Phân Cửu Tất Hợp


Dưới sự chỉ dẫn của Giang Tĩnh Bạch, thành tích của Ngư Hi vẫn không khả quan hơn chút nào, nhưng cô vẫn được khen.

Giáo viên Ngữ Văn của các cô là một người trẻ tuổi vừa tốt nghiệp đại học không lâu, mặt mũi ưa nhìn, gần gũi với học sinh, không có việc gì liền thường chém gió tán gẫu cùng các bạn học, không hề lên mặt vì là giáo viên.

Không ít học sinh đều thích thầy.

Chuông tan học vừa vang lên, thầy giáo Ngữ Văn liền khép sạch lại nói: "Tuần này xin đặc biệt khen bạn học Ngư Hi."
"Tuy rằng thành tích vẫn chưa khởi sắc, nhưng thái độ học tập rất nghiêm túc, bài tập giao đúng hạn."
Các bạn học khác phì cười thành tiếng, Hàn Nghi Tư nhéo tay Ngư Hi: "Xem kìa, crush của cậu khen cậu."
Crush cái em gái cậu!
Ngư Hi hung dữ trừng cô ấy một cái, Hàn Nghi Tư nín cười.

Thầy giáo Ngữ Văn tiếp tục nói: "Không được cười! Chuyện này buồn cười lắm sao? Đây là một sự khởi đầu tốt, cho thấy bạn học Ngư Hi đã tiến bộ, tôi hy vọng các bạn có thể học tập Ngư Hi nhiều hơn."
Sau khi tan học, hai nữ sinh vây quanh Ngư Hi, trào phúng nói: "Các bạn phải học tập Ngư Hi nhiều hơn cơ à.

Không học được tức là không học được, chúng tôi đây tùy tùy tiện tiện là có thể đạt được điểm yêu cầu nhỉ."
Hai nữ sinh này thường không vừa mắt Ngư Hi, nhan sắc của hai người cũng không tệ, nhưng các nam sinh trong lớp đã quen nhìn nét đẹp của Giang Tĩnh Bạch và Ngư Hi, nơi nào còn muốn xum xoe hai cô, đương nhiên hai cô khó chịu, nhưng không có cách nào với Giang Tĩnh Bạch, người ta đã xinh còn học giỏi, căn bản không bới móc được tật xấu nào, hơn nữa ngày thường đều không giao tiếp cùng hai cô, xem hai cô như không khí, vì thế hai cô liền đặt sự chú ý lên mục tiêu còn lại, Ngư Hi.

Tuy rằng Ngư Hi xinh đẹp, nhưng thành tích kém, đây liền trở thành lí do để hai cô mỉa mai, mỗi lần trả điểm sẽ lại đây châm chọc vài câu thể hiện mình giỏi hơn.

Ngư Hi lạnh lùng liếc qua: "Chỉ là đạt yêu cầu thôi mà, nếu tôi giống các cậu phải cố gắng đến vậy mới đạt được điểm yêu cầu, tôi sẽ xấu hổ muốn tự sát mất."
Trần Hảo Linh bị làm cho nghẹn lời, Cảnh Sắc nói: "Cậu kiểm tra đâu có đạt yêu cầu."
Ngư Hi quay đầu: "Là vì tôi không muốn kiểm tra."
"Lừa quỷ à, cậu mà có thể làm được?"
"Nếu tôi muốn thì sao?"
Cảnh Sắc cắn răng: "Nếu cậu làm được, ngày đó tôi liền kéo cờ hát Quốc ca! Nếu cậu không làm được, thì cậu phải hát! Dám cược không!"
Ngư Hi ghét nhất là người khác khích mình, cô lập tức ngẩng đầu: "Cược thì cược!"
Cảnh Sắc cười quái dị: "Bài thi thử lần sau, thế nào!"
Trần Hảo Linh chen vào: "Cậu thế này là bức người quá đáng rồi, nhỡ người ta không đồng ý thì làm sao bây giờ."
Nghe hai người kia kẻ xướng người họa, Ngư Hi nhíu mày, nhưng chính mình đã nói ra, hiện giờ đổi ý cũng không kịp, cô gật đầu: "Được!"
Cảnh Sắc và Trần Hảo Linh híp mắt cười rời đi.

Từ khi nhập học đến giờ, đừng nói là đạt yêu cầu trong bài kiểm tra, ngay cả một nửa đạt yêu cầu Ngư Hi cũng chưa chạm được vào mông, bảo cô đột nhiên thành thiên tài để thắng, quả thực là mơ giữa ban ngày.

Cảnh Sắc và Trần Hảo Linh vô cùng vui vẻ dắt tay nhau ra ngoài mua trà sữa.

Ngư Hi ngồi một mình trên ghế ôm sách vở.

Hàn Nghi Tư về lớp nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của cô liền hỏi: "Sao thế?"
Ngư Hi hiếm khi bất lực: "Có thể cho tôi mượn cây đao được không."
Hàn Nghi Tư: "Làm gì?"
Ngư Hi gục xuống bàn: "Mổ bụng tự sát."
Hàn Nghi Tư:...!
Cô ngẩn người, Ngư Hi không giải thích, tiếp tục ôm sách vở yên lặng đọc.

Hàn Nghi Tư thỉnh thoảng chọc ngoáy: "Này, cậu mặc gì đi giao lưu? Tôi thấy chiếc váy hoa lần trước rất đẹp."
"Nghe nói hot boy trường số hai cũng đến, tôi chưa thấy bao giờ."
"Này, Ngư Hi, cậu có đang nghe tôi nói không đấy?"
Ngư Hi không để ý những chuyện ngoài lề, một lòng chỉ nghĩ về học tập, cô nói với Hàn Nghi Tư: "Tôi không đi được không?"
"Được." Hàn Nghi Tư nghiến răng nghiến lợi: "Tôi sẽ bóp chết cậu luôn."
Vai Ngư Hi run rẩy.

Hết giờ học, Ngư Hi không đến chỗ Giang Tĩnh Bạch như mọi khi, ngược lại không dời mông khỏi ghế.

Giang Tĩnh Bạch cảm thấy tò mò quay đầu nhìn.

Ngư Hi ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt của cô, đột nhiên lóe lên một ý tưởng, vội tung tăng chạy tới.

"Bạn học Giang, học ủy." Ngư Hi nịnh nọt: "Cậu có phải là người có trái tim không?"
Cô chắp tay trước ngực, tỏ ra tội nghiệp, tựa như một bé thú cưng đang lấy lòng chủ nhân, biểu cảm mau an ủi tôi đi.

Giang Tĩnh Bạch nhìn vào mắt cô, lắc đầu: "Không phải."
Hy vọng của Ngư Hi vỡ tan tành, cô kéo tay áo của Giang Tĩnh Bạch: "Chỉ cần có trái tim một tí thôi, bạn học của cậu không được cậu quan tâm sẽ chết thật đấy!"
Giang Tĩnh Bạch bị chọc cười, phía sau có các bạn học đi qua đi lại, bạn cùng bàn của Giang Tĩnh Bạch cũng về chỗ, Ngư Hi trả vị trí, đi tới bên bàn của Giang Tĩnh Bạch, ngồi xuống bên chân cô, đặt cằm lên bàn học của cô, đôi mắt đẹp long lanh cứ thế nhìn Giang Tĩnh Bạch một cách chăm chú, thu lại hình ảnh phản chiếu tí hon vào bên trong.

Mắt Giang Tĩnh Bạch chạm phải mắt Ngư Hi, cô ngừng một chút: "Chuyện gì?"
Ngư Hi vừa nghe liền vội vươn thẳng eo, tựa vào Giang Tĩnh Bạch nói: "Muốn cậu giúp tôi học thêm."
"Học thêm?" Giang Tĩnh Bạch khẽ cười: "Cậu xác định?"
Không phải cô chưa từng nghĩ tới chuyện giúp Ngư Hi học thêm, cũng không nói được là vì sao, nhiều bạn học như vậy, nhưng cô lại khăng khăng chỉ có thiện cảm với Ngư Hi, phá lệ có kiên nhẫn với cô ấy, cũng nghĩ sẽ giúp cô ấy học thêm để thành tích được nâng lên một chút, nhưng cô ấy cứ quen với việc lơ mơ, làm như mắt điếc tai ngơ với lời mình nói, vì thế cô liền gạt bỏ suy nghĩ này.

Giờ đây nghe vậy, Giang Tĩnh Bạch còn cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Ngư Hi thành thật gật đầu: "Tôi xác định, cực kì xác định, vô cùng xác định, bạn học Giang, học ủy, xin cậu thương xót..."
Liên tục thốt ra những lời nịnh nọt, Giang Tĩnh Bạch không biết Ngư Hi học được từ ai, cô gật đầu một cách bất đắc dĩ: "Lí do."
Lí do.

Ngư Hi im bặt, cô nên giải thích với Giang Tĩnh Bạch thế nào đây, là vì đánh cược sao, hình như có chút không tôn trọng đối với việc học, không biết con mọt sách Giang Tĩnh Bạch nghe vậy có giận không? Cô cắn môi: "Không có lí do gì, đột nhiên muốn học."
Giang Tĩnh Bạch đặt hai tay lên bàn, một bàn tay đặt trên sách vở, một tay chống cằm, không hề chớp mắt nhìn Ngư Hi, tựa như đang suy ngẫm tính chân thật trong những lời cô nói.

Ngư Hi bị quan sát như vậy có chút mất tự tin, cô thoáng căng thẳng nói: "Thật, tôi thề!"
Cô giơ ba ngón tay mảnh mai, ngón cái cùng ngón út cuộn lại, trong dáng vẻ trịnh trọng trang nghiêm lại để lộ hai phần mất tự nhiên, ánh mắt mơ màng, vừa nhìn liền biết là nói dối, rất giống tối hôm đó sợ mình đi trước, muốn mình ở lại cùng nhưng ngượng ngùng.

Giang Tĩnh Bạch đã quen tỏ ra lạnh nhạt, biểu cảm không hề xao động, nói hai câu đều ngại sẽ lãng phí thời gian, hiện giờ lại cùng Ngư Hi nhìn nhau chăm chú thật lâu, rồi nhẹ nhàng nâng khóe môi: "Được rồi."
Được rồi, hai tiếng này giống như âm thanh của tự nhiên.

Ngư Hi thở mạnh một hơi, mặt như hoa đào, hàng lông mày đều nhuốm màu vui vẻ, cô đưa tay ra trước mặt Giang Tĩnh Bạch: "Một lời đã định."
Thấy cô giơ ngón út như trẻ con, Giang Tĩnh Bạch lắc đầu: "Không cần."
Ngư Hi lại không cho cô đổi ý: "Cần cần."
Cô nắm tay Giang Tĩnh Bạch, kéo ngón út móc vào ngón út của mình.

Ngón tay hai người quấn lấy nhau, da thịt kề cận, mùi hương nhàn nhạt ập đến, Giang Tĩnh Bạch nhìn Ngư Hi, ánh mắt sâu thẳm.

Ngư Hi không nghĩ có thể thuyết phục Giang Tĩnh Bạch nhanh như vậy, cô phấn khởi không thấy trời đất, khi thì hỏi Giang Tĩnh Bạch nên ôn tập môn văn thế nào, khi thì hỏi phải học công thức ra sao.

Giang Tĩnh Bạch bị quấn đến không chịu nổi, trực tiếp ném một bộ bài kiểm tra qua: "Làm xong hai bài trước tiết tự học buổi tối."
Ngư Hi uể oải: "Một thôi được không?"
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Cũng được, cậu đừng tìm tôi học thêm nữa."
"Hai bài thì hai bài, cậu dữ như vậy làm gì." Tiếng khóc chít chít của Ngư Hi pha lẫn hai phần tủi thân, giống như một cô vợ nhỏ.

Giang Tĩnh Bạch thấy Ngư Hi như vậy bỗng nhớ lại ngày mới gặp nhau, cô ấy hăng hái đứng trên bục giảng, đứng trước đông đảo các bạn học cũng không hề sợ hãi mà tỏ ra thản nhiên, còn có hai phần kiêu ngạo, nhưng lúc này, loại kiêu ngạo đã có từ khi sinh ra lại như bị học tập tra tấn.

Nghĩ đến dáng vẻ tủi thân của Ngư Hi vừa rồi, cô mím môi cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Vai chợt bị vỗ, Giang Tĩnh Bạch quay đầu, không biết Lư Tiểu Vĩ đã ngồi phía sau mình từ khi nào.

"Học ủy, cuối tháng có một buổi liên hoan giao lưu, tham gia cùng nhau đi." Nói xong, cậu ta liếc nhìn Giang Tĩnh Bạch, đáy mắt ngỡ ngàng.

Đường cong trên góc nghiêng của Giang Tĩnh Bạch vừa tinh xảo vừa đẹp, tóc mái được vén ra sau tai, để lộ vầng trán trắng nõn sạch sẽ, lông mày đầy đặn, hàng mi hơi cong vừa dài vừa dày, đôi mắt trong veo có thần, sống mũi cao, cánh mũi đẹp, bờ môi hồng nhạt tự nhiên, làn da trắng nõn như phát sáng, rõ ràng là gương mặt tự nhiên, lại xinh đẹp gấp ba lần những nữ sinh trang điểm cẩn thận, chẳng trách các bạn học không có gì làm đều thích hướng về cô.

Sau khi Lư Tiểu Vĩ nói xong, mấy bạn học ngồi quanh Giang Tĩnh Bạch đều nín thở nhìn cô, đợi câu trả lời của cô.

"Liên hoan giao lưu?" Giọng nói của Giang Tĩnh Bạch cũng lạnh nhạt: "Xin lỗi, tôi không có thời gian."
"Là cuối tuần mà, học ủy, cậu cũng không thể mỗi ngày đều ở nhà học, thầy giáo nói rồi, làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi, cũng phải dành thời gian để nghỉ chứ." Lư Tiểu Vĩ chưa từ bỏ ý định thuyết phục: "Hơn nữa, đây là hoạt động tập thể, mọi người đều tham gia, cậu còn là cán bộ lớp, cậu nên đi đầu."
Hai nam sinh bên cạnh nhốn nháo: "Đúng vậy, học ủy tham gia đi."
"Đến cùng đi."
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Mọi người đều tham gia?"
Lư Tiểu Vĩ vội gật đầu: "Đều tham gia."
Giang Tĩnh Bạch trầm tư: "Tôi sẽ suy nghĩ."
Lư Tiểu Vĩ đắc ý rời đi.

Ngư Hi ngây ngất với bài kiểm tra, đáng tiếc bình thường cô đọc sách đều không được mấy trang, lúc này cho cô mở sách tìm đáp án, cô cũng không biết làm, căn bản không biết viết như thế nào.

Cô hao hết sức của chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng làm xong hai bài kiểm tra.

Trước tiết tự học buổi tối, các bạn học túm tụm tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau.

Ngư Hi cầm bài kiểm tra vừa làm xong đến chỗ Giang Tĩnh Bạch, nháy mắt với bạn cùng bàn của Giang Tĩnh Bạch, cười hỏi: "Bạn học, có thể mượn chỗ của cậu một lát không?"
Bạn cùng bàn của Giang Tĩnh Bạch lập tức bị mê đến bốn phương tám hướng, ngẩn ngơ nói: "Được."
Ngư Hi mỉm cười, không khách sáo ngồi xuống, đưa bài kiểm tra cho Giang Tĩnh Bạch: "Đây, nhiệm vụ hoàn thành!"
Giang Tĩnh Bạch không hé môi, nhận bài kiểm tra, cúi đầu xem, mấy phút sau lên tiếng: "Khá tốt."
Đây vẫn là lần đầu tiên Ngư Hi được người kia khen, cô lập tức vui vẻ ra mặt: "Thật không?"
Giang Tĩnh Bạch quay đầu: "Thật, khá tốt, né hết đáp án đúng một cách hoàn hảo, vất vả rồi."
Ngư Hi:...!
Phắn đi, có thể nói chuyện được không!
Giang Tĩnh Bạch không để ý đến cơn giận đột ngột của cô, nói: "Cậu vẫn là bắt đầu học lại từ cơ bản đi."
Ngư Hi cắn môi: "Tôi cần bao lâu mới có thể đạt yêu cầu?"
Giang Tĩnh Bạch nghiêm túc suy nghĩ: "Ít nhất là nửa năm đi."
Nửa năm.

Câu trả lời khủng bố gì thế này, Ngư Hi thoáng ngây ngẩn: "Có thể nhanh hơn không, tôi có thể chăm chỉ."
Giang Tĩnh Bạch chần chừ: "Việc này không liên quan đến chăm chỉ."
Ngư Hi nhíu mày: "Vậy liên quan đến cái gì."
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Chỉ số thông minh."
Ngư Hi bị nghẹn lời ba lần liên tiếp, cô lấy bài kiểm tra trước mặt Giang Tĩnh Bạch, xấu hổ đứng dậy, cắn răng nói: "Không học nữa, tôi đi tìm đại đao 40 mét của tôi!"
Giang Tĩnh Bạch khẽ nhướng mày, có vẻ không hiểu: "Làm gì?"
Ngư Hi quay đầu trừng cô: "Mổ bụng tự sát!"
Giang Tĩnh Bạch:...!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui