Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: Độc Hành

"Muốn chạy?"

Sa Tâm cười lạnh một tiếng, mười ngón tay động liên tục.

Hai cánh Kim Dực Kiêu mở ra, hóa thành một đạo kim quang, mang theo liên tiếp tàn ảnh đuổi theo hướng Ách Quái cùng Lục Hoa phu nhân, tốc độ nhanh kinh người, trong chớp mắt đã đến sau lưng hai người, hai cự trảo chia ra trảo xuống đỉnh đầu hai người.

Vào thời khắc này, Lục Hoa phu nhân bỗng nhiên trở tay, phất tay áo một cái.

"Phần phật" một tiếng!

Một đạo ô quang từ trong tay áo lão bắn ra, nhanh như tia chớp vọt tới trước mặt Kim Dực Kiêu.

Ô quang rõ ràng là do vô số viên bi thật nhỏ tạo thành, tản mát ra chấn động nhè nhẹ kỳ dị.

"Thái Âm Nguyên Từ Cực Quang! Ngươi lấy vật này từ đâu?" Sa Tâm cả kinh, lên tiếng kinh hô, hai tay trảo vào hư không, sau đó mãnh liệt kéo về bên trái một cái.

Thân hình Kim Dực Kiêu lập tức nghiêng về bên trái, muốn tránh thoát đạo ô quang này.

Chẳng qua khoảng cách song phương quá gần, lại thêm tốc độ quá nhanh, Kim Dực Kiêu không kịp tránh né, vẫn bị ô quang đánh trúng phần bụng.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, ô quang nổ tung ra, hóa thành từng gợn sóng hắc quang, một mực hấp thụ trên người Kim Dực Kiêu, hơn nữa nhanh chóng lan tràn ra chung quanh.

Động tác Kim Dực Kiêu linh hoạt vô cùng đột nhiên trở nên cứng ngắc, trong cơ thể truyền ra từng trận thanh âm xung đột chói tai, tựa hồ cơ cấu vận chuyển bên trong bị trở ngại cực lớn, bất luận Sa Tâm thi pháp điều khiển thế nào đều bất vi sở động.

Lục Hoa phu nhân cùng Ách Quái tranh thủ phương hướng bị lệch, tránh khỏi hướng Kim Dực Kiêu trùng kích.

Kim Dực Kiêu vẫn như cũ bảo trì tốc độ bay về phía trước, giống như một mũi tên rời dây cung, hung hăng đâm vào mặt đất.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn, mặt đất bị nện ra một hố sâu to lớn, bụi mù văng khắp nơi.

Sa Tâm cũng không kịp nhảy xuống, cùng bị nện chui vào trong hố sâu.

Thân hình Lục Hoa phu nhân cùng Ách Quái không dừng lại chút nào, tiếp tục bay vụt tới phía trước.


Lúc đi ngang qua một chỗ bí mật, bỗng nhiên thân hình Ách Quái mơ hồ một cái, lướt vào trong đó.

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm vang lên, sau đó liền im bặt lại.

Ách Quái lập tức từ chỗ bí mật kia lướt ra, trong tay đã ôm theo một người.

Bên trong huyết trận, ánh mắt Hàn Lập rơi vào thân hình người bị Ách Quái ôm trong tay, thần sắc hơi động một chút.

Người kia không phải ai khác, chính là Thạch Xuyên Không.

Trên người gã ẩn hiện vết máu, hai mắt nhắm nghiền, bất quá khí tức vẫn còn, tựa hồ chỉ bị đánh ngất xỉu mà thôi.

Trong nội tâm Hàn Lập hơi buông lỏng, đồng thời cũng cảm thấy có chút kỳ quái, trong lúc bản thân bị thương vẫn còn chưa thoát ly hiểm cảnh, Ách Quái lại không tranh thủ thời gian giành giật từng giây để trốn chạy khỏi chết, còn muốn bắt Thạch Xuyên Không để làm gì?

Thân hình Ách Quái tiếp tục bay vút về phía trước như điện, lóe lên xuất hiện trước bức tường đầy vết rạn, cũng không dừng lại chút nào.

Trên nắm tay lão đại thịnh tinh quang màu trắng, chỉ là có chút bất ổn, "Xùy" một tiếng, hóa thành một đạo lưu tinh màu trắng, nện lên vách tường.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!

Cả tòa kiến trúc chớp lên kịch liệt, trên vách tường bị đánh ra một động lớn cao cỡ một người, ánh sáng phía ngoài liền chiếu vào bên trong này.

Vào thời khắc này, một đạo nhân ảnh từ trong hố sâu đằng xa bay ra, chính là Sa Tâm.

"Chạy đâu!"

Nàng thấy cử động của Ách Quái, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, thân hình phóng tới hai người như điện, tốc độ rõ ràng cực nhanh.

Đồng thời hai tay Sa Tâm vung lên, hai viên cầu màu bạc từ trong tay áo nàng bay ra.

Thanh âm "Ken két" vang lên, hai viên cầu màu bạc tách ra, trong nháy mắt hóa thành hai đầu cự cầm màu bạc, hai cánh cấp tốc vỗ mạnh, nhanh như tia chớp đánh tới hai người Ách Quái.

Cùng lúc đó, bên ngoài thân hai đầu cự cầm Khôi Lỗi chớp động ngân quang, vô số ngân toa sắc bén nổ bắn ra rậm rạp chằng chịt, trực tiếp đánh lên hai người Ách Quái.


Động tác liên tiếp của Sa Tâm mặc dù nhanh, nhưng còn cách Ách Quái một khoảng, không đợi ngân toa bay đến, Ách Quái đã kéo Lục Hoa phu nhân bên cạnh xuyên qua đại động rồi biến mất vô tung.

Xùy xùy xùy!

Vô số ngân toa đánh lên vách tường, trên vách tường nhất thời xuất hiện rậm rạp chằng chịt lỗ nhỏ.

Khôi Lỗi cự cầm màu bạc cùng Khôi lỗi Kim Dực Kiêu kia, ngoại hình có chút tương tự, nhưng làm cho người ta cảm giác uy thế không bằng, lỗ nhỏ cũng không quá sâu, xa xa không bằng kim dực của Kim Dực Kiêu.

Bất quá tốc độ hai đầu cự cầm màu bạc thực sự rất nhanh, không chậm hơn Kim Dực Kiêu bao nhiêu, như điện bay vụt tới, lại thu thế không kịp, hung hăng đâm vào trên vách đại động.

"Ầm ầm" hai tiếng nổ mạnh!

Cả tòa kiến trúc chớp lên kịch liệt, đại động trên vách tường biến lớn gấp mấy lần, bất quá như cũ không lớn đến nỗi để hai đầu Khôi Lỗi thông qua.

Thanh âm ken két đại tác, hai khôi lỗi màu bạc này bị kẹt bên trong đại động, phảng phất như vật còn sống giãy giụa vặn vẹo, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Bóng người hoa lên, thân hình Sa Tâm bay vút đến trước vách tường.

Lúc này sắc mặt nàng âm trầm như nước, hai tay vũ động trước người một hồi như bánh xe, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.

Bên ngoài hai cỗ Khôi Lỗi chớp động ngân quang, thân hình khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, trong nháy mắt một lần nữa hóa thành hai viên cầu màu bạc, bay trở về trong tay của nàng.

"Tiểu Tử và Côn Ngọc theo ta truy đuổi Ách Quái. Trác Qua, nơi đây giao lại cho ngươi, Kim Dực Kiêu cũng tạm thời giao cho ngươi điều khiển, giết toàn bộ tặc tử Huyền Thành cho ta!" Sa Tâm quay đầu nhìn Trác Qua một cái, trong miệng thốt ra mệnh lệnh lãnh khốc.

Phù Kiên giờ phút này vẫn như cũ bị nhốt bên trong huyết kén, một mực lặng yên không một tiếng động, hơn nữa khí tức càng ngày càng yếu, rõ ràng cách cái chết không xa.

Còn ba vị Thành chủ khác, Tần Nguyên thì đã bị lôi điện đánh chết, Thần Dương lại sớm phản bội theo phe Khôi Thành.

Một phương Huyền Thành, giờ phút này chỉ còn lại Hàn Lập và bốn người Tôn Đồ, Đoạn Thông, Chu Tử Nguyên và Chu Tử Thanh.

Đám người Huyền Thành nghe vậy, sắc mặt ba người Đoạn Thông, Chu Tử Nguyên, Chu Tử Thanh đại biến, có ý định chạy trốn, nhưng e sợ uy thế của Sa Tâm, không dám vọng động.


Giờ phút này trên người Tôn Đồ chớp động hắc quang, không biết thi triển bí thuật gì, đứng thẳng lên, y nghe vậy thần sắc cũng trầm xuống.

"Tiểu Tử..." Trong miệng Hàn Lập thì thào một tiếng.

"Vâng! Thành chủ yên tâm." Mặt Trác Qua không biểu tình ôm quyền nói ra.

Nữ tử váy đen cùng đại hán vạm vỡ đáp ứng một tiếng, từ trong đám người đi ra, đứng một tả một hữu sau lưng Sa Tâm.

"Nàng gọi là Tiểu Tử!" Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, chăm chú nhìn vào nữ tử váy đen.

Sa Tâm đang tính khởi hành, chợt có cảm ứng, quay đầu nhìn về phía Hàn Lập bên trong Huyết trận.

Trong nội tâm Hàn Lập rùng mình, vội vàng thu liễm tâm tư, chuyên tâm giả bộ đang đau khổ chèo chống huyết trận.

Sa Tâm khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc, nhưng không tiếp tục trì hoãn nữa, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, thân hình từ trong đại động bắn ra.

Nữ tử váy đen cùng đại hán vạm vỡ theo sát phía sau Sa Tâm, cũng từ trong đại động bay ra, biến mất ở phía xa.

Trác Qua không nói hai lời vung tay lên, Vũ Vân, hai nam tử đầu trọc, còn có Thần Dương, Hiên Viên Hành, sáu người bay phần phật tới, thoáng một chút vây bốn người Tôn Đồ vào chính giữa.

Sắc mặt bốn người khó coi, tuy rằng vừa rồi còn đối địch chém giết, nhưng lúc này lại theo bản năng đứng tựa lưng vào nhau.

Bên trong huyết trận, Hàn Lập không để ý đến đám người Trác Qua, nhìn về hướng nữ tử váy đen ở phía xa, âm thầm cắn răng.

Nhưng lập tức, thần tình trên mặt hắn lại khôi phục bình tĩnh, tiếp tục thúc giục Huyết trận, điên cuồng hấp thu khí huyết chi lực khổng lồ từ dưới mặt đất.

Giờ phút này Sa Tâm và Ách Quái đều đã ly khai, ngược lại làm hắn không cần phải cố kỵ cái gì, dứt khoát dung nhập gần nửa khí huyết chi lực của Huyết trận vào trong cơ thể, vận chuyển "Thiên Sát Trấn Ngục Công " luyện hóa.

Trên người hắn lập tức nổi lên tia máu sáng ngời, tiếp theo bắt đầu trùng kích Huyền Khiếu.

Gần nửa khí huyết chi lực trong huyết trận cao minh cỡ nào, trên thân Hàn Lập chớp động bạch quang liên tục, một hồi tiếng "Phanh" "Phanh" trầm đục vang lên, một cái tiếp một cái Huyền Khiếu liên tiếp mở rộng ra.

Mà toàn bộ Khấp Huyết đại trận giờ phút này cũng đột nhiên sáng ngời, vô số huyết quang ở trong đó cấp tốc vận chuyển, mơ hồ tạo thành một cái vòng xoáy.

Tình huống huyết trận đột nhiên thay đổi, lập tức làm đám người Trác Qua chú ý tới.

Ngay lúc đám người Trác Qua phân tâm, "Vụt vụt" hai đạo nhân ảnh từ trong vòng vây Khôi thành bắn ra, chính là hai người Tôn Đồ và Đoạn Thông.

Hai huynh muội Chu Tử Nguyên, Chu Tử Thanh cũng thừa cơ hóa thành hai đạo tàn ảnh, từ trong vòng vây bay ra, trốn về một hướng khác.


Trác Qua thầm mắng mình chủ quan, lập tức cùng một nam tử đầu trọc đuổi theo hướng hai người Tôn Đồ, đồng thời trong miệng hô: "Vũ Vân, ngươi cùng Hắc Nhị đuổi theo hai tên kia. Thần Dương, Hiên Viên Hành, hai người trong Huyết trận liền giao cho các ngươi."

Vũ Vân cùng một nam tử đầu trọc khác đáp ứng một tiếng, đuổi theo hướng huynh muội Chu Tử Nguyên.

Mà Thần Dương cùng Hiên Viên Hành lách mình đến bên cạnh Huyết trận, nhìn vào bên trong.

Vào thời khắc này, trong tai hai người chợt vang lên một tiếng hừ lạnh, thân hình bỗng nhiên chấn động, mặt lộ vẻ thống khổ.

Thần hồn hai người tựa hồ bị dao găm nung đỏ hung ác đâm một phát, đang đau đớn thống khổ thì hai đạo tinh quang từ trong Huyết trận điện xạ ra, bên trong mơ hồ thấy mấy sợi xiềng xích, lóe lên chui vào trong đầu hai người.

Thân thể Thần Dương cùng Hiên Viên Hành lập tức triệt để cứng đờ, ánh mắt trống rỗng ngây người ngay tại chỗ.

Liên tiếp biến hóa nhanh như tia chớp, đám người Trác Qua cũng không phát hiện, xa xa nhìn lại thì thấy hai người Thần Dương đứng ở nơi đó, tựa hồ đang quan sát Huyết trận.

"Niệm tình trước đây quen biết, ta không lấy tính mạng của các ngươi, bất quá chớ có quấy rầy ta." Bên trong huyết trận, chỗ mi tâm Hàn Lập có một luồng tinh quang chậm rãi phiêu tán, trong miệng thì thào nói ra.

Vừa nói xong, hắn tiếp tục toàn lực vận chuyển Huyết trận, trùng kích Huyền Khiếu.

Tôn Đồ cùng Đoạn Thông trốn ra vòng vây, lập tức chạy về hướng đại động mà Ách Quái đã đánh xuyên qua.

Bất quá hai người bọn họ đều bị tổn thương, tốc độ có hạn, nửa đường liền bị Trác Qua và nam tử đầu trọc kia chặn lại.

Nương theo hai tiếng "Ầm ầm" vang lớn, một Cự Lang màu trắng cùng một Cự Báo màu bạc từ trên trời giáng xuống, trùng điệp rơi phía trước hai người, ngăn lại đường đi của bọn họ.

Hai Khôi Lỗi này cao ước chừng hơn mười trượng, thân thể cao lớn phóng ra mảng lớn âm ảnh, bao phủ cả hai người.

Mà Trác Qua cùng nam tử đầu trọc, mỗi người lại đứng ở trên người mỗi Cự thú.

Tôn Đồ, Đoạn Thông dừng bước lại, sắc mặt khó coi vô cùng, chỗ sâu trong ánh mắt đều mơ hồ lộ ra một tia tuyệt vọng.

"Nhị vị, tuy rằng ta và các ngươi cũng không thù oán gì, bất quá Thành chủ vừa mới hạ lệnh, muốn ta lấy tánh mạng của các ngươi, vậy thì đành phải đắc tội rồi." Trác Qua nhàn nhạt nói ra.

Tiếng nói vừa xong, mười ngón tay gã hơi động một chút, đầu ngón tay mơ hồ chớp động lên từng đám tinh ti.

"Rống!"

Miệng lớn dính máu của Bạch lang Khôi Lỗi trương ra, lộ ra hai hàm răng trắng xóa, cắn xuống hai người Tôn Đồ.

Miệng lớn chưa đến, một cỗ cuồng phong đã thổi tới trước, làm cho thân hình Tôn Đồ và Đoạn Thông lung lay, bàn chân cũng có cảm giác bất ổn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận