"Thổi gió?" Viêm Cảnh Hi không hiểu ý tứ này.
"Thổi gió bên tai, hì hì." Cậu nhóc cười hì hì, hồn nhiên đáng yêu không khác gì một thiên thần.
Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, sờ sờ khuôn mặt mềm mại nớt của cậu bé, không biết là con nhà ai, bị mất đứa nhỏ đáng yêu như thế, giờ chắc lo lắng gần chết đi.
"Số điện thoại của ba em đâu? Chị gọi điện thoại cho ông ấy." Viêm Cảnh Hi nói.
Cậu nhóc kéo dây nịt của mình, tròng mắt chuyển động, nói; "Em không nhớ số điện thoại của ba."
"Hả?" Viêm Cảnh Hi đột nhiên nhớ đến cậu nói vừa nãy của cậu bé, hỏi: "Em vừa mới nói thấy hình của chị ở đâu?"
Cậu nhóc mím môi lại, tròng mắt chuyển động, chỉ phía sau, "Bên kia..."
Cậu bé gãi gãi đầu, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nói: "Hình như có chị."
Viêm Cảnh Hi đứng lên, nheo mắt lại, hoài nghi nhìn cậu hóc, nói: "Nếu như em không nói cho chị số điện thoại ba em cũng được, vậy thì chị đưa em đến đồn cảnh sát."
Cậu nhóc ngửa đầu, chân mày, mắt đều nhăn lại thành một đống, chỉ Viêm Cảnh Hi nói: "Không ngờ chị độc ác như thế!"
"Ừ." Viêm Cảnh Hi khom người, nắm ngón út của cậu bé trong tay, kiên nhẫn nói: "Tối độc phụ nhân tâm*, cho nên, em vẫn nên qua về trong ngực ba em đi, chỗ đó mới là bến cảng an toàn nhất của em."
*Tối độc phụ nhân tâm: lòng của phụ nữ là độc ác nhất!
Cậu nhóc nhấp hé miệng, rút ngón tay ra, từ ngón trỏ biến thành ngón giữa, xem thường nhíu mày khiêu khích nói: "Người đẹp, đợi lát nữa em cầm trang bị, sẽ nhanh chóng trở lại."
"Có phải em xem Cừu vui vẻ và sói xám nhiều quá rồi không? Trở lại? Em là sói xám sao? Càng bại càng đánh?" Viêm Cảnh Hi liếc nhìn cậu bé hỏi.
"Hừ." Cậu nhóc hất cằm lên, nhảy xoay người, chạy nhanh như làn khói.
Viêm Cảnh Hi hoài nghi nhìn bóng lưng của cậu bé.
Bộ dáng nhíu mày vừa rồi của cậu bé trông rất quen thuộc.
Đúng rồi, cậu bé rốt cuộc là thấy hình cô ở đâu?
Viêm Cảnh Hi về tới kí túc xá, Chu Gia Mẫn không ở trong phòng.
Viêm Cảnh Hi nhớ đến, Chu Gia Mẫn nói, khả năng cuối tuần phải tăng ca bù.
Cô ngồi trên giường, nâng cằm suy nghĩ, đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách có chút mờ ảo cùng mờ mịt.
Chợt, di động vang lên, Viêm Cảnh Hi thấy hiện thị một dãy số xa lạ, hoài nghi trả lời.
"Alo, xin chào." Viêm Cảnh Hi mở miệng trước.
"Xin chào, tôi là trợ lí Tần, xin hỏi bây giờ cô đang ở TSo?" Trợ lí Tần nho nhã lễ độ nói.
"A, anh có chuyện gì không?" Viêm Cảnh Hi hỏi xong, trong đầu có một ý nghĩ sắp thoát vỏ ra.
"Tôi đang ở cổng trường.
Lục tổng phân phó tôi mang đồ qua đây cho cô, cô có tiện ra lấy một chút không? Hay là nói cho tôi biết giờ cô đang ở đâu, tôi qua đó cũng được." Trợ lí Tần nói.
Viêm Cảnh Hi đoán là thẻ ngân hàng hoặc là tiền mặt, cô vẫn chưa nghĩ sẽ muốn nhận sự giúp đỡ của Lục Mộc Kình hay là đáp ứng kí kết hiệp nghị với Lục Hựu Nhiễm, muốn đợi Lục Mộc Kình trở về, trước mặt nói rõ ràng sau đó lại quyết định.
Viêm Cảnh Hi đứng dậy, mở cửa sổ ra, nhìn cây xanh trong sân, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Đại khái khi nào thì anh ấy trở về?"
"Thời gian Lục tổng quay về thời gian vẫn chưa xác định, bởi vì di động của Lục tổng di vô duyên vô cớ bị cướp, nếu như cô có việc, có thể gọi số điện thoại bàn ở Las Vegas của anh ấy." Trợ lí Tần rất khách khí trả lời.
"Vậy tôi chờ sau khi anh ấy trở về rồi nói, vẫn phiền trợ lí Tần một chuyến tay không rồi, thật xin lỗi." Viêm Cảnh Hi đóng kỹ cửa sổ nói.
Cúp điện thoại, cô ném di động xuống bên cạnh gối, xoay người, nằm ở trên giường, tay đặt ở trước ngực của mình, nhìn trần nhà trắng tinh, trong đầu nghĩ đến chính là hình ảnh cô gái thổ huyết bị tông.
Tính mạng con người đôi khi rất yếu đuối, lại rất rẻ mạt.
Một trăm vạn
Cuối cùng, là linh hồn của cô ấy đã được yên nghỉ chưa, hay là càng cảm thấy không đáng đây?
Trong lòng Viêm Cảnh Hi khó chịu, kiềm chế nói không ra.
Đổi vị trí suy nghĩ, nếu như cô bị tông chết, chẳng lẽ tiền bồi thường của cô phải đưa cho nhà họ Viêm, cô có thành ma cũng sẽ không ngủ yên.
Không biết qua bao lâu
Cạch một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Chu Gia Mẫn đi vào, nói với người phía sau: "Anh Nam, chị chính là ở đây."
Viêm Cảnh Hi nghe thấy Chu Gia Mẫn trở về, hình như còn có người khác, từ trên giường ngồi dậy, ngồi khoanh chân, nhìn về phía cửa.
Một bé trai dò xét tiến vào, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, lộ ra nụ cười sáng lạn, hàm răng trắng tinh chiếu ra tia sáng chói mắt.
Ánh mắt rất sáng rất sáng.
Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn về phía Chu Gia Mẫn, hỏi: "Sao cậu lại ở cùng một chỗ với nó?"
Chu Gia Mẫn dùng tay che miệng, nhẹ giọng nói với Viêm Cảnh Hi: "Vừa nhặt được ở trên đường, tiểu thư sinh, quá đáng yêu."
Viêm Cảnh Hi chọt một cái vào trán Chu Gia Mẫn, "Sao cậu có thể mang nó đến đây, người nhà nó sẽ rất lo lắng."
"Tớ hỏi rồi, nó nói nó không có người thân, tớ thấy nó thật đáng thương, nên đã mang về, không phải ngày mai cậu đi cô nhi viện sao? Có thể mang nó qua." Chu Gia Mẫn chu miệng lên, phản bác nói.
"Cô nhi viện thu nhận không phải tùy tùy tiện tiện nhặt được một đứa nhỏ là có thể nhận, nói như vậy, tất cả đứa nhỏ đều không có hộ khẩu, đều được các ban ngành liên quan phê chuẩn qua.
Hơn nữa..."
Viêm Cảnh Hi liếc mắt nhìn bạn nhỏ đang kéo đai áo mình một cái.
A!
Vừa rồi thấy cậu bé còn chưa ba lô nhỏ, bây giờ lại đeo thêm một cái ba lô nhỏ ở đâu ra?
Chẳng lẽ là đạo cụ mà cậu bé nói khi nãy?
Mặc dù không có khả năng, nhưng Viêm Cảnh Hi cảm thấy bạn nhỏ trước mắt này như là đã có kế hoạch, có mưu tính từ trước.
Cô hoài nghi sau đó lại nói với Chu Gia Mẫn: "Cậu cảm thấy nó trắng trẻo lại tinh quái như vậy, giống hư bị vứt bỏ lắm sao? Hẳn là ham chơi trốn nhà đến đây."
"Vậy làm sao bây giờ?" Chu Gia Mẫn trợn tròn mắt, hỏi.
"Đưa đến đồn cảnh sát đi, để ba của nó đến nhận về." Viêm Cảnh Hi sau khi cẩn thận phán đoán nói.
"Cái đó, em nói cho hai vị viết, ở trước mặt của em thương lượng xử lý em như thế nào, các chị cảm thấy thích hợp sao? Chẳng lẽ các chị cảm thấy em nghe không hiểu? Vẫn cảm thấy em thiểu năng trí tuệ?" Nam Nam ngồi xổm trên mặt đất, hai tay chống ở trên đùi nâng quai hàm, nghiêng đầu nói.
Chu Gia Mẫn mắt nhìn xuống mặt đất, lộ ra nụ cười ngây ngốc, ánh mắt khóa chặt Nam Nam, nói với Viêm Cảnh Hi: "Bộ dáng bây giờ của nó hình như một con cún ấy."
Nam Nam nghe thấy, đứng lên, lườm Chu Gia Mẫn một cái, ngón tay út chỉ vào Viêm Cảnh Hi, nói: "Nếu như các chị đưa em đến đồn cảnh sát, em sẽ nói cho cảnh sát là các chị bắt cóc em."
Kèm theo những lời này, ngón tay út của cậu bé lại dời đến Chu Gia Mẫn.
Trong mắt Chu Gia Mẫn thoáng qua một tia kinh hoảng, mắt nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, hỏi: "Làm sao bây giờ? Tên nhóc này bụng dạ đen tối như thế, giống ai vậy chứ?"
Viêm Cảnh Hi vẫn khóa Nam Nam, ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, mềm mại xoa xoa đầu Nam Nam, nói: "Vậy mấy ngày nay em theo chị, đợi đến khi ba em tìm được em, có được không?"
Nam Nam lập tức lộ ra nụ cười ngây thơ hồn nhiên nhất trong lịch sử, nghiêng đầu, bàn tay nhỏ bé bưng lấy khuôn mặt Viêm Cảnh Hi, nói: "Chị gái, em tên là Nam Nam, Lục Khắc Nam, sau này chị gọi em là anh Nam, chị tên gì?"
"Viêm Cảnh Hi."
"Vậy sau này em gọi chị là Hỏa Hỏa."
Chu Gia Mẫn chọt lưng Viêm Cảnh Hi, nhắc nhở: "Có được không, nếu tên nhóc này có người nhà, chắc đang lo muốn chết.
Cái này là cậu nói."
Viêm Cảnh Hi liếc mắt nhìn Chu Gia Mẫn, không đáp, đi đến trước cửa sổ, cầm điện thoại bên gối cầm lên, viết chữ.
Sau đó Chu Gia Mẫn phát hiện.
"Đúng rồi, Cảnh Hi, này." Chu Gia Mẫn theo trong túi lấy thẻ ngân hàng ra, đưa cho Viêm Cảnh Hi.
"Cái gì?" Viêm Cảnh Hi khẽ liếc mắt một cái.
"Cái này là trợ lí Tần đưa tớ lúc nào, nói là Lục tổng đưa cho cậu, dùng thẻ căn cước của cậu làm, mật mã là ngày sinh nhật của cậu." Chu Gia Mẫn nói, di động vang lên.
Cô đặt thẻ ngân hàng lên bàn, nhìn về phía tin nhắn.
Là Viêm Cảnh Hi gửi đến, mặt trên viết:
Lát nữa chụp ảnh cho Nam Nam, chờ sau khi nó ngủ, mang đến đồn cảnh sát báo cảnh báo, nói chỗ của nó cho cảnh sát, người nhà của nó sẽ dựa theo địa chỉ tìm đến thì được rồi.
"Cảnh Hi, cậu thật thông minh." Chu Gia Mẫn tán dương.
"Các chị có thể đừng lừa gạt trước mặt em được không ạ? Chẳng lẽ là muốn chờ sau khi em ngủ rồi đi báo cảnh sát?" Nam Nam liếc mắt biểu tình kinh ngạc của Chu Gia Mẫn một cái, rồi lại nhìn về phía Viêm Cảnh Hi.
Đôi mắt Viêm Cảnh Hi là màu hổ phách, nhìn nhàn nhạt, giống như ánh sáng lấp lánh, lại nhìn không ra tâm tư của cô.
"Gia Mẫn, không phải cậu nói hôm nay phải tăng ca sao?" Viêm Cảnh Hi dời đề tài.
"A a, tớ có một ca làm ban ngày rồi, sau đó về nghỉ ngơi, đến 12 giờ rồi đi làm ca trễ, đến 7 giờ sáng về là được rồi." Chu Gia Mẫn trả lời.
"Chú ý sức khỏe, đừng vất vả quá, tở đưa tên nhóc này về khu rừng phía tây bên kia ở, một mình cậu an tâm đi ngủ cho tốt." Viêm Cảnh Hi nói.
Bởi vì gánh nặng của Chu Gia Mẫn rất nặng, cô không muốn đem chuyện của mình nói ra để cô ấy lo lắng.
"A, được.
Đúng rồi, còn có một việc quên nói cho cậu biết , hôm nay Lục Tiểu Bối Lặc kia Q riêng cho tớ, hỏi tình huống của cậu." Chu Gia Mẫn gãi gãi đầu, trêu chọc nói: "Cậu nói xem Bối Lặc kia có phải cũng thích cậu không?"
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tớ và cậu ta chưa từng có nói chuyện." Viêm Cảnh Hi khẽ liếc mắt Chu Gia Mẫn một cái, nghĩ đến Thủy Mộc Tiên Sinh còn chưa có liên lạc, nhưng mà, giờ cô cũng không có tâm tư liên lạc, chờ chuyện của cô giải quyết xong rồi nói đi.
"Cũng đúng, Lục Tiểu Bối Lặc nghe nói là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, nói không chừng chính là một tên thấp béo, còn tứ chi không đầy đủ, cho nên ngại lộ diện, ha ha." Chu Gia Mẫn cợt nhả nói.
Nam Nam nghe thấy sắc mặt không tốt lắm, tròng trắng mắt liếc nhìn Chu Gia Mẫn, nhấp hé miệng, chọc eo Chu Gia Mẫn.
Chu Gia Mẫn mắt nhìn xuống Nam Nam, rất hòa ái dễ gần hỏi: "Anh Nam, em có chuyện gì sao?"
"Nói sau lưng người khác như vậy thực sự được không?" Nam Nam liếc cô, trong mắt không vui.
Chu Gia Mẫn cảm giác mình ở sau lưng nói người khác xác thực không tốt, cười hì hì sờ sờ đầu Nam Nam, nói: "Chị đây là đang làm gương sai, sau này em đừng như chị nha."
"Có nhiều cái đầu, sẽ luôn có mấy cái bị đảo lộn." Nam Nam nghiêng đầu của mình qua, không cho cô sờ.
Chu Gia Mẫn: "...!Ách..."
Viêm Cảnh Hi liếc Nam Nam một cái, nói: "Gia Mẫn, cậu ăn cơm chưa, có muốn cùng đi ăn cơm không, sau đó cậu về ngủ, tớ và Nam Nam qua nhà trọ bên kia ngủ."
"Được." Chu Gia Mẫn chống nạnh nhìn sơ kiểu tóc của Nam Nam, đứa nhỏ này cư nhiên trêu chọc cô, mặc dù rất đáng đánh đòn, nhưng cô một chút cũng không cảm thấy tức giận, còn cảm.