Ngày hôm sau, Quý Thanh Cừ luôn ngủ thẳng buổi trưa mới dậy, nàng rất lâu không có uống say đến trình độ như thế này, ký ức đều theo tình huống nhỏ nhặt sinh ra trình độ nhất định.
Nàng nằm ở trên giường, cử động thân thể, phát hiện trên người không phải quần áo ở nhà ngày hôm qua mặc, mà là một cái váy ngủ chính mình thường mặc, sự biến hóa này để lòng Quý Thanh Cừ lập tức trầm mấy phần.
Nàng tuy không nhớ rõ chuyện sau khi chính mình uống say, nhưng cũng biết sinh nhật tối hôm qua là mình và tỷ tỷ cùng nhau trãi qua, nàng rất vui vẻ, uống nhiều rượu, sau đó..
Là tỷ tỷ giúp mình thay đổi quần áo? Còn tắm rửa sạch sẽ? Ý nghĩ này ở trong óc lóe qua, để sắc mặt Quý Thanh Cừ đột nhiên hơi hồng.
Từ sau sự kiện kia, nàng đã rất lâu không có ở trước mặt Quý Hâm Thư lõa lồ qua thân thể, nếu như là trước đây, nàng cũng không đến mức thẹn thùng như vậy, nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến thân thể của chính mình bị tỷ tỷ xem qua sờ qua, nàng luôn có loại e lệ không nói ra được.
Tối hôm qua..
Chính mình uống say không có làm chuyện kỳ quái gì chứ?
Quý Thanh Cừ xoa đầu xuống giường, phòng ăn làm xong bữa sáng và cơm trưa rồi, hẳn là Quý Hâm Thư trước khi đi làm lưu lại.
Quý Thanh Cừ hôm nay lượng công việc không nhiều, chỉ là trước khi thu dọn chụp lại bức ảnh tiến hành điều chỉnh sắc điệu, ở nhà là có thể hoàn thành.
Sau khi nàng ăn cơm xong, lấy ra máy chụp hình của mình và bản điều chỉnh, Trương Minh vừa vặn gửi đến tin nhắn qua.
"Nữ vương đại nhân, ngày hôm qua không uống ít chứ?"
"Cũng còn tốt, tửu lượng của em không phải người bình thường có thể xối."
"Hôm nay anh xuất viện, buổi tối dự định làm tiệc đón gió đơn giản, ngày hôm qua bác sĩ chết sống không cho anh xuất viện sớm, hại anh không có thể đi dự tiệc sinh nhật của em."
Nhắc lại chuyện sinh nhật ngày hôm qua, Trương Minh còn có chút canh cánh trong lòng, kỳ thực hắn cảm thấy tối hôm qua dục vọng Quý Thanh Cừ để cho mình đi cũng không phải rất mãnh liệt.
Thậm chí sau khi nghe đến mình không thể đi, cũng không có biểu hiện ra mất mác, đây mới là nguyên nhân căn bản Trương Minh không vui.
Hắn không muốn từ bỏ Quý Thanh Cừ, bất luận là hình dạng hay là vóc người của Quý Thanh Cừ, bao gồm nàng ẩn giấu gia thế, đều là nguyên nhân Trương Minh không muốn từ bỏ.
"Thân thể anh quan trọng, sinh nhật mà, hàng năm đều có." Quý Thanh Cừ kỳ thực cũng không để ý ngày hôm qua Trương Minh không có tới, dưới cái nhìn của nàng, Trương Minh đến rồi sẽ sản sinh không vui với Quý Hâm Thư, không đến trái lại càng tốt hơn.
"Nói thế nào cũng là sinh nhật đầu tiên anh và em sau khi ở cùng nhau, đêm nay qua đây đi, anh muốn bù một món quà cho em." Trương Minh nhẹ giọng nói qua, ở sau khi Quý Thanh Cừ đồng ý, hơi cong cong khóe miệng.
"Ông chủ, tối hôm nay an bài.." Trợ lý ở một bên thấy được Trương Minh nói chuyện điện thoại xong, lúc này mới lên tiếng dò hỏi.
"An bài lúc trước có thể từ chối đi, dù sao đêm nay có chuyện quan trọng hơn đi làm.
Ngươi đi giúp ta mua cái nhẫn, không phải loại cầu hôn kia, nhẫn thông thường thì được rồi."
"Là ông chủ muốn tặng cho Quý tiểu thư sao?"
"Ừm, trận này nàng có chút kỳ quái, không làm chút gì nữa, chỉ sợ con vịt đến bên miệng liền muốn bay.
Còn có, tiếp tục lưu ý hướng đi của Quý Hâm Thư và Quý thị, nếu như có thể login vào Quý thị, đối với ta mà nói là trợ lực lớn nhất." Trương Minh nhìn về phía trợ lý, hắn đi theo bên cạnh mình mấy năm, không cần giải thích thêm cái gì, một chút liền rõ ràng.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
"Ông chủ, ta đây liền đi làm, cơm tây đêm nay cũng giúp ngươi đặt xong rồi, sẽ đúng giờ đưa đến trong nhà của ngươi."
"Ừm, ngươi làm việc ta vẫn rất yên tâm." Trương Minh đuổi đi trợ lý, thay lên âu phục đối phương đưa tới, dễ dàng đi ra bệnh viện.
Tự ngày đó sau khi gặp tai nạn, Trương Minh đã đem vệ sĩ bên người từ một đổi thành năm người.
Hắn sẽ không tin tưởng xã hội trả thù cái gì không khác biệt loại chuyện hoang đường hại người này, có người muốn mạng của mình, hắn biết rõ.
Sau khi xuất viện, Trương Minh không có lập tức trở về nhà của chính mình, mà là đi vòng vài vòng, lại sau khi thay đổi một chiếc xe, đi tới hướng ngược lại hoàn toàn, cuối cùng đứng ở một chỗ trước khu vườn tư nhân.
Cảnh vệ trước cửa thấy được Trương Minh, mặt không thay đổi mở cửa ra, thái độ không thể nói là cung kính.
Trương Minh dùng con ngươi chếch nhìn cảnh vệ một chút, sau đó đi vào bên trong lâm viên.
Lâm viên rất lớn, vòng qua mấy chỗ hoa mộc rừng tầng tầng lớp lớp, mới nhìn đến nhà trúc bên trong phong cách kiểu Nhật.
Người đàn ông trung niên ngồi tại chỗ uống trà, bên người còn có một quý phụ.
Trương Minh cong lên nụ cười đi tới, cung kính mà ngồi quỳ chân ở trước mặt nam nhân.
"Cha, dì Lý." Trương Minh đem lễ vật mang đến cầm tới, nam nhân qua loa cười cười, quý phụ lại là cả cười đều chẳng muốn cho.
"Hôm nay trở về có chuyện gì không?" Nam nhân tên Trương Bình, đổng sự trưởng điền sản Trương gia.
"Không có gì, chính là nhi tử đã lâu không đến thăm các ngươi, hôm nay đặc biệt rút thời gian đến một chuyến, còn có chính là, ta tìm được đối tượng kết hôn rồi, là muội muội của tổng tài Quý thị."
Trương Minh nhẹ giọng nói, hắn chú ý tới, khi hắn nhắc đến Quý thị, trên mặt phụ thân và Lý Uẩn bên cạnh đều lóe qua một tia kinh ngạc.
Mắt thấy hai người chưa bao giờ nhìn thẳng chính mình chuyển biến thái độ, Trương Minh không có cùng bọn họ nói quá nhiều, chỉ hàn huyên đơn giản một chút chuyện, đứng dậy rời khỏi, nụ cười trên mặt ở thời khắc quay người biến mất không thấy.
Quý Thanh Cừ nhận lời mời của Trương Minh, nàng không dự định nói với Quý Hâm Thư.
Ở trước khi đối phương tan việc, Quý Thanh Cừ gửi tin tức cho Quý Hâm Thư, nói mình và Tống Ngôn Khê đi ra ngoài một chuyến, nhấc theo túi xách lái xe rời khỏi.
Ở trên xe, nàng nhận được vẻ mặt Quý Hâm Thư gởi tới.
Đó là một con gà con mập đáng yêu, gà mập nằm trên mặt đất, tội nghiệp mà nhìn mình, con mắt nước long lanh vừa ngốc vừa đáng yêu.
Quý Thanh Cừ lần đầu tiên thấy được Quý Hâm Thư phát loại vẻ mặt này cho mình, nàng ở trên xe cười đến lớn tiếng, suýt chút nữa xông đèn đỏ.
Bình tĩnh qua đi, Quý Thanh Cừ cũng gửi lại cho tỷ tỷ nhà mình con gà con cùng loại, nàng phát hiện loại con gà con này tựa hồ là túi vẻ mặt mới nhất, tác giả không ngừng vẽ một phiên bản này, còn có dáng dấp nhỏ của con gà con bị giam ở trong lồng, một con gà đen khác giáo huấn nó, nhìn qua cực đáng yêu.
Quý Thanh Cừ thưởng cho tác giả vẽ 5000 đồng, sau đó đắc ý mà dùng túi vẻ mặt series con gà con.
Quý Thanh Cừ là lần đầu tiên đến trong nhà Trương Minh, hai người nhận thức lâu như vậy, kỳ thực số lần gặp mặt không có rất nhiều, thêm vào sau khi ở cùng nhau bọn họ mỗi người có chuyện từng người, Quý Thanh Cừ xác thực không có cơ hội gì đến chỗ Trương Minh.
Nhà hắn là một biệt thự nhỏ, bên ngoài gieo hoa cỏ, nhìn qua rất yên tĩnh.
Quý Thanh Cừ còn không có nhấn chuông cửa, Trương Minh đã mở cửa, còn có một đám bạn bè hai người cùng quen biết.
Quý Thanh Cừ thấy được còn có người khác ở, hơi yên tâm một ít, nàng cũng không biết mình tại sao sẽ có loại cảm giác căng thẳng kỳ quái này, chính là cảm thấy, đơn độc ở chung cùng Trương Minh, sẽ có chút chột dạ.
"Xem thử, chị dâu đến rồi a, ngươi cũng không biết, Minh ca chúng ta trận này có bao nhiêu nhớ ngươi." Thấy được Quý Thanh Cừ, một đám người ồn ào theo.
Quý Thanh Cừ cùng bọn họ náo quen rồi, cũng không có nói thêm cái gì.
Trương Minh không thể uống rượu, thức ăn hôm nay cũng nhiều thêm là món ăn nhà thường, thêm vào bánh ga tô bù cho Quý Thanh Cừ, bầu không khí đúng là hòa hợp.
Trương Minh đón ánh mắt của mọi người, bỗng nhiên từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, thấy được chiếc hộp này, tâm trạng Quý Thanh Cừ khẽ run, lấy kinh nghiệm của nàng, ít nhiều có thể nhìn ra chiếc hộp này chứa là nhẫn.
Nhưng nàng và Trương Minh đều là không muốn sớm như vậy kết hôn, thêm nữa hình thức hai người ở chung rất tự do, Quý Thanh Cừ thực sự không tìm được lý do Trương Minh cầu hôn.
May mà, Trương Minh không có dự định cầu hôn, hộp nhẫn mở ra, tất cả mọi người cho rằng là nhẫn cưới, kết quả phát hiện chỉ là một nhẫn trang sức.
Quý Thanh Cừ nhìn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn kỹ một chút hình thức của chiếc nhẫn.
Cùng đồng hồ đeo tay trước đó Trương Minh mua không giống, thiết kế của loại nhẫn này vô cùng ngắn gọn hào phóng, lại ở vòng ngoài nhẫn chạm trổ hoa văn đẹp đẽ.
Xa hoa thấp điệu, đơn giản vừa có chi tiết nhỏ, thiết kế phải vô cùng xuất sắc.
Quý Thanh Cừ không nhịn được quan sát một lúc, lại cầm hộp nhẫn nhìn một chút, đúng như dự đoán, phía trên nhà thiết kế ba chữ lớn Thẩm Khanh Vãn rất rõ ràng, là kiểu dáng Quý thị và Thẩm Khanh Vãn hợp tác của quý này.
Quý Thanh Cừ nói tiếng cảm tạ với Trương Minh, đem lễ vật nhận lấy.
Quý Thanh Cừ ở lại đến cuối cùng, cùng Trương Minh thu thập gian phòng.
Nàng khom lưng thanh lý giấy vụn trên đất, lúc này, Trương Minh bỗng nhiên từ phía sau lưng ôm lấy chính mình.
Quý Thanh Cừ theo bản năng mà nhíu nhíu mày, lại cảm giác đã biết phần bài xích này làm đến không hiểu ra sao.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
"Làm sao vậy? Trương lão bản muốn tự mình quét nhà?"
"Đương nhiên, anh làm sao cam lòng để nữ vương đại nhân của anh quét nhà chứ? Đêm nay lưu lại có được hay không?" Trương Minh đem miệng ghé vào bên tai Quý Thanh Cừ nhẹ giọng nói rằng, ở thế giới người trưởng thành, lời mời như vậy, cộng thêm quan hệ của hai người, ý đồ là cái gì không cần nói cũng biết.
Quý Thanh Cừ do dự một lúc, mình và Trương Minh ở chung lâu như vậy, kỳ thực ngoại trừ việc kia ra đều đã làm rồi.
Mình cũng không phải tính lãnh cảm cái gì, nữ nhân có nhu cầu phương diện kia rất bình thường, xuất phát từ nguyên nhân tư nhân, Quý Thanh Cừ là muốn lưu lại, nhưng nghĩ tới Quý Hâm Thư phản cảm đối với Trương Minh, Quý Thanh Cừ rối rắm lựa chọn từ chối.
Nàng biết mình làm bạn gái, gần đây quan tâm đối với Trương Minh xác thực không đủ, có thể nói là biểu hiện vô cùng không xứng chức.
Chính mình sau khi từ chối Trương Minh, nụ cười đối phương cũng dần dần biến mất rồi.
"Xin lỗi, gần đây em có chuyện nhiều lắm, vẫn luôn không thời gian cố gắng bồi anh, em cũng biết rõ chính mình gần đây làm đến không tốt, chờ thêm mấy ngày xử lý tốt, em sẽ rút ra một ít thời gian bồi anh." Ngữ khí của Quý Thanh Cừ hiếm thấy mềm mại cuống, nghe Quý Thanh Cừ nói như vậy, sắc mặt Trương Minh cuối cùng có chuyển biến tốt.
"Được, vậy nữ vương đại nhân cần phải nhớ câu nói này.
Lúc nào có thời gian, anh muốn hẹn tỷ tỷ ra ngoài gặp một lần, anh cuối cùng cảm thấy lần trước chưa lưu lại cho tỷ tỷ ấn tượng tốt gì." Trương Minh nhắc đến Quý Hâm Thư, trong mắt mang theo mấy phần ý lạnh.
Hắn đương nhiên có thể nhìn ra đối phương không thích chính mình, nhưng mà mình muốn ở cùng Quý Thanh Cừ thuận lợi, Quý Hâm Thư cửa này, phải qua.
Chỉ cần để Quý Hâm Thư tán thành chính mình, chính mình là có thể đính hôn cùng Quý Thanh Cừ, như vậy việc quyết định kết hôn, chính mình thì tương đương với cùng Quý gia leo lên quan hệ.
Cứ như vậy, phụ thân và nữ nhân kia của nhà mình đương nhiên cũng phải kiêng kỵ hắn mấy phần.
Trương Minh không thể chờ đợi được nữa muốn gặp lại Quý Hâm Thư một lần, chỉ có như vậy, hắn mới có thể tiếp tục động tác kế tiếp.
"Tỷ em nàng rất bận, gần đây cũng không có thời gian nào." Quý Thanh Cừ nghe được Trương Minh lại muốn gặp Quý Hâm Thư, mọi cách không muốn.
Quan hệ của nàng và Quý Hâm Thư thật vất vả mới đi tới quỹ đạo, làm sao có khả năng để hai người gặp mặt nữa.
Nghe nàng lần nữa phủ quyết đề nghị của chính mình, trong mắt Trương Minh tuôn ra bất mãn.
Hắn cực nhanh che giấu đi, lộ ra nụ cười yếu ớt.
"Được được, tất cả nghe theo em, cung tiễn nữ vương đại nhân về nhà." Trương Minh đứng dậy đem Quý Thanh Cừ đưa đi, ở sau khi người đi rồi, Trương Minh ngửi mùi vị lưu lại trên tay, đó là hương rượu trái cây trên người Quý Thanh Cừ, nồng nặc, say lòng người, chính mình lại đến bây giờ đều không có thưởng thức đến.
Trương Minh mặt âm trầm, đem rượu thu lại mở ra uống xuống.
Nữ nhân giả bộ thanh cao, sớm muộn cũng sẽ là của mình, chút thời gian này, hắn chờ nổi.
Quý Thanh Cừ trên đường về nhà tâm tình cũng không tệ lắm, nàng nói với Quý Hâm Thư mình lập tức trở lại rồi, đang vào cửa, đem nhẫn trên tay tháo xuống đặt ở trong túi.
Quý Thanh Cừ cũng không phải cố ý che giấu Quý Hâm Thư cái gì, nàng chỉ là rất sợ đối phương sau khi thấy được sẽ suy nghĩ lung tung, lại một lần nữa phát sinh chuyện như trước.
Sau khi giấu kỹ nhẫn, Quý Thanh Cừ như không có chuyện gì xảy ra mà đẩy cửa ra, Quý Hâm Thư đang ngồi ở phòng khách cúi đầu nhìn điện thoại, thân thể hơi run.
"Tỷ, em đã về rồi." Quý Thanh Cừ đá rơi xuống giày cao gót, ngồi ở bên người Quý Hâm Thư.
"Ừm, cùng Tống Ngôn Khê ra ngoài chơi đến vui vẻ không?" Quý Hâm Thư cười nhìn sang, phần nụ cười này không sâu trong đáy mắt, trên miệng nàng cười, trong mắt lại bình tĩnh đến như ao tù nước đọng, đen kịt yên tĩnh.
"Em cùng nàng đi ra ngoài chính là uống chút rượu nói chuyện phiếm, cũng không tệ lắm." Quý Thanh Cừ nói xong, xác nhận lời của mình cũng không có sơ hở gì.
"Thanh Cừ, vừa rồi nữ chính nói dối với nam chính, lại bị nam chính dễ như chơi nhìn thấu rồi, em biết là vì cái gì không?" Quý Hâm Thư bỗng nhiên kéo ra một đề tài khác, câu nói này lại nghe đến tâm trạng Quý Thanh Cừ run lên, hoảng loạn mà nhìn Quý Hâm Thư, suy tư mình là nơi nào xảy ra sự cố, sẽ làm đối phương hoài nghi.
"Tỷ, em không biết."
"Bởi vì nữ chính mỗi một lần nói dối, đều có một ít động tác nhỏ theo bản năng, chỉ có người quan tâm nàng nhất mới sẽ biết."
Quý Hâm Thư nói xong, phía sau lưng của Quý Thanh Cừ đã lạnh hơn nữa, nàng cũng không biết chính mình khi nói dối có động tác nhỏ gì, nhưng rất hiển nhiên, tỷ tỷ nói như vậy, không thể nào là không hề căn cứ.
Quý Thanh Cừ cau mày nhìn Quý Hâm Thư, chờ lời kế tiếp của cô, nhưng Quý Hâm Thư Lại bất ngờ không có tiếp tục truy hỏi, mà là quay người đi lên lầu.
Quý Thanh Cừ cảm thấy có chút không thoải mái, nàng luôn cảm giác, bóng lưng của Quý Hâm Thư rất cô đơn, để nàng đau lòng.
"Tỷ." Quý Thanh Cừ không nhịn được kêu Quý Hâm Thư, đối phương sau khi dừng lại, nàng lại không biết nói cái gì.
"Làm sao?"
"Tỷ, tối hôm qua em uống say, không có làm chuyện kỳ quái gì chứ?"
Quý Thanh Cừ đối với tối hôm qua không hề có ấn tượng, thêm nữa hiện tại nàng cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể hỏi như vậy.
Quý Hâm Thư bước chân lên lầu không ngừng lại, Quý Thanh Cừ cũng không thấy rõ vẻ mặt của cô.
"Thanh Cừ luôn như vậy quên chuyện chính mình từng làm, không sao, tỷ tỷ sau này sẽ giúp em nhớ lại."
Hết chương 58.