Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Lúc này trong nội tâm Hàn Lập dâng lên cả vạn điều nghi vấn, nhưng chung quy cái gì cũng không hỏi, sau khi suy nghĩ lại trong nội tâm càng thêm nghi ngờ, vì sao Thạch Xuyên Không lại nói cho hắn biết những tin tức này?

"Theo ta phỏng đoán, hẳn là lúc ta dùng bí thuật gia truyền luyện hóa La Trá Tỳ Bà, phụ thân ta cảm ứng được, cho nên mới vận dụng thần thông không gian, dùng La Trá Tỳ Bà làm vật dẫn, đem chúng ta trở về đây." Thạch Xuyên Không thấy Hàn Lập không nói gì, dừng một chút rồi lại mở miệng giải thích.

"Thì ra là thế..."

Hàn Lập nghe vậy gật đầu nhẹ, đang muốn nói thêm gì nữa thì chợt nhớ tới một chuyện.

Cổ tay hắn rung một cái vung lên phía trước, bên cạnh thân hiện ra một đạo quang môn màu bạc cao hơn một trượng, hắn cất bước đi vào trong.

Trong mắt Thạch Xuyên Không hiện lên một tia nghi hoặc, cùng Giải Đạo Nhân một trước một sau tiến nhập vào trong quang môn.

Vượt qua quang môn, mấy người liền vào trong trúc lâu động thiên.

Hàn Lập liếc mắt liền thấy Đề Hồn đang nằm dưới mặt đất trong lầu, vội vàng cúi người bế nàng lên.

Thần niệm hắn khẽ động, bắt đầu dò xét trên người nàng.

Một lát sau, Hàn Lập lật tay lấy ra một quả đan dược màu vàng, đút vào trong miệng Đề Hồn, giúp nàng nuốt xuống.

Đan dược vào bụng, Đề Hồn vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, thoạt nhìn không có chút biến hoá nào.

"Lệ huynh, nàng là..." Thạch Xuyên Không chần chờ hỏi.


"Thương thế trên người nàng không nặng, thần hồn cũng không tổn thương nhiều, vốn không nên mê man như vậy mới đúng, ta cũng chẳng biết tại sao lại như thế..." Hàn Lập cau mày, lắc đầu nói.

"Nếu thế, thử dò xét thoáng một phát xem đan điền nàng có gì khác thường không?" Thạch Xuyên Không nhắc nhở.

Hàn Lập nghe vậy, tỉnh ngộ lại, vội vàng tra xét.

"A... Trong đan điền nàng, vậy mà không phát hiện được một tia Bản nguyên chi lực nào, thật sự cổ quái." Hàn Lập nghi ngờ nói.

"Nếu vậy, hơn phân nửa vấn đề là xảy ra tại đây rồi." Thạch Xuyên Không suy nghĩ một phen, nói ra.

Hàn Lập cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc trước bọn hắn xuyên không qua, trong nội tâm khẽ rùng mình.

Hắn cảm giác tình huống Đề Hồn lúc này rất có khả năng liên quan đến lúc trước đột nhiên xuất hiện viên luân kia, nhưng cụ thể có bị vật kia ảnh hưởng hay không thì lại không nắm chắc.

"Đa tạ Thạch huynh nhắc nhở, nếu không ta cũng sẽ không tìm ra nguyên nhân." Hàn Lập nói.

"Quan tâm nhiều quá sẽ bị loạn thôi, chẳng qua loại tình huống này Lệ huynh có biết xử trí như thế nào không?" Thạch Xuyên Không hỏi.

"Trước kia chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này, thật không biết nên làm cái gì bây giờ, Thạch huynh có phương pháp nào không?" Hàn Lập cười khổ một tiếng, nói ra.

"Nửa điểm phương pháp cứu giúp ta cũng không biết, bất quá nếu Lệ đạo hữu cùng ta trở lại Thánh Đô Dạ Dương Thành, có lẽ Đại Tế Ti trong tộc chúng ta có biện pháp." Thạch Xuyên Không lắc đầu, nói ra.

Hàn Lập nghe vậy, không lập tức trả lời, trầm ngâm.

"Mặc kệ Lệ huynh có nguyện ý hay không, nhưng cho ta nhiều chuyện hỏi một câu, tiếp theo ngươi có tính toán gì không?" Thạch Xuyên Không thấy vậy, lại hỏi.


"Nguyên lai tưởng là về tới Tiên Giới, không ngờ lại đến nơi này, tiếp theo nên làm thế nào cần phải hảo hảo suy nghĩ một phen." Hàn Lập khẽ thở dài một hơi, nói ra.

"Thực không dám giấu giếm, nơi này chính là một chỗ phương nam Man Hoang của Thánh Vực chúng ta, tên là "Thập Hoạn Sơn Mạch". Sở dĩ có tên như vậy là vì trong vùng núi này có thập đại hung thú chiếm giữ, cảnh giới có thể so với tu sĩ Đại La, cũng là mối nguy hiểm. Lệ huynh ngươi phải hảo hảo suy nghĩ con đường phía trước, cũng nên xem xét nơi đến." Thạch Xuyên Không thản nhiên nói ra.

"Mười đầu hung thú Đại La cảnh! Xác thực đúng là phiền toái, không dối gạt Thạch đạo hữu, hôm nay ta cũng không biết chút gì. Theo Thạch đạo hữu, tiếp theo chúng ta nên hành động thế nào?" Hàn Lập nghe vậy cả kinh, suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại.

"Hung thú nơi đây có tính cực kỳ bài ngoại, hung thú bình thường thì khôg sao, nhưng nếu để cho Thập Hoạn hung thú cầm đầu kia phát hiện chúng ta tồn tại, lúc đó thật sự nguy hiểm. Hay là chúng ta nên đi hướng bắc, mau rời khỏi nơi đây cho thỏa đáng. Phía bắc Thập Hoạn Sơn Mạch có một tòa Hùng Cứ Thành, là quan ải trọng yếu chống cự hung thú xâm lấn, trong thành có tu sĩ Đại La tọa trấn, chỉ cần đến được chỗ đó, chúng ta sẽ an toàn. Đến lúc đó bất kể là thông qua Phủ thành chủ, hay là chi nhánh Quảng Nguyên Trai trong thành, cũng có thể mau chóng chạy tới Thánh Đô Dạ Dương Thành." Thạch Xuyên Không nói ra.

Hàn Lập nghe vậy suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý liền gật đầu đáp ứng.

"Nếu như Lệ đạo hữu đã đồng ý, chúng ta nhanh lên đường đi, những hung thú kia tuy tạm thời thối lui, nhưng không chừng bọn chúng sẽ giết trở lại, nơi này cũng không có an toàn." Trên mặt Thạch Xuyên Không vui vẻ, cảm giác không thể chờ đợi được nói.

"Thạch đạo hữu, kính xin chờ một lát, trước khi lên đường ta có một chuyện muốn hỏi thăm." Hàn Lập chợt gọi Thạch Xuyên Không lại.

"Lệ đạo hữu, mời nói." Ánh mắt Thạch Xuyên Không chớp lên, nói ra.

"Lúc trước lúc tại hạ phá cảnh, đa tạ các hạ hộ pháp giúp ta, chẳng qua Lệ mỗ có chút nghi hoặc, Thạch đạo hữu vì sao phải lao tâm lao lực tương trợ tại hạ như vậy? Thạch đạo hữu nếu có chuyện gì, cứ nói thẳng là được." Hàn Lập nhìn Thạch Xuyên Không, nói ra.

Đoạn thời gian qua hắn và Thạch Xuyên Không đi chung đường, cũng thăm dò được tính tình cùng phong cách hành sự của Thạch Xuyên Không, gã bán nhân tình cho hắn như vậy, chính là có việc muốn nhờ.

"Ha ha, thực là chuyện gì cũng không thể gạt được Lệ đạo hữu, tại hạ quả thật có chuyện muốn nhờ, Thập Hoạn Sơn Mạch này nguy hiểm vô cùng, chút thực lực của ta thật sự không nắm chắc có thể an toàn ly khai, thực lực Lệ đạo hữu cao cường, mong rằng dọc đường này có thể hỗ trợ ta một chút." Thạch Xuyên Không hơi thẹn đỏ mặt nói.

"Cái này đương nhiên, nơi đây nguy hiểm như thế, chúng ta đương nhiên phải liên thủ hỗ trợ nhau rồi." Hàn Lập gật đầu nói.


Hiện tại hắn đã tiến giai Thái Ất cảnh, thực lực đại tiến, bằng vào Thời Gian pháp tắc cùng rất nhiều bảo vật trên người, dù đối mặt tồn tại Đại La, hắn cũng tự tin có thể tự bảo vệ mình, mang theo Thạch Xuyên Không cũng không vấn đề gì, vạn bất đắc dĩ dưới tình huống khó khăn, có thể thu gã vào trong không gian Hoa Chi, cũng sẽ không vướng bận gì nhiều.

"Vậy đa tạ Lệ đạo hữu rồi, tổng bộ Quảng Nguyên Trai vừa vặn ở trong Dạ Dương Thành, chỗ đó có cánh cửa không gian liên thông các nơi Tiên vực ở Chân Tiên giới, chỉ cần chúng ta đến được Dạ Dương Thành, ta sẽ lập tức an bài, đưa Lệ đạo hữu phản hồi Hắc Thổ Tiên Vực." Thạch Xuyên Không nghe vậy đại hỉ nói.

"Việc phản hồi Hắc Thổ Tiên Vực ngược lại không vội, chờ đến tổng bộ Quảng Nguyên Trai, ta có một chuyện khác muốn nhờ Thạch đạo hữu hỗ trợ." Hàn Lập sờ lên cánh mũi, ánh mắt lóe lên nói.

Thiên địa linh khí ở Ma Vực này cũng coi như nồng đậm, hơn nữa cách xa phạm vi thế lực Thiên Đình, có chút thích hợp để hắn tu luyện.

Bởi vậy chuyện phản hồi Chân Tiên giới, hắn cũng không quá sốt ruột.

"A, là chuyện gì? Có phải là chuyện mà ngày đó Lệ đạo hữu đã nói ở Hôi Giới?" Thạch Xuyên Không khẽ giật mình, chợt nghĩ tới điều gì, nói ra.

"Đúng vậy, Lệ mỗ muốn nhờ Thạch đạo hữu vận dụng năng lực tin tức Quảng Nguyên Trai, giúp ta lưu ý tìm kiếm một nữ tu sĩ phi thăng, đây là hình ảnh dung mạo của nàng." Hàn Lập phất tay lấy ra một ngọc bài màu lam, đưa tới.

Trên ngọc bài hiện ra một thân ảnh nữ tử áo bào tím, khuôn mặt như vẽ, thanh tú thoát tục, chính là Tử Linh.

"Người này chẳng lẽ là bạn lữ của Lệ đạo hữu? Quả nhiên là sắc nước hương trời." Thạch Xuyên Không tiếp nhận ngọc bài, nhãn tình sáng lên khen ngợi.

"Nàng tên là Tử Linh, là một vị tu sĩ Thánh tộc hạ giới, hiện tại khả năng đã phi thăng, cũng có khả năng là không, xin phiền Thạch đạo hữu giúp ta tra tìm một chút." Hàn Lập từ chối cho ý kiến nói.

"Nữ nhân này ở Thánh tộc hạ giới, vậy thì xử lý dễ rồi, tu sĩ Thánh tộc hạ giới phi thăng, đều phi thăng đến trong Thánh Vực, mà Thánh Vực phi thăng đài một mực do Tam ca của ta chưởng quản, hai người chúng ta quan hệ thân cận, muốn điều tra rất dễ dàng, chỉ cần nữ nhân này phi thăng, nhất định có thể tìm được." Thạch Xuyên Không nghe vậy cười một tiếng, tự tin nói.

"Vậy thì nhờ cậy Thạch đạo hữu rồi." Hàn Lập nghe lời này, trong nội tâm buông lỏng.

"Lệ đạo hữu khách khí, việc này tại Hôi Giới ta cũng đã đáp ứng ngươi, hiện tại lại muốn ngươi hộ vệ ta ly khai Thập Hoạn Sơn Mạch, nói nhờ cậy hẳn là ta mới đúng." Thạch Xuyên Không cười nói.

Tiếp theo hai người không trì hoãn nữa, rất nhanh ly khai không gian Hoa Chi, cẩn thận xuất phát tiến về hướng bắc.

...

Giờ khắc này, một mảnh sơn mạch cực lớn cách chỗ hai người Hàn Lập không biết bao nhiêu vạn dặm, mảnh sơn mạch này có thể vì ẩn chứa khoáng thạch kỳ lạ, đại bộ phận vách núi đều hiện ra màu vàng óng.


Ở trung tâm sơn mạch đứng vững một toà cự phong cao vạn trượng, toàn thân cự phong vàng óng, không có một khuyết điểm nhỏ nhặt nào, thời khắc tán phát ra đạo đạo kim quang, bắt mắt vô cùng, ngoài trăm dặm cũng có thể thấy được rõ ràng.

Phía trên cự phong tọa lạc một mảnh cung điện khổng lồ, cung điện cao lớn tinh xảo, nguy nga lộng lẫy, hết thảy bên trong cung điện hiện ra màu vàng óng, khắp nơi đều bao phủ trong ánh sáng kim quang.

Chỗ cung điện này sáng ngời kim quang, ngoài nguy nga đồ sộ, còn làm cho người ta một loại cảm giác không tầm thường.

Địa vực Thập Hoạn Sơn Mạch bao la, Thập Hoạn Đại vương thống trị các phương, mỗi nơi thống trị địa vực rộng lớn, dưới trướng càng tụ tập vô số ma vật cường đại, thực lực hùng mạnh, Ma tộc phía ngoài cũng không dám làm gì nơi này.

Nơi đây chính là động phủ của Kim Tê Đại Vương, một trong Thập Hoạn Đại Vương.

Trong cung điện hộ vệ, người hầu... các loại, trên người đều mặc áo giáp và phục sức màu vàng.

Tít mãi bên ngoài đại môn một tòa đại điện, hai gã hộ vệ kim giáp đứng ở hai bên đại môn, trên người cả hai đều mặc áo giáp màu vàng thật dày, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

"Kiềm Kim Khải này thật đúng là nặng, áp người không thở nổi, nhưng nếu không mặc giáp này, lập tức sẽ bị Tinh Kim Mang gây thương tích, gác tại Kim Phong Sơn này đúng là khổ sai." Hộ vệ bên trái hoạt động thân thể một chút, nhịn không được phàn nàn.

"Ba huynh, ngươi vừa tới nơi đây, tự nhiên sẽ có chút không quen, qua một đoạn thời gian sẽ ổn thôi, nhận việc ở chỗ này tuy rằng khổ một chút, bất quá thù lao trả cũng phong phú hơn xa các khu vực khác." Hộ vệ còn lại nói ra.

"Đó là đương nhiên, nếu không phải là vì trả thù lao cao, ta sẽ không nguyện ý tới nơi này. Bất quá Kim Tê Đại Vương yêu thích thật đúng là kỳ quái, vậy mà yêu thích loại hoàn cảnh này..." Tên hộ vệ họ Ba nhếch miệng, nói ra.

"Chớ có lên tiếng!" Hộ vệ kia lập tức truyền âm cắt đứt lời y.

"Làm sao vậy?" Hộ vệ họ Ba khẽ giật mình hỏi.

"Kim Tê Đại Vương ghét nhất người khác bình luận ngài yêu thích cái gì, lần trước Đại vương mới thu một thị thiếp, nàng cũng giống ngươi không cẩn thận nói một câu, lập tức bị xử Nhật Chiếu Chi Hình, trói ở trụ sau núi Liệt Nhật, bị cứng rắn nướng thành than cốc, ngươi hãy nhớ kỹ là không được nói ra lời này!" Hộ vệ kia trịnh trọng truyền âm dặn dò.

"Đa tạ lão ca chỉ điểm." Hộ vệ họ Ba nghe dọa cho nhảy dựng, vội vàng nói cám ơn, con mắt nhìn khắp chung quanh.

Qua hồi lâu, chung quanh cũng không có động tĩnh gì, họ Ba mới nhẹ nhàng thở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận