Phần 1 Chạm Tay Thành Yêu FULL


Trong kí ức anh ta, hương thơm của cô rất ngọt ngào, giống như thuốc phiện, chỉ mới nghĩ đến thôi, trong cơ thể anh ta đã có một luồng khí nóng, liên tục chuyển xuống phần bụng dưới.
Đột nhiên, trên tay dùng lực kéo một cái.
Đến khi anh ta kịp phản ứng, Viêm Cảnh Hi đã lấy được túi xách, nhảy ra ngoài một mét, vừa lui ra vừa cười mỉm, để túi xách sau lưng, nói: "Ngài, đi thong thả, không tiễn, lần sau đừng đến, đỡ phải thấy chán ghét."
Bây giờ anh ta đã chán ghét rồi.
Ánh mắt sâu tối nhìn cô dứt khoát xoay người.
Anh ta nhìn xuống, cái kia đã dựng thẳng lên.
Lục Hựu Nhiễm phiền não nhíu mày, rít một hơi thuốc, sau đó nhả ra một làn khói, lên xe, cầm điện thoại di động lên gọi cho Phùng Như Yên.
"Alo, Hựu Nhiễm, sao vậy?" Thanh âm Phùng Như Yên ngọt ngào lấy lòng hỏi.
"Đến thứ bảy, mặc kệ bà dùng cách gì, phải đưa được Viêm Cảnh Hi đến chỗ của tôi, bà muốn Lục thị đầu tư hạng mục kia, tôi sẽ nghĩ cách làm Lục thi thực thi." Lục Hựu Nhiễm ra lệnh nói.
Sau khi về ký túc xá, chuyện đầu tiên mà Viêm Cảnh Hi làm chính là mượn máy vi tính của Chu Gia Mẫn để tra giá tiền bộ quần áo trên người mình.
Cô vào trang web chuyên về thời trang LaundrybyShelliSegal, thấy một set đồ không khác của mình là bao, sau khi trừ khuyến mãi các thứ ra thì giá trị là 1 ngàn 275 tệ, Viêm Cảnh Hi mất hồn mất vía.
Tìm thông tin về chiếc quần short, cái rẻ nhất cũng lên đến 1 ngàn rưỡi.
Chẳng trách khi cô nói sẽ trả lại tiền cho anh, anh liền thoải mái đồng ý, còn nói: "Trả không nổi thì đền thịt là được!"
Viêm Cảnh Hi ão não, lúc đó sao lại mạnh mồm như thế, chỉ cần rửa sạch sẽ rồi kêu anh đưa về là được rồi.
"Trời ơi, Cảnh Hi, thuốc sát trùng vết thương này là giáo sư Lục mua cho cậu à?" Chu Gia Mẫn lấy chai thuốc át trùng ra hỏi.
"Sao thế?" Đúng rồi, cô còn chưa hỏi Lục Mộc Kình mấy thứ thuốc này bao nhiêu tiền.
"Cái này mắc lắm, theo quảng cáo thì không để lại sẹo, chắc cũng phải hơn 100 tệ, chỗ này có tới tận 10 hộp." Chu Gia Mẫn đảo đảo túi ny lon của Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi: "..."
Cô nuốt nước miếng một cái, sờ sờ trán.
Thôi kệ, cô cũng không muốn mình bị sẹo trên trán, cho nên tự dặn lòng, thuốc mắc như vậy, cô sẽ dùng thật tốt.
Chu Gia Mẫn quay đầu lại, vui vẻ nói với Viêm Cảnh Hi: "Tớ chắc chắn 100% là giáo sư Lục thích cậu, nếu không sao lại đầu tư lên người cậu nhiều tiền như vậy? Còn đặc biệt đưa cậu về nữa."
"Anh ta đưa tớ về chẳng qua là vì thuận đường mà thôi, còn nữa, cậu cảm thấy 10 ngàn tệ đối với anh ta là nhiều lắm à?" Viêm Cảnh Hi hỏi ngược lại.
Chu Gia Mẫn nheo mắt, ngây ngốc trả lời: "Cũng đúng."
Đối với Lục Mộc Kình mà nói thì 10 ngàn tệ chẳng thấm vào đâu, nhưng đối với cô mà nói, đây là một món nợ rất lớn.
Viêm Cảnh Hi cầm máy tính lên, nếu như không được giảm giá, một cái áo ngủ, một bộ quần áo...
Nhìn con số 14 ngàn tệ trên máy tính, Viêm Cảnh Hi cảm thấy lòng mình tan nát.
Chu Gia Mẫn liếc số tiền trên máy tính trên tay Viêm Cảnh Hi một cái, nói: "Đang tính giá tiền của bộ quần áo trên người cậu à?"
Viêm Cảnh Hi ném máy tính đi, chán chường nằm vật ra giường của Chu Gia Mẫn, xoay người, lấy gối trùm lên đầu mình, áo não nói: "Mình quyết định ngày nào cũng phải mặc bộ đồ này, mặc đến khi biển cạn đá mòn, mùa hè mặc bên ngoài, mùa đông mặc bên trong."
Chu Gia Mẫn: "..."
"Đúng rồi, tiền lương của cậu." Chu Gia Mẫn lấy 3 ngàn tệ cất dưới nệm đưa cho Viêm Cảnh Hi, véo eo Viêm Cảnh Hi một cái.
Mắt Viêm Cảnh Hi sáng rỡ, xoay mình, liếc món tiền một cái, quái dị nhìn Chu Gia Mẫn.
"Sao vậy?" Chu Gia Mẫn hỏi: "Mình đưa thiếu à?"
Viêm Cảnh Hi vén tóc mái, chỉ vào vết thương trên trán, nói: "Cậu nói xem, hôm nay tớ bị hủy dung rồi, đi Tướng Quân Lệnh làm thêm, chị Linh có chịu nhận không nhỉ?"
Chu Gia Mẫn cười hì hì một cái, lấy tiền vỗ lên bàn, nói: "Nếu cậu bị coi là hủy dung thì tớ đây không còn thiết sống nữa."
Viêm Cảnh Hi đứng dậy, ôm Chu Gia Mẫn vào lòng, đùa giỡn nói: "Đừng mà.

Nếu cậu không còn sống thì cả thế giới này liền ảm đạm thất sắc, tớ cũng không thiết sống nữa."
Chu Gia Mẫn đẩy đẩy Viêm Cảnh Hi: "Bớt giỡn đi.

Để tớ xem lịch xem tối nay có bận gì hay không, nếu không lát nữa sẽ cùng cậu ăn tối rồi đi làm nhé."
"Ừ." Viêm Cảnh Hi nằm xuống giường Chu Gia Mẫn, cầm điện thoại lên, đăng nhập vào qq.
Chu Gia Mẫn nhìn lướt qua trang web, nói: "Cảnh Hi, hôm nay Lục Tiểu Bối Lặc lại online nói chuyện rồi, cậu nhìn Sóng Biếc Tiểu Yêu kia xem, giả nai thấy gớm, hôm nay tớ nghe Vũ Trụ Thiên Tử nói, Sóng Biếc Tiểu Yêu này cũng học trường chúng ta, có lẽ là đàn em trong khoa chúng ta luôn đó."
Viêm Cảnh Hi nhìn lướt qua, không thấy thông báo gì, ném điện thoại qua bên cạnh, chống đầu nhìn Chu Gia Mẫn, hỏi: "Tớ cảm thấy cậu có thành kiến với cái bạn Sóng Biếc Tiểu Yêu này, cô ta cướp bạn trai của cậu sao?"
Chu Gia Mẫn vừa lướt điện thoại vừa nói: "Không thích là không thích thôi, chết rồi, Cảnh Hi, cậu mau vào forum đi, Sóng Biếc Tiểu Yêu kia đang nói xấu cậu kìa."
Viêm Cảnh Hi thấy Chu Gia Mẫn nói vậy, lật mình cầm điện thoại di động lên, mở forum ra.
"Tôi biết người phụ nữ lần trước là ai rồi, hôm nay tôi lại thấy cô ta bước xuống chiếc Bentley trị giá hơn 1 triệu, chắc chắn là được người ta bao nuôi." Sóng Biếc Tiểu Yêu nói.
"Không biết muốn bao nhiêu tiền? Tôi mà có tiền tôi cũng nguyện ý nuôi cô ấy." Cầu Ngứa Da Buông Tha, trả lời.
"Ha ha, anh không sợ mắc bệnh si-da à?" Sóng Biếc Tiểu Yêu nói.
"Người ta vẫn là xử nữ, làm gì có ai giống như cô chứ, lừa người ta ăn lừa người ta uống." Chu Gia Mẫn tức giận đáp trả.
"Cô nói ai lừa người ăn lừa uống, trông cô ta như thế, còn xử nữ mới là lạ, toàn thân trên dưới lẳng lơ không biết bị bao nhiêu người xài qua rồi." Sóng Biếc Tiểu Yếu đáp trả.
Chu Gia Mẫn tức đến run người, nổi giận mắng trả: "Cũng không biết ai lẳng lơ, mặt dày không viết xấu hổ, người đó chính là cô đó."
"Não cô có vấn đề à, tôi chửi cô sao?" Sóng Biếc TiểuYeeum mắng.
"Tôi nói này Mẫn Mẫn, cô ta không phải nói cô, cô chửi người ta làm gì?"
"Yêu Nhi đừng tức giận, có một số người chính là bị chết não rồi, người phụ nữ đó liếc mắt nhìn là biết câu chủ, cô ta còn là xử nữ mới lạ."
Sóng Biếc Tiểu Yêu ở trong đàn mới hai năm, đã sớm quen được một vài người bạn, ở trong đàn công kích Chu Gia Mẫn, Chu Gia Mẫn càng chửi càng tức, đập bàn, cả giận nói: "Tớ thật muốn xé rách miệng của cô ta."
Viêm Cảnh Hi lim dim xem bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, một tay chống má của mình.
Chu Gia Nhìn thấy Viêm Cảnh Hi bình tĩnh, không hiểu nói: "Cảnh Hi, cậu không tức sao? Bọn họ đây là đang bịa đặt."
"Tức chứ.

Nhưng mà bọn họ nhiều người như thế, chửi nhau với bọn họ, cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại còn phải nhận thêm nhiều lời khó nghe." Viêm Cảnh Hi nhíu mày, soạn một tin nhắn ngắn, khóe miệng nâng lên, gửi đi, liếc về phía Chu Gia Mẫn.
"Vậy để bọn họ tùy tiện nói mò sao?" Chu Gia Mẫn nói.
"Tớ đã Q riêng cho Thủy Mộc Tiên Sinh đó rồi." Viêm Cảnh Hi nói, xoay người, nằm xuống giường.
"Cái gì?" Chu Gia Mẫn không hiểu, chớp chớp mắt.
"Để Thủy Mộc Tiên Sinh hack nick Sóng Biếc Tiểu Yêu không phải đã được rồi sao?" Viêm Cảnh Hi nói.
Chu Gia Mẫn thông suốt, giơ ngón tay cái lên, nói: "Cao tay, thật sự cao tay."
Chuông tin nhắn trên điện thoại di động của Viêm Cảnh Hi vang lên, là Thủy Mộc Tiên Sinh gửi đến, Viêm Cảnh Hi mở ra xem, lời ít ý nhiều một chữ: "Được."
Sau năm phút...
"Ha ha ha, ha ha, ha ha ha ha." Trong kí túc xa truyền đến tiếng cười thích thú của Chu Gia Mẫn, vừa đấm ngực vừa giậm chân.
"Bạn của Sóng Biếc Tiểu Yêu lên chửi rồi, nói máy tính của Sóng Biếc Tiểu Yêu bị hack đen rồi, thật sảng khoái." Chu Gia Mẫn nói.
Viêm Cảnh Hi nhìn thoáng qua avatar của Thủy Mộc Tiên Sinh, là tối.
Anh giúp xong chuyện, cũng không cầu báo ơn, càng không đến tranh công với cô, thoạt nhìn là một người trưởng thành thận trọng.
Cô nhất thời có ấn tượng rất tốt đối với Thủy Mộc Tiên Sinh này.
"Ha ha ha, cô bạn của Sóng Biếc Tiểu Yêu đó cũng bị hack rồi, thì ra là cùng một kí túc, máy tính đều bị hack đen rồi, phải hack hết một ổ.

Ha ha ha ha, thật sảng khoái, quá sảng khoái." Chu Gia Mẫn đập bàn cười.
Tâm trạng Viêm Cảnh Hi cũng không tồi, nhếch khóe miệng, xoay người, cầm điện thoại di động, mở đàn ra.
Cầu Buông Tha đó đang nói chuyện, "Đại ca, tôi sai rồi, não bị đập một cái, không quản được miệng, tự vả vào miệng vào cái, đã tỉnh ngộ rồi, đại tỷ là của đại ca."
Viêm Cảnh Hi gõ vài chữ, nói: "Tiếp tục vả, đừng có ngừng."
Cầu Buông Tha thấy Viêm Cảnh Hi nói chuyện với mình, đặc biệt hưng phấn, gửi thật nhiều khuôn mặt nhỏ hạnh phúc, còn tung hoa, tỏ tình, cầu ôm ôm.
Thoáng cái đã qua rất nhiều trang.
Chỉ chống lát, lại đột nhiên không nói nữa.
Cầu Buông Tha 2 đến, vừa vô đã nói: "Tôi đã đăng kí vài nick QQ rồi, chỉ đợi bất cứ lúc nào nhìn thấy đại ca đại tỷ đến để gửi một cái."
Viêm Cảnh Hi cười khúc khích.
"Kì thực Cầu Buông Tha này chính là miệng có chút bỉ ổi, nhưng vẫn là người tốt." Chu Gia Mẫn nói.
Lúc Viêm Cảnh Hi liếc mắt nhìn, từ trên giường truyền đến tiếng 'ục ục', thoát QQ, nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn tối đã, ăn xong rồi đi làm."
"Ừ ừ." Chu Gia Mẫn tắt máy tính.
Cô và Chu Gia Mẫn đến căn tin.
Điện thoại di động của Chu Gia Mẫn vang lên, cô ấy nhìn về phía điện thoại, là số điện thoại của Vua Vũ Trụ cho cô lần trước.
Chu Gia Mẫn hồ nghi nhận điện thoại.
"Quay đầu." Người đàn ông trong điện thoại nói.
Chu Gia Mẫn quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú, cậu nhóc gầy gầy cao cao, trong tay cũng đang cầm điện thoại.
Chu Gia Mẫn hỏi: "Cậu là Vua Vũ Trụ?"
"Thật không ngờ chúng ta ở chung một trường.

Người bên cạnh là Chống Tử Miêu?" Vua Vũ Trụ nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, nhìn cô ở ngoài còn xinh đẹp hơn ở trong hình, đặc biệt là, thân hình hoàn mĩ lại bốc lửa.
Viêm Cảnh Hi phát hiện vẻ mặt kì quái của Chu Gia Mẫn, nghiêng đầu, cũng nhìn thấy một cậu nhóc thanh tú đang nhìn qua đây, liếc về phía Chu Gia Mẫn thì thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô ấy, dùng bả vai đẩy Chu Gia Mẫn một cái, trêu chọc nói: "Bạn trai à?"
Chu Gia Mẫn vội vàng cúp điện thoại, giải thích nói: "Không phải, cậu ấy là Vua Vũ Trụ."
"Ồ, chẳng trách cậu lại chán ghét Sóng Biếc Tiểu Yêu như thế, thì ra là như vậy." Viên Cảnh Hi ý vị thâm trường cười nói.
"Thật sự không phải." Mặt Chu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui