Phản Chuyển Thú Nhân

“Kỳ thật không cần sau này, hiện tại có thể sinh ra tác dụng cực lớn.” Bạch Linh nhỏ giọng nói với Kim Hi, “Trước đây phân chia thực vật, dựa theo sức nặng để tính công, người phụ trách cắt chỉ có thể dùng hai tay cảm giác, nhiều khi cũng không chính xác, thường xuyên dẫn tới khắc khẩu, cho nên cần ta ở một bên giám sát, phân xét, hiện tại có cái này, bất luận kẻ nào cũng không thể làm giả.”

“Đây là chỗ tốt của đo lường.” Kim Hi cười gật gật đầu, có tiêu chuẩn thống nhất, có thể thiết thực cảm nhận được khái niệm công bằng.

Đội săn bắn đã chờ được Bạch Linh tới, lại dẫn theo Kim Hi miện hạ nóng nảy hay phạt người, tất cả đều tỏ ra vài phần mơ hồ bất mãn cùng sợ hãi, mà đối với những thứ bốn Thú nhân ôm, bọn hắn đại đa số đều không để ý.

“Các vị, hôm nay chúng ta cách tính công chia thực vật, không do Đức Lỗ Đặc phụ trách, mà do người này, Kim Hi miện hạ trong lúc hôn mê đã theo nữ thần Ngả Lộ Ni học tri thức, tiến hành đánh giá.” Bạch Linh đặc biệt nhấn mạnh tầm quan trọng của Kim Hi, mà mình chỉ là người chấp hành.

Trên thực tế phát minh của Kim Hi cũng không tính là vĩ đại, nhưng lịch sử cho thấy, sáng tạo bình thường mà vĩ đại, thường thường đều từ một linh cảm lóe sáng của một người, trước khi tia sáng ấy lóe lên, dù ai cũng không thể theo lối suy nghĩ bình thường mà tìm ra con đường mới.

Ý nghĩa của bập bênh là rất lớn, tất cả mọi người biết áp thạch kiên cố mà ổn định, sẽ không dễ dàng biến hóa, bọn hắn tận mắt thấy hai khối áp thạch làm bập bênh bảo trì cân bằng, mà một đầu heo rừng nhỏ có thể giữ cân bằng với năm mươi kilogam áp thạch. Kim Hi thì phụ trách ghi chép cống hiến của những người này, bởi vì hệ thống văn tự còn chưa quyết định, cho nên hắn dùng ghép vần ghi tên, dùng số Ả rập và hệ thống đo lường tỏ vẻ cống hiến.

Hoàn thành xong công tác thống kê, Thú nhân thông minh đều hiểu được bộ tiêu chuẩn trọng lượng này. Kim Hi một lần nữa đọc chậm một lần cống hiến của mọi người, trước kia con mồi kích thước tương tự liền tính công lao ngang nhau, hiện tại vì có chiều dài cùng sức nặng đương nhiên sẽ có phân biệt.

Đọc xong, Kim Hi linh cơ vừa động, cao giọng nói: “Phi Nhĩ Lặc ngày hôm nay săn được một con mao ngưu, là con mồi có sức nặng lớn nhất, để thưởng cho, ta quyết định ban cho hắn, tên!”

“Tên, tên là cái gì?” Mọi người nghị luận sôi nổi, cũng không biết đó là cái gì vậy, ‘tên (danh tự)’ này Hán ngữ hai âm tiết, đối với Thần thú không thể dùng tinh thần lực trao đổi mà nói, đều là phương thức phát âm mới lạ.

Kim Hi lấy ra một mảnh giấy dai, dùng than viết lên ba chữ “Phi Nhĩ Lặc”, sau đó ôn hòa nói: “Từ hôm nay trở đi, ba ký tự này chính là đại biểu cho ngươi, chỉ đại biểu một mình ngươi, đây là xưng hô thuộc về mình ngươi, mỗi phần cống hiến của ngươi cho Bộ lạc, đều được viết sau ba ký tự, toàn bộ vật của ngươi, ngươi viết lên ba chữ kia, liền đại biểu nó thuộc về ngươi, người khác không thể lấy, khi ngươi chết đi, chúng ta sẽ khắc tên ngươi lên phần mộ của ngươi, mỗi người đều sẽ biết nơi đó an táng dũng sĩ Bộ lạc Phi Nhĩ Lặc, chờ ngươi chết đi mấy chục năm mấy trăm năm, con cháu ngươi vẫn có thể chỉ vào ba ký tự này nói, tổ tiên của chúng ta Phi Nhĩ Lặc, từng săn được một con mao ngưu nặng tám trăm thăng qua.”

Lời Kim Hi rất có tính mê hoặc, tác dụng lớn nhất của cái tên, khác nhau giữa mình với người, cùng với “thanh danh”, danh cùng lợi, cho dù là người nguyên thủy cũng không tách được hai chữ này.

Phi Nhĩ Lặc kích động đến rơi nước mắt, hai đầu gối quỳ trên mặt đất càng không ngừng lễ bái, ở trong Bộ lạc, tên của y chỉ là một âm tiết, dùng để gọi y, mà hiện tại, âm tiết này biến thành ký tự, y thành người có tên, người có thân phận, y chỉ có thể nhớ rõ cha ông mình gọi là gì, nhưng không biết tổ tiên gọi là gì, mà hiện tại, con cháu y đều sẽ biết y gọi là gì. Y từ nay về sau, gia tộc y có một gia phả riêng, trở thành sự tồn tại cho dù chết cũng không thể gạt bỏ.

Giờ phút này y chỉ có thể cảm nhận được những tác dụng ban đầu của cái tên này, sau khi Kim Hi hoàn thiện luật pháp và chế độ cho Bộ lạc, tên càng lúc càng sử dụng phổ biến, văn tự trở thành tri thức cường đại, y – người đầu tiên được ban tên trong lịch sử, cũng có ý nghĩa lịch sử phi phàm.

“Chỉ cần mọi người biểu hiện vĩ đại, vì Bộ lạc cống hiến, để khen thưởng, ta sẽ ban tên cho mọi người, nữ thần Ngả Lộ Ni dạy cho ta văn tự viết thành tên.” Kim Hi mở hai tay, giọng điệu vô cùng vang dội mà khẳng khái, thần khí mười phần.

Lúc này trời chiều rủ xuống, trên mặt nhấp nháy ánh đỏ, đã tràn ngập sức sống, bọn hắn vung tay hô to: “Kim Hi, Kim Hi, Bạch Linh, Bạch Linh.” Để biểu đạt vui sướng của bọn họ. Kim Hi cùng Bạch Linh nhìn nhau cười, đều tự đáy lòng cảm thấy cao hứng.

“Kim Hi, Kim Hi, phụ thân đại nhân gọi ngươi qua.” Là tiểu ca ca Thư Nhã của Kim Hi. Kim Hi lặng lẽ làm cái thủ thế với Bạch Linh, Bạch Linh hiểu ý gật đầu, Kim Hi lập tức đi theo Thư Nhã về Bạch Thạch thần miếu.

Đoạn đường này, trời chiều đã chìm xuống, chỉ có ánh tàn cuối chân trời. Bạch Thiền cầm cuốn giấy dai thật dài, nhíu mày nhìn văn tự trên đó. Kim Hi tuy rằng trình độ hội họa cũng thường thường, nhưng là học sinh cơ giới khả năng vẽ bản đồ cũng tương đối thuần thục, khả năng sao chép cũng không nhỏ, cho nên đầu tiên vẽ lại tượng thần ba nữ thần cùng phụ thần, con số phía dưới, vẽ lấy đường dựng thẳng thể hiện con số, còn dùng hình minh họa và chú giải.

“Đây là vật gì.” Bạch Thiền cảm thấy vật này tràn ngập tính thần bí, hắn đã mơ hồ nhìn ra quy luật trong đó.

“Đây là trong lúc ta hôn mê, thứ này liền hiện ra trong đầu, gọi là văn tự.” Kim Hi có chút khẩn trương nhìn Bạch Thiền, “Lúc ta hôn mê thấy thứ ánh sáng hồng nhạt, Bạch Linh nói nhất định là nữ thần Ngả Lộ Ni dạy ta.”

Bạch Thiền liếc xéo hắn một cái, lời nói dối này Bạch Linh có lẽ sẽ tin, Bạch Thiền lại vẫn có chút hoài nghi, dù sao làm Tế Ti, nữ thần rốt cuộc có tồn tại hay không, bọn hắn nghi vấn so với bất kỳ ai đều lớn hơn.

Kim Hi nhu thuận nói ra hành động hôm nay của mình. Bạch Thiền trầm ngâm thật lâu sau, chậm rãi nói: “Đây là sự nghiệp vĩ đại, tên của ngươi, sẽ vĩnh viễn được Bộ lạc Bỉ Mông, được toàn bộ người trong Bộ lạc nhớ kỹ, lan truyền, ngươi có thể càng thêm vĩ đại hơn cả ta.”

Đúng lúc này, không trung bỗng nhiên xẹt qua một điểm sáng, sao chổi theo ánh sáng hoa lệ xuyên qua không trung, lúc này Ngân Nguyệt đã dâng lên, sông ngân trở nên rực rỡ, càng nhuốm đầy ngân sắc, điểm sáng này hết sức rõ ràng, một điểm hai điểm, không lâu, một cơn mưa sao băng xuyên qua không trung, Ngân hà rực rỡ cùng Ngân Nguyệt tráng lệ chỉ có thể lui qua một bên, tựa như một thần tích.

“Đây là, thần tích sao?” Bạch Thiền đang cầm giấy dai trong tay, nhìn mưa sao giữa không trung, kính sợ quỳ xuống, Kim Hi vốn muốn giải thích căn nguyên, nhưng nghĩ nghĩ, hắn cũng quỳ xuống.

“Bạch Thiền tôn, Bạch Thiền tôn!” Khang Địch tộc trưởng mang theo Bạch Linh vội vàng chạy tới, toàn bộ Bộ lạc đều hướng về thần miếu. Dị tượng giữa không trung rất rõ ràng, Tế Ti cần giải thích tin tức này, “Đây là có chuyện gì, có tai họa gì sắp xảy ra sao?”

Kim Hi cùng Bạch Linh liếc nhau, trong mắt hiện lên quang mang ăn ý, Kim Hi tiến lên: “Không phải, dị tượng này là bởi vì ta hôm nay sáng tạo ra văn tự, nữ thần Ngả Lộ Ni đang biểu thị thần uy của nàng.”

“Văn tự, văn tự là cái gì?” Khang Địch mê mang hỏi.

Bạch Thiền làm Đại Tế Ti trong Bộ lạc, đối với tôn giáo tự nhiên đã có suy xét, huống chi cơn mưa sao này thật sự quá trùng hợp, làm hắn thật sự kinh sợ.

“Nữ thần Ngả Lộ Ni phù hộ cho Bộ lạc Bỉ Mông, ban cho nhi tử của ta, Đại Tế Ti tương lai của Bộ lạc, Kim Hi, thần văn Ngả Lộ Ni, thần văn là tri thức của nữ thần Ngả Lộ Ni, dẫn đường cho Bộ lạc Bỉ Mông thống nhất Hô Luân thảo nguyên, nghênh đón phồn vinh hưng thịnh!” Giọng Bạch Thiền mang theo âm rung rung động lòng người, thần khí đến cực điểm. Kim Hi lại gần, cầm văn tự mình viết giơ lên cao cao, song nguyệt treo cao, mưa sao càng thêm mãnh liệt, trên bậc thang Bạch Thạch thần miếu Kim Hi giống như thần sử giáng xuống, thần thánh không thể nhìn thẳng.

Người trong Bộ lạc đều quỳ xuống đất hô to: “Bỉ Mông thần phù hộ! Bỉ Mông thần phù hộ!” Người người quỳ lạy rất lâu mới chậm rãi tán đi, Khang Địch cùng Bạch Linh ba bước cũng chỉ cần hai bước bước lên bậc thang.

Khang Địch làm tộc trưởng, hơn nữa so với Bạch Thiền càng lõi đời, đương nhiên rất nhanh liền hiểu những văn tự ít ỏi vừa sáng tạo, hắn cầm giấy dai, không đành lòng buông tay, thần tình kính sợ: “Đây là tri thức của thần a, thật sự là vĩ đại, thật sự là thần kỳ.”

“Ta sẽ chậm rãi đem tri thức truyền miệng trong Bộ lạc, đều chuyển thành văn tự, việc truyền thừa cho thế hệ sau, sau này cũng sẽ không bị thất lạc.” Kim Hi cười híp mắt nói.

“Đúng vậy đúng vậy, kỳ thật phụ thân truyền cho ta rất nhiều thứ, ta cũng không hiểu bất giác đã quên, có đôi khi cần dùng đến, mới phát hiện mình nghĩ không ra, nếu có văn tự, như vậy đời đời con cháu của ta đều có thể biết tổ tiên Khang Địch của bọn chúng lưu lại cái gì cho chúng.” Khang Địch giống như mê muội mà mở miệng.

Kim Hi cười thầm, nếu Bộ lạc có truyền thừa trong gia tộc tộc trưởng, liền hiểu được khái niệm quyền lực, đã xuất hiện trong văn minh Bộ lạc. Tên cùng lịch sử là công cụ quan trọng xác định thân phận cao quý, Lưu Bị không phải há mồm ngậm miệng trước Tĩnh Vương sao, không có gia phả chứng minh huyết thống, gã làm sao có thể mở miệng khoe khoang? Một khi có văn tự, thì có lịch sử, có lịch sử, liền tất nhiên nhân vật lịch sử và phối hợp diễn, người nắm trong tay văn tự, cũng nắm trong tay lịch sử. Không quản chuyện sau khi chết chỉ là số ít, ai không hi vọng qua ngàn năm vạn năm, vẫn có người nhớ rõ bản thân? Lo lắng trước cuộc sống ngắn ngủi, kính sợ vũ trụ vô tận, khiến cho nhân loại tôn trọng lịch sử, bởi vì lịch sử có thể khiến bọn hắn trở thành vĩnh hằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui