Phân Cách


Quý Thanh Cừ mở mắt ra, trước tầm mắt là hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.

Trong phòng rất trống rỗng, không có đồ vật chính mình quen thuộc, chỉ có giường dưới thân nằm, còn có đồng hồ bày ra trên tủ đầu giường.

Nàng cảm thấy đại não ngơ ngơ ngác ngác, bên trong như là đổ keo dán đang lung tung lật quấy.

Mặc dù như thế, nàng đối với chuyện trước khi mình ngất, vẫn tồn tại ấn tượng rõ ràng.
Tỷ tỷ hôn chính mình, còn luôn miệng nói cô yêu nàng.

Nhưng mà, cô lại đem chính mình làm ngất xỉu, dẫn tới nơi này.

Nghĩ đến tình cảnh chuyện phát sinh với mình, sắc mặt Quý Thanh Cừ tái nhợt, cảm thấy chuyện như vậy so với tiểu thuyết điện ảnh còn muốn không thể tưởng tượng nổi.

Người kia không phải người khác, mà là tỷ tỷ ruột của mình, các nàng sống nương tựa lẫn nhau, là người quan trọng nhất của nhau, nhưng vì cái gì..

Tỷ tỷ sẽ đối với chính mình sản sinh ý nghĩ thế này đây?
Quý Thanh Cừ ngồi ở trên giường cúi đầu suy tư Quý Hâm Thư là thời điểm gì sản sinh loại cảm tình sai lầm này đối với mình, nếu như là bắt đầu từ khi cô quản chế mình, chẳng lẽ là thời điểm cấp ba? Nghĩ tới khả năng này, sắc mặt Quý Thanh Cừ ửng hồng, viền mắt cũng bị tức giận đến nhiễm màu đỏ.

Chỉ cần nghĩ đến mình ở trước mặt Quý Hâm Thư không hề có việc riêng tư có thể nói, cảm giác xấu hổ và căm ghét sẽ xông tới, để Quý Thanh Cừ không cách nào đối mặt con người Quý Hâm Thư này nữa.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Quý Thanh Cừ phát hiện y phục trên người đã đổi thành váy ngủ, ngay cả điện thoại cũng mất bóng.

Nhìn tất cả thứ này, Quý Thanh Cừ khinh thường cười.


Nàng tin tưởng đối phương đã sớm biết chính mình tỉnh lại rồi, người kia sẽ không để lộ mảy may cơ hội nhòm ngó chính mình, sở dĩ đến bây giờ còn không có đến, lại đang giả bộ cái gì? Quý Thanh Cừ cắn răng, đứng dậy muốn xuống giường, cuối cùng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cuối cùng dừng ở trước cửa.
Một phần dừng lại này đại khái khoảng 30 giây, sau đó, cửa bị đẩy ra, Quý Hâm Thư từ bên ngoài đi vào.

Nhìn thấy cô đến đúng lúc như thế, Quý Thanh Cừ thì đoán được trong phòng cũng cài đặt máy giám sát, nàng trào phúng mà nhìn Quý Hâm Thư, trước lúc này, Quý Thanh Cừ chưa bao giờ cho là mình sẽ dùng loại tâm thái này đối mặt đối mặt tỷ tỷ của chính mình, nhưng bây giờ, cái người này đem mình giam cầm biến tướng, vẫn là tỷ tỷ của chính mình sao?
"Thanh Cừ, em đã tỉnh.

Mấy ngày nay em hôn mê, chỉ uống dịch dinh dưỡng, em có đói bụng hay không? Muốn ăn cái gì?" Quý Hâm Thư biểu hiện như trước kia, vẫn là dáng dấp ôn nhu săn sóc kia, tựa hồ cô vẫn là tỷ tỷ dịu dàng kia.

Quý Thanh Cừ ngồi ở trên giường nhíu mày nhìn cô, chỉ cảm thấy Quý Hâm Thư giờ khắc này buồn cười cực kỳ, cô đang diễn trò, lẽ nào cho rằng mình sẽ phối hợp với cô sao?
"Đây là nơi nào? Mấy ngày nay, chị một mực dùng thuốc làm hôn mê tôi?" Quý Thanh Cừ không trả lời Quý Hâm Thư, mà là ném ra mấy vấn đề.

Nghe lời của nàng, Quý Hâm Thư từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu, cô nửa khép con mắt, tầm mắt rơi vào trên tay mình.
"Thanh Cừ, đây là địa phương chỉ có hai người chúng ta, ở đây sẽ không có người quấy rối chúng ta, cũng sẽ không có ai muốn cướp em đi từ bên cạnh chị.

Xin lỗi, là chị dùng thuốc với em, chị chỉ là muốn cho em bình tĩnh mấy ngày, sợ sau khi em tỉnh lại sẽ tức giận với chị." Quý Hâm Thư giải thích xong, nghe được ý nghĩ loại hoang đường này của cô, nếu như không phải quá sức sống, Quý Thanh Cừ thậm chí sẽ bật cười tại chỗ.
"Chị như vậy tính cái gì? Đem tôi hôm mê dẫn đến nơi này giam cầm, lại sợ tôi sau khi tỉnh lại sẽ tức giận? Nếu thật sự sợ, vậy tại sao còn muốn làm chuyện như vậy? Quý Hâm Thư chị biết chị làm như vậy là vi phạm pháp luật không? Chị không tư cách hạn chế tự do thân thể của tôi, chị đến cùng đang suy nghĩ gì? Xưa nay tôi cũng không phải của một mình chị."
Quý Thanh Cừ nhìn Quý Hâm Thư, mắt thấy chính mình mỗi một câu nói, đối phương sẽ lùi về sau một bước, gương mặt tái nhợt kia không thấy màu máu, so với mình sẽ không tốt hơn chỗ nào.

Quý Thanh Cừ vẫn cảm thấy Quý Hâm Thư không đúng, càng thêm hoài nghi tâm lý và tinh thần cô đều xảy ra vấn đề.

Có lẽ tỷ tỷ đối với mình chỉ là một loại ỷ lại quá độ, mới có thể cho rằng cô là thích chính mình, cô bị bệnh rồi, mới có ý nghĩ thế này, làm ra những việc này.
"Thanh Cừ, chị hiểu rõ, chị hiểu rõ emi không phải của một mình chị, cũng bởi vì như vậy, chị mới chịu đem em mang đến nơi này.


Thế giới của chị chỉ có em, nhưng mà em thì sao? Em thì không thể chỉ làm Thanh Cừ của một mình chị sao? Chị đều yêu em hơn so với bất cứ người nào, sẽ đối với em càng tốt hơn những người kia, tại sao em muốn cự tuyệt chị?" Quý Hâm Thư rõ ràng khổ sở, cô ăn mặc đơn bạc, đến mức thời điểm đang phát run cũng rất rõ ràng.
"Quý Hâm Thư, chị coi tôi thành cái gì? Tôi là người độc lập, cá thể độc lập, lẽ nào chị đối với tôi có loại cảm giác sai lầm kia, tôi phải đáp ứng chị sao? Tôi vẫn luôn coi chị là người nhà quan trọng nhất, mãi mãi cũng không thể trở thành người yêu.

Tôi không chấp nhận chị, chị là tỷ tỷ tôi, điểm ấy mãi mãi cũng không thể thay đổi."
Quý Thanh Cừ vào lúc này không thể không cân nhắc tâm tình Quý Hâm Thư, nàng chỉ muốn làm cho đối phương nhận rõ hiện thực thả chính mình rời khỏi.

Nhưng sau khi nàng nói xong, Quý Hâm Thư bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười lên với chính mình.

Cái nụ cười này chỉ có khóe miệng là cong lên, ý cười không đạt đáy mắt, nhìn qua khó chịu lại quỷ dị.
"Thanh Cừ cho dù không tiếp nhận chị cũng không sao, chị chỉ muốn Thanh Cừ ở lại bên cạnh chị là tốt rồi." Quý Hâm Thư nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại, cùng với nói là đối thoại cùng Quý Thanh Cừ, càng giống như là lầm bầm lầu bầu.

Nhìn thấy cô đi qua, con mắt đen thui chiếu rọi ra bóng người của bản thân, cặp mắt kia tràn đầy nhiệt tình ý muốn sở hữu quá độ, nóng đến tâm trạng Quý Thanh Cừ cả kinh, nàng lúc này mới phát hiện, thì ra ánh mắt Quý Hâm Thư nhìn chính mình, vẫn luôn là cùng người khác bất đồng như thế, nhưng mình tới hiện tại mới phát hiện không đúng.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
"Thanh Cừ, chị nên làm sao với em mới tốt đây?" Quý Hâm Thư tới gần, đem Quý Thanh Cừ ôm chặt lấy, cảm thấy bờ môi cô kề sát ở giữa cổ chính mình cạn hôn.

Đó là một nụ hôn tràn đầy ẩn nhẫn và khắc chế, hô hấp của Quý Hâm Thư vừa vội lại loạn, cô há miệng, bờ môi dán vào da thịt run rẩy, thận trọng dùng hàm răng nhẹ nhàng ngậm lấy lớp da mềm mại của Quý Thanh Cừ, muốn cắn cũng không nhẫn tâm dùng sức, cuối cùng chỉ là đổi thành khẽ hôn.

Hàm răng phát run bị cô cắn chặc, Quý Thanh Cừ mơ hồ có thể nghe được tiếng vang va động của hàm răng cô.
"Đừng đụng tôi, Quý Hâm Thư, tôi thật sự không tiếp thụ được chị như vậy.

Chị nghĩ rõ ràng, tôi là em gái chị, hai chúng ta từ nhỏ đã ở cùng nhau, cho nên chị mới có thể đối với tôi có loại ỷ lại quá đáng này.


Tỷ, chị bị bệnh chị biết không? Cảm tình chị đối với tôi không phải tình yêu, là tâm lý chị xảy ra vấn đề, chị cần phải đi xem bác sĩ, mà không phải đem tôi nhốt tại ở bên cạnh chị."
Quý Thanh Cừ không thể nào hiểu được mà nhìn Quý Hâm Thư, nàng cảm thấy tỷ tỷ nhất định là bị bệnh mới có thể nói cô yêu chính mình, nàng không muốn tin tưởng cảm tình của Quý Hâm Thư đối với mình là tình yêu.

Nghe lời của Quý Thanh Cừ, động tác hôn môi của Quý Hâm Thư với nàng dừng lại.

Cô đứng dậy, kinh ngạc mà nhìn Quý Thanh Cừ, nhiệt tình trong mắt từ từ rút đi, biến thành thất vọng.
Lực sát thương của một câu nói này so với Quý Thanh Cừ nói chán ghét chính mình còn muốn làm đến nghiêm trọng, Quý Hâm Thư không nghĩ tới Thanh Cừ sẽ chán ghét mình tới cả cảm tình đều phủ quyết, cô không phải là không có từng giãy dụa, ở khi ý thức được yêu thích Thanh Cừ, cô so với ai khác đều mâu thuẫn và bài xích, nhưng mà..

Cô không có cách nào a, cô chính là yêu nàng, yêu đến không có cách nào chịu đựng bất cứ người nào cướp đi nàng.
Nếu như chỉ là ỷ lại và ý muốn sở hữu, chính mình sẽ không đố kị bạn trai của Thanh Cừ như vậy, càng sẽ không đối với Thanh Cừ có dục vọng.

Người có thể làm cho chính mình động tình chỉ có Thanh Cừ, cho tới nay, người mình muốn đụng chạm, muốn giữ lấy, cũng chỉ có một mình Thanh Cừ.

Cho dù phần tình yêu này là điên cuồng và vi phạm luân lý, nhưng Thanh Cừ làm sao có thể nói, đây không phải tình yêu chứ?
"Chị đi nấu cơm cho em." Quý Thanh Cừ chỉ để lại câu nói này, quay người rời khỏi.

Thấy được bóng lưng cô đơn của cô, còn có tay buông xuống nắm chặt một bên, Quý Thanh Cừ thở dài một tiếng, một lần nữa nằm vật xuống ở trên giường.

Hiện tại chính mình không có cách nào đi ra ngoài là chắc rồi, điện thoại bị Quý Hâm Thư lấy đi, mình cũng không tìm được người hỗ trợ, càng không cách nào liên lạc với bên ngoài.
Quý Thanh Cừ đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nàng động cửa sổ một chút, phát hiện độ cao của cửa sổ và mặt đất đại khái mấy mét, nói rõ nơi này là tiểu biệt thự duy nhất, bên ngoài biệt thự là rừng cây, không có xe cộ gì đi qua, người lui tới cũng rất ít.

Quý Hâm Thư đem mình nhốt ở đây e sợ đã sớm chuẩn bị, cửa lớn dưới lầu nhất định có khóa điện tử, muốn từ cửa lớn đi ra ngoài càng là chuyện không thể nào.
Tình cảnh của chính mình quả nhiên là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Trừ phi có người phát hiện mình không đúng báo cảnh sát, có lẽ mới có cơ hội.


Nhưng mà, lấy năng lực của Quý Hâm Thư, sẽ làm loại chuyện đó phát sinh sao? Quý Thanh Cừ càng nghĩ càng thấy đáng sợ, thậm chí bị loại cảm giác bất lực này tức giận đến bật cười.

Nàng rất khó tự mình đi ra ngoài, kết quả xấu nhất chính là nàng sẽ bị Quý Hâm Thư luôn giam cầm tiếp.
Quý Thanh Cừ đứng dậy đi phòng tắm rửa mặt, lúc trở ra, Quý Hâm Thư đã bưng cơm nước làm xong đến.

Mấy thứ món ăn việc nhà tinh xảo, còn có một bát cháo chay bốc hơi nóng, đều là đồ vật chính mình thích ăn.
"Thanh Cừ, ăn một chút gì đi." Quý Hâm Thư dường như tất cả vừa rồi chưa từng xảy ra, cô đem đồ vật đặt ở trước mặt mình, Quý Thanh Cừ liếc nhìn, không có nói cảm tạ giống trước đây như vậy, chỉ là trầm mặc uống cháo, ăn đồ ăn trước mặt.

Toàn bộ quá trình, nàng không có nhìn Quý Hâm Thư một chút nữa, dường như cô chỉ là người trong suốt.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Sau khi ăn cơm xong, Quý Thanh Cừ xuống lầu, cuối cùng thấy rõ toàn cảnh biệt thự chỗ này.

Nơi này hẳn là căn nhà Quý Hâm Thư gạt tất cả mọi người mua lại, nhà không lớn, một lầu chỉ có nhà bếp và phòng khách đơn giản, bên ngoài là hoa viên và một bể bơi loại nhỏ.

Lầu hai chính là tầng trệt mình vừa rồi xuống, gian phòng khác hẳn là phòng khách.
Quý Thanh Cừ đi tới cửa vặn tay cầm, cửa điện tử phát ra tiếng vang "Tích tích tích", yêu cầu mình nhập password, Quý Thanh Cừ ở phía trên bấm lung tung mấy lần, đều biểu hiện mật mã sai lầm.

Nàng có chút tức giận đá cửa một cước, quay người thì thấy được Quý Hâm Thư cười yếu ớt đứng phía sau mình.
"Thanh Cừ muốn đi ra ngoài? Nếu như em muốn ra ngoài hít thở, chị có thể đi cùng em.

Nhưng bên ngoài nhà có khóa có bảo an, không có lệnh của chị, Thanh Cừ là không có cách nào rời khỏi." Ngữ khí Quý Hâm Thư bình tĩnh, dường như đang nói một chuyện quá bình thường, nghe được lời nói này của cô, Quý Thanh Cừ nhếch môi.

Nàng từ bên người Quý Hâm Thư đi qua, không nhìn thẳng cô lên lầu, rồi lại ở khúc quanh thang lầu, dừng lại.
"Quý Hâm Thư, dáng vẻ bây giờ của chị, để tôi cảm thấy xa lạ lại đáng sợ."
Hết chương 69.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận