Mở đầu bài văn, nhiều thêm một câu:
Nguyện vọng của em là trở thành doanh nhân, có một ngày, em thành doanh nhân, Hỏa Hỏa nắm tay em, em nắm tay con của chúng em, con em nắm tay ông nội nó, ông nội nó nắm tiền, cùng đi ra ngoài du lịch.
Phía dưới đều giống như đúc.
Lục Mộc Kình nhìn thấy Nam Nam cùng làm với Viêm Cảnh Hi, tròng mắt trầm xuống, không đến quấy rầy khoảng thời gian mẹ con họ thân thiết, tạm thời bỏ qua cho Nam Nam, đi đến vi tính trước mặt, bắt đầu làm việc.
Viêm Cảnh Hi làm tam miếng bò bít tết, một phần canh nấm sữa, còn trứng gà xào cà chua và cải chíp xào, cuối cùng dạy Nam Nam làm cá tuyết sốt xoài thơm ngọt, mềm mọng nhiều nước.
Nam Nam bưng cá tuyết sốt xoài đi ra, trong miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Cái này là anh Nam ta làm, ta sẽ cho ông già nhà ta nếm thử."
Viêm Cảnh Hi bưng bò bít tết đi ra.
Thật ra Nam Nam vẫn rất hiếu thảo.
Để cho tiện Nam Nam dùng ăn, khi Viêm Cảnh Hi lấy bò ra, liền cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ một, xối nước sốt lên.
Sắp xếp gọn gàng trên đĩa, ở một đầu khác, để trứng chần nước sôi, cải bông và cà rốt thái sợi đã được luộc mềm.
Tạo hình đẹp hơn thì vị sẽ ngon hơn.
Nam Nam ăn nồng nhiệt, vừa nhai thịt vừa khen Viêm Cảnh Hi: "Hỏa Hỏa, đây là món bò bít tế ngon nhất em từng ăn."
"Ừ." Nam Nam thích ăn, Viêm Cảnh Hi cũng cao hứng, nhìn về phía Lục Mộc Kình, nói: "Anh Lục, bò bít tết ăn không đủ no, tôi có nấu cơm."
Tay Lục Mộc Kình cầm dao nĩa đột nhiên dừng lại, nhìn thật lâu về phía Viêm Cảnh Hi.
Cô gọi anh là anh Lục, là không đồng ý.
Viêm Cảnh Hi nở nụ cười xa cách mà khách sáo nói với Lục Mộc Kình.
Lục Mộc Kình là một người thất khiếu linh lung tâm*, có một số việc, không cần nói rõ, anh dĩ nhiên là hiểu.
*Trong Phong Thần diễn nghĩa, nhân vật Tỷ Can là người có trái tim Thất Khiếu Linh Lung, tức trái tim 7 lỗ.
Người này sau đó bị Đát Kỷ hãm hại, lấy mất trái tim.
Để biết thêm về câu chuyện này, bạn có thể xem thêm bài viết: Qua những câu chuyện cổ: Thấy cách nhìn nhận vấn đề của người xưa và nay.
"Đúng rồi, anh Lục, chuyện cô nhi viện may mắn là nhờ có anh giúp đỡ, dì Trương nói tôi mời anh ăn cơm, anh xem khi nào anh rảnh." Viêm Cảnh Hi bình thản nói.
Lục Mộc Kình nhìn cô thật lâu.
Viêm Cảnh Hi dửng dưng nhìn lại như trước.
"Buổi tối ngày mai đi." Lục Mộc Kình nặng nề đáp một tiếng, cũng không có khẩu vị ăn cơ.
"Ba, tối mai con có thể đi không?" Nam Nam gấp gáp hỏi, nước sốt dính đầy miệng.
Viêm Cảnh Hi lấy khăn giấy lau khóe miệng Nam Nam, nói: "Đương nhiên, Tô Phỉ không ở nhà, ba em đương nhiên phải dẫn em theo."
"A, vạn tuế." Nam Nam nhảy nhót nói.
Bỗng di động Viêm Cảnh Hi vang lên, Viêm Cảnh Hi thấy là cuộc gọi đến của Lục Hựu Nhiễm, hơi khựng lại.
Mặc kệ anh tìm cô vì chuyện gì, vừa vặn cho cô một lí do để rời đi.
Viêm Cảnh Hi trả lời.
"Ở trường không?" Lục Hựu Nhiễm hỏi, giọng nói vẫn lạnh lùng không đổi.
"Không ở, tôi ở bên ngoài, có chuyện gì sao?" Viêm Cảnh Hi lật qua lật lại miếng bò bít tết trong đĩa.
"Ở đâu?" Lục Hựu Nhiễm cũng không nói đến chuyện gì, hỏi ngược lại.
Đuôi mắt Viêm Cảnh Hi liếc nhìn Lục Mộc Kình, xinh đẹp nở nụ cười, nói: "Bên ngoài ấy, vậy đi, nửa tiếng sau gặp nhau ở cửa KFC của Quốc Tế Kim Đức đi, được không?"
"Nhanh chút." Lục Hựu Nhiễm nặng nề nói hai chữ, liền cúp điện thoại.
Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại, nghiêng đầu, nhìn về phía Nam Nam, mềm giọng nói nhỏ: "Nam Nam, chị có việc phải đi, tối mai gặp."
"Tôi đưa em." Lục Mộc Kình trầm giọng nói ba chữ, ánh mắt sáng rực nhìn Viêm Cảnh Hi, nhìn như yên ổn nhưng sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, có sợi sắc nhọn ẩn nấp ở bên trong.
"Không cần, tôi có hẹn với bạn.
Đúng rồi, chén bát gì gì đó, ngày mai tôi đến rửa." Viêm Cảnh Hi nói rồi đứng lên, cầm túi xách của mình, ra cửa.
Lục Mộc Kình nắm chặt nắm tay, nặng nề nhìn về phía trước, chuyển mắt nhìn Nam Nam vẫn ăn nồng nhiệt, tròng mắt càng ngày càng sâu.
"Nam Nam, muốn mẹ không?" Lục Mộc Kình trầm giọng hỏi.
Mắt Nam Nam lấp lánh nhìn Lục Mộc Kình, chậm rãi nhai, tay nhỏ áp lên trán Lục Mộc Kình, giọng trẻ con bập bẹ nói: "Ba, ba bị ốm à."
Lục Mộc Kình đẩy tay Nam Nam ra, trầm giọng nói: "Không có."
"Con có Hỏa Hỏa là đủ rồi, tự dưng không có việc gì lại có một người mẹ đến quản con, còn có nha, chẳng phải hay nói mẹ chồng nàng dâu là khắc tinh, ba tìm khắc tinh cho Hỏa Hỏa, vậy là không được rồi." Nam Nam lắc đầu, nói tiếp: "Con cảm thấy bây giờ con có Hỏa Hỏa, tất cả đã rất tốt, không muốn thay đổi.
A."
Nam Nam đột nhiên dừng lại, động tác trên tay cũng dừng lại, trên đầu nhỏ như xuất hiện bóng đèn, nói: "Con nhớ ra rồi, ba, con sẽ cố gắng khai chi tán diệp, bù đắp cho sự thiếu sót chỉ sinh một đứa con là con, để nhà họ Lục chúng ta trở nên náo nhiệt lên, từ đó làm rạng rỡ truyền thống, ba, ba yên tâm mà nghỉ ngơi nha!"
Trên mặt Lục Mộc Kình xuất hiện tam vạch đen, có chút bực bội nói: "Ăn cơm của con đi, nói hơi nhiều rồi."
Viêm Cảnh Hi đi vào thang máy, ấn cửa thang máy, dựa vào tường thang máy, tay đáp trên trán, trong đầu vẫn nhớ đến những lời mà Lục Mộc Kình nói:
Chờ ta một năm, một năm này lý, không muốn yêu nam nhân khác, ta sẽ nghĩ hết biện pháp ly hôn, trở thành ngươi duy nhất, có được không?
Viêm Cảnh Hi càng nghĩ tim càng loạn.
Một tiếng 'đing' vang lên
Viêm Cảnh Hi lấy lại tinh thần, đi ra ngoài, nhìn thấy Lương Đống Vũ kinh ngạc, cậu ta chỉ vào Viêm Cảnh Hi, lại chỉ hướng thang máy, nhíu mày nói: "Sao chị lại ở đây?"
Viêm Cảnh Hi lường trước Lương Đống Vũ đến gặp Lục Mộc Kình, rất nhiều thứ, không giấu được, cũng không cần thiết phải giấu.
Viêm Cảnh Hi bước ra thang máy, rất bình tĩnh nói: "Tôi đi làm thêm làm gia sư, học trò của tôi ở đây, sao vậy?"
"À." Lương Đống Vũ là động vật đơn bào, không suy nghĩ nhiều, cười hì hì.
"Hỏa Hỏa." Cậu ta tiến lên, muốn kéo tay Viêm Cảnh Hi, Viêm Cảnh Hi nhanh hơn một bước lui một chút, không để cậu ta thực hiện được.
Lương Đống Vũ gãi gãi đầu, mất mát nói: "Hôm qua tôi không đuổi kịp chị, có thể cho thêm một cơ hội nữa được không."
"Nếu như cơ hội có rất nhiều lần, còn có thể gọi là cơ hội sao?" Viêm Cảnh Hi biếng nhác nói, trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Lương Đống Vũ ở sau lưng cô, phiền não oán giận nói: "Đều tại anh tôi và anh rể tôi không đáng tin, đếm chậm như vậy, lúc tôi chạy ra ngoài, mới đếm tới 6, đuổi ra ngoài thì chị đã chạy rồi."
Ánh mắt hơi lạnh của Viêm Cảnh Hi bình thản liếc nhìn cậu ta, nhướn một bên mày, "Hóa ra là chơi đểu à!"
Lương Đống Vũ cười đùa cong khóe miệng lên, nói: "Bởi vì tôi chơi đểu nên lần hôm qua đó không tính, làm lại một lần nữa, rất được!"
"Không được!" Viêm Cảnh Hi trực tiếp từ chối, đi một mạch đến cửa.
Cô đi đến trạm xe buýt, thấy Lương Đống Vũ vẫn đi theo bên người, chớp mắt, hỏi: "Cậu không có chuyện gì khác sao?"
Lương Đống Vũ rất nghiêm túc lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Viêm Cảnh Hi, nở nụ cười, nói: "Em nhìn thấy chị, những chuyện khác cũng không quan trọng."
Viêm Cảnh Hi lại lần nữa chớp mắt, dò xét nhìn về phía cậu ta.
Lương Đống Vũ gãi gãi đầu, giải thích nói: "Cái đó, anh rể tôi là tổng giám đốc Lục thị, hai ngày nữa thì công bố kết quả thi đấu, tôi là đến xin anh ấy, hi vọng anh ấy cho chị đạt giải nhất, nhưng nhìn thấy chị nên tối nay tôi đến xin cũng không sao."
Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, vỗ vai Lương Đống Vũ, nghiêm túc nói: "Đừng làm chuyện đó, để tôi tự sinh tự diệt được không, tôi cảm ơn tám đời tổ tông nhà cậu."
Xe buýt đi qua, Viêm Cảnh Hi lên xe.
Lương Đống Vũ lập tức đuổi theo lên, lật ví da một chút, không tìm được tiền lẻ.
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ quẹt thẻ giúp cậu ta.
Lương Đống Vũ lập tức cười vô cùng rực rỡ, vai đẩy Viêm Cảnh Hi một cái, nói: "Tôi biết chị quan tâm tôi mà."
"Tôi khuyên cậu, đừng đi theo tôi nữa." Viêm Cảnh Hi cầm tay nắm nói.
"Vì sao?" Lương Đống Vũ quan sát tóc Viêm Cảnh Hi, khen ngợi: "Hỏa Hỏa.
Chị thật là đẹp, kiểu tóc này rất thích hợp với chị."
Cậu ta thật biết đánh trống lảng đấy!
Viêm Cảnh Hi muốn trợn trắng mắt.
Bỏ đi!
Cô cái gì cũng không muốn nói nữa.
Viêm Cảnh Hi xuống trạm Quốc Tế Kim Đức, liếc mắt một cái, liền nhìn thấy người đàn ông thanh quý đang dựa trên cửa xe.
Lương Đống Vũ cũng nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm, phía sau kinh ngạc nói sau lưng Viêm Cảnh Hi: "Hỏa Hỏa, không phải chị đến đây để gặp anh ta chứ, anh ta sắp thành đàn ông có vợ rồi, chị ở bên cạnh anh ta, không tốt đâu."
Lục Hựu Nhiễm cũng nhìn thấy Lương Đống Vũ hấp ta hấp tấp vẫn ở phía sau Viêm Cảnh Hi, trong con ngươi lạnh lùng thoáng qua một tia sắc nhọn, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Viêm Cảnh Hi.
Lại nhìn thấy kiểu tóc mới của cô, ánh mắt không biết vì sao lại dịu đi một ít.
Viêm Cảnh Hi đi đến trước mặt Lục Hựu Nhiễm, hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì?" Lương Đống Vũ đứng phía sau Viêm Cảnh Hi, nâng cằm lên, như khiêu khích, bực bội hỏi một tiếng.
"Viêm Cảnh Hi, trước đó cô là vợ chưa cưới của tôi, tôi đưa cô về nhà, cô cảm thấy mẹ tôi sẽ đồng ý cho cô ở bên Lương Đống Vũ sao? Ba nó là một chính trị gia, rất chú ý dòng dõi thư hương, bối cảnh gia thế, danh vọng danh dự, sẽ chấp nhận cô sao? Biết rất rõ không có khả năng, hà tất gì lại kiếm một lối ra vô vọng cho mình.
Thiếu tiền sao? Thiếu bao nhiêu?" Lục Hựu Nhiễm càng nói càng tức giận, ánh mắt lại lần nữa trở nên sắc nhọn.
Viêm Cảnh Hi nhàm chán ngoáy ngoáy lỗ tai, mắt dấp dính nhìn Lục Hựu Nhiễm, nói: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi đi đây!"
"Viêm Cảnh Hi!" Lục Hựu Nhiễm nắm cánh tay Viêm Cảnh Hi, gắt gao nhìn chằm chằm Viêm Cảnh Hi, dường như muốn nhốt cô vào trong mắt mình.
Khi mỗi lần cô coi lời cảnh cáo của anh ta vào tai này ra tai kia, anh ta liền vô cùng tức giận, thật muốn bổ đầu cô gái này ra, nhìn xem bên trong là cái gì.
"Thả ra, thả ra, Lục Hựu Nhiễm, anh thả ra." Lương Đống Vũ đập vào cánh tay Lục Hựu Nhiễm, anh ta không chút sứt mẻ cảnh cáo nhìn Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ, nói: "Biết rồi, đã đáp ứng chuyện của anh nhất định tôi sẽ làm được, Lục thiếu gia, không cần lo lắng nhân phẩm của tôi, nhân phẩm của tôi đều là đệ nhất gạch thẳng đánh dấu."
Lương Đống Vũ sửng sốt, nhìn về phía gò má Viêm Cảnh Hi, uất ức nói: "Chị đã đáp ứng anh ta rồi.
Vì sao? Anh ta chính là người đàn ông mà chị thích đó?"
Tròng mắt Lục Hựu Nhiễm chợt lóe, rất nhiều phức tạp chìm vào trong mắt lạnh lùng, trở nên nhu hòa rất nhiều, ngực cũng giống như bị cái gì đụng một cái, chỉ là, anh ta vẫn chưa nhận ra thì đã biến mất không thấy.
Tay không Viêm Cảnh Hi đẩy đầu Lương Đống Vũ một cái, nói: "Đi, về sao Hỏa của cậu đi, Trái Đất quá nguy hiểm, cậu thông minh thế này, không hiểu tiếng người.".