Quý Thanh Cừ lâu không thấy ra ngoài, sau khi cùng Tống Ngôn Khê đi quán bar uống mấy ly cùng nàng trở về biệt thự suối nước nóng trước kia.
Nàng làm như vậy là có ý trốn tránh Quý Hâm Thư, càng là bởi vì hiếm thấy ở dưới tình huống không có người theo đi ra ngoài.
Cái cảm giác này không khác nào ở ngục giam đợi mấy năm được thả ra, Quý Thanh Cừ cảm thấy cả không khí phía ngoài đều là ngọt.
Nàng ở nơi đó của Tống Ngôn Khê một đêm, giữa trưa ngày thứ hai mới về nhà, thời gian này Quý Hâm Thư đi làm, trong nhà không có ai ở, ngay cả vệ sĩ trước cửa cũng đều không thấy, Quý Thanh Cừ tùy ý đá rơi giày, lười nhác ngồi ở trên ghế salông.
Nàng còn nhớ chính mình thời cấp ba có đoạn thời gian rất lưu ý cái nhìn của Quý Hâm Thư đối với mình, cố ý mô phỏng theo tỷ tỷ ưu tú.
Không giống với mình, Quý Hâm Thư coi như là ở nhà cũng hầu như là một bộ dáng dấp tao nhã thận trọng.
Tỷ như cô chưa bao giờ sẽ giống như chính mình ngồi phịch ở trên ghế salông, Quý Thanh Cừ học dáng dấp của cô, ở trên sô pha ngồi nghiêm chỉnh, chỉ mấy phút liền cảm thấy được mệt mỏi.
Khi đó nàng liền biết, chính mình vĩnh viễn không đuổi kịp Quý Hâm Thư, ưu tú của tỷ tỷ, là chính mình còn lâu mới có thể kịp.
Quý Thanh Cừ không biết mình làm sao nhớ đến chuyện lâu lúc trước, nàng lấy ra hộp nhẫn trong túi đặt ở trong tay thưởng thức, đây là nhẫn trước đó nàng mua cho Trương Minh, đến bây giờ vẫn không có cơ hội tặng đi.
Quý Thanh Cừ mở ra hộp bao bì, nhẫn không cẩn thận từ trong hộp rơi ra.
Nàng vội vàng xoay người lại kiếm, lúc này, một đạo ánh sáng nhạt màu đỏ lóe qua, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, lại làm cho Quý Thanh Cừ thấy rõ.
Nàng khẽ nhíu mày, đem thân thể cúi xuống để nhìn vị trí phát sáng dưới bàn, ở nơi mép tìm tới một máy móc nhỏ vô cùng.
Nó chỉ có khoảng nửa ly, loại một cục màu đen cẩn thận khéo léo, phần cuối dán vào ở trên bàn, một đầu khác thì là đầu camera.
Quý Thanh Cừ lập tức nhận ra, đây là máy thu hình ẩn giấu tiên tiến nhất hiện nay, thể tích nó khéo léo không dễ dàng bị phát hiện, ở bên trong thể tích nhỏ như vậy lại cất giấu con chip vô cùng tinh vi, video ghi ra độ rõ ràng rất cao.
Thấy được dưới bàn xuất hiện một đồ vật như vậy, Quý Thanh Cừ đương nhiên không cho là trùng hợp, một cái ý nghĩ nào đó từ trong lòng sinh ra, nàng ở trong phòng đi lại, có ý thức tìm kiếm, kết quả xác thực không để cho nàng thất vọng.
Không chỉ là ở dưới bàn, phòng khách những vị trí khác, bao gồm nhà bếp và phòng nghỉ ngơi, cơ hồ toàn bộ phòng đều hiện đầy loại máy thu hình này.
Càng là tìm, trong lòng Quý Thanh Cừ lại càng lạnh, nàng như là có một loại suy đoán nào đó, vội vàng chạy đến thư phòng trên lầu.
Nơi này là thư phòng dùng chung của mình và Quý Hâm Thư, nhưng Quý Thanh Cừ không làm sao đọc sách, cho dù xem cũng sẽ ở phòng ngủ nằm xem, rất ít ở thư phòng lưu lại thời gian dài.
Cửa sổ nhẹ mở ra khe hở nho nhỏ trong phòng, đem rèm cửa sổ trong suốt thổi mà lên, Quý Thanh Cừ không có tâm tình gì đi thưởng thức, nàng đi tới trước máy vi tính ấn nút mở máy, nhắc nhở chính mình cần nhập mật khẩu.
Quý Hâm Thư sẽ thiết trí mật mã máy tính đây là Quý Thanh Cừ không nghĩ tới, dù sao máy vi tính này bình thường chỉ có một mình cô dùng, Quý Thanh Cừ cũng chưa bao giờ sẽ chạm đồ vật của cô, mật mã xuất hiện đến quá mức khác thường, để Quý Thanh Cừ không thể không hoài nghi.
Nàng nhập vào sinh nhật của mình, nhắc nhở mật mã sai lầm, còn có hai lần cơ hội, nếu như toàn bộ sai lầm, máy tính sẽ tự động cách thức hóa, hết thảy nội dung toàn bộ tiêu hủy.
Lần thứ hai nàng nhập vào sinh nhật của Quý Hâm Thư, vẫn cứ là sai lầm.
Quý Thanh Cừ mím môi, bởi vì quá mức khẩn trương, mồ hôi thái dương theo gương mặt nhỏ giọt trên bàn.
Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng sinh nhật của hai người đồng thời nhập vào, ngay sau đó máy tính đột nhiên tối màn hình, ngay ở thời khắc Quý Thanh Cừ cho rằng thất bại, lại phát hiện chương trình khởi động, máy tính khởi động máy bình thường.
Quý Thanh Cừ tâm trạng kinh hỉ, nàng nhìn thấy file rườm rà phía trên, cũng không có nhìn ra có địa phương gì không đúng.
Quý Thanh Cừ chưa từ bỏ ý định, nàng mở ra chương trình ẩn giấu phía trên, lúc này mới ở chỗ thấp nhất tìm tới một file chính mình chưa từng thấy.
File bị ẩn giấu đi, cần nhập vào loại mật lệnh mới có thể khởi động.
Quý Thanh Cừ đối với phương diện này có chút nghiên cứu, nàng nhập vào một mật mã, đem file thành công mở ra, cuối cùng thấy được nội dung bên trong.
Đây là một file rất lớn, bên trong ngoại trừ lượng lớn bức ảnh ra, tất cả đều là lít nha lít nhít hành trình ghi chép.
Những hành trình này đều không liên quan với bản thân Quý Hâm Thư, nội dung ghi chép phía trên, tất cả đều là chuyện của chính mình.
Phần ghi chép này từ chính mình cấp ba cho tới bây giờ, cập nhật gần đây, là chuyện chính mình tối hôm qua cùng Tống Ngôn Khê đi ra ngoài uống rượu ngủ lại ở nhà nàng.
Ở cùng bên trong file là bức ảnh mình và Tống Ngôn Khê, những bức hình kia rõ ràng cho thấy chụp trộm, cự ly rất xa, thế nhưng cũng có thể thấy rõ mình và Tống Ngôn Khê đang làm gì, đi qua nơi nào, ngay cả chính mình uống rượu gì đều ghi chép đến rõ rõ ràng ràng.
Tim Quý Thanh Cừ đập tăng nhanh, ngực có loại cảm giác bị đồ vật ngăn chặn nghẹt thở.
Nàng không thể tin nhìn những file cơ hồ đem hết thảy sinh hoạt của chính mình toàn bộ ghi chép, quần áo sau lưng bị mồ hôi ướt nhẹp.
Nàng tiếp tục lướt xuống, ở cái file cuối cùng thấy được Trương Minh, còn có hành trình của hắn, cùng với chuyện càng để Quý Thanh Cừ không thể tin tưởng.
Ở trong file giữ một ít tư liệu công ty của Trương Minh, dính đến chuyện cơ mật thương mại cũng bị ghi lại ở trong đó.
Bên trong ảnh không chỉ có ảnh Trương Minh cùng mình ở chung, bao gồm ảnh khi hắn xảy ra tai nạn xe cộ cũng rõ rõ ràng ràng.
Những văn kiện này, hoàn toàn nói rõ một chuyện.
Tỷ tỷ của chính mình trước sau đang nhìn trộm cuộc sống của chính mình, mỗi một bạn trai chính mình giao du, đã làm gì, xảy ra chuyện gì, đi qua nơi nào, cô đều có ghi chép, ngay cả mình và bạn bè cùng giới đi ra ngoài, Quý Hâm Thư cũng sẽ để người theo dõi chụp trộm, sau đó đem bức ảnh gửi xuống.
Không hề có việc riêng tư, không hề tự do, thậm chí ngay cả một ít công việc phương diện nhiếp ảnh của mình, đều có vi diệu liên quan với Quý Hâm Thư, dường như cuộc đời của chính mình cũng không phải bản thân nàng đi ra, mà là cục Quý Hâm Thư bố trí tỉ mỉ lên kế hoạch, để cho mình như con rối bước đi theo chờ mong của cô.
Quý Thanh Cừ tay run run đóng lại những file này, trong lúc vô tình đụng phải cái phần mềm gì đó, ngay sau đó, từng cái từng cái phân tán ra vieo nhỏ xuất hiện ở trên màn hình máy vi tính.
Có khi là hình ảnh bình thường, có một ít thì là màu đen.
Quý Thanh Cừ nhìn một chút, phát hiện địa phương của hình ảnh bình thường là phòng ngủ và phòng tắm của mình, những địa phương đen kịt kia, rõ ràng cho thấy vị trí máy thu hình bị chính mình dỡ xuống.
Quý Thanh Cừ không thể tin nhìn hình ảnh bên trong màn ảnh, cuống họng dường như bị đồ vật kẹp lại, làm cho nàng cảm thấy hô hấp đều trở nên cực kỳ gian nan.
Trước mắt nàng biến thành màu đen, thân thể không bị khống chế run rẫy, rõ ràng là mùa hè, nàng lại cảm giác thân thể của mình như là tiến vào bên trong nước lạnh, kích thích đến nàng lạnh cả người.
Một sự thật đặt tại trước mắt, nàng ở trước mặt Quý Hâm Thư không có bất kỳ tự do cùng việc riêng tư, toàn bộ việc riêng tư của nàng đều bị tỷ tỷ ruột của mình dò xét.
Quý Thanh Cừ viền mắt đỏ lên nhìn chằm chằm màn hình, lúc này, ở trước máy thu hình trong đó, bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt trắng bệch.
Gương mặt đó không có chút hồng hào, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn sang, rõ ràng cách máy thu hình, Quý Thanh Cừ lại cảm thấy Quý Hâm Thư thì ra là đang nhìn chính mình.
Nàng sợ đến toàn thân phát tê, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy.
Cùng lúc đó, trong hình ảnh xuất hiện bóng người của Quý Hâm Thư, cô từng bước một đi tới, giày cao gót đạp ở trên thang lầu phát ra tiếng vang lanh lảnh, thanh âm "Lộp cộp lộp cộp" đánh ở trong lòng Quý Thanh Cừ.
Nàng chưa từng sợ hãi qua cái gì, từng sợ hãi người nào như vậy, nhưng bây giờ, Quý Hâm Thư tới gần, làm cho nàng sợ hãi, khủng hoảng.
Theo tiếng bước chân tiếp cận, cửa thư phòng bị đẩy ra, Quý Thanh Cừ nhìn Quý Hâm Thư đứng trước cửa.
Cô trở về đến mức rất vội vàng, tóc cũng có dấu vết ngổn ngang.
Cô đứng ở đó yên tĩnh nhìn mình, Quý Thanh Cừ đọc không hiểu ý tứ trong mắt cô muốn truyền đạt.
Nhưng thời điểm này Quý Hâm Thư làm cho nàng cảm thấy xa lạ cực kỳ, hoặc là nói, từ sau khi thấy được những thứ đó trong máy vi tính, Quý Thanh Cừ lại càng ngày càng không hiểu Quý Hâm Thư con người này rồi.
"Đồ vật trong máy vi tính của chị, em đều thấy được rồi." Quý Thanh Cừ nghẹn cổ họng nói, nàng cũng rõ ràng Quý Hâm Thư biết mình nhìn thấy những thứ này, bằng không cũng sẽ không vội vàng chạy về như thế.
"Cho nên thì sao? Thanh Cừ đang giận chị sao?" Quý Hâm Thư ngước mắt, ôn nhu hỏi, ngữ khí của cô giống như là hỏi một chuyện bình thường, thái độ như vậy để Quý Thanh Cừ nổi lên tức giận.
"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ em không nên tức giận sao? Tại sao chị phải làm những việc này? Bắt đầu từ cấp ba của em, chị vẫn đang quản chế em sao? Cuộc sống của em, người em qua lại, thậm chí việc riêng tư của em, chị biết tất cả.
Quý Hâm Thư, đây là một chuyện tỷ tỷ nên làm sao?" Quý Thanh Cừ nhìn ánh mắt của Quý Hâm Thư tràn ngập không thể tin tưởng, nàng căn bản là không có cách lý giải Quý Hâm Thư tại sao phải làm những việc này, lẽ nào cũng bởi vì cô là tỷ tỷ của chính mình? Quý Thanh Cừ không thể nào hiểu được, càng không muốn lý giải.
"Thanh Cừ sẽ tức giận cũng là phải, chị làm như vậy, chỉ là muốn càng hiểu rõ Thanh Cừ, muốn cho quan hệ của chúng ta càng thân mật.
Chị muốn thời khắc thấy em, muốn biết em làm cái gì, thích cái gì.
Đương nhiên, chị cũng phải ngăn cản những người muốn đem em cướp đi kia.
Chị làm như vậy, là vì để Thanh Cừ ở lại bên cạnh chị."
Thanh âm của Quý Hâm Thư ôn nhu trước sau như một, nhưng lời nói này ở khi Quý Thanh Cừ nghe tới chỉ cảm thấy không thể nói lý.
Nàng nhìn thấy Quý Hâm Thư, như là quái vật đang nhìn mổ xẻ không dứt.
Quý Thanh Cừ không thể nào tiếp thu được, không có ai sẽ đồng ý nhất cử nhất động của mình đều ở dưới sự giám thị người khác sinh hoạt, huống chi, Quý Hâm Thư làm không chỉ là giám thị chính mình.
"Ngoại trừ giám thị em, chị cũng làm thương tổn những người bên cạnh em kia.
Những bạn trai giao du với em kia, bao gồm Trương Minh bây giờ, còn có bằng hữu bình thường, chị đối với bọn họ làm cái gì, chị rất rõ ràng." Quý Thanh Cừ viền mắt ửng hồng, chuyện hôm nay phát hiện, ngoại trừ khiếp sợ và không rõ ra, nàng cũng rất khó vượt qua, nàng không hiểu Quý Hâm Thư tại sao phải thương tổn tới người chung quanh của mình.
"Thanh Cừ, chỉ có chuyện này chị sẽ không giải thích cái gì, là bọn họ sai rồi, bọn họ muốn đem em từ bên cạnh chị cướp đi, giờ nào khắc nào cũng đang cướp đoạt thời gian một chỗ của em cùng chị.
Em là của chị, tại sao chị không thể làm những việc này? Hay là nói, Thanh Cừ bởi vì Trương Minh nổi nóng với chị? Vì người kia, em muốn rời khỏi chị sao?"
Quý Hâm Thư hùng hổ dọa người chất vấn, lời nói này để Quý Thanh Cừ cảm thấy không hiểu ra sao.
Dưới cái nhìn của nàng, Quý Hâm Thư đối với Trương Minh cùng bạn bè của mình làm chuyện xác thực rất quá đáng, nhưng nàng tức giận cũng không phải những thứ này.
Trong lòng Quý Thanh Cừ có phân biệt chủ yếu và thứ yếu, người nàng để ý nhất mãi mãi cũng là Quý Hâm Thư, nhưng bây giờ Quý Hâm Thư làm cho nàng cảm thấy xa lạ, cảm thấy sợ hãi.
"Quý Hâm Thư, đến cùng chị đang nói cái gì? Em là em gái chị, là người độc lập, không phải con rối của chị.
Chúng ta là người nhà lẫn nhau, cho dù em cùng bọn họ thân cận cũng sẽ không rời khỏi chị.
Nhưng em không phải của một mình chị, chị hiểu không?" Quý Thanh Cừ cảm thấy trạng thái của Quý Hâm Thư rất không bình thường, đặc biệt là sau khi chính mình nói xong câu nói này, nàng nhìn thấy con ngươi đen nhánh đối phương đỏ lại đỏ, cô đem môi dưới cắn phá xuất huyết, cứ như vậy nhìn chằm chặp chính mình.
"Không, Thanh Cừ là của chị, em đang nói lời tức giận có đúng không? Em nói, em sẽ một mực bên cạnh chị, nói cho chị biết, em sẽ làm như vậy." Quý Hâm Thư đi tới trước mặt Quý Thanh Cừ, ôm thật chặt nàng.
Số lần hai người ôm ấp không ít, nhưng không có một lần sẽ giống như bây giờ, Quý Thanh Cừ bị Quý Hâm Thư ôm làm cho có chút nghẹt thở.
Nàng cau mày, dùng khí lực toàn thân đem Quý Hâm Thư đẩy ra.
Hai người khí lực cách biệt không ít, thêm nữa Quý Hâm Thư không có phòng bị còn mang giày cao gót.
Cô ngã nhào trên đất, mắt cá chân ở trong lúc vô tình bong gân, khuỷu tay chấm đất trước, ở khi té ngã phát ra một tiếng vang trầm thấp.
Hết chương 65.