Trong phòng vang lên một tiếng 'ba', đặc biệt thanh thúy.
Mắt Lục Hựu Nhiễm lộ ra hung quang, đáy mắt đỏ tươi, như bị rút sạch lý trí, trở nên điên cuồng giống như ác ma, lực tay phải cầm cổ tay của cô vô cùng lớn, áp chế trên đỉnh đầu của cô, mang theo thế cưỡng ép, cuộn trào mãnh liệt, giống như muốn mang cô vào vực sâu vô tận.
Cả người Viêm Cảnh Hi đều sợ hãi run lẩy bẩy, hoảng sợ mở lớn đôi mắt ngập nước, lông mi run rẩy, giống như dông tố đang trút xuống hoa bách hợp, rõ ràng đã yếu đuối không chịu nổi, nhưng trong mắt vẫn không phục, lên cơn quát: "Cút."
Lần đầu tiên Lục Hựu Nhiễm bị một người phụ nữ rống lên như thế, như bị kích thích, gắt gao nắm bàn tay cô, hoàn toàn điên cuồng, mang theo sát khí, hôn xuống môi của cô.
Viêm Cảnh Hi quay mặt đi.
Cô không cho anh ta hôn, anh ta lại muốn hôn xuống.
Lục Hựu Nhiễm vươn tay trái, kiềm chế ở cằm của cô, ép buộc cô đối diện với anh ta, cúi người, dùng sức mút môi của cô, mang theo sát khí hủy thiên diệt địa, dùng sức mút đôi môi mềm mại mọng nước của cô.
Viêm Cảnh Hi ngoại trừ đau bên ngoài, càng nhiều hơn chính là kinh hãi, cùng phẫn nộ.
Cô bị kiềm chế ở tay, nắm thành quyền, mạch máu trên cổ nổi lên, sử dụng toàn bộ sức mạnh cũng không làm nên chuyện gì, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, tiến vào trong tóc mai.
Cho tới bây giờ cô cũng không oán trời trách đất, mặc dù ủy khúc cầu toàn, thế nhưng vẫn dựa vào sức lực của chính mình, sống cho tới bây giờ.
Trong 24 năm qua, cô không oán hận số mệnh cô nhi, không oán giận vì bị đối đãi như quân cờ, lại càng không cầu xin Phùng Như Yên có một chút xíu thương tiếc, cũng không cầu xin nhà họ Viêm có một chút xíu nhân từ với cô.
Nhưng, giờ khắc này mới biết, thì ra bản thân đã hết khả năng kéo dài hơi tàn, sức lực tẫn nhiên nhỏ bé như thế.
Cuộc sống không được mình làm chủ, tình yêu lần đầu tiên cũng tuột xuống khỏi đầu ngón tay, ngay cả, lần đầu tiên từ con gái thành phụ nữ cũng bị ép buộc, dùng cách nhục nhã mất đi.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một âm thanh sắc bén vang lên ngoài cửa, "Các người làm cái gì vậy hả?"
Viêm Cảnh Hi nghe thấy tiếng Viêm Nhị, đôi mắt đẹp sợ hãi, gợn sóng lăn tăn, đã sớm mờ mịt, tựa hồ nhìn thấy ánh lửakỳ vọng.
So với bất cứ lúc nào cô đều hi vọng nhìn thấy Viêm Nhị.
"Viêm Nhị..." Viêm Cảnh Hi gọi một tiếng, đối diện với cặp mắt sáng quắc của Lục Hựu Nhiễm.
Anh ta nhíu chặt chân mày, cằm bạnh ra, trong ánh mắt sắc bén không có rút đi khát vọng muốn cô, trong con ngươi xẹt qua nghiêm nghị, khóa chặt khuôn mặt tinh xảo của Viêm Cảnh Hi, mắt cũng không nhìn Viêm Nhị, ra lệnh: "Cút ra ngoài."
Viêm Nhị nhìn thấy chân màu trắng của Viêm Cảnh Hi bị giơ lên, Lục Hựu Nhiễm chen ở chính giữa, tư thế một chân bước vào cửa liền rút ngắn khoảng cách tiếp xúc.
Cô ta không thể đi, đợi Viêm Cảnh Hi mang thai con của Lục Hựu Nhiễm, cô ta liền cái gì cũng không có.
Viêm Nhị chạy đến trước mặt Viêm Cảnh Hi, quát Viêm Cảnh Hi: "Viêm Cảnh Hi, cô cút ra đây cho tôi."
Lục Hựu Nhiễm căn bản không quan tâm Viêm Cảnh Hi bị Viêm Nhị nhìn, thậm chí, Viêm Nhị tồn tại khiến anh ta càng thêm hưng phấn.
Anh ta trực tiếp xé rách quần lót của Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi không quan tâm đến lửa giận của Viêm Nhị, liều mạng giãy giụa khỏi tay Lục Hựu Nhiễm, cả người thần kinh căng thẳng, như sắp chặt đứt, hoàn toàn sụp đổ.
Cho tới bây giờ cô cũng không thấy qua người nào, đã có thể đáng sợ như thế, không khác gì ác ma, mang theo sát khí hủy thiên diệt địa.
Cô điên loạn giãy giụa, chân đạp loạn không cho anh ta thực hiện được.
Viêm Nhị thấy Lục Hựu Nhiễm cầm cự vật khổng lồ kia, cọ trên người cô, nhưng Viêm Cảnh Hi như bị điên, anh ta cũng không thực hiện được, nhíu chặt chân mày, vật trong tay kia sắp nổ tung.
Trong lòng Viêm Nhị có loại chua xót và tủi thân quái dị.
Cô ta cùng một chỗ với anh ta, đều là tự mình trăm phương ngàn kế lấy lòng, dùng miệng mới có thể làm lớn vật kia, nhưng Viêm Cảnh Hi cũng không làm gì, nó đã có thể khỏe mạnh như vậy.
Viêm Nhị đối với Viêm Cảnh Hi càng thêm một tầng hận ý, quát Viêm Cảnh Hi: "Viêm Cảnh Hi, tại sao mày có thể không biết xấu hổ như thế, người đàn ông này, đã là của tao!"
Lục Hựu Nhiễm vẫn không thực hiện được, đã bực bội, nghe Viêm Nhị nói như vậy, chán ghét liếc về phía cô ta, trong mắt phóng ra tia sắc bén cơ hồ muốn lăng trì cô ta, lạnh giọng hỏi: "Tôi là của cô khi nào?"
Viêm Nhị cũng hỏa lớn, cố ý nói cho Viêm Cảnh Hi biết: "Ngay tuần này, Hựu Nhiễm, các người bây giờ đang trên nằm sô pha mà chúng ta đã nằm qua, anh còn khen em làm tốt lắm, anh quên rồi sao?"
Viêm Cảnh Hi nghĩ đến Lục Hựu Nhiễm và Viêm Nhị cũng nằm trên sô pha mà cô đang nằm bây giờ, liền cảm thấy trong bụng một trận buồn nôn, thừa lúc Lục Hựu Nhiễm sơ sẩy, chui ra từ thân dưới của anh ta.
Nhưng mới đi một bước, liền bị Lục Hựu Nhiễm bắt được cánh tay, lại lần nữa ngã ngồi trên đùi Lục Hựu Nhiễm.
Thần kinh Viêm Cảnh Hi hoàn toàn bị sợ hãi chi phối, cái gì cũng không suy nghĩ được, muốn gỡ tay Lục Hựu Nhiễm ra, căn bản liền gỡ không được, cô nắm tay anh ta đang đặt bên miệng, cắn gang bàn tay anh ta.
Viêm Nhị nhìn hình ảnh này giống như đã từng biết, thù mới thêm hận cũ, đầu óc sung huyết, cầm gạt tàn pha lê trên bàn trà ném về phía đầu Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi dùng tất cả khả năng giãy giụa, không có chú ý tới Viêm Nhị ném gạt tàn thuốc qua.
Trên trán chợt đau đớn.
Gạt tàn thuốc đập vào trên trán cô, sau đó rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng 'bịch'.
Trước mắt Viêm Cảnh Hi mê muội, máu từ thái dương chảy qua mắt, theo hai má tới trên áo sơ mi màu trắng.
Một giọt, hai giọt.
Viêm Cảnh Hi hoảng hốt nhìn Viêm Nhị, trong mắt mê man tràn đầy sự không thể tưởng tượng nổi, trong lòng có chút đau đớn mơ hồ.
Cho dù cô không phải con của nhà họ Viêm, nhưng bọn họ cùng đi học, cùng nhau lớn lên, cùng ở dưới một mái nhà.
Cô bây giờ là bị cường x! Cô ta lại còn đập cô!
Nước mắt còn chưa có đông lại từ trong mắt chảy ra, trong lòng đã kéo dài đến một tầng sắc lạnh càng sâu, đủ để đóng băng mỗi một người trong nhà họ Viêm, chỉ còn lại sự lạnh lẽo của chứng cuồng loạn.
Viêm Nhị bị ánh mắt lạnh như băng của Viêm Cảnh Hi lay động, lại cảm giác mình không nên sợ hãi đứa trẻ mồ côi Viêm Cảnh Hi này, liền rất có sức mạnh, chỉ vào Viêm Cảnh Hi mắng: "Nhìn cái gì vậy, Viêm Cảnh Hi, mày cùng lắm chỉ là một chó được mẹ tao nuôi trong nhà, đừng không biết xấu hổ, ở trước mặt của tao, mày chính là tự tìm cái chết!"
"Cô nói ai tự tìm cái chết?" Trong mắt Lục Hựu Nhiễm thoáng qua sát khi càng sắc nhọn, âm hiểm khóa Viêm Nhị, sét đánh không kịp bưng tai chi đứng dậy, trong hai giây đã bóp cổ cô ta.
Viêm Nhị bị màu đỏ tươi trong mắt Lục Hựu Nhiễm dọa đến, run rẩy nói: "Hựu Nhiễm, nó không xứng với anh.
Nó chính là con chó hoang...!biết cắn người...được...!nhà em...! nuôi."
Mỗi một câu nói của Viêm Nhị, cảm thấy lực bóp của anh ta càng dùng thêm một phần sức, khí tức tự do ở cổ họng dần dần biến mất trong cơ thể, sau khi nói xong căn bản liền thở không được, mặt bộ dữ tợn há hốc miệng, phát ra tiếng ách ách ách cầu cứu, muốn hấp khí, một chút cũng không hít được.
Lúc cô ta sắp tắt thở, Lục Hựu Nhiễm chợt ném cô ta xuống mặt đất, bạnh cằm, trong mắt một chút nhiệt độ cũng không có, băng lãnh đến cực điểm, nói: "Nhà họ Viêm các người, ở trong mắt của tôi, ngay cả con chó cũng không bằng.
Lần sau, còn để tôi nghe thấy cô nhục mạ cô ấy, tôi đảm bảo, sẽ để cô sống—— không—— bằng—— chết."
Thân thể Viêm Nhị sợ hãi run lẩy bẩy, run rẩy nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, đối điện với hai con mắt u ám đến cực điểm của anh ta.
Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người đàn ông đáng sợ như thế, như đến từ địa ngục, chỉ cần phất tay, là có thể đưa người vào chỗ chết.
Dường như, nhiệt tình của anh ta chỉ ở trên giường, khi rời khỏi chính là ác ma vô tình lãnh khốc.
Đột nhiên, cô ta không muốn có được người đàn ông này.
Viêm Nhị tê liệt ngồi trên mặt đất, trong lúc hốt hoảng, có một loại dự cảm, chờ sau khi Viêm Cảnh Hi gả cho Lục Hựu Nhiễm, cô ta nhất định sẽ chết rất thảm, hai bàn tay chống trên mặt đất thu vào, trong mắt rũ xuống lộ ra sát khí âm hiểm, cô ta sẽ không bỏ qua cho Viêm Cảnh Hi.
Lục Hựu Nhiễm quay người lại, lúc nhìn về phía sô pha, chỗ đó đã không có một ai.
*
Viêm Cảnh Hi từ trong phòng Lục Hựu Nhiễm đi ra, bưng trán, đè nặng vết thương, máu từ trong khe hở ngón tay của cô chảy tới trên cánh tay.
Trong đầu nặng nề choáng váng, chỉ có một niềm tin.
Cô muốn chạy, không ngừng chạy, chạy ra khỏi gông xiềng nhà họ Viêm, chạy ra khỏi khoáng chế của Lục Hựu Nhiễm, chạy đến một nơi không ai biết cô...
Trên đường cái
Lục Mộc Kình ngồi ở phía sau xe, trên tay cầm mấy phần văn kiện, rũ mắt, chậm rãi lật qua một trang lại một trang, làm xét duyệt chính xác.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ rơi vào trong, rơi trên người anh, dường như mạ cho anh một quầng sáng, cả người ưu nhã cao quý, trầm ổn thận trọng, thu lại sự sắc sảo, lắng đọng rồi học thức, từng trải cùng năm tháng đã khiến anh từ một viên ngọc thô chưa mài dũa thành một viên ngọc tinh tế hoàn mỹ.
"Nhị ca, em cảm thấy chị của em thiên vị, chị ấy đối xử với anh còn tốt hơn cả em trai." Lái xe Vương Triển Lam oán giận nói.
Lục Mộc Kình hơi nhếch khóe miệng, lật qua một tờ, cũng không ngẩng đầu lên, thanh âm ôn nhuận hỏi: "Sao mà biết?"
"Lần này chị ấy biết con dâu bí thư tỉnh ủy đang ở bệnh viện, nhưng xem như nịnh hót, chăm sóc người ta cẩn thận, còn gánh làm hộ lí sản phụ riêng cho người ta, đều là vì muốn nhị ca anh leo lên quan hệ với bí thư tỉnh ủy, con dâu nhà người ta muốn mời chị em, chị của em cố nài mang theo anh, cũng không thấy chị ấy tích cực giúp em kiếm khách như vậy." Vương Triển Lam đùng đùng oán giận càng nhiều.
Lục Mộc Kình cười một tiếng, ánh mắt tiếp tục đặt trên văn kiện, giọng điệu nhẹ bay nói: "Anh cứ nghĩ khách hàng lớn nhất của cậu là anh."
Vương Triển Lam vừa nghe, lập tức vui vẻ nở nụ cười đáng yêu nói: "Đấy là đương nhiên, có nhị ca ở, nhiệm vụ hằng năm của em đều là vượt trên cả mức hoàn thành."
Lục Mộc Kình lấy cặp hồ sơ nhẹ gõ Vương Triển Lam một cái, "Vậy cậu còn oán giận cái gì."
"Đúng, chị của em có nhị ca, em cũng có nhị ca." Vương Triển Lam vuốt mông ngựa nói.
Lục Mộc Kình tiếp tục mở văn kiện xem.
Từ xe Vương Triển Lam đã nhìn thấy một nữ sinh vóc người diệu mỹ trên đường cái bưng trán chạy tới, tóc dài bay bay, vạt váy màu xanh da trời lay động trong gió.
Đợi cô gái tới gần, Vương Triển Lam kinh ngạc nhíu chân mày, lẩm bẩm nói: "Cái kia không phải ở cô gái đụng ở KTV sao? Chính là hỏi mượn dây lưng của anh đó?"
Lục Mộc Kình ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Viêm Cảnh Hi nhếch nhác chạy tới.
Đáy mắt Lục Mộc Kình thoáng qua một tia lo lắng cùng thương tiếc, lập tức nói: "Dừng xe."
"A." Vương Triển Lam lái xe sang bên, còn chưa ngừng xe xong, Lục Mộc Kình đã từ trên xe đi xuống, hướng phía Viêm Cảnh Hi chạy nhanh chạy qua.
"Tiểu Hi."
Viêm Cảnh Hi trong lúc hoảng hốt lại nghe thấy có người đang gọi cô..