Quý Thanh Cừ đêm nay ngủ đến vô tri vô giác, rõ ràng là đang nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại cảm thấy đầu óc trầm trọng đau đớn, cả người uể oải.
Nàng mơ rất nhiều mộng vụn vặt, những giấc mộng này không phải giả tạo, ngược lại là hồi ức trước đây đã xảy ra.
Sau khi trưởng thành, Quý Thanh Cừ có lý do quang minh chính đại hút thuốc uống rượu, thói quen nàng đi quán bar cũng là vào lúc đó nuôi thành.
Hồi đó Tống Ngôn Khê còn ở trong nước, hai người mỗi ngày đều sẽ lộn xộn lên, uống rượu tụ hội đua xe, sống về đêm có thể nói muôn màu muôn vẻ.
Vào lúc ấy Quý Thanh Cừ mỗi ngày đều rất vui vẻ, nàng ngủ thẳng buổi trưa, chơi náo đến đêm khuya.
Mỗi một lần trở về đều thấy được Quý Hâm Thư ngủ trên ghế salon, trên bàn còn bày văn kiện không có xử lý tốt.
Khởi đầu Quý Thanh Cừ còn không biết, nghe tin lời nói dối của Quý Hâm Thư, mãi đến tận Đường Khởi nói Quý Hâm Thư mỗi ngày đều sẽ cố ý đem công tác mang về nhà xử lý, lại thấy được dáng vẻ Quý Hâm Thư sáng sớm không có tinh thần, mới biết đối phương là cố ý đem công việc cầm về, ở dưới lầu chờ mình.
Quý Thanh Cừ rất cảm động, đồng thời cũng rất đau lòng Quý Hâm Thư, nàng cảm thấy là ham chơi và tùy hứng của chính mình tạo thành phiền phức cho tỷ tỷ, từ đó về sau, nàng chủ động đưa ra yêu cầu cấm cửa này, hai người trừ phi tình huống đặc biệt, ai cũng không cho phép ở sau 12 giờ về nhà.
Quý Thanh Cừ không hiểu mình tại sao sẽ mơ tới chuyện rất lâu của lúc trước như vậy, nàng đứng dậy, từ trong chăn ra.
Quý Thanh Cừ trước đây quen thuộc ngủ trần, nhiều nhất cũng chính là trình độ mặc một váy ngủ sợi tơ lụa, trận này biết Quý Hâm Thư ở trong phòng lắp đầy máy thu hình, cũng là rất khó duy trì thói quen như vậy rồi.
Nghĩ đến dáng vẻ chính mình ngủ trần trước đây sẽ bị thấy được, còn có thời điểm thỉnh thoảng giải quyết nhu cầu sinh lý, Quý Hâm Thư cũng có thể thông qua máy thu hình thấy được chính mình.
Trước đó nghĩ tới loại chuyện này Quý Thanh Cừ thì tê cả da đầu, nàng đã nỗ lực để cho mình không suy nghĩ, không biết làm sao thỉnh thoảng nhớ tới, vẫn là sẽ để nàng lúng túng không thôi, cũng là càng ngày càng chán ghét thời khắc tháng ngày bị người quản chế thế này.
Quý Thanh Cừ đi phòng tắm rửa mặt, sau khi đi xuống lầu, nàng phát hiện biệt thự hôm nay rất yên tĩnh, tựa hồ chỉ có bản thân nàng ở, ở sau khi đến nhà bếp, cũng chứng thực nàng đoán đến không sai.
Nhà bếp là trống không, chỉ có bữa sáng làm xong đặt tại trên bàn, bên cạnh bàn là một tờ giấy màu trắng, kiểu chữ Quý Hâm Thư đẹp đẽ mà chỉnh tề rơi vào phía trên.
"Thanh Cừ, chị đi Quý thị một chuyến, bữa sáng đã làm xong đặt tại trên bàn, phải nhớ ăn." Quý Hâm Thư là mấy ngày qua lần đầu tiên rời khỏi nơi này, Quý Thanh Cừ biết, lấy thân phận của cô, e sợ rất khó làm đến thời gian dài không đi Quý thị, mà Quý Hâm Thư rời khỏi cũng như nàng mong muốn.
Quý Thanh Cừ yên tĩnh ngồi ở trước bàn ăn điểm tâm, tâm tư lại bay tới nơi khác.
Mấy ngày nay nàng nhìn tựa như cái gì cũng không quan tâm, kỳ thực đã đem nhà nghiên cứu một lần, cửa sổ của phòng đều có khóa điện tử, toàn bộ gian nhà khắp nơi lắp máy giám sát.
Nàng rõ ràng những khóa giam máy giám sát này đều là do laptop trên lầu của Quý Hâm Thư đang khống chế, có sai lầm của lần trước, Quý Hâm Thư tuyệt đối sẽ không để chính mình dễ dàng đụng tới máy tính nữa, mở máy vi tính ra mở khóa, ý nghĩ này không thể thực hiện, phương thức duy nhất trốn đi, chỉ có ban công.
Ban công cách xa mặt đất không tính rất cao, trực tiếp nhảy xuống ít nhiều sẽ có nguy hiểm té bị thương.
Quý Thanh Cừ sau khi ăn cơm xong, nàng suy nghĩ một chút, đem ráp trải giường tháo ra lấy đi phòng tắm, lúc trước nàng từng nói với Quý Hâm Thư, không cho phép ở phòng tắm lắp máy giám sát, hi vọng cô để cho chính mình một tia không gian cá nhân cuối cùng, khi đó Quý Hâm Thư đáp ứng, Quý Thanh Cừ hiện tại chính là đang đánh cược, cô có phải thật sự làm được.
Ở trong phòng tắm, Quý Thanh Cừ đem ráp trải giường dùng kéo cắt ra, xé rách ra lại quấn lấy nhau, nàng cầm ráp trải giường đến ban công, đem bên trong một mặt quấn vào mặt trên, trên người nàng không có tiền, cũng không có điện thoại và đồ vật chứng minh thân phận gì, Quý Thanh Cừ cái gì cũng không mang, chỉ thay quần áo khác, liền nắm lấy ráp trải giường, chậm rãi đạp vách tường nhảy đến dưới lầu.
Khi thời khắc hai chân đứng trên cỏ, Quý Thanh Cừ thở dài một hơi, chuyện như vậy đối với nàng mà nói không khó, khó khăn là tiếp theo nên làm gì mới tốt.
Nàng đi ra hoa viên, đi đến lối cửa chính của biệt thự, như nàng dự liệu, cửa sắt lối vào cửa chính khóa chặt chẽ, trước cửa đứng hai nam nhân ăn mặc quân trang, bọn họ thấy được chính mình không hề bị lay động, thậm chí ngay cả vẻ mặt đều không có chập trùng gì.
"Ta có việc phải đi ra ngoài một chuyến, mở cửa ra."
"Nhị tiểu thư, chúng tôi không biết mật mã của cánh cửa này, đại tiểu thư cũng đã phân phó, mặc kệ có chuyện gì, đều xin ngươi ở nhà chờ đợi, nàng đã biết ý đồ ngươi muốn đi ra ngoài rồi, đang chạy về."
Nam nhân nói xong, lại khôi phục dáng dấp không có vẻ mặt trước đó, nghe được lời của hắn, Quý Thanh Cừ phốc cười một tiếng.
Nàng đối với lần trốn đi này không có hy vọng quá lớn gì, có thể nói chỉ là thăm dò đơn giản, chính là muốn biết Quý Hâm Thư đến cùng có thể làm đến một bước nào.
Không nghi ngờ chút nào, ngoại trừ bên trong biệt thự, bên ngoài cũng cài đặt máy thu hình, chính mình chỉ cần đi ra, cũng sẽ bị Quý Hâm Thư biết.
Mật mã cửa sắt nàng không biết, vệ sĩ trước cửa sẽ không thả chính mình rời khỏi.
Quý Thanh Cừ có chút nhụt chí, cho dù đã sớm đoán được sẽ là kết quả như thế này, nhưng thật sự xác định, trong lòng vẫn là sẽ cảm thấy suy sụp và sợ hãi.
Chính mình sẽ bị nhốt tại nơi này bao lâu? Nếu như bệnh của tỷ tỷ tiếp tục chuyển biến xấu thì như thế nào? Những việc này quấy nhiễu đến Quý Thanh Cừ phiền lòng, thêm nữa nàng không có cách nào mở cửa phòng, đương nhiên cũng là không vào gian phòng.
Nàng đơn giản đi tới trên xích đu hoa viên, đem giày cởi đi, để trần chân ở trên xích đu khẽ run, dần dần buồn ngủ.
Quý Thanh Cừ ở thời khắc nửa tỉnh nửa mơ, cảm thấy một cái bóng xuất hiện ở trước người, ngay sau đó, mùi vị quen thuộc đối phương chui vào trong mũi.
Quý Thanh Cừ mở mắt ra, nhìn mặt khuất sáng của Quý Hâm Thư, thân thể từ trạng thái thả lỏng bỗng nhiên trở nên căng thẳng lên, cả người ở tư thái phòng ngự.
Thay đổi của Quý Thanh Cừ quá rõ ràng, Quý Hâm Thư cảm thấy nàng cũng không hoan nghênh chính mình, tâm trạng mất mác nuốt chửng cô.
"Thanh Cừ, nếu như em muốn ra ngoài có thể nói với chị, tại sao phải làm chuyện nguy hiểm như thế? Té bị thương phải làm sao?" Quý Hâm Thư đưa tay ra, muốn sờ mặt của Quý Thanh Cừ, lại bị người sau tránh thoát, cuối cùng chỉ có thể lúng túng dừng ở giữa không trung, chậm rãi thu hồi lại.
"Nói cùng chị, tôi còn có khả năng ra ngoài sao? Tôi muốn rời khỏi nơi này, chị sẽ đáp ứng sao?" Quý Thanh Cừ nghe được phiên ngôn luận dối trá của Quý Hâm Thư chỉ cảm thấy buồn cười, rõ ràng hạn chế tự do thân thể của chính mình, đem tất cả thông tin thân phận và thiết bị thông tin của nàng đều lấy đi, vẫn còn muốn giả vờ giả vịt bày ra một bộ tư thái chị gái tốt, Quý Hâm Thư như vậy, để Quý Thanh Cừ vừa tức vừa giận.
"Thanh Cừ tại sao muốn đi ra ngoài như vậy chứ? Ở đây có chị cùng em, em muốn uống rượu, chị có thể uống cùng em, em muốn làm cái gì, chị đều có thể cùng em làm được, Thanh Cừ cứ như vậy muốn rời khỏi chị sao?" Quý Hâm Thư không muốn thả Quý Thanh Cừ đi, cô thật vất vả mới để cho hai người có được thế giới hai người không dễ đến, làm sao cam lòng đem người buông tha.
"Cái gọi là chị bồi tôi, chính là đem tôi nhốt tại nơi này, để tôi cắt đứt liên hệ vớ bên ngoài.
Tôi có bạn thân và người yêu, tôi muốn gặp bọn họ, mà không phải bị giam ở đây mỗi ngày với chị." Quý Thanh Cừ liếc nhìn Quý Hâm Thư, nàng cũng không bảo lưu những câu nói này, cũng không kịp nghĩ có sẽ làm bị thương đến đối phương, nàng chịu đủ lắm tháng ngày bị hạn chế tự do rồi, càng thêm sợ hãi mỗi một ngày sau này cũng sẽ như vậy, như vậy, cho dù Quý Hâm Thư không điên, mình cũng muốn điên rồi.
Quý Thanh Cừ nói xong, cũng không tiếp tục nhìn Quý Hâm Thư một chút, nàng nhắm hai mắt tựa ở trên xích đu, nghe được tiếng bước chân đối phương rời đi lại trở về.
"Thanh Cừ, đừng để trần chân, đem giày mang vào đi." Lúc Quý Hâm Thư trở lại nữa, trên tay đã có thêm một đôi dép lê vải nhung màu trắng con thỏ nhỏ, đây là hồi trước cô cố ý mua cho Quý Thanh Cừ, Quý Thanh Cừ trước sau không để ý đến cô cũng không từng mang.
Vào lúc này thấy được chân trắng mịn lơ lửng giữa trời của Quý Thanh Cừ, Quý Hâm Thư liền đem đôi dép lê này lấy đến.
Chân bị tay hơi lạnh sờ lấy, Quý Thanh Cừ cau mày trợn mắt, thấy được Quý Hâm Thư nửa quỳ ở trước mặt mình.
Trên mặt cô là trang điểm tinh xảo, son môi màu quất rất làm nổi bật âu phục màu trắng, cùng với áo sơ mi loại sợi lưới nửa thấu bên trong.
Cô đem tóc dài bới ở trên bả vai một bên, lộ ra bông tai trên lỗ tai mang cùng loại với mình.
Chính là một người như vậy, giờ khắc này lại quỳ ở trước mặt mình, xỏ giày cho chính mình.
Trong lòng Quý Thanh Cừ không nói ra được là cái tư vị gì, nàng tránh thoát khỏi cái tay kia, không cho Quý Hâm Thư đem giày tròng lên, đại khái là nhìn ra mâu thuẫn của nàng, Quý Hâm Thư cười cười, dùng tay cầm chặt chân nàng.
"Thanh Cừ, nếu chị chọc em tức giận, em làm sao mắng chị đánh chị cũng có thể, chị sẽ thay đổi, nhưng không cho phép em dằn vặt chính em." Thanh âm của Quý Hâm Thư vừa như ánh mặt trời, mềm đến như hồ nước ấm.
Quý Thanh Cừ nghe tiếng nói của cô, lại cảm thấy lời nói này buồn cười cực kỳ.
Có lẽ ở trong mắt Quý Hâm Thư, hành vi của mình bây giờ lại như đứa bé không hiểu chuyện, nàng ầm ĩ, nàng chạy trốn, nàng đùa bỡn tính khí không để ý tới Quý Hâm Thư, có phải là ở trong mắt đối phương, cũng chỉ là đứa trẻ cáu gắt? Con người này, cô đến cùng có hiểu chuyện giờ khắc này cô làm đã trái pháp luật rồi hay không?
Trong lòng Quý Thanh Cừ tức không nhịn nổi, nàng giơ lên chân phải, đạp ở trên bả vai Quý Hâm Thư, hành động như vậy vô cùng thất lễ, sau khi Quý Thanh Cừ đạp cũng cảm thấy chính mình quá đáng, lập tức đem chân lấy ra.
Nàng cúi đầu đã thấy Quý Hâm Thư chẳng những không có tức giận, trái lại cười đến càng ôn nhu rồi.
Cô đem dép lê mang ở trên chân trái chính mình, lại duỗi ra tay nắm lấy cái chân còn lại, ở bàn chân hôn xuống.
Ánh mặt trời nghiêng xéo chiếu vào trên gò má trắng nõn của Quý Hâm Thư, nàng hôn rất nhẹ rất cạn, lông mi thật dài kích động ở trên mí mắt, nửa khép con ngươi ôn nhu lại sủng nịch.
Sau khi hôn qua, Quý Hâm Thư lại đem chân chính mình nâng lên, một lần nữa thả lại trên bả vai cô mà đạp, ngẩng đầu lên nhìn chính mình.
Quý Thanh Cừ bị hành động lần này của Quý Hâm Thư làm cho nói không ra lời, nàng luôn có loại cảm giác một quyền của mình đánh vào trên bông, rõ ràng dùng khí lực rất lớn muốn phát tiết, nhưng đối phương lại cả cơ hội để cho mình muốn phát tiết cũng không cho.
Quý Thanh Cừ cau mày, rất muốn dùng sức đá Quý Hâm Thư một cước, nhưng sức mạnh còn không có dùng đến thì do dự rồi.
Quý Thanh Cừ liếc nhìn Quý Hâm Thư, không nói chuyện cùng cô nữa, mà là đạp cặp dép lê kia, đi đến phía biệt thự mở cửa.
Nàng không muốn cùng Quý Hâm Thư ở chung, bị ánh mắt chăm chú nhìn như vậy, nàng không dễ chịu.
Quý Thanh Cừ đi rồi, Quý Hâm Thư qua rất lâu mới đứng lên, cô ngồi ở trên xích đu Quý Thanh Cừ từng ngồi, dùng hai tay ôm vòng lấy thân thể.
Hết chương 71.