"Thì ra không chỉ có một người ức hiếp em?" Lục Mộc Kình phán đoán, khóe miệng giương lên, ánh mắt thoáng vẻ ác liệt, khẳng định: "Sao có thể chỉ đánh một trận, như vậy low lắm, nếu đánh chết lại càng mất hết hứng thú, phải đánh từ từ, đánh nhiều kiểu, đánh để thể hiện tài nghệ, như thế mới thú vị.
"
Viêm Cảnh Hi: "! "
Anh giống như đang nói đùa, nhưng đôi mắt đen nhánh ấy như ẩn chứa một sự nghiêm túc khó dò.
"Anh rảnh quá hả? Tôi sợ đánh bọn họ sẽ làm bẩn tay mình.
" Viêm Cảnh Hi vừa nói vừa xúc một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng.
Lục Mộc Kình nhìn đôi môi mấp máy của cô, ánh mắt mê ly, giọng nói trầm trầm: "Em thực sự muốn lấy Hữu Nhiểm?"
Viêm Cảnh Hi cầm muỗng đâm bánh ngọt, thẳng thắn nói: "Đây không phải là chuyện tôi có muốn hay không là được.
"
"Chỉ cần em không muốn, tôi có thể giúp em giải quyết chuyện này.
" Lục Mộc Kình tiếp lời cô, ánh mắt sáng rực.
Viêm Cảnh Hi đối diện với ánh mắt mãnh liệt như xoáy nước của anh, tim đột nhiên hẫng một nhịp.
Cô biết chắc chắn anh có khả năng làm được chuyện đó!
Nhưng sau khi anh giúp cô rồi thì sao?
Yêu cầu của anh là gì?
Là chính cô ư?
Viêm Cảnh Hi nắm chặt tay, lấy hết dũng khí hỏi: "Lục Mộc Kình, anh có thích tôi không?"
Tim cô đập rất nhanh, nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn Lục Mộc Kình.
"Em nói xem?" Lục Mộc Kình hỏi ngược lại, ánh mắt như muốn nói không biết phải làm sao cho cô hiểu.
Viêm Cảnh Hi không hiểu.
Anh đối với cô rất tốt, nhưng anh đối với ai cũng tốt cả, anh thích cô chỉ vì cảm xúc mạnh mẽ rực lửa giữa nam nữ trưởng thành? Hay anh muốn sống bình yên bên cô cả đời.
Nếu câu trả lời là vế sau, thì cô dựa vào cái gì chứ!
Lục Mộc Kình có tiền có thế, có dung mạo, có vóc dáng, có tài hoa, tính cách tốt, tính khí cũng tốt, là con nhà giàu, cơ trí thâm trầm, cũng rất giỏi lập mưu bày kế.
Còn cô chỉ là cô nhi, không có kinh nghiệm xã hội, không có tài hoa thiết kế thực chiến, tính tình lại càng không tốt, ngược lại, cô giả dối, xảo trá, dựa vào mọi kẽ hở để tìm kế sinh tồn, có thể sau này còn không tìm được việc làm, chỉ là một con cờ hèn hạ trong tay kẻ khác mà thôi.
Anh cao cao tại thượng, cô hèn mọn thấp kém.
Anh đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, cô chật vật ở dưới tầng đáy.
Không phải cô tự ti, mà cô tự ý thức được giá trị của mình, cô dựa vào cái gì chứ!
Nếu như chẳng qua anh cảm thấy ngoại hình cô xinh đẹp, vóc dáng dễ coi, vậy thì, trò chơi nam nữ này cô chơi không nổi.
Bởi vì người đẹp đến thế nào thì cũng có ngày già đi, vóc người cũng sẽ bị tàn phá, sắc đẹp không thể trường tồn mãi mãi.
Nghĩ tới đây, Viêm Cảnh Hi hạ quyết tâm, ánh mắt kiên định, mạnh mẽ nói: "Chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết.
"
Lục Mộc Kình ánh mắt ngưng trọng, toát ra vẻ tức giận.
Đột nhiên, anh đưa tay ra, ngón tay luồn vào mái tóc cô, đè gáy cô lại, hôn vào môi cô, mạnh mẽ tiến vào miệng, thưởng thức hương vị ngọt ngào của bánh ngọt còn vương trong miệng cô, rót hơi thở của anh vào trong miệng cô, xâm nhập lục phủ ngũ tạng của cô.
Viêm Cảnh Hi kinh ngạc mở to đôi mắt, đối diện với đôi mắt thâm thúy như đầm nước vạn năm của anh, nhìn thấy hình bóng của mình trong đôi mắt ấy, tâm hoảng ý loạn, cô theo bản năng đẩy vai anh ra.
Lục Mộc Kình nhướng mày một cái, giữ tay cô, hơi dùng sức, đè cô xuống giường.
Vốn là một nụ hôn mạnh mẽ, bây giờ lại trở nên ôn nhu tinh tế, lưu luyến nhu mì, lít nha lít nhít, gió thổi không lọt, nho nhã dịu dàng như chính con người anh, khiến cho người ta khó lòng kháng cự, bất tri bất giác đã tiến vào mê cung mà anh dựng sẵn.
Lý trí của Viêm Cảnh Hi hô hào không muốn, nhưng hết lần này tới lần khác một chút sức lực cũng không có.
Toàn thân mềm nhũn, giống như rơi vào một đám mây ấm áp.
Bàn tay anh dò vào váy ngủ của cô, lần theo chiếc eo thon thả đi lên.
Rơi vào một nơi trắng nõn mượt mà.
Viêm Cảnh Hi giật mình một cái, cảm giác được lực độ và sự thành thạo của bàn tay anh.
Anh cảm thấy rất hứng thú với thân thể của cô.
Trong lòng cô nổi lên một nỗi ưu tư, ánh mắt càng thêm mù mịt, yêu kiều lấp lánh, sóng gợn lăn tăn.
Cô chỉ cần trái tim của anh mà thôi, nếu như không được, vậy cô sẽ không bước thêm một bước.
Lúc Viêm Cảnh Hi đang muốn đẩy anh ra, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa 'cộc cộc'.
Viêm Cảnh Hi kinh hãi nhìn về phía cửa, cửa không khóa, đó chính là cánh cửa nối với phòng làm việc, nếu cửa phòng làm việc cũng không đóng, người bên ngoài đi vào sẽ nhìn thấy hết tình hình trong phòng ngủ.
Viêm Cảnh Hi không dám tưởng tượng tiếp, trợn mắt nhìn nhìn chằm chằm Lục Mộc Kình.
Lục Mộc Kình buông môi cô ra, ánh mắt sâu u nhìn cô, bá đạo nói: "Kể từ khoảnh khắc em hỏi xin thắt lưng của tôi, em đã trêu chọc tôi, nếu tôi đã quyết định bắt đầu thì em không thể kết thúc.
"
Viêm Cảnh Hi nhíu mày: "Tôi không hiểu anh đang nói gì?"
"Không, em hiểu.
" Ánh mắt Lục Mộc Kình nhìn cô sáng rực.
Cô biết, nhưng cô không muốn dùng thân thể để đổi lấy sự vui vẻ ngắn ngủi.
"Chú nhỏ, chú có ở trong không?" Giọng nói của Lý Tình Uy vang lên ngoài cửa.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía cửa, loáng thoáng nghe được tiếng mở cửa, cả kinh mở to mắt, nếu như bị Lý Tình Uy phát hiện, mối quan hệ giữa cô và Lục Mộc Kình chắc chắn không thể nói cho rõ ràng được, hơn nữa thân phận bây giờ của cô là bạn gái của Lục Hữu Nhiễm, nếu ông nội mà biết thì không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế nào.
Lục Mộc Kình thấy cô sợ hãi, khẽ nở nụ cười, điểm một cái lên mũi cô, dịu dàng nói: "Đừng sợ, có tôi đây rồi, quần áo ở trong ngăn kéo, chờ tôi một chút.
"
Lục Mộc Kình đứng dậy.
Viêm Cảnh Hi nhìn anh đi ra cửa, nếu sau khi mở cửa Lý Tình Uy phát hiện cô nằm trên giường của anh, dù Lục Mộc Kình có giải thích thế nào cũng sợ Lý Tình Uy không thèm tin, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Viêm Cảnh Hi vội vàng bò khỏi giường, chạy qua người Lục Mộc Kình, núp ở phía sau cánh cửa phòng ngủ.
Lục Mộc Kình mê muội nhìn cô.
Nơi đó vì dáng chạy của cô mà nảy lên, mới vừa rồi nằm trong lòng bàn tay anh đã đứng thẳng, bởi vì nhạy cảm nên còn chưa hạ xuống, ở dưới váy ngủ màu trắng, hình dáng mê người kia có thể nhìn thấy rõ ràng, còn thấp thoáng màu hồng phấn.
Viêm Cảnh Hi quá hồi hộp, không chú ý tới biến hóa của anh, tay tựa vào vách tường, liếc nhìn ra cửa.
Bộ dáng kia của cô tựa như một tiểu tinh linh tình cờ rơi xuống hồng trần, ngây ngô, đáng yêu, ngay cả khi lo sợ cũng sinh động như vậy, khiến cho người ta không khỏi thương tiếc.
Lục Mộc Kình tiến lên một bước, nâng cằm cô, hôn lên môi cô, thuận thế tiến vào miệng cô như nước chảy mây trôi.
"Ưm?" Viêm Cảnh Hi hoảng sợ mở to mắt, đẩy anh ra, Lý Tình Uy còn ở ngoài cửa kia mà.
Anh điên rồi sao?
"Ưm ưm ưm, ưm ưm ưm.
" Viêm Cảnh Hi giãy dụa.
Cách lớp váy của cô, bàn tay anh lần nữa bao trùm lên trên! , nắm lấy nơi mê người đó, càng thêm yêu thích không muốn buông tay.
Hơi thở nặng nề của anh phả lên trên mặt cô, càng làm cho hơi thở vốn không vững vàng của cô thêm rối loạn.
Viêm Cảnh Hi hậu tri hậu giác, cuối cùng cũng cảm nhận được thứ cứng rắn đang chọc vào cô là cái gì, giống như tàn thuốc, nơi bị nó chạm qua không khỏi nóng như lửa đốt.
"Chú nhỏ.
" Lý Tình Uy tiếp tục gõ gõ cánh cửa.
Viêm Cảnh Hi tức giận, sao anh có thể như vậy chứ, bèn cắn một cái lên đầu lưỡi anh.
Lục Mộc Kình bị đau, thả môi cô ra, đưa mu bàn tay lên lau môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn vết máu trên mua bàn tay, không hề tức giận mà lại mê mẩn nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Em là mèo sao?"
"Ai bảo anh! " hôn tôi, hai chữ này Viêm Cảnh Hi ngại ngùng không dám nói ra, mím môi một cái, nói: "Đáng đời anh.
"
"À.
" Lục Mộc Kình không hề tức giận, đưa tay lên nhẹ nhàng cọ xát vành môi, sau đó đưa tay vào miệng.
Tim Viêm Cảnh Hi đập mãnh liệt, người đàn ông này thoạt nhìn dịu dàng như ngọc, ưu nhã cao quý, nhưng trên một phương diện khác, anh chính là yêu nghiệt.
Cửa bị đẩy ra.
Lý Tình Uy thấy Lục Mộc Kình đứng ở ngay cửa phòng ngủ, sợ hết hồn, vội vàng phân bua: "Xin lỗi chú nhỏ, cháu không biết chú đang ngủ trưa.
"
Viêm Cảnh Hi nghe thấy Lý Tình Uy đã mở cửa đi vào, càng thêm không dám nhúc nhích, lo lắng nhìn Lục Mộc Kình vẫn duy trì vẻ vân đạm phong khinh ở trước mặt.
Anh là kiểu người dù đứng trước núi Thái Sơn vẫn vững vàng điềm tĩnh.
"Anh đến quả thật không đúng lúc.
" Lục Mộc Kình nói với Lý Tình Uy.
Viêm Cảnh Hi: "! "
Lục Mộc Kình ưu nhã đi ra ngoài, xoay người, nắm tay cầm, nhìn Viêm Cảnh Hi, nhếch môi cười một cái, hất cằm về phía chiếc bánh ngọt, tỏ ý bảo cô ăn, sau đó đóng cửa lại.
Lý Tình Uy nghe Lục Mộc Kình nói như vậy, vẻ mặt trở nên quái dị, lúng túng nói: "Cháu gõ cửa mà ở trong không có ai trả lời.
"
"Cho nên anh đẩy cửa đi vào?" Lục Mộc Kình cười nhạt.
"Cháu, cháu, cháu! " Lý Tình Uy trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Lục Mộc Kình thấy điện thoại mình đang đổ chuông ở trên bàn, anh vỗ vai Lý Tình Uy một cái, từ ái ung dung, đại độ cao quý, càng thêm tao nhã lịch sự.
Anh đi tới bàn làm việc, cầm điện thoại lên, là Lục Hữu Nhiễm gọi, anh xoay người, nhàn hạ tựa lên bàn làm việc nghe.
"Có chuyện gì vậy? Hữu Nhiễm.
" Lục Mộc Kình hỏi.
"Chú, chú có thấy Cảnh Hi không?" Giọng nói của Lục Hữu Nhiễm lộ vẻ lo âu.
"Hai người sao thế?" Lục Mộc Kình như có điều suy nghĩ hỏi.
"Không có gì, nếu chú không thấy cô ấy thì cháu cúp máy trước đây.
" Lục Hữu Nhiễm nói.
"Ừm.
" Lục Mộc Kình dừng một chút, trầm giọng nói một câu, "Hữu Nhiễm, nếu như cháu không thích cô ấy thì đừng làm trễ nãi người ta, dù sao thì nói không chừng cháu sẽ gặp được cô gái mà cháu thích sớm thôi.
"
"Cháu biết rồi.
" Lục Hữu Nhiễm nói lấy lệ rồi cúp điện thoại.
Lục Mộc Kình cất điện thoại, liếc về phía Lý Tình Uy, cười mỉm, hỏi: "Cậu tìm tôi có việc gì?"
"Chú nhỏ, thứ hai cháu sẽ có đủ tiền để bù vào tất cả các bộ phận, chú xem có thể tha thứ cho cháu lần này được không? Dương Dương còn nhỏ, nếu như cháu ở nhà cả ngày, nó biết nhìn người cha là cháu như thế nào đây?" Lý Tình Uy khép nép nói.
Lục Mộc Kình gật đầu, rũ mắt, suy nghĩ rất nghiêm túc.
"Đúng vậy.
"
Lý Tình Uy nâng lên nụ cười, đảm bảo nói: "Về sau cháu chắc chắn sẽ không tái phạm, cháu cam đoan.
"
"Tôi đương nhiên tin cậu, đều là người một nhà.
" Lục Mộc Kình nói xong, nhíu mày, lo lắng nói: "Chỉ là, lần này tiền phần trăm có vấn đề, phòng tài vụ cũng có tham dự xét duyệt, nếu như lại đưa về phòng tài vụ, các viên chức khác sẽ cảm thấy Lục thị là xí nghiệp dòng họ, bao che hoàng thân quốc thích mà cảm thấy thất vọng.
"
Lý Tình Uy thu nụ cười lại, không hiểu nhìn Lục Mộc Kình, "Ý của chú nhỏ là?".