Vào ngày thứ hai giờ Mẹo, Mộc Đào tỉnh dậy, theo thường lệ rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng, đang chuẩn bị đến phòng bếp nhỏ nấu cơm, đã nghe được trong điện chính có tiếng nhỏ nhỏ tụng kinh.
Mộc Đào bước đi càng nhanh, đến phòng bếp nhỏ xốc lên nắp nồi, lại phát hiện trong nồi đã có một bát cháo nóng cùng một đĩa rau dưa nhỏ.
Hẳn là Diệu Tịch đại sư thức dậy chuẩn bị bữa sáng, còn để lại cho nàng một phần.
Mộc Đào tuy là rất ngượng, nhưng cũng ngồi lại trong bếp ăn.Liên tiếp mấy ngày, vẫn luôn là như thế.
Trời vừa sáng, Diệu Tịch đại sư đã nấu tốt bữa sáng, đổ đầy nước trong lu, còn có quét sạch lá rụng trong sân điện, sau đó lại về điện chính tụng kinh.
Mộc Đào thì phụ trách nâu cơm buổi chiều, với lấy trên tay Diệu Tịch đại sư quần áo mang đi giặt, nếu không trải qua mấy ngày, nàng phải bị nhàn chết.Những ngày ở trong Vũ Tùng Các thật tự tại, nàng cùng Diệu Tịch đại sư cũng dần trở nên quen thuộc.Hôm nay sau giờ Ngọ, nàng cẩn thận làm tốt mấy đĩa bánh hoa quế cùng hoa hồng chuẩn bị đưa cho Tô ma ma để Lý công công mang đi.
“Đại sư, ta đi ra ngoài có chút việc, trước giờ cơm chiều sẽ trở về, trên bàn đó là ta để lại cho ngài bánh điểm tâm dùng cùng trà Long Tỉnh.” Nàng ở ngoài chính điện thông báo, Diệu Tịch ở trong điện đáp lời.Nàng cầm theo hai hộp đồ ăn đi qua Ngự Hoa Viên, đưa cho Thượng Y Cục Vân ma ma đem đi, Vân ma ma là người nghiêm khắc, nhưng cũng là người thích khoe mẽ, nên trước kia Mộc Đào có đi theo nàng học hỏi chút kỹ thuật may vá thêu thùa.
Vân ma ma thấy kỳ quái mà hỏi nàng: “Ngươi một cái tiểu thái giám học những cái này làm gì?”“Nô tài quần áo rất hay bị hỏng, nên muốn học để tự mình sửa chữa.
Còn nữa, có nhiều kỹ năng không phải càng tốt sao?.” Vân ma ma tức giận: “Quần áo hỏng thì ngươi đi lấy ở chỗ ta là được rồi.” Mộc Đào cười cười: “Ta biết ngài rất tốt với ta, học hỏi nhiều điểm chính là rất tốt với bản thân, không chừng ngày nào đó còn phải dùng đâu”.
Vân ma ma nghe vậy cũng liền tùy theo ý nàng.Nhân lúc Vân ma ma không ở chỗ này, Mộc Đào liền nói nhỏ cùng mình thân thiết cung nữ tên A Châu: “A Châu tỷ tỷ, đây là lần trước ta ra cung mua cho ngươi phấn thoa, mấy ngày nay bận rộn, chưa đưa qua được, người mau cầm lấy.” A Châu tiếp nhận hộp phấn kia liền cất đi, oán trách nói: “Ngươi cái đồ không lương tâm, mấy ngày rồi mới đến, làm ma ma vẫn luôn nhớ mong ngươi.”“Ta bây giờ không phải đã tới sao.
Còn làm phiền ngươi A Châu tỷ tỷ đưa cho ma ma cái này mang đi, đều là nàng thích ăn.
Ta còn đang có viêc vội, trì hoãn không được.
Lần sau ra cung thấy có gì tốt sẽ mang về cho tỷ tỷ.” Mộc Đào hướng A Châu chớp chớp mắt, đưa hộp đồ ăn cho nàng liền trở về.Thượng Y Cục cùng An Nhân cung cách không gần, Mộc Đào đi giúp Lý công công mang đồ đến An Nhân cung xong, cùng Tiểu Phương Tử buôn chút chuyện, hỏi thăm mấy ngày gần đây trong cung tin tức, đầu tiên là Miêu quý nhân mới tới đã được bệ hạ sủng ái, quý phi lại nhiễm phong hàn cùng chút việc linh tinh.
Chờ đến Mộc Đào cảm thấy mỹ mãn nghe xong rồi chuyện bát quái, nhìn lại sắc trời, đã sầm đen, đều mau tới giờ Dậu.“Tiểu Phương Tử, lần sau ta lại đến tìm ngươi chơi a.
Giờ ta phải đi về trước.” Nói xong nàng liền vội vàng chạy về Vũ Tùng Các.
Vũ Tùng Các vị trí hẻo lánh, nàng đi theo một cái đường nhỏ ít người biết phía sau Ngự Hoa Viên đường tắt trở về.Ai ngờ lại nghe thấy kỳ quái thanh âm, Mộc Đào tay chân nhẹ nhàng mà khom lưng đi đến, lặng lẽ từ khẻ hở sau bụi cây thấy được, nhìn thấy trên cỏ có một nữ tử quần áo rộng mở, ngực đại mông lớn, đang ngồi ở trên nam căn của bệ hạ, bộ dáng phóng đãng, lắc eo vặn mông, lên lên xuống xuống, không ngừng rên rỉ.
Mộc Đào nhìn thấy lập tức che miệng, ngồi xổm xuống đất.“Bệ hạ… A… Thật thoải mái… A… Thật căng…” Nữ tử ánh mắt mị hoặc, tiếng kêu phóng đãng, một bên nhìn chằm chằm hoàng đế, một bên nâng eo phun ra nuốt vào nam căn, nam nhân nắm chặt nàng eo liễu nhìn nàng thật sâu.
Nàng không e dè ánh mắt của hoàng đế, vừa mạnh mẽ xoa nắn ngực của mình, vừa hổn hển nói: “A… Bệ hạ… A… Sờ sờ A Y…” Âm thanh kia kiều mị động lòng người, Mộc Đào khó nhịn nhìn nhiều mấy lần, A Y, chắc là kia mới tới Miêu quý nhân.Mộc Đào thật là chưa bao giờ gặp qua phi tần nào có dáng vẻ phóng đang lại lớn mật như vậy, trong cung nữ nhân nào không phải tiểu thư nhà danh môn, luôn tuân thủ lễ nghĩa.Lúc trước, Mộc Đào có khi thay thái giám trong cung quý phi gác đêm, từng ở ngoài điện nghe qua quý phi được sủng ái.
Bệ hạ hiếm khi vào hậu cung, chỉ đối với quý phi ái càng thêm ái, khi đó Mộc Đào chỉ nghe được quý phi một đêm đều là đang nhẹ khóc, thấy qua hình ảnh trên của sổ tậm điện, nhìn kia điệu bộ nam nữ triền miên, đều là bệ hạ đang đùa nghịch quý phi thân mình.
Nàng khi đó nghĩ: Nhìn này nam nữ ở vấn đề này, chẳng qua là nữ tử chịu tra tấn thôi.Mà giờ phút này xem kia kiều mềm vú bị Miêu quý nhân mạnh mẽ xoa bóp, đầu vú đã sớm đứng thẳng đỏ lên, nàng mông ngọc nhẹ nâng, lại thật mạnh rơi xuống, nam căn thô to,dữ tợn ở nàng hoa huyệt va chạm, mặt nàng ửng đỏ , ánh mắt mê ly, rõ ràng đang rất hưởng thụ.“A… Bệ hạ… Thoải mái sao… A Y hầu hạ ngài có tốt không?” Nàng nhướng mày nhìn về phía bệ hạ, nét mặt kiều mị, lại vô cùng diễm lệ lớn mật.
Bệ hạ cũng không lên tiếng, chỉ nặng nề thở dốc.
Miêu quý nhân kia lại không thuận theo, nàng vuốt lại hai bên tóc tán loạn, tay ngọc vươn ra, khiêu khích mà xoay vòng ở trên eo hoàng đế, vừa lòng mà cảm nhận được nam nhân ánh mắt đi theo nàng đầu ngón tay.
Nàng cố ý nâng eo, hơi thoáng rời ra nam căn, thanh âm nhẹ nhàng, nũng nịu: “Bệ hạ… Không nghĩ muốn A Y sao?”Hoàng đế không nói, siết chặt eo của nàng, đem Miêu quý nhân thật mạnh ấn xuống.
“A… Bệ hạ… Thật lớn…” Miêu quý nhân đột nhiên bị đỉnh đến, đầu ngẩng cao lên, rồi lại cúi xuống cố ý vươn tay, sờ lên bụng của mình, thở dốc nói: “Bệ hạ… Xem… Bệ hạ long căn đều sắp thao hỏng A Y.”Hoàng đế theo nàng động tác nhìn lại, bụng của mỹ nhân bị dương vật đỉnh ra một khối không rõ ràng hình dáng, cùng khi nàng chậm rãi hạ ngồi , nàng thậm chí còn phối hợp giao hợp tốc độ duỗi tay hướng trên bụng đi ấn.
Mười ngón tay trắng nõn, cùng nàng cả người dấu vết, tình sắc cực kỳ.“Bệ hạ… Thao hỏng rồi… A Y muốn bệ hạ… A!” Kia Miêu quý nhân khẽ ngẩng đầu cau mày, thanh âm đều vì bị đâm mà thay đổi, nhưng còn không biết chết sống mà bỏ dầu vào lửa.“Trẫm chưa bao giờ gặp qua nữ tử như ngươi không biết xấu hổ.” Hoàng đế rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đột nhiên đem nữ tử áp đi xuống, hắn nâng lên nữ tử vòng eo, cúi xuống thân cuồng loạn mà thao lộng lên, một đôi tay lớn hung ác xoa bóp muốn lóa mắt bộ ngực sữa kia.
Miêu quý nhân ngã vào trên cỏ, tóc mai tán loạn, bị tàn nhẫn thao mà cả người run lên, một bên yêu kiều rên rỉ một bên chân cuốn lấy hoàng đế eo bụng, đón ý nói hùa mà đem chính mình nâng lên, ghé vào hoàng đế bên tai, môi anh đào khẽ nhếch, hơi thở như lan: “A… Chính là bệ hạ, không phải thích A Y như vậy sao?”Mộc Đào kinh sọ mà trợn tròn mắt, nàng không dám lạị tiếp tục xem, lặng lẽ lùi lại phía sau.
Không ngờ lại dẫm phải một đống đá vụn, chân đứng không vững, té ngã trên đất, phát ra một tiếng nặng nề.
Ngay lập tức truyền đến hoàng đế thanh âm cảnh giác: “Ai!”Nàng không dám quay đầu lại, cũng không màng bị thương mắt cá chân, tay chống mặt đất lập tức bò dậy nhanh chóng chạy đi.
Đang chạy còn nghe được bên kia Miêu quý nhân phóng đãng tiếng kêu: “Bệ hạ, A Y là bệ hạ nữ nhân, lại có cái nào không có mắt dám nhìn lén đâu? Bệ hạ… A… Thao hư A Y đi…”Cho đến khi chạy ra rất xa, Mộc Đào mới dừng lại.
Vì tránh để bị nhận ra, Mộc Đào còn chấn định lại tinh thần, cố ý vòng đến Ngự Thiện Phòng ở trước mặt tư thiện thái giám Phúc công công đi qua đi lại, tránh ngày mai bị tìm ra tới xử tội.Phúc công công từ trước đến nay hiền hòa, cho nàng mang về không ít đồ ăn mới lạ, nàng cảm ơn liền cáo từ.
Sau lần này nàng cũng không dám lại đi Ngự Hoa Viên, theo đường chính thành thật trở về.
Nàng chân bị thương,vừa nãy lại ở trước mặt Phúc công công giả bộ không có việc gì, hiện tại đau cực kỳ, bước đi khó khăn.Đến khi về tới Vũ Tùng Các ngoài điện, đêm đã khuya, nàng cúi đầu bước chậm rì rì mà bước vào cửa.
Diệu Tịch đã đang ngồi ở bờ hồ hoa sen chờ đã lâu.
Thấy nàng hoạt động không tiện, Diệu Tịch đi lên trước đỡ nàng, Mộc Đào vẫn là đang cúi đầu, đột nhiên có người đỡ, trong lòng giật mình, theo bản năng giãy giụa.
“Thí chủ, là bần tăng.” Thanh âm lạnh nhạt quen thuộc, lập tức làm Mộc Đào bình tĩnh lại.“Đại sư, sao tự nhiên ngươi lại một người đứng ở trong viện, cũng không đốt đèn, làm ta sợ muốn chết.” Nàng Mộc Đào vỗ vỗ ngực, cũng liền không khách khí, để Diệu Tịch đỡ nàng chậm rãi đi lại.Diệu Tịch không nói, cúi đầu xem nàng chân phải có chút cứng nhắc, ngược lại hỏi: “Thí chủ chân bị thương sao?”“Ta không cẩn thận té ngã một cái, không nghiêm trọng.” Mộc Đào không sao cả mà xua xua tay, ai bắt nàng hôm nay thấy được không nên xem đồ vật, coi như nàng xui xẻo.Diệu Tịch đỡ nàng vào phòng, liền xoay người rời đi.
Mộc Đào ngồi ở ghế trên, mệt không muốn nhúc nhích, vẫn luôn để thẳng hai chân.
Vị tăng nhân kia lại thấy quay trở lại, bưng một chậu nước cùng cầm một hộp thuốc mỡ.Mộc Đào còn chưa kịp đưa tay nói lời cảm tạ, vị tăng nhân kia đã ngồi xổm xuống, xắn lên ống quần của nàng, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng sáng như ngọc, chỗ mắt cá chân đã sưng to một khối đỏ.
Hắn tay trái cầm Mộc Đào cẳng chân, tay phải nhẹ nhàng xoa bóp.
“A! Đau!” Mộc Đào đau hô một tiếng, mắt cá chân truyền đến cơn đau giống như bị rất nhiều kim châm.Diệu Tịch dừng một chút, ngẩng đầu xem vị kia tiểu thái giám mặt đau đến nhăn thành một khối, một đôi mắt đào hoa như khóc mà lại không.
Hắn thả nhẹ động tác, nhìn dưới tay đoạn trắng nõn cẳng chân, không biết vì sao, có chút không được tự nhiên.Hắn nhanh chóng xoa tán máu bầm, cẩn thận mà đồ dược xong, từ trong lồng ngực lấy ra một khối khăn trắng, giúp Mộc Đào băng bó tốt, lại nhẹ nhàng buông xuống chân của nàng.
Diệu Tịch quay đầu tẩm ướt khối khăn.Mộc Đào lần này đã chuẩn bị tốt nói lời cảm ơn, đang muốn chắp tay hành lễ, tăng nhân kia lại đem tay nàng kéo tới, cúi đầu nhẹ nhàng thổi bay nàng một tay đều là vụn cỏ, lại dùng khăn ướt tinh tế cho nàng lau khô.
Nàng lúc này mới chú ý tới, lúc trước té ngã đưa tay về phía trước đỡ nguời nên bị đất đá cọ xước da, trên tay bây giờ tất cả là vết xước nhỏ.Tăng nhân cầm tay nàng đồ thuốc, lạnh lẽo ngón tay khẽ chạm vào miệng vết thương của nàng.
Mộc Đào trong lòng cũng không được tự nhiên, dù biết là Diệu Tịch đại sư khẳng định coi nàng làm như một cái tiểu thái giám, nhưng từ khi ma ma qua đời sau đó, nàng đã thật lâu không có được người nào trân trong mà dịu dàng đối xử như vậy.Ảo giác, tất cả đều là ảo giác! Mộc Đào một bên nhắc nhở chính mình, một bên nhìn tăng nhân kia khi cúi đầu bị ánh nến chiếu sáng càng làm sườn mặt trở nên nhu hòa.
Đôi mắt phượng kia nhìn qua quạnh quẽ lạnh nhạt, giờ phút này lại giống như chuyên chú dịu dàng.Đến khi tăng nhân kia đã lấy ra khăn tay giúp nàng băng bó tốt đôi tay, dặn dò nói: “Mấy ngày tới thí chủ không nên để tay chạm nước, bần tăng sẽ giúp thí chủ múc nước tắm gội.”Nàng lúc này mới hoàn hồn lại: “Không! Không cần!”.