Phàm Tình Tục Ái

Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại....., die,n; da.nlze.qu;ydonn..

Dương Tấn ngẩng đầu nhìn cô, lấy chiếc hộp nhỏ được bọc giấy màu bạc bên ngoài từ trong túi áo ra. Mặt ngoài còn trang trí một chiếc nơ hình con bướm, được gói kỹ càng một cách tinh xảo.

Dương Tấn nhàn nhạt nói: “Đây là quà cho cậu.”

Tần Thanh do dự chưa đưa tay ra nhận.

Dương Tấn chưa thu tay về, anh cứ đứng đó đưa món quà ra, thăm thẳm nói: “Cậu cứ nhận món quà này đi.” Anh dừng một chút, “Sau này nhất định cậu sẽ không còn cơ hội nhận đâu.”

Nghe Dương Tấn nói như vậy, Tần Thanh liền đưa tay nhận lấy. Cô lắc lắc chiếc hộp, bên trong vang lên tiếng lách cách nghe thật vui tai.

Tần Thanh hỏi: “Là cái gì vậy? Tớ có thể mở ra không?”

Dương Tấn lắc đầu: “Về nhà cậu hãy mở thì tốt hơn.”

Tần Thanh cười ha ha: “Được, cảm ơn cậu.”

Dương Tấn giơ tay chỉ phía trước, ra hiệu cho Tần Thanh đi theo anh.

Hai người lặng lẽ sóng bước bên nhau cùng đi bộ dọc theo lối đi ở trường học. Ở cuối đường còn có thư quán mới xây không lâu. Lúc này thư quán mở đèn sáng choang, có nhiều bạn học lui tới không ngừng. Bên trái thư quán là sân vận động, có một đám nam sinh đang chơi bóng dưới ngọn đèn vàng, còn bên phải là phòng thí nghiệm lúc này tối om càng làm cho không khí thêm mờ ảo.

Dương Tấn đột nhiên mở miệng: “Tần Thanh, cậu có dự định gì sau khi tốt nghiệp không?”

“Tìm một công việc và tiếp tục sống ở đây. “ Tần Thanh chậm rãi nói, “Không vậy thì tớ còn có thể thế nào đây?”

Hình như Dương Tấn có chút thương cảm, anh tự hỏi tự đáp: “Chúng ta quen biết bao lâu? Từ lúc mới quen đến giờ hình như được ba năm.”

Tần Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”

Dương Tấn nhìn Tần Thanh: “Tớ phải về Cáp Nhĩ Tân, hồ sơ cũng đã được xét duyệt, tháng sau phải đi báo danh.”

Tần Thanh âm thầm chúc phúc: “Rất tốt, cậu có thể về nhà đoàn tụ cùng cha mẹ lại được làm việc gần nhà, còn gì tốt hơn thế nữa chứ.”

Dương Tấn hỏi: “Gia đình cậu không ở đây, vậy vì sao cậu lại muốn ở đây?”

Tần Thanh cất giọng trầm trầm đáp: “Quê tớ có rất ít cơ hội để có việc làm tốt mà tớ cũng không tiện về nhà nhiều.” Bỗng giọng cô trở nên thoải mái “Dù sao đây cũng là thành phố lớn, có nhiều cơ hội tiến thân. Vì vậy tớ muốn ở lại đây.”

Dương Tấn nhìn sâu vào mắt cô, thấp giọng nói: “Cáp Nhĩ Tân cũng có rất nhiều cơ hội.”

Tần Thanh cười ha ha: “Không được, tớ sợ lạnh, cực kỳ sợ lạnh.”

Dương Tấn trầm mặc không nói.

Hai người vòng qua thao trường, chậm rãi đi về. Hai bên trường là con đường nhỏ, sinh viên tụ tập đông đúc vô tình đã tạo nên chợ tự phát, buôn bán tất cả các loại đồ dùng sinh hoạt. Có nhiều học sinh kết bè kết lũ đi qua lại, trêu chọc nhau, có kè mặc cả, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Nhưng cảnh tượng náo nhiệt như vậy lại khiến Tần Thanh có cảm giác rất khó chịu, cô chỉ mơ ước cảnh tượng này sẽ mau chóng kết thúc.

Câu hỏi của Dương Tấn vô tình lại càng tăng thêm sự quyết tâm rời trường trong lòng Tần Thanh.

“Trông cậu giống như không muốn đề cập đến chuyện gia đình.” Dương Tấn chần chừ một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta có thể chân thật, không giấu diếm nhau điều gì được không?”

Tần Thanh lấy lại tinh thần, nói rằng: “Cậu muốn biết gì thì cứ hỏi?” Cô hơi ngửa đầu để ngước nhìn bầu trời, nơi đó tối đen như mực không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, “Kỳ thực, không có gì đáng để giấu diếm cả, rất đơn giản, ba mẹ tớ đều là những giáo viên bậc cao trung, ba tớ là giáo viên lịch sử, mẹ là giáo viên môn toán học. Họ đều đối xử với tớ rất tốt.” Hai tay cô mở ra, lời nói cực kỳ nhẹ nhàng, “Nhưng những thứ này đã không còn.”

Dương Tấn nhìn cô, im lặng không lên tiếng.

Tần Thanh tiếp tục nói: “Ba mẹ hơn bốn mươi tuổi mới sinh tớ. Lúc còn nhỏ, mỗi lần họp phụ huynh,mọi người đều nghĩ đó là ông bà đến họp đấy.” Nói xong cô cười ha ha.

Dương Tấn cũng cười theo.

Lần này Tần Thanh mở miệng trước: “Dương Tấn, cậu và các nữ sinh khác có bao giờ trò chuyện như thế này không?”

Dương Tấn nghi hoặc: “Sao vậy?”

Tần Thanh trêu tức cười khẽ: “Tớ biết có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu đó nha.”

Dương Tấn cũng không yếu thế: “Tớ cũng biết có rất nhiều nam sinh cũng theo đuổi cậu mà.”

Tần Thanh cười to: “Không phải thế.”

Dương Tấn lấn áp: “Không giống nhau sao?”

Tần Thanh kiên trì nói: “Ở trường này, nam nhiều nữ ít nên ai cũng bị nam sinh theo đuổi mà. Nhưng nam sinh thì ngược lại, không phải ai cũng được theo đuổi đâu nhé.”

Dương Tấn nhìn chăm chú Tần Thanh, một lúc lâu mới mở miệng: “Chỉ vài người thôi nhưng cuối cùng cũng chỉ là khách qua đường.”

Trong lúc vô tình, hai người đã về đến trước cửa phòng của nữ sinh, Tần Thanh lại giơ lên chiếc hộp nhỏ: “Nếu thứ này quá đáng giá thì tớ sẽ trả lại cậu.” Cô bận bịu giải thích, “Quà quá đắt giá thì tớ sẽ cảm thấy bất an.”

Dương Tấn nhẹ nhàng cười cười: “Không quý gía đâu.” Nói xong, anh bước đến gần hai bước, giơ hai tay lên, “Tớ có thể ôm cậu một lần thay cho lời chào không?”

Tần Thanh kinh ngạc lui về phía sau hai bước, giơ tay ngăn lại, cười nói: “Chúng ta cũng không có gì, làm vậy chỉ khiến cả hai thêm đau lòng.”

Dương Tấn thu cánh tay về, cười có chút cô quạnh: “Tạm biệt cậu, bảo trọng.”

Tần Thanh vung tay: “Chúc cậu thuận lợi.” Nói xong cô xoay người vào phòng.

Sau khi tắt đèn, Tần Thanh nằm trên giường, cẩn thận từng li từng tí, mở chiếc hộp màu bạc kia. Bên trong là một con thiên nga bằng thuỷ tinh đang giương cánh muốn bay xa, lấp lánh phát sáng bảy sắc cầu vồng.

Tần Thanh cầm nó trong tay ngắm nhìn thật lâu, sau đó cũng tiện tay cất nó trở về trong hộp.

Cô nghĩ thầm con thiên nga thật đẹp nhưng đáng tiếc lại rơi vào tay cô.

Sau đó, Tần Thanh tràn đầy mong đợi đối với việc sắp được đi làm tại tập đoàn Đỉnh Thành.

Chờ đợi là quá trình lo lắng phiền muộn. Trong thời gian này cũng có nhiều công ty muốn hẹn cô phỏng vấn nhưngTần Thanh lại không trả lời lại càng không muốn tham gia phỏng vấn ở bất kỳ công ty nào nữa.

Ba ngày sau, cuối cùng Tần Thanh cũng được nhận thư thông báo mời đến làm việc từ tập đoàn Đỉnh Thành.

Sau bao ngày chờ đợi vàsốt ruột đến nỗi khiến cô sắp buông xuống thì cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhân ngày tốt nghiệp, toàn khoa quyết định mở tiệc chia tay vì sắp ly biệt. Họ đang chuẩn bị làm những buổi tiệc vừa vui vừa buồn, ghi lại những dấu ấn kỷ niệm của thời sinh viên đã qua.

Tần Thanh cũng không ngoại lệ, tiểu đội trưởng triệu tập tất cả bạn học trong lớp. Sau khi thảo luận suốt một buổi trưa, cuối cùng họ quyết định leo núi, cắm trại và chụp ảnh ghi thành đĩa CD, mỗi người một đĩa để ghi nhớ kỷ niệm này.

Chỗ họ đến là khu du lịch quốc gia Phù Thụy, ngọn núi này cũng không cao, nhưng phong cảnh cũng rất hữu tình. Đứng trên đỉnh ngọn núi có thể nhìn thấy biển rộng bao la, hơn nữa cảnh vật bị con người khai phá gần hết. Điểm đặc biệt ở đây là có đủ loại phương tiện giao thông, chỉ cần bắt một chuyến xe buýt thì có thể đến dưới chân núi rồi.

Khi đến ngoại ô, Tần Thanh và ba người bạn vừa mới bước đến cửa phòng thì nghe Đại Lưu đột nhiên thét lớn: “Nguy rồi, tớ Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại....., die,n; da.nlze.qu;ydonn..

quên mang chăn.”

A Lệ cũng theo mở cửa phòng ngủ, la hét: “Tớ chỉ mang áo khoác, trên đỉnh núi chắc sẽ lạnh lắm.”

Băng Tả và Tần Thanh có chút bất đắc dĩ nhìn cô ấy, chậm rãi đi xuống lầu.

Sau đó có mấy nữ sinh náo loạn một lúc. Khi đến nơi thì đã có nhiều người đang đứng chờ ở chân núi.

Tiểu đội trưởng đứng dậy lớn tiếng, thét to: “Được rồi, hai mươi mốt người đều đến đông đủ, tớ ra lệnh cho tất cả hãy tập họp.”

Một đám người trẻ tuổi hô hào khí thế, cười vui vẻ sau đó hướng về trên đỉnh ngọn núi, chuẩn bị xuất phát.

Vùng núi này nắm phía trên thành phố, cao hơn mặt biển một ngàn mét. Tuy không cao nhưng hai bên đều được giăng lều vải. Nam sinh mang vác nặng và phải đi đường mệt nhọc, còn nữ sinh lại thoải mái hơn, quay lại trêu chọc nam sinh đang phải vất vả leo lên núi.

Mới đến giữa sườn núi, Tần Thanh cảm thấy bắp chân mình như nhũn ra, tim mình như thiếu oxi. Cô cùng các nữ sinh lớn tiếng yêu cầu nghỉ mệt thì lúc này cả đám mới dừng lại nghỉ ngơi, uống nước ăn đồ ăn vặt.

Họ chơi kéo co, ai thua phải đi dọn rác. Thùng rác ở cách đó không xa, mà cuộc chơi này khiến họ phấn chấn la hét ầm trời. Thỉnh thoảng người đi đường lại liếc mắt nhìn về phía họ.

Khi đến đỉnh ngọn núi, thì hoàng hôn cũng buông xuống.

Tần Thanh ngồi trên đỉnh ngọn núi thở dốc, nghe được phía sau mấy nam sinh lớn tiếng gọi: “Cẩn thận coi chừng té, nếu té bọn tớ sẽ không chịu trách nhiệm.”

Tần Thanh xoay người nhìn, cười hỏi: “Lấy gì làm vĩ nướng nào?”

Một nam sinh đáp: “Đi thuê thôi, tiểu đội trưởng nói chúng ta phải ăn chơi cho đã, ăn không nổi không xuống núi.”

Có nhiều nam sinh khác cũng vui vẻ gọi: “Bia đây, hãy uống không say không về.”

Lại có nữ sinh lắc đầu bĩu môi: “Nhiều như thế, ăn xong có bị bệnh không?”

Nam sinh kia nói: “Chỉ bằng lời này, cậu xứng đáng bị phạt.” Vừa nói vừa lấy chiếc bình ra, nhân lúc người khác không để ý, đột nhiên khui một tiếng, bọt bia văng tung toé khiến mọi người bỏ chạy tán loạn.

Một đôi tình nhân trong lớp lại vô tình trở thành trò cười cho mọi người.

Nam sinh kia đắc ý ôm vai bạn gái: “Hai chúng tớ đã quyết định, sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức kết hôn.”

Nữ sinh kia cũng không e thẹn hay ngại ngùng nói: “Chúng tớ sẽ là một cặp đôi hạnh phúc.”

Thế là mấy nam sinh kia bắt buộc đêm nay sẽ là ngày kết hôn của hai người, họ nhốn nháo bắt hai người động phòng.

Tần Thanh cũng bị bầu không khí hạnh phúc này ảnh hưởng. Cô cô vui chơi hết mình với những đứa bạn học chung đã bốn năm. Cô như cảm thấy hôm nay mình mới chính thức được kết bạn với tất cả bọn họ trong lớp này.

Ăn uống no say, đùa giỡn đến nửa khuya, chợt có một nam sinh đứng lên hát vang một bài hát vui tươi khiến cả rừng núi vốn yên tĩnh lại ồn ào. Có người chỉ vào rừng núi bắt đầu lập lời thề: “Tương lai sẽ có một ngày, tớ nhất định sẽ trở thành một người giàu có như vậy.”

Màn đêm buông xuống, các bạn học cũng ba chân bốn cẳng trở về lều vải.

Đêm khuya, gió thổi hiu hiu khiến lòng người thư thái và hạnh phúc.

Sao trên trời xuất hiện rất nhiều, Tần Thanh vào ngủ bên trong lều vải, bốn nữ sinh nằm cạnh nhau trong một không gian không lớn, cảm giác thân thiết đến nỗi họ không dám ngủ vì sợ nếu mở mắt ra là ly biệt. Thế là họ huyên thuyên hết cả buổi tối.

Bọn họ cùng Tần Thanh vẫn đang say sưa trò chuyện.

“Tần Thanh, cậu vẫn luôn nói cậu và Dương Tấn không phải tình cảm trai gái. Vậy quan hệ của bọn cậu là gì? “ Đại Lưu vỗ mặt mình, kiên nhẫn hỏi vấn đề này.

“Thật sự bọn tớ chỉ là bạn bình thường.” Tần Thanh chui trong túi ngủ rầu rĩ đáp, cô cũng rất buồn ngủ.

Băng Tả khinh thường nói: “Giữa nam và nữ không có mối quan hệ bạn bè bình thường.” Cô ngừng một lát, sau đó lại rút ra kết luận, “Không phải bắt đầu một cuộc tình thì cũng là kết thúc một cuộc tình hoặc là đã yêu nhau nhưng lại không biết.” Cô vươn mình vỗ vai Tần Thanh một lúc, “Hai cậu đang trong giai đoạn nào?” Không gian nhỏ hẹp chợt chuyển động khiến lều vải cũng lắc lư.

Tần Thanh cũng không phản ứng, thân thể chui vào túi ngủ: “Tớ mệt rồi,không muốn cùng các cậu tranh luận.”

A Lệ vẫn truy hỏi: “Tớ cũng hiếu kì, Tần Thanh cậu mau nói đi chứ.”

Tần Thanh nhắm hai mắt, giống như là muốn ngủ, còn ba cô gái kia đang chờ câu trả lời.

Qua một hồi lâu, Tần Thanh mới đáp: “Người tớ yêu không cần đuổi theo tớ. Nếu tớ không thích mà dù có theo đuổi thì cũng vô dụng.”

Đại Lưu nhăn mặt, hô lớn: “Điều này không phải cậu muốn làm khổ đôi bên sao?”

Băng Tả nói tiếp: “Cái gì mà đuổi theo với không đuổi Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại....., die,n; da.nlze.qu;ydonn..

theo, ý cậu là ngoài mặt không thích phải không? Nhưng trong lòng thì cậu nghĩ khác?”

A Lệ bỗng nhiên nói: “Cảm tình có rất nhiều cách nói, chỉ yêu thích thôi cũng chưa đủ.”

Băng Tả hỏi A Lệ: “Cậu và anh chàng ở học viện máy tính thế nào?”

A Lệ oán hận đáp: “Đường ai nấy đi.”

Ai cũng mệt mỏi đến cực điểm, chỉ có Đại Lưu vẫn lầm bầm một câu: “Hỏi thế gian tình là gì? Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Sau đó không còn nghe âm thanh gì nữa, mọi người dần chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối hôm nay nhất định sẽ là dấu ấn khó quên bởi vì đó là một khoảng thời gian sinh hoạt mà mọi người không thể quay trở lại.

Hết chương 3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui