Viêm Cảnh Hi vỗ vỗ bờ vai của anh ta, nhắc nhở: "Nơi này là tự giúp mình, tôi uống là vì giúp anh lấy lại vốn, anh không phải người làm ăn sao? Điểm này cũng sẽ không tính, thật sự cảm thấy lo lắng cho việc buôn bán của anh.
"
"Viêm Cảnh Hi, em có thể thục nữ một chút không?" Lục Hựu Nhiễm nhìn xung quanh, cảm thấy mất thể diện nói.
"Tố* nữ?" Viêm Cảnh Hi giống như cười, "Bản cô nương thích ăn thịt!"
*Thục và tố âm đọc tựa nhau một cái là /shū/ một cái là /sù/, hơn nữa, tố có nghĩa là chay.
Viêm Cảnh Hi phản bác một câu, sau đó tùy tiện đi nhà vệ sinh.
Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm vẫn chưa đi, tròng mắt trầm xuống, hít sâu một hơi.
Trong hiệp nghị nói, cô tốt nghiệp xong sẽ đính hôn, sau khi đính hôn thì chọn ngày thành hôn.
Cứ ở chung như vậy đi, rất tốt, anh ta không thể yêu cô, cô cũng không thể yêu anh ta, qua 2 năm, là được rồi.
Viêm Cảnh Hi đi tới quầy phục vụ, nói với nhân viên phục vụ: "Bàn 81, hai người.
"
Cô lấy 200 tệ từ trong ví ra đưa cho nhân viên phục vụ.
Lục Hựu Nhiễm liếc mắt, vừa vặn nhìn thấy Viêm Cảnh Hi đang nhân tiền thối từ quầy phục vụ, chân mày nhíu lại.
Bị phụ nữ mời uống cà phê, vẫn là lần đầu tiên của anh ta.
Cô không phải rất nghèo sao?
Lục Hựu Nhiễm cầm di động lên, gọi điện thoại cho Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi đi ra khỏi cửa, nhìn thấy là cuộc gọi đến của Lục Hựu Nhiễm, trả lời.
"Ai bảo em mời, không phải em rất nghèo sao? Tiền ở đâu ra?" Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng hỏi, mấy phần không vui.
Viêm Cảnh Hi phát hiện khoảng thời gian người đàn ông này không tức giận rất ít, bắt đầu xấu tính, nói: "Não rút ra là trả thay anh rồi , chuyện ngu xuẩn như thế, sau này không làm nữa, còn tiền ở đâu ra? Trộm đấy, đáp án này anh có hài lòng không?"
"Quay lại.
" Lục Hựu Nhiễm ra lệnh.
Viêm Cảnh Hi quay đầu lại, phát hiện Lục Hựu Nhiễm cũng không đuổi theo ra, người đàn ông này quá tự đại, kiêu ngạo, điển hình cho chủ nghĩa gia trưởng.
"Thật ngại quá, tôi sắp trở thành bà Lục của anh rồi, dù sao, cũng phải vui mừng hưởng thụ thời gian tự do của tôi, nếu như không có gì, trong một tháng này đừng liên lạc với nhau , miễn cho nhìn nhau lại thấy chán ghét ha.
" Viêm Cảnh Hi nói xong, đang muốn cúp điện thoại.
Lục Hựu Nhiễm không có cách nào với cô, trầm giọng nói; "Dù sao thì em cũng phải kí xong hiệp nghị rồi đi!"
"A, quên mất.
5 giờ gặp lại lần nữa đi, anh mời cơm tối.
"
*
Viêm Cảnh Hi dựa theo kế hoạch đi cô nhi viện.
Bởi vì ngày mai là ngày quốc tế thiếu nhi, lúc đi cô nhi viện, Viêm Cảnh Hi đến tiệm bán quần áo trẻ em mua quà tặng bọn nhỏ, còn mua kẹo.
Nghĩ đến Nam Nam, thuận tiện mua một bộ đồ thủy thủ sọc xanh trắng, bỏ vào trong giỏ quà.
Lúc cô đến cô nhi viện, dì Trương vẫn đang dạy học cho bọn nhỏ.
Hôm nay vốn là cuối tuần, nhưng, dì Trương lo bọn nhỏ không theo kịp chương trình học như những đứa trẻ khác, cho nên, vô cùng để tâm.
Thật ra bây giờ cô nhi viện không thể xem như là cô nhi viện, chỉ cá nhân dì Trương thu nhận viện.
Những đứa trẻ này rất nhiều đứa vừa sinh ra không được bao lâu đã đi dì Trương, bản thân chính là không hộ khẩu.
Ngày trước Viêm Cảnh Hi còn có thể có thủ tục bình thường nhưng sau khi Lục Diệu Miểu mua lại, mấy thủ tục nhận nuôi sau đó cũng không đầy đủ.
Cho nên, cũng không được đi học, Viêm Cảnh Hi cũng hi vọng ngày cô nhi viện được chính thức.
Nghĩ đến đây, Viêm Cảnh Hi lại có một chút lo lắng mơ hồ.
Lục Mộc Kình giúp cô nhi viện là thật sự làm việc thiện, hay là bởi vì liên quan đến cô, nếu như thành cũng bởi vì cô, có thể bại cũng bởi vì cô không?
Lực chọn này của cô, có phải tự làm bậy không đây?
Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, tròng mắt sâu thẳm lại bất đắc dĩ.
Nếu như Lục Mộc Kình thực sự bởi vì liên quan đến cô mà không giúp cô nhi viện, vậy, cô chỉ có thể kí kết một hiệp nghị khác với Lục Hựu Nhiễm.
Cô giúp Lục Hựu Nhiễm đạt được Lục thị, Lục Hựu Nhiễm giúp cô quyên góp phúc lợi cơ cấu cho cô nhi viện, để những đứa nhỏ này có một môi trường tốt.
Chỉ là, như vậy, cô và Lục Mộc Kình chính thức triệt để chấm dứt.
*
5 giờ chiều, Viêm Cảnh Hi đến nhà hàng đã hẹn với Lục Hựu Nhiễm.
Lục Hựu Nhiễm đã ở đây.
Anh ta đưa bản hiệp nghị mới cho Viêm Cảnh Hi, hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Viêm Cảnh Hi buông hiệp nghị, liếc qua thực đơn, hỏi: "Anh chắc chắn thanh toán?"
"Muốn ăn cái gì cứ việc gọi.
" Lục Hựu Nhiễm trầm giọng nói.
"A.
" Viêm Cảnh Hi vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ, mở thực đơn ra: "Cái đó, thịt bò, chim bồ câu! "
Lục Hựu Nhiễm thấy cô đã gọi 20 món, vẫn đang gọi tiếp, hoài nghi nhìn Viêm Cảnh Hi.
"Nhớ kỹ chưa?" Viêm Cảnh Hi tổng cộng gọi 30 món, nhìn tờ danh sách trên tay nhân viên phục vụ, hỏi.
"Nhớ kỹ rồi.
" Nhân viên phục vụ trả lời.
"Những món mới vừa gọi đóng gói lại cho tôi, phải nhanh chút, mặt khác, thêm một thịt hầm, một cá nấu cải chua, một canh vịt, những thứ này bưng lên ăn bây giờ, cứ như vậy đi.
" Viêm Cảnh Hi cầm thực đơn trong tay đưa nhân viên phục vụ.
Mặc dù Lục Hựu Nhiễm rất hiếu kì với việc cô gọi nhiều mói như vậy, nhưng hoài nghi nhất chính là, "Món em thích không phải là thịt bằm xào đậu hủ sao? Bạn em nói, em nhất định sẽ gọi món đó.
"
Viêm Cảnh Hi liếc anh một cái, mở hiệp nghị, chậm rãi nói: "Bởi vì món đó rẻ nhất, hơn nữa ăn với cơm a.
2 tệ là có thể trả rồi, nếu không, mỗi tháng Phùng Như Yên chỉ cho tôi 300 tệ làm sao mà đủ?"
Lục Hựu Nhiễm nhìn bộ dáng qua loa, không quan tâm của cô, trong lòng, có chút thương tiếc với cô.
Viêm Cảnh Hi nhìn hiệp nghị không có vấn đề gì, cầm bút trên, ký tên của mình.
Hít sâu một hơi.
Ký xong, thì cô đã không có đường lui.
Viêm Cảnh Hi đưa hiệp nghị cho Lục Hựu Nhiễm, bắt được đồng tình trong mắt Lục Hựu Nhiễm, cười lên, "Anh cảm thấy tôi đáng thương à? Tôi không đáng thương, có vài người một tháng 300 cũng không có được.
"
Lục Hựu Nhiễm rũ mắt, lúc nhìn về phía cô, trong mắt hơn một ít nhu sắc, nói: "Em rất lạc quan.
"
Viêm Cảnh Hi bưng li trà nhân viên đưa lên, cảm thán nói: "Ít nhất tôi không bệnh không đau, mạnh mạnh khỏe khỏe sống đến bây giờ, tương lại còn có anh, vẫn sáng sủa.
"
Viêm Cảnh Hi sau khi nịnh hót, trong mắt một mảnh buồn bã, đặt chén trà xuống, "So với vài nhân, chưa gì đã chết, tôi không biết may mắn gấp bao nhiêu lần, chỉ cần còn sống, còn có cái gì phải oán giận chứ!"
Lục Hựu Nhiễm liếc nhìn cô, nhìn thấy ưu thương trong mắt cô, đột nhiên, có chút áy náy vì đã giấu cô chuyện Tiền Kim Ngân tự sát.
"Có lẽ có những người này sống không bằng chết, chết cũng coi như thoải mái.
" Lục Hựu Nhiễm ý hữu sở chỉ nói.
"Sống, không phải là có hi vọng sao? Bỏ đi, không nói cái đó nữa, khó chịu!" Viêm Cảnh Hi tự động dừng đề tài.
Ăn xong cơm, đồ ăn vẫn chưa ăn xong, còn lại rất nhiều, Viêm Cảnh Hi nói nhân viên phục vụ đóng gói hết, ngay cả hoa quả nhà hàng tặng, Viêm Cảnh Hi cũng đóng gói nốt, vẫn muốn nhiều hơn.
Lục Hựu Nhiễm thấy nhân viên phục vụ nhìn anh ta, cảm thấy có chút mất thể diện, nhíu chân mày, không vui.
Viêm Cảnh Hi dửng dưng liếc anh ta một cái, cười nói: "Sau này, chúng ta ăn đến dùng cơm, tôi cũng sẽ đóng gói, nếu như anh cảm thấy mất thể diện, thì đừng đi ăn cơm với tôi nữa, không cần đưa tôi về, tôi đi xe buýt.
"
Lục Hựu Nhiễm đến quầy phục vụ trả tiền, đi ra, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi lên xe buýt số 3, anh ta nhớ xe số 3 không đến trường học.
Lục Hựu Nhiễm hiếu kỳ, lái xe theo xe buýt số 3, nhìn cô từ xe số 3 đi xuống, đi đến trước mặt một bà lão bẩn thỉu, cho bà ấy một phần thức ăn, sau đó đi đến cô nhi viện.
Lục Hựu Nhiễm ở trên xe thật lâu không rời đi.
Lúc Viêm Cảnh Hi về nhà trọ, cố ý mang theo một phần gạo nếp và bánh đậu làm chuột yêu gạo, cho Nam Nam ăn.
Rất xa, đã nhìn thấy đầu tóc diêm dúa lẳng lớ của Lương Đống Vũ.
Nam Nam ngăn trước mặt cậu ta, hai người như đang nói chuyện.
"Anh nói nhóc con, mi nói Viêm Cảnh Hi là bạn gái của mi, mi nhỏ như vậy, không có lượng hô hấp lớn như thế, có ngon thì thổi lớn như vậy đi!" Lương Đống Vũ cười chế nhạo nói.
Cậu ta đưa một quả đấm đến trước mặt Nam Nam, khiêu khích nói: "Nhìn thấy không, nắm tay lớn như bao cát vậy.
"
Nam Nam ghét bỏ liếc mắt một cái, bình tĩnh nói: "Ba mẹ anh thật nên dùng 10 phút đó để tản bộ.
"
Lương Đống Vũ cau mày, không hiểu, hỏi Hàn Vĩ bên cạnh.
"Nó có ý gì?"
Hàn Vĩ liếc nhìn Nam Nam, nói; "Ba cậu phóng thích cậu trong 10 phút đó.
"
Lương Đống Vũ hiểu rõ, chỉ vào Nam Nam, hô: "Ông nội mi.
"
Nam Nam định đáp trả, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi qua đây, lập tức chạy tới bên Viêm Cảnh Hi, chu miệng lên, mặt xụ xuống, trong mắt long lanh nước, khóc lóc kể lể nói: "Hỏa Hỏa, sao trễ như thế chị mới về, bọn họ bắt nạt em.
"
"Hỏa Hỏa, đừng nghe nó nói mò, cái này, tặng cho chị, chúc mừng chị đã vượt qua, tiến vào top 10.
" Lương Đống Vũ cười chạy tới, đưa hoa cho Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi liếc nhìn hoa một cái, đoán chừng là đã công bố danh sách, cô vẫn chưa có thời gian đi nhìn, không có nhận hoa, hỏi: "Chu Gia Mẫn qua không?"
"Chính là cái người vẫn theo đuôi chị hả? Cũng qua.
" Lương Đống Vũ nói, vuốt vuốt tóc, nói: "Em không tham gia, nếu không, chắc chắn em cũng qua.
"
Viêm Cảnh Hi lim dim nhìn cậu ta, "Nghe nói vòng thứ nhất cậu cùng không qua?"
"Làm sao chị biết?" Lương Đống Vũ kinh ngạc nói, nhớ đến bản thân đã bại lộ, đùa cười nói: "Em đó là đi tham gia thi hát, cho nên không có chú tâm lắm, em thi hát lên cấp.
"
"Chúc mừng nha.
" Viêm Cảnh Hi nhẹ bay nói một câu, dắt tay Nam Nam đi đến nhà trọ.
Lương Đống Vũ ở phía sau Viêm Cảnh Hi, nói: "Vậy đi KTV chơi với em đi, coi như chúc mừng em với chị luôn.
"
Viêm Cảnh Hi dừng bước, chuyển mắt, nhìn về phía Lương Đống Vũ, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt lấp lánh, nhìn như rất chân thành: "Lương Đống Vũ, đừng thích tôi nữa, cậu xem, con tôi cũng đã lớn như vậy, cậu muốn làm bố dượng sao?"
Lương Đống Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, hoảng hốt nhìn Viêm Cảnh Hi, không dám tin liếc mắt nhìn Nam Nam đang mím môi, nói: "Không thể nào chứ?"
"Sao không có khả năng?" Viêm Cảnh Hi ngồi xổm xuống, tựa mặt canh mặt Nam Nam, nói: "Bây giờ nó vẫn chưa có lớn lắm, cậu nhìn kỹ một chút, mắt của nó lớn lớn , con ngươi tròn tròn , đôi mắt của tôi cũng lớn lớn , con ngươi tròn tròn, cằm nó đầy đặn, cằm tôi cũng đầy đặn, còn có, môi tôi rất đầy đặn.
"
Viêm Cảnh Hi bóp hai bên má của Nam Nam, để miệng của cậu bé đều chụ lại, nói: "Bờ môi của nó cũng rất đầy đặn.
"
Hàn Vĩ kinh ngạc nhìn những chỗ tương tự.