Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: Luân Hồi Đạo Tổ
Biên: Độc Hành

Đang cân nhắc, Hàn Lập khẽ đảo bàn tay, ba khối Tử Dương Noãn Ngọc hiện ra trong lòng bàn tay.

Hắn căn cứ phương pháp lấy được từ Thạch Xuyên Không, cẩn thận từng li từng tí đặt vào ba vị trí trên người Đề Hồn là trán, ngực, bụng dưới, lại phân biệt đánh vào từng nơi một đạo pháp quyết.

Mặt ngoài ba khối tinh thạch màu tím phát ra ánh sáng tím mờ mịt, lập tức sáng ngời, nhưng sau đó lại khôi phục như thường.

Hàn Lập thấy vậy, khẽ cau mày, suy nghĩ một chút, liền khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn Đề Hồn.

Thời gian dần trôi, trọn vẹn qua nửa khắc đồng hồ, ba khối Tử Dương Noãn Ngọc cùng Đề Hồn đều không phát sinh một tia biến hoá nào.

Hàn Lập thấy vậy, sắc mặt trầm xuống.

Hắn trước đây tự mình thử qua, những thứ Tử Dương Noãn Ngọc này tuy là hạ phẩm, nhưng đối với thần hồn đích xác lợi ích không nhỏ, mặc dù không thể triệt để trị hết Đề Hồn, nhưng hẳn là có chút hiệu quả mới đúng.

Bất quá, hắn đã sớm đoán trước điều này, chợt đứng dậy, bố trí xung quanh lầu các.

Hơn một canh giờ sau, trong lầu các, trên mặt đất xuất hiện một pháp trận hình lục giác lớn hơn một trượng, chỗ trung tâm có một khoảng trống hình tròn, xung quanh pháp trận có mười sáu lỗ khảm.

Hàn Lập quét mắt khắp mọi nơi, xác nhận không sai biệt, lúc này mới phất tay phát ra một cỗ ánh sáng xanh, nâng thân thể Đề Hồn lên, đặt nhè nhẹ vào trung tâm pháp trận.

Sau đó, hắn lại lấy ra mười sáu khối Tử Dương Noãn Ngọc, xếp từng khối vào các lỗ khảm bên trong trận, sau đó mới phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, rơi vào giữa pháp trận.

Ô...ô...n...g!

Pháp trận lục giác lập tức vận hành, ánh sáng tím từ mười sáu khối Tử Dương Noãn Ngọc đại phóng, từng đạo ánh sáng tím từ trong chen chúc ra, sau đó thuận theo trận văn hội tụ đến trên thân Đề Hồn.

Trên thân Đề Hồn lập tức hiện ra một tầng màu tím, bao trùm thân thể nàng lại.

Bị màng tím bao lại, khí tức trên thân Đề Hồn lập tức ổn định, tốc độ phiêu tán nguyên khí đại giảm, thế nhưng cũng không triệt để dừng lại.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, nhướng mày.

Tử Dương Noãn Ngọc ẩn chứa năng lượng cực kỳ đặc thù, muốn khu động cũng không dễ dàng, pháp trận này nhìn như đơn giản, kỳ thực bên trong vô cùng thâm ảo, do hắn căn cứ vào một tòa pháp trận có hiệu quả tụ thần, thông qua hiểu biết về pháp trận cấm chế, từ đó hao tổn tâm lực lý giải, cải tạo mà thành, đại khái vừa đủ tăng hiệu năng Tử Dương Noãn Ngọc hạ phẩm lên đến trung phẩm.

Bây giờ xem ra, vẫn như cũ không được.

Nói cách khác, nếu lại muốn gia tăng tác dụng của pháp trận đối với Đề Hồn, trừ phi đem toàn bộ Tử Dương Noãn Ngọc hạ phẩm đổi thành trung phẩm mới được.

Thế nhưng, trong tay hắn bây giờ một khối Tử Dương Noãn Ngọc trung phẩm cũng không có, nói gì đến tìm đủ mười sáu khối.

Hàn Lập nhíu chặt hai hàng lông mày, sau đó thở dài một hơi.

Xem ra vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể ký thác hy vọng lên Thạch Xuyên Không, xử lý theo phương pháp của gã, đợi trở lại Dạ Dương Thành, tìm được Đại Tế Ti kia rồi hẵng nói.

Cũng may, tốc độ phiêu tán nguyên khí trong cơ thể Đề Hồn đã đại giảm, hẳn là đủ để chèo chống tới lúc bọn hắn đến Dạ Dương Thành.

Bất quá, trong tay hắn hiện tại, Tử Dương Noãn Ngọc hạ phẩm chỉ có hơn hai trăm khối, có thể chèo chống vận chuyển pháp trận tới khi nào còn không biết, cần phải tận lực thu mua nhiều hơn nữa.

"Đề Hồn, ngươi yên tâm, bất luận khó khăn ra sao, ta cũng sẽ cứu ngươi tỉnh lại." Hàn Lập nhìn Đề Hồn, thì thào lẩm bẩm nói ra.

Nói xong, hắn rất nhanh ly khai không gian Hoa Chi, quay về lại phòng khách sạn.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không thanh toán xong tiền thuê phòng, đi ra cửa khách sạn.

"Thạch đạo hữu, nếu như chúng ta quyết định ở chỗ này thêm một ngày, thời gian có hạn, chúng ta nên tách ra hành động, ngươi cảm thấy thế nào?" Hàn Lập nói ra.

"Cũng tốt, như vậy có thể tìm nhiều cửa hàng hơn, bất quá phải cẩn thận đề phòng, thường xuyên duy trì liên lạc." Thạch Xuyên Không nghe vậy ngẩn ra, sau đó trả lời.

"Cái này đương nhiên. Bất quá Thạch đạo hữu, ngươi có lẽ không cần Tử Dương Noãn Ngọc hạ phẩm, nhưng vật ấy đối với ta lại có tác dụng rất lớn, nếu như ngươi gặp phải, kính xin thay ta mua lại, sau này ta sẽ trả cho ngươi mọi phí tổn." Hàn Lập còn nói thêm.

"Không vấn đề. Về phần phí tổn thì không cần, ban đầu ở địa lao Tu La Thành, nếu không phải Đề Hồn đạo hữu cứu giúp, chỉ sợ ta đã chết tại nơi đó, những thứ Tử Dương Noãn Ngọc này coi như ta tặng cho Đề Hồn đạo hữu, một chút hồi báo ơn cứu mệnh của nàng a." Thạch Xuyên Không bảo đảm nói ra.

"Đa tạ." Hàn Lập cũng không có kiên trì, cám ơn một tiếng.

Trong lúc hai người nói chuyện đã đi ra khách sạn, Lô Giải sớm đã chờ ở cửa ra vào, nhìn thấy hai người đi ra, lập tức gương mặt tươi cười chạy ra đón chào.

"Lệ đạo hữu, ngươi ngồi thú xa Lô Giải đi, ta đi thuê một cỗ khác." Thạch Xuyên Không nói một tiếng, quay người đi đến phía xa, ngăn một chiếc thú xa ven đường khác.

"Thạch tiền bối cái này?" Lô Giải chứng kiến cảnh này, nghi ngờ hỏi.

"Hắn có chuyện khác, không cần để ý tới hắn, chúng ta hôm nay tiếp tục đi cửa hàng khác." Hàn Lập khoát tay nói ra.

"Vâng." Lô Giải thức thời không có hỏi nhiều, chở Hàn Lập hướng tới khu giao dịch.

...

Trong nháy mắt, lại là nửa ngày trôi qua.

Hàn Lập dưới sự dẫn dắt của Lô Giải, lại rời khỏi năm sáu cửa hàng, chỉ là thu hoạch so với hôm qua kém hơn không ít, đến bây giờ mới chỉ mua được không đến một trăm khối Tử Dương Noãn Ngọc hạ phẩm.

Hắn từ bên trong một cửa hàng đi ra, lông mi nhíu chặt, phất tay kêu Lô Giải đứng ở bên ngoài, đang muốn đi cửa hàng tiếp theo.

"Lệ tiền bối, vừa rồi ngài tiến vào cửa hàng này không lâu, có một người ngăn tiểu nhân lại, nhờ ta giao vật này cho ngài." Lô Giải đã đi tới, trong tay cầm một miếng Truyền Âm Phù màu đen, sắc mặt lộ ra tâm thần bất định.

Đuôi lông mày Hàn Lập nhảy lên, tiếp nhận Truyền Âm Phù, thần thức chui vào trong đó, đồng tử lập tức co rụt lại.

"Người nọ đâu?" Hắn lập tức hỏi thăm, ánh mắt nhìn qua chung quanh.

Chung quanh người đến người đi, nhìn không thấy điểm gì khác thường.

"Người nọ... sau khi giao Truyền Âm Phù cho tiểu nhân, liền... lập tức ly khai, lúc gần đi nói Lệ tiền bối nếu muốn tìm hắn, hắn ở phía trước... Mai Lâm trà lâu đợi ngài." Lô Giải chứng kiến phản ứng của Hàn Lập, càng thêm bất an, nói chuyện có chút đứt quãng.

"Không việc gì, ngươi không cần khẩn trương, mang ta đi Mai Lâm trà lâu." Hàn Lập nghe vậy, ánh mắt chớp động vài cái, phân phó.

Lô Giải đáp ứng, chở Hàn Lập đi tới phía trước.

Hàn Lập ngồi ở trên thú xa, nhìn xem Truyền Âm Phù trong tay, mặt lộ vẻ trầm ngâm suy tính.

Bên trong Truyền Âm Phù này chỉ có một câu: Ta có tin tức Tử Dương Noãn Ngọc.

Sau một lúc lâu, trong mắt hắn hiện lên một tia kiên định, lật tay thu Truyền Âm Phù vào, sau đó lấy ra một cái khay ngọc màu tím, bấm niệm pháp quyết thúc động, nói nhỏ vài câu, rồi lật tay thu khay ngọc vào.

Thú xa tiến về phía trước, rất nhanh đi đến trước một toà trà lâu thanh tịnh.

"Ngươi ở bên ngoài chờ ta." Hàn Lập nói một tiếng, đi vào trong trà lâu.

Trong trà lâu, khách nhân không nhiều lắm, giờ phút này chỉ ngồi thưa thớt bốn năm người.

Một người hầu chạy ra đón chào, hắn không để ý đến người này, ánh mắt nhìn qua mấy khách trong trà lâu.

Giờ phút này, một người ngồi ở gần cửa sổ, là một thanh niên mặc áo đen, bỗng đứng lên, gật đầu với Hàn Lập hỏi thăm

"Vị đạo hữu này, đa tạ ngươi đến đây, bất quá nơi đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đến lầu hai nói chuyện đi." Một âm thanh trong trẻo vang lên trong tai Hàn Lập, sau đó thanh niên áo đen kia quay người đi lên lầu.

Ánh mắt Hàn Lập híp lại, hơi trầm ngâm, sau đó cất bước đi theo.

Hai người một trước một sau tiến vào một gian phòng, ngồi xuống.

"Miếng Truyền Âm Phù này là các hạ lưu lại sao?" Hàn Lập lấy ra miếng Truyền Âm Phù màu đen kia, ánh mắt lóe lên mà hỏi.

"Đúng vậy, tại hạ là Hắc Lang, bởi vì chuyện này không phải chuyện đùa, cho nên mới dùng loại thủ đoạn này mời đạo hữu tới đây, xin hãy thứ lỗi." Thanh niên áo đen gật đầu thừa nhận, đồng thời phất tay áo vung lên.

Mấy đạo ánh sáng đen từ trong tay hắn bay ra, chính là vài lá cờ màu đen, quay tít một vòng liền hình thành một màn sáng màu đen, bao phủ toàn bộ gian phòng.

Ánh mắt Hàn Lập hơi hơi lóe lên, lập tức đoán được tu vi cảnh giới Hắc Lang, chính là một tu sĩ Chân Tiên cảnh.

Hơn nữa, người này cũng không phải là Hung Thú Tộc, mà giống như Thạch Xuyên Không, chính là Ma Tộc.

Hắn cũng không kinh ngạc, hai ngày qua hắn đi đi lại lại các nơi trong thành, đã thấy được không ít Ma Tộc, thậm chí còn có chút dân chúng phàm tục là Ma Tộc, trên thân những người này mang phục sức khác nhau, nhìn kỹ thì giống như đến từ những quốc gia phàm tục khác nhau.

Theo Thạch Xuyên Không nói, các tộc hung thú bên trong Thập Hoạn sơn mạch có quan hệ đối địch với Ma Tộc phía ngoài, nhưng ở Hắc Dứu Thành chính là ngoại lệ, các loại tộc nhân lại có thể chung sống hoà bình với nhau.

Bất quá kể từ đó, toàn bộ Hắc Dứu Thành, các loại tộc nhân hỗn tạp, phảng phất như một nồi thập cẩm tạp nham, có chút dở dở ương ương.

Xảy ra loại tình huống này, không cần hỏi nhiều, tám phần là do gã Hắc Dứu đại vương đặc biệt ban hành, dốc sức xúc tiến.

"Cũng không có gì, các hạ thật sự có tin tức Tử Dương Noãn Ngọc?" Hàn Lập dứt bỏ một ít tạp niệm trong đầu, nhìn thẳng Hắc Lang, đi thẳng vào vấn đề hỏi thăm.

"Tự nhiên, nếu không tại hạ cũng sẽ không mời đạo hữu tới đây." Hắc Lang mỉm cười nói ra.

"Các hạ có bao nhiêu Tử Dương Noãn Ngọc? Nếu như có ít, bản thân ta cũng không hứng thú." Trong lòng Hàn Lập hơi vui vẻ, trên mặt lại không thay đổi chút nào.

"Đạo hữu yên tâm, Tử Dương Noãn Ngọc chỗ ta, bất luận số lượng hay chất lượng, đều tuyệt đối làm cho ngươi thoả mãn. Danh sách này, đạo hữu trước tiên có thể nhìn một chút, nếu cảm thấy thoả mãn, chúng ta lại bàn cụ thể chi tiết." Hắc Lang cười hắc hắc, lấy ra một khối ngọc giản đưa tới.

Hàn Lập liếc Hắc Lang thật sâu, cầm lấy ngọc giản, sau khi thần thức chui vào đó, sắc mặt lập tức hơi đổi, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nồng đậm.

Trong ngọc giản liệt kê số lượng Tử Dương Noãn Ngọc quả nhiên không ít, không chỉ có hạ phẩm chừng hơn năm trăm miếng, trung phẩm cũng có gần bốn năm mươi miếng, thậm chí còn có hai khối thượng phẩm Tử Dương Noãn Ngọc.

"Theo ta được biết, số lượng Tử Dương Noãn Ngọc cực ít, cửa hàng tốt nhất trong thành cũng chỉ có thể mua được một ít hạ phẩm, các hạ thật có thể xuất ra nhiều Tử Dương Noãn Ngọc như thế?" Hàn Lập trầm mặc một lát, trong mắt chớp động tinh quang nói ra.

"Ta cũng không phải là người nhàn rỗi, nếu như đã nói tự nhiên không phải nói ngoa, đạo hữu cứ việc yên tâm." Hắc Lang cười nhạt một tiếng, vỗ tay tự tin nói ra.

"Như thế rất tốt, những Tử Dương Noãn Ngọc này, các hạ ý định bán thế nào?" Sắc mặt Hàn Lập buông lỏng, gật đầu hỏi thăm.

Hắc Lang lộ vẻ chần chờ, suy nghĩ một chút, sau đó báo ra giá cả.

Ánh mắt Hàn Lập ba động một cái, cái giá này xem ra không cao, thậm chí so với giá thị trường mà hắn hiểu rõ thì còn rẻ hơn một chút.

Xem ra trong đó hẳn là có ẩn tình, ví dụ số Tử Dương Noãn Ngọc này là bất chính, không dễ rời tay, mới bán ra giá thấp như thế.

Bất quá, hắn tự nhiên không để ý chuyện này chút nào, nếu như có thể mua bán thành công, lấy được Tử Dương Noãn Ngọc, liền lập tức rời khỏi Hắc Dứu Thành, cũng không sợ phiền toái gì.

"Không có vấn đề, tất cả hàng ta đều muốn, những Tử Dương Noãn Ngọc kia đạo hữu có mang theo bên mình không? Nếu như có, chúng ta liền bắt đầu giao dịch a." Đang cân nhắc, Hàn Lập nói ra.

"Không vội, trước khi thực hiện cuộc làm ăn này, ta vẫn còn một số việc muốn nói rõ một chút." Hắc Lang khoát tay áo, nói như thế.

"Các hạ mời nói." Hàn Lập thầm nghĩ trong lòng một tiếng "quả nhiên", đồng thời thần sắc không đổi, mở miệng nói ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui