Phàm Tình Tục Ái

Cửa mới vừa khép lại, Tống Vũ Thành liền xoay người sang nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh, cười nhẹ nói: "Hôm nay hết giờ làm việc, khoan hãy về, chờ điện thoại của anh."

Khuôn mặt Tần Thanh  lập tức đỏ lên, nhìn lại Tống Vũ Thành, lại nhìn người thanh niên có nét châu Á kia.

Người thanh niên chỉ cười cười nhìn hai người họ.

Tống Vũ Thành giới thiệu: "Đây là Daniel, là bạn thân với anh cũng nhiều năm rồi."

Daniel dùng tiếng Anh chào hỏi: "Tần Thanh, chào cô."

Tần Thanh cũng đưa tay mình ra, đồng thời dùng tiếng Anh nói với Daniel nói: "Chào anh, rất hân hạnh được biết anh."

Tống Vũ Thành thản nhiên nói: "Anh mới vừa nhắc đến em với anh ta." Anh lại bổ sung giới thiệu: "Daniel là người Hàn, quốc tịch Mỹ, không biết nói tiếng Trung."

Daniel cũng lịch sự bắt tay với cô: "Tôi cũng rất hân hạnh được biết cô."

Khuôn mặt Tống Vũ Thành thầm thì gần sát bên tai Tần Thanh: "Sao em dễ đỏ mặt vậy?"

Lời vừa nói ra, khuôn mặt Tần Thanh lại còn đỏ hơn. Theo bản năng, cô giơ tay lên vuốt mặt mình.

Thang máy rất nhanh lên đến tầng mười lăm, *dllqquydoon*Tần Thanh cũng bước ra ngoài. Cô đi tới cửa liền gật đầu chào hai người bên trong thang máy.

Tần Thanh đi vào phòng làm việc, trở về chỗ ngồi của mình. Cô nhớ lại cảnh tượng trong thang máy, không nhịn được mỉm cười vui vẻ. 

Từ khung chắn màu lam nhạt, Lữ Đan ló đầu ra trêu: "Ui, cậu có tình yêu hay sao mà vui vẻ thế? Nhìn khuôn mặt hoa si của cậu kìa."

Nụ cười trên môi Tần Thanh vụt tắt: "Đừng nói lung tung."

Lữ Đan vui vẻ vì hình như mình đã nói trúng yếu điểm, kết luận nói: "Có vấn đề, nhất định là cậu đang có vấn đề." Cô ngồi xuống ghế, sau đó lấy chân đá chiếc ghế khác đang ở gần đó sang chỗ khác, đến trước mặt Tần Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Có bạn trai rồi hả?"

Tần Thanh vừa dọn dẹp những tài liệu trên bàn, đáp: "Không có, đừng đoán mò, chỉ có cậu nhiều chuyện thôi."

Lữ Đan bĩu môi: "Làm ơn đi, cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Cậu làm như yêu sớm là phạm phải trọng tội, không nói cho ai biết đây." Ánh mắt của cô đảo quanh, cuối cùng kết luận: "Tớ biết rồi, cậu muốn yêu trong thầm lặng, cưới trong lén lút đúng không?"

Tần Thanh không tiếp lời, mở máy vi tính lên, nghiêm túc làm bảng báo cáo.

Lữ Đan ngồi bên cạnh tự biên tự diễn, càng nói càng hăng say: "Thật là quá buồn, trông cậu cũng đàng hoàng, nghiêm túc như một nữ sinh mà lại ra vẻ với tớ như vậy. Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay." Dường như cảm giác mình nói có chút quá khích nên cô vội vàng cải chính, nói: "Tớ không có ý gì, thật ra tớ cảm thấy, phụ nữ chúng ta nên ẩn nhẫn một chút cũng tốt. Xã hôi cũng đòi hỏi quá cao đối với phụ nữ rồi, vừa yêu cầu có sự nghiệp lại còn muốn chúng ta kết hôn sinh con và giáo dục đứa trẻ nên người." Cô đột nhiên nhớ đến việc gì, cảm khái nói: "Trên web còn có người kết luận, phụ nữ thời nay hoàn toàn có thể độc lập, không cần kết hôn. Bởi vì một khi kết hôn, đứa trẻ ra đời thì mình sẽ phải làm việc gấp đôi bình thường. Mỗi khi đi làm về, mình phải tranh thủ *dllqquydoon*mua thức ăn về nhà nấu cơm, phục vụ cho chồng mình và đứa trẻ. Thân thể vốn mệt mỏi gần chết mà ban đêm lại bị chồng không quan tâm quấy rối đến tận sáng. Ngày hôm sau lại phải  chiến đấu giống như ngày hôm trước. Quả thật rất bất công."

Tần Thanh nghe xong liền vội vàng ngăn lại: "Cậu để ý một chút đi."

Nghe vậy, khuôn mặt Lữ Đan bi ai, hối hận trở về chỗ ngồi của mình, phân trần: "Nếu không có ích lợi gì thì cũng nên không nên quan tâm."

Tần Thanh phát hiện ra sự khác thường của cô ấy, hỏi: "Cậu sao vậy? Bình thường cậu đâu có như vậy, hay cậu gặp phải chuyện gì không vui?"

Lữ Đan lắc đầu, hồi lâu sau cô mới than thở nói: "Tớ và bạn trai cũ lúc đầu cũng dự định kết hôn. Thế nhưng cuối cùng bọn tớ lại chia tay."

Tần Thanh vội vàng an ủi cô ấy: "Cậu làm tớ tưởng có việc gì ghê gớm lắm. Rõ ràng anh ta nên khổ sở bởi vì anh ta bỏ cậu."

Khuôn mặt Lữ Đan tỏ vẻ đau thương, cô tự nhiên nói: "Đoạn tình cảm đã qua cũng vĩnh viễn không thể quay lại được, dù là anh ta có ưu tú đến mấy cậu cũng đừng quan tâm."

Tần Thanh cũng không còn lời gì nói tiếp nữa, cuối cùng cô không thể làm gì khác hơn là vỗ vai Lữ Đan để bày tỏ an ủi.

"Tớ chỉ tùy tiện nói ra chút thôi." Lữ Đan nhún vai: "Cậu nói không sai, đó cũng không có gì lớn lao. Đúng rồi, hôm nay Phương Siêu từ chức, cũng không biết lý do tại sao nhưng tổ trưởng Lưu cũng không giữ lại." Lữ Đan khôi phục tinh thần, lại bát quái nói: "Nhảy việc? Trúng số độc đắc?"

Tần Thanh cười thầm: "Cậu thích Bychkov không?"

"Hả?" Lữ Đan không rõ ý Tần Thanh.

"Anh ấy có viết bộ truyện ngắn tên là “Nhân viên quèn” câu chuyện  kia rất thú vị đấy." Tần Thanh tập trung nhìn vào máy tính giống như cô chỉ đang tuỳ tiện nói.

"Người đó với việc đó à? Cậu suy nghĩ nhanh thật đấy." Lữ Đan ai oán nói.

Vừa tới giờ tan ca, Tống Vũ Thành liền điện thoại tới cho Tần Thanh.

Tần Thanh vội đứng lên, đi ra khỏi phòng làm việc mới bắt máy.

"Chờ anh một lát, anh còn có chút việc phải xử lý." Tống Vũ Thành tự nhiên nói.

Tần Thanh nhẹ giọng đáp: "Được."

Trong lòng cô vui mừng, cô và anh đã có thể nói chuyện tự nhiên giống như hai người đã thân thiết từ lâu.

"Hay em suy nghĩ tối nay chúng ta ăn gì?" Ngay sau đó Tống Vũ Thành nói.

"Được."

"Lát nữa anh gọi lại cho em, sẽ không lâu đâu."

"Được."

Trên mặt Tần Thanh vẫn nở nụ cười, như thiếu nữ mới biết yêu lần đầu.

Vừa cúp điện thoại, Tần Thanh trở lại phòng làm việc. Nửa tiếng sau, Tống Vũ Thành lại gọi điện tới.

Tần Thanh nghe theo lời căn dặn của anh, đi đến bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, vừa đến đã thấy Tống Vũ Thành đã đợi ở trong xe rồi.

"Tối nay Daniel hẹn nhóm bạn cùng ăn cơm ca hát, em muốn đi không?" Tần Thanh mới vừa bước vào trong xe, Tống Vũ Thành liền hỏi.

"Em...... anh muốn đi không?" Tần Thanh cẩn thận hỏi.

Tống Vũ Thành nhìn cô mỉm cười: "Đi hay không cũng không sao, anh cũng rất ít khi tham gia hội nhóm. Thỉnh thoảng, nể mặt anh ta, đi cho có lệ, ngồi một lát rồi về."

Tần Thanh yên lòng nói: "Em không thích đến nơi quá ồn áo, không ngồi chung với bạn bè không quen biết, gượng gạo nói cười."

Tống Vũ Thành hài lòng gật đầu: "Vậy chúng ta cũng có nhiều điểm tương đồng."

Nghe anh nói vậy, trong lòng Tần Thanh cảm thấy hết sức vui vẻ.

Lần này Tống Vũ Thành dẫn cô đến một con đường nhỏ hết sức yên tĩnh để ăn cơm. Chung quanh cũng không nhiều cửa hàng buôn bán tấp nập, chỉ có xe gánh đi qua lại họp lại thành Tứ Hợp Viện.

Nếu người khác dẫn cô đến đây, cô nhất định sẽ rất lo sợ nhưng nếu đi cùng với anh thì cô không sợ. 

Đây đang là giờ nghỉ ngơi của Tứ Hợp Viện, giữa sân có gốc đa già cỗi, cổ xưa, phía trên có mảnh vải đỏ, quang cảnh nơi đây trông thật thanh vắng, âm u. 

Mới vừa vào cổng, có một tốp người đến chào: "Tiên sinh Tống, đã lâu không gặp ngài."

Một ông lão đoán chừng là chủ quán ở đây, nghe được lời người phục vụ, vội vàng đi ra, vừa đi vừa nói: "Hôm nay ngọn gió nào dẫn ngài đến đây, thật khó để gặp lại ngài lần nữa."

Tống Vũ Thành cười đáp: "May mà ông còn nhớ tôi."

Tần Thanh  đi theo Tống Vũ Thành tới một gian nhà trên lầu hai. Gian phòng cũng không lớn, ở giữa có chiếc bàn vuông, hai bên có ghế nệm, bên trong được bày biện theo lối cổ xưa. 

Tần Thanh ngồi vào bàn, nhìn chung quanh gian phòng. Phòng được điêu khắc các loại chim chóc bằng gỗ mộc, phía trên còn trưng bày các loại chén sứ và bình quý giá. 

Tống Vũ Thành nhận lấy thực đơn từ tay chủ quán. Đợi anh gọi thức ăn xong, nói thêm mấy câu, sau đó chủ quán cũng cung kính bước ra ngoài. 

"Em thích nơi này không?" Tống Vũ Thành thuận mắt nhìn sang cô.

Tần Thanh lắc đầu: "Em không am hiểu những thứ này, nhưng ngược lại ba em lại rất thích nó đấy."

"Ông ấy qua đời lâu rồi sao?" Tống Vũ Thành nhẹ giọng hỏi.

Tần Thanh khẽ gật đầu: "Gần mười năm."

Tống Vũ Thành đưa tay ra, nắm tay cô đang để trên bàn. 

Tần Thanh mỉm cười nhìn anh, cô cũng mặc kệ anh đang nắm tay mình, cố gắng hưởng thụ hơi ấm đang lan toả trong lòng bàn tay mình.

"Nơi hẻo lánh thế này, sao anh lại biết mà dẫn em đến đây?" Tần Thanh hỏi.

"Lúc trước, anh từng có lần đi cùng với một sếp lớn đến đây. Bọn họ thường thích những nơi hẻo lánh như thế này." Tống Vũ Thành đáp: "Nhưng thức ăn ở đây cũng không tệ lắm. Theo lời chủ quán giới thiệu, từ thời cha ông đã là đầu bếp nổi tiếng nên ông được truyền nghề đến bây giờ."

"Thật không?" Tần Thanh tò mò hỏi.

"Thật hay giả cũng không sao vì không ai thật sự quan tâm chuyện này." Tống Vũ Thành khinh thường nói, sự cao ngạo trong thoáng chốc lại biểu lộ ra ngoài. 

Rất nhanh, thức ăn cũng được đưa lên, Tần Thanh nhìn trước mặt mình là một thố canh, cũng không biết đó là món gì.

"Yên tâm, tất cả những thức ăn này đều không có lòng đỏ trứng." Tống Vũ Thành nhìn cô nói: "Anh đã cố ý nói với chủ quán rồi."

"Món này là gì?" Tần Thanh chỉ vào thố canh hỏi.

"Tổ yến, anh nhớ em rất thích."

Tần Thanh nhớ lại món tổ yến làm bằng máu con chim yến mà trên TV vẫn thường giới thiệu, đột nhiên cô cảm thấy tàn nhẫn và ghê tởm. Vì vậy cô cau mày một chút.

Tống Vũ Thành cũng lập tức thấy được phản ứng của cô, anh nhấn chuông trên bàn để gọi phục vụ tới. Chỉ trong chốc lát, phục vụ chạy tới, Tống Vũ Thành liền bảo họ mang ra ngoài.

Tần Thanh có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi anh."

"Nếu biết trước thì anh sẽ không nói cho em nghe đó là món gì." Tống Vũ Thành hơi tự trách mình nói.

Anh chỉ vào một món trên bàn, cá Đa Bảo và một nồi lẩu nạm thịt, nói: "Hai món này em muốn ăn không? Hay là để anh nói phục vụ đổi món khác?"

Tần Thanh vội vàng khoát tay: "Em không phải kén ăn vậy."

Tống Vũ Thành nghe vậy cười thành tiếng, Tần Thanh cũng phản ứng kịp nên cười theo anh.

Sau bữa cơm chiều, Tống Vũ Thành đưa Tần Thanh về nhà.

Tối thứ sáu, xe cộ trên đường cực kỳ đông đúc.

Xe chạy thẳng một đường, vừa đi vừa nghỉ, lúc đang đợi đèn đỏ thì Tần Thanh nhìn dòng xe cộ chạy ngược xuôi ngoài cửa sổ. Cô đột nhiên hỏi: "Loại xe này rất đắt. Em chưa từng thấy có chiếc thứ hai."

Tống Vũ Thành đang đợi đèn đỏ, nhìn sang ngã ba bên trái và chuẩn bị quẹo thì nghe Tần Thanh hỏi. Anh liền thuận miệng đáp: "Chiếc xe có một không hai này là dòng xe dân sự bọc thép."

"Xe bọc thép? Sao anh mua loại xe này?"

Tống Vũ Thành thấy đèn đỏ chuyển màu nên tự động cho xe quẹo vào ngã ba tay trái, thoát khỏi cảnh hỗn loạn giữa xe chật kín ngoài đường cái. 

"Đương nhiên là vì bền chắc, chống đạn, chịu lực va đập mạnh." Tống Vũ Thành đáp xong, hỏi cô: "Em thích xe gì?"

Tần Thanh lắc đầu, thành thật đáp: "Em không hiểu về xe lắm, không phân biệt được loại xe." Cô bẻ ngón tay, tiếp tục nói: "Xe con, xe tải lớn, xe thể thao, xe cảnh sát, xe đua." Nói xong cô cười khanh khách "Còn có xe chiến thuật."

Tống Vũ Thành quay đầu nhìn cô, có lẽ nhiệt độ máy điều hòa không khí trong xe đang mở lớn nên khiến hai gò má cô ửng hồng. Mặt khác, cô đang cười tự nhiên, chân mày cong cong, nụ cười dịu dàng nở tươi trên mặt khiến anh ngơ ngẩn ngắm nhìn. 

Tống Vũ Thành không nhịn được vươn tay tới phía trước, dùng mu bàn tay vuốt mặt cô: "Em thích xe gì? Anh tặng em."

Cũng theo bản năng, Tần Thanh đưa tay sờ vào nơi bị anh vuốt ve khi nãy, nghiêm túc nói: "Em không biết lái xe, cũng không có ý định học lái xe."

Ngay sau đó, Tống Vũ Thành liền nắm tay cô, nói: "Em đừng tỏ vẻ khách khí với anh như vậy."

Tần Thanh chuyên chú nhìn anh: "Anh không cần tặng em thứ đồ gì hết. Em không muốn."

Tống Vũ Thành không quan tâm nói: "Nếu anh có lòng tặng em thì em có nhận không?"

Lúc này Tần Thanh không chỉ đỏ mặt mà lỗ tai cũng đỏ.

Cô cúi đầu, mím môi, nén cười.

Tống Vũ Thành vui vẻ nắm tay cô, lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp dịu dàng ôm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Trong xe đều là không khí hạnh phúc và vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui