không liếc Hồ Tam, khẽ nói.

Hồ Tam cười hắc hắc, nghe vậy cũng không tức giận.

"Nếu như thế, Lệ mỗ cũng không khách khí." Hàn Lập gật đầu nhẹ, lúc này mới đưa tay nhận lấy phù lục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận