"Giang Tĩnh Bạch, cô thông minh như vậy, nên biết tôi nói thế là có ý gì." Thịnh Nhàn vẫn ngồi trên ghế, cả căn phòng chỉ còn tiếng mưa rào bên ngoài.
Giang Tĩnh Bạch nhìn người ngồi trên ghế, cắn răng hỏi: "Báo cáo điều tra, là cô gửi cho cháu?"
Đến lúc này cô vẫn không đi quá xa, kính cẩn lễ phép, nghiêm túc giữ vững bổn phận của mình.
Dù trong lòng đã sớm cuộn sóng.
Khó trách cô vẫn luôn cảm thấy có chỗ kì lạ, trước kia mất bao lâu cũng không thể nghe ngóng được tin tức gì, bỗng nhiên ngày nọ liền nhận được báo cáo, còn viết rất rành mạch rõ ràng tiền căn hậu quả.
Đây chính là tin tức từ Thịnh Nhàn cùng nhà họ Ngư.
Vì sao cô có thể dễ dàng điều tra cặn kẽ như vậy, có lẽ lúc ấy cô không muốn hiểu, bởi sau khi xem hết nội dung báo cáo, cô vừa khiếp sợ vừa hối hận, vừa hụt hẫng vừa bối rối, cuối cùng tinh thần sa sút suốt ba tháng.
Giờ nghĩ lại.
Nếu như Thịnh Nhàn không gật đầu, e rằng cô sẽ thật sự phải mất mười năm để tìm ra, vấn đề cô luôn nghi ngờ trước đây, giờ phút này đã có lời giải đáp.
Bởi vì báo cáo này, là chính Thịnh Nhàn tự tay đưa cho cô.
Thật hài hước, tám năm trước vì tin tức của bà ấy, cô đã ra nước ngoài xa xôi, mơ tưởng sẽ thay thế bà ấy, tám năm sau, lại vì một bản báo cáo điều tra của bà ấy, cô vội vàng về nước.
Nhiều năm như vậy, cô tựa như một con cờ, lúc nào nên xuất trận, lúc nào nên lui đi, đều được sắp đặt kỹ lưỡng.
Mà nực cười nhất chính là, sự thật này, lại được người cô luôn muốn thay thế nói cho.
Thắng bại đã phân.
Trong lòng Giang Tĩnh Bạch phức tạp chua xót, có chút khó chịu.
Cô không biết giờ đây nên hận bà ấy lừa gạt mình nhiều hơn, hay nên hận mình bất lực nhiều hơn.
Thịnh Nhàn nhìn vẻ mặt cô, gật đầu: "Không sai, báo cáo điều tra là tôi giao cho cô."
Lời nói đã cất lên, bà cũng không che giấu, thẳng thắn nói: "Trên tay cô là tài liệu ủy nhiệm, tôi hy vọng.."
Giang Tĩnh Bạch nhắm mắt, cúi đầu cười lạnh: "Cô không cần hy vọng."
"Cháu sẽ không nhận."
"Tám năm trước hay tám năm sau dù cô sắm vai gì, đối với Ngư Hi, đối với chúng cháu, đều thật sự tổn thương."
"Cháu xin lỗi, cháu không rộng lượng như cô nghĩ."
"Càng không muốn làm một thanh đao trong tay cô."
Sóng dữ trong lòng dần rút đi, nhịp tim dần bình tĩnh trở lại, Giang Tĩnh Bạch đè xuống những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, dùng ánh mắt vô cùng trong trẻo cùng trầm tĩnh nhìn Thịnh Nhàn.
Thịnh Nhàn nhìn cô: "Tôi đã nghĩ cô là một người thông minh."
Giang Tĩnh Bạch nhìn vào mắt bà, lễ phép kính trọng nói: "Cháu quả thật không đủ thông minh, bị Thịnh tổng đùa cợt, vậy nên Thịnh tổng chọn người khác đi ạ."
Thịnh Nhàn nhíu mày, bà đứng dậy đi theo mép bàn ăn, đứng trước mặt Giang Tĩnh Bạch nói: "Giang Tĩnh Bạch, cô nên biết, nguyên nhân tôi chọn cô, là vì cô yêu Ngư Hi, vậy nên cô phải hiểu, hiện giờ Ngư Hi cần gì."
"Cần gì ư?" Giang Tĩnh Bạch khẽ mấp máy môi, trên mặt lại không hề xuất hiện ý cười, nhìn kỹ, sắc mặt không quá khác so với Thịnh Nhàn, rất căng thẳng, cô nói: "Dùng tiền tài, quyền lực xây dựng một lồng giam ạ?"
"Dùng lời nói dối tạo nên một thế giới ạ?"
"Giang Tĩnh Bạch!"
"Ngư Hi không cần những thứ này." Giang Tĩnh Bạch lạnh lùng nói: "Thịnh tổng, cháu cũng không phải cô."
"Cháu không làm được."
"Vì sự nghiệp, cô đã lơ là Ngư Hi, không có thời gian ở bên cậu ấy, không cho cậu ấy biết thế nào là tình cảm gia đình, giờ đây còn muốn cháu tiếp nhận sự nghiệp của cô, để cháu ngồi vào vị trí của cô, cô muốn cháu cũng bận rộn giống như cô, khiến Ngư Hi mất đi tình yêu sao?"
Cuộc đối thoại trong phòng bế tắc vì lời nói của Giang Tĩnh Bạch.
Ngoài trời đổ mưa, không khí trong phòng cũng đột nhiên lạnh đi vài phần, áp lực kéo đến.
Giang Tĩnh Bạch không muốn tiếp tục nói nhiều, bước giày cao gót chuẩn bị rời đi, sau lưng truyền đến tiếng nói yếu ớt, giống như muốn thỏa hiệp: "Giang Tĩnh Bạch, nếu tôi đồng ý cho cô và Ngư Hi kết hôn thì sao?"
"Tôi đồng ý để hai đứa ra nước ngoài đăng ký."
Giang Tĩnh Bạch nghe vậy cũng không ngoảnh lại, cười giễu: "Thịnh tổng, cô thật sự không hề hiểu Ngư Hi."
"Được." Giọng nói vang lên sau lưng, Thịnh Nhàn đi đến trước bàn cầm tài liệu ủy nhiệm, nhìn chằm chằm chữ ký trên đó trong giây lát, đóng lại, nói: "Cô không tiếp nhận, tôi có thể hiểu, nhưng tôi hy vọng cô có thể đáp ứng với tôi một việc."
Giang Tĩnh Bạch im lặng vài giây: "Việc gì ạ."
Thịnh Nhàn một lần nữa ngồi xuống, xếp gọn từng báo cáo rải rác lại cùng nhau: "Tôi hy vọng cuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay, sẽ dừng lại trong căn phòng này, không có người thứ ba biết."
"Quan trọng nhất là, không được để Ngư Hi biết."
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu: "Cô cho rằng có thể giấu mãi được?"
Giọng Thịnh Nhàn rất lạnh, góc mặt nghiêm nghị: "Chỉ cần tôi muốn giấu, con bé sẽ không biết."
Giang Tĩnh Bạch muốn lên tiếng phản bác, bỗng chốc nhớ lại mình đã trải qua tám năm kia thế nào, đành gật đầu đồng ý: "Cô nói đúng, chỉ cần cô muốn giấu, cậu ấy sẽ không biết, nhưng có công bằng với Ngư Hi không?"
"Giang Tĩnh Bạch, trên đời này vốn không có công bằng." Thịnh Nhàn thu dọn túi tài liệu, đặt một bên, từ tốn nói: "Với Ngư Hi, tôi chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, cho nên, tôi cũng không muốn nó có bất kỳ ý nghĩ áy náy nào với tôi."
"Nếu cô không có ý định tiếp nhận Toàn Cầu, vậy coi như hôm nay chúng ta chưa từng gặp nhau."
Giang Tĩnh Bạch nghe lời căn dặn lạnh nhạt bình thản của bà, vẫn không thể nào liên hệ bà với bệnh án kia.
Trước khi đi, cô vẫn cố chịu nói: "Cháu cũng khuyên cô một câu cuối cùng, cô nên đến bệnh viện đi ạ."
Nghe được lời này, động tác xách túi của Thịnh Nhàn thoáng ngừng lại, bà cúi đầu nói: "Cảm ơn, nhưng không cần."
"Tôi không muốn lãng phí thời gian cuối cùng vào điều trị."
Không thuốc nào cứu được.
Giang Tĩnh Bạch mở cửa phòng lập tức rời đi.
Thịnh Nhàn ở lại phía sau ngã ngồi trên ghế.
Trợ lý đi vào, nhìn sắc mặt của bà, nhỏ giọng hỏi: "Thịnh tổng, ngài có ổn không ạ?"
Thịnh Nhàn bình ổn cảm xúc, gật đầu: "Tôi không sao."
Trợ lý thấy vậy nói: "Vậy Giang tổng..."
"Từ chối." Thịnh Nhàn cười: "Trong dự liệu."
Bà quay đầu: "Đã liên hệ với Carl chưa?"
Trợ lý cung kính đáp: "Đã liên hệ, anh ta nói tối nay sẽ liên lạc với ngài."
Thịnh Nhàn được trợ lý đỡ đứng dậy, điện thoại trong túi rung lên, bà cầm lên nhìn, có người nhắn tin đến.
--- Thịnh tổng, Ngư Hi đã chuyển viện.
Ngư Hi chuyển viện rất thuận lợi, xe chuyên dụng của bệnh viện đưa cô đi.
Viện điều dưỡng ở thành phố C cách nơi này khoảng ba tiếng đường xe.
Chung Thần lề mà lề mề dọn dẹp xong mọi thứ khi đã hai giờ chiều, về nhà một chuyến, sau đó lên xe cùng Ngư Hi đi đến viện điều dưỡng.
Lúc rời đi, cô nhìn xung quanh một lát, cảm thán: "Cũng may em độc thân."
Ngư Hi nằm trên giường bệnh: "Gì cơ?"
Chung Thần ngồi bên cạnh, xe người lắc lư, cô lặp lại: "Em nói, cũng may em độc thân, nếu đang hẹn hò, đi xe mấy tiếng xa lắm."
Nói đến đây, cô cúi đầu nhìn Ngư Hi, hỏi: "Sao Giang tổng không tới nhỉ?"
"Có phải chị không nói với Giang tổng?"
Ngư Hi rũ mắt, im lặng, rồi đáp: "Có nói."
Chỉ là trước khi lên xe mới nói, một mặt là vì Giang Tĩnh Bạch quá bận, mặt khác, là cuộc nói chuyện tối hôm qua, cô vẫn chưa đưa ra một câu trả lời dứt khoát.
Thế nên cô chỉ nhắn tin cho người kia trước lúc lên xe.
Chung Thần nghe tiếng mưa tí tách bên ngoài, cau mày: "Không biết còn mưa bao lâu nữa."
Mưa vẫn rơi thật lâu, cho tới khi các cô đến viện điều dưỡng mới có chút dấu hiệu muốn ngừng.
Viện trưởng cùng bác sĩ đứng ở sảnh đợi Chung Thần đẩy Ngư Hi vào, mọi người chào hỏi, Ngư Hi ngồi trên xe lăn bắt tay cùng họ, cuối cùng được sắp xếp ở phòng bệnh trên tầng hai.
Nơi này là viện điều dưỡng tư nhân, không nhiều người như ở bệnh viện trước, tuy rằng khi ở bệnh viện Ngư Hi cũng nằm phòng riêng, nhưng xuống dưới cực kì bất tiện, nhất là mỗi khi muốn ra ngoài phơi nắng giải sầu đều lo sợ bị người khác nhận ra, luôn phải mang mũ và khẩu trang, nhưng ở nơi này, hoàn toàn không cần.
Ngư Hi đến đây cũng gần giờ ăn tối, y tá nhiệt tình mang những món ăn bổ dưỡng đến.
Chưa quen với cuộc sống nơi đây, Chung Thần nhanh chóng bắt chuyện với các y tá, rất nhanh sẽ quen.
Sau bữa tối, Chung Thần đẩy Ngư Hi ra ngoài đi dạo.
Vừa có cơn mưa, mặt đất còn ẩm ướt, gió pha lẫn mùi bùn đất phả vào mặt, mang lại cho người ta cảm giác thanh bình.
Viện điều dưỡng được xây dựng bên núi gần sông, bốn tòa nhà, diện tích không lớn, nhưng phong cảnh rất đẹp.
Ngư Hi chọn nơi này, nguyên nhân chủ yếu là vì yên tĩnh.
Chung Thần thầm oán trong lòng, quả nhiên rất yên tĩnh, đã đi nửa tiếng đồng hồ, cũng không thấy bệnh nhân nào khác trong viện điều dưỡng.
Đi dạo đến hơn bảy giờ, Ngư Hi nhận được điện thoại từ Hồ Tiểu Tĩnh.
Đầu bên kia hỏi cô vì sao lại đi sớm như vậy, cũng không nói một câu, cô ấy và Hàn Nghi Tư đến bệnh viện vồ hụt.
Lúc này Ngư Hi mới vỗ đầu xin lỗi Hồ Tiểu Tĩnh.
"Không sao, dù gì cũng không xa, đợi lần sau Tư Tư được nghỉ, chúng tôi đến thăm cậu." Hồ Tiểu Tĩnh nói: "Chăm sóc bản thân thật tốt biết chưa? Đứng để lần sau tôi gặp lại thấy cậu gầy đi, gầy như khỉ rồi."
Ngư Hi rũ mi mắt: "Tôi biết rồi."
Không biết có phải vì môi trường thay đổi, tâm trạng của cô thả lỏng không ít, không còn đè nén như trước kia.
Hồ Tiểu Tĩnh chuyển điện thoại cho Hàn Nghi Tư, đầu bên kia lại nhắc nhở mấy câu.
Sau khi cúp máy, Ngư Hi ngẩng đầu nói với Chung Thần: "Đi lấy chăn giúp chị."
Chung Thần xoa tay, thành phố C rất lạnh, lại vừa có cơn mưa, đứng ở đây thôi cũng thấy lạnh buốt, thế nhưng có lẽ vì vừa đến, Ngư Hi thích ngồi lâu hơn, cô cũng gật đầu nói: "Vậy đợi em chút."
Ngư Hi hắng giọng.
Sau khi Chung Thần rời đi, Ngư Hi ngồi trên xe lăn cúi đầu nhìn điện thoại, tin nhắn gửi cho Giang Tĩnh Bạch vẫn chậm chạp chưa được trả lời, cô cắn môi, lại gửi một tin mới cho người nọ.
Giang Tĩnh Bạch tan làm khi đã hơn tám giờ tối, buổi chiều sau khi trở về cô có hai cuộc họp, còn chưa kết thúc, phía công ty mới lại xảy ra vấn đề, cô vội vàng đi qua giải quyết, đến tận hơn tám giờ mới ra khỏi công ty.
Các quản lý bàn nhau muốn mời bữa tối, Giang Tĩnh Bạch uyển chuyển từ chối.
Cô ngồi vào xe cởi áo khoác, thở phào.
Tiếu Tri Thu ngồi trên ghế lái hỏi: "Giang tổng, công ty có văn kiện gấp cần cô xử lý, chúng ta đến công ty luôn không ạ?"
Giang Tĩnh Bạch ngừng trong giây lát: "Đến bệnh viện trước."
Tiếu Tri Thu nhìn cô qua gương chiếu hậu: "Vâng."
Vừa dứt lời, điện thoại Giang Tĩnh Bạch có âm báo vang lên, cô cúi đầu nhìn, là Ngư Hi gửi tin nhắn.
--- Phong cảnh ở đây đẹp lắm.
Khẽ lướt lên, cô nhìn thấy tin nhắn chưa đọc.
--- Tĩnh Bạch, mình đến viện điều dưỡng rồi..