Rượu đủ cơm no đã là chuyện của một tiếng sau đó.
Dù sao có Giang Tĩnh Bạch ở đây, mọi người cũng không dám phóng túng, đua rượu cũng chỉ như anh em tốt cậu một ly tôi một ly, hoàn toàn không dám ồn ào.
Vừa vặn, Ngư Hi cũng không thích không khí quá mức ầm ĩ, hơn nữa bà chủ còn ngồi bên cạnh, những người khác đều né xa ba thước, để lại cho cô không ít thanh tĩnh.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, gương mặt Ngư Hi ửng đỏ, không biết vì rượu hay vì nóng.
Ánh mắt Giang Tĩnh Bạch quét qua, thấy cô ấy vô cùng buồn chán chống cằm, cầm đũa chọc chọc bí đao trong bát, canh đã múc từ năm phút trước vẫn chưa được uống chút nào.
Cô nhớ rõ, trước kia Ngư Hi ăn rất nhanh, mỗi lần cô ấy ăn xong mình còn chưa kết thúc, sau đó sẽ chống cằm nghịch đồ ăn trong bát như vậy, cũng không thúc giục, mà luôn kiên nhẫn chờ đợi.
Ngư Hi không phải người chậm chạp, nhưng đã dành tất cả sự kiên nhẫn của mình cho cô.
Giang Tĩnh Bạch nắm chặt đôi đũa, cúi đầu, khóe mắt ửng đỏ.
Đạo diễn Triệu thấy mọi người đã ăn xong, đứng dậy: "Mọi người ăn no chưa?"
Mọi người phụ họa.
Ông nhìn về phía Giang Tĩnh Bạch: "Giang tổng, bên cạnh có karaoke, chúng ta có thể chuyển sang.
Tôi đã đặt phòng rồi."
Giang Tĩnh Bạch lắc đầu: "Thôi."
Đạo diễn Triệu do dự một lúc: "Ngài phải về sao?"
Giang Tĩnh Bạch hắng giọng: "Mọi người cứ tiếp tục."
Đạo diễn Triệu cười: "Vậy chúng ta cũng dừng ở đây thôi."
"Ngày mai còn phải quay, mọi người không nên chơi quá muộn."
Ngư Hi nghe vậy, thả đôi đũa trên tay xuống, thở phào, Giang Tĩnh Bạch liếc nhìn cử động nhỏ của cô, rũ mắt, cong môi.
Mọi người lần lượt ra ngoài, khách sạn này chính là nơi đạo diễn Triệu thuê cho đoàn phim, những người khác chào hỏi nhau xong liền trực tiếp lên phòng, Chung Thần chạy đến bên Ngư Hi, hỏi: "Hi Hi, chúng ta cũng về đi."
Ngư Hi còn chưa trả lời, liền nghe được tiếng Đào Ỷ Đồng: "Ngư Hi."
"Chị Bạch bảo tôi đi nhờ xe cậu về."
Ngư Hi nhếch miệng, nhìn qua Giang Tĩnh Bạch còn đứng bên kia, hai người nhìn nhau vài giây, Giang Tĩnh Bạch đến gần, hỏi: "Sao vậy?"
Đào Ỷ Đồng nhẹ nhàng cười: "Không có gì, đang cần đi nhờ xe."
Ngư Hi đứng ở một bên.
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu ngẫm nghĩ vài giây: "Vậy đi, cô đưa Ỷ Đồng về, tôi và Ngư Hi tiện đường, sẽ đi cùng nhau."
Nói xong nhìn sang Ngư Hi: "Được chứ?"
Đáy mắt đầy hy vọng, Chung Thần nín thở, dù có lá gan lớn thế nào, cô cũng không thể làm Giang Tĩnh Bạch mất mặt.
Ngư Hi ấn huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, tửu lượng của cô không được tốt lắm, phòng ăn lại oi bức, đầu trở nên choáng váng, suy nghĩ một lát mới nói: "Cứ vậy đi.'"
Chung Thần không vui, kéo tay áo cô: "Nhưng mà ---"
Ngư Hi vỗ mu bàn tay: "Không sao đâu."
"Dù sao chị cũng không thích ngồi cùng cậu ta."
Nếu phải chọn giữa Giang Tĩnh Bạch và Đào Ỷ Đồng, cô tình nguyện ngồi trên xe của Giang Tĩnh Bạch, ít ra Giang Tĩnh Bạch sẽ không nói gì, cô cũng được hưởng yên tĩnh.
Chung Thần thấy cô nói vậy, chỉ có thể gật đầu: "Được rồi, chị về cẩn thận chút."
Ngư Hi hắng giọng, nhìn Chung Thần cùng Đào Ỷ Đồng rời đi.
Đạo diễn Triệu hỏi: "Vậy Ngư Hi đi cùng Giang tổng sao?"
Giang Tĩnh Bạch mở miệng: "Tôi đưa cô Ngư về."
Ngư Hi liếc mắt sang.
Không phải về cùng, mà là đưa về, Giang Tĩnh Bạch vẫn hiểu quy tắc trong giới.
Đạo diễn Triệu nghe vậy đành nói: "Vậy hai người đi cẩn thận."
Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu: "Được."
Ngư Hi chào hỏi đạo diễn Triệu, cuối cùng nói với Giang Tĩnh Bạch: "Đi thôi."
"Ừ."
Giọng nói yếu ớt truyền đến từ bên cạnh, Ngư Hi ngẩng đầu nhìn, đèn trong đại sảnh khách sạn chiếu lại đây, kéo dài cái bóng của người kia, một góc thân ảnh của Giang Tĩnh Bạch chìm vào bóng tối, khiến người khác không thể nhìn rõ sắc mặt.
Một lúc sau cô mới thu hồi ánh mắt, bước trên giày cao gót đi về phía bãi đỗ xe.
Giang Tĩnh Bạch đi theo phía sau.
Cô nhớ rõ, trước kia Ngư Hi đi bộ luôn cúi đầu, hai tay chắp sau lưng, bước chân không nhanh, thích vừa đi vừa nói chuyện, còn hay làm nũng, thường đi được nửa đường sẽ tiến đến trước mặt cô, cười sáng rỡ: "Tĩnh Bạch, có được không?"
Mỗi lần cô đều giả vờ không nói lời nào, chỉ để được nghe tiếng nũng nịu của cô ấy thêm một lần nữa.
Đáng tiếc, sau này chỉ có thể nghe thấy thanh âm kia trong những giấc mơ.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ, Ngư Hi đến bãi đỗ xe mới nhớ ra chuyện gì, hỏi: "Cậu lái xe được không?"
Giang Tĩnh Bạch sửng sốt, Ngư Hi nói tiếp: "Không phải cậu uống rượu sao?"
Rượu còn là cô mời.
Giang Tĩnh Bạch im lặng vài giây: "Lên xe trước đi, mình gọi trợ lý đến."
Ngư Hi mím môi, trong lòng hối hận vì sao khi nãy không ngồi xe Chung Thần, chẳng qua bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu: "Được."
Hai người lên xe, Giang Tĩnh Bạch mở điều hòa, đưa cho Ngư Hi một tấm chăn: "Cậu muốn nghỉ một lát không?"
Ngư Hi không buồn ngủ, nhưng so với việc cùng Giang Tĩnh Bạch nhìn nhau không nói gì, chẳng bằng giả vờ ngủ.
Cô nhận lấy tấm chăn Giang Tĩnh Bạch đưa, dựa vào lưng ghế sau, chưa đến vài giây lại trở mình, động tác không lớn, nhưng có vẻ chói tai giữa không gian yên tĩnh trong xe.
Giang Tĩnh Bạch quay đầu: "Có phải lạnh quá không?"
Ngư Hi nín thở: "Không."
Giọng điệu cứng rắn, thái độ không muốn nói nhiều, lời nói đến bờ môi lại bị Giang Tĩnh Bạch nuốt xuống, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Ngư Hi nhàm chán lấy điện thoại từ trong túi, muốn tán gẫu cùng Hồ Tiểu Tĩnh một lát, liếm gương mặt xinh xắn của con gái nuôi, cuối cùng lên Weibo nhìn một lượt.
Hot search trên Weibo đã thay đổi, đề tài nóng nhất về cô và Liễu Ngọc Dao đã bị áp xuống, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Liễu Ngọc Dao làm, cô ta quả thật là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, có khi bây giờ đang tức điên rồi.
Có điều Ngư Hi cũng không quá cao hứng.
Vì không biết mình còn có thể vượt qua cô ấy được bao lâu.
Hiện giờ chẳng qua vừa nhận được hai giải thưởng lớn, lại ở nơi đầu sóng ngọn gió, nên cộng đồng mạng mới nhiệt tình thảo luận chuyện về cô, nhưng nửa năm sau, một năm sau thì sao? Nếu lúc đó vẫn chưa có thông cáo, không có hoạt động, đừng nói là bị Liễu Ngọc Dao áp, dù là một nghệ sĩ tuyến ba bốn nào đó, đều có thể tùy tiện vượt mặt cô.
Không phải cái vòng này quá lạnh nhạt vô tình, chỉ là thay đổi sẽ rất nhiều.
Chỉ cần mấy tháng là có thể chuyển sang cục diện khác.
Ngư Hi lăn lộn trong vòng lâu như vậy, sao có thể không hiểu đạo lý này, vậy nên giờ đây mới không vui nổi.
Vốn đã uống rượu, bầu không khí hiện giờ lại yên tĩnh thế này, đợi đến lần thứ hai Giang Tĩnh Bạch quay đầu, Ngư Hi đã ngủ, trên tay vẫn cầm điện thoại, màn hình đen kịt.
Cô nghiêng người qua, giúp Ngư Hi đắp chăn cao hơn, lại cầm lấy di động của cô, Ngư Hi không buông tay, ấn xuống, màn hình sáng lên.
Điện thoại khóa bằng vân tay, Giang Tĩnh Bạch không ngoài ý muốn nhìn được nội dung trên màn hình, quét mắt qua, là bát quái về Ngư Hi và Liễu Ngọc Dao.
Giang Tĩnh Bạch nhìn chằm chằm điện thoại, ánh mắt nặng nề, cuối cùng tắt đi, cất vào trong túi của Ngư Hi.
Nửa tiếng sau, Tiếu Tri Thu đến.
Lúc cô mở cửa xe, Giang Tĩnh Bạch liền nói: "Đừng nói gì, lái xe đi."
"Nhỏ tiếng một chút."
Tiếu Tri Thu ngẩn một lát, gật đầu: "Vâng."
Đến khi chờ đèn đỏ, Tiếu Tri Thu nhìn hàng ghế sau qua kính chiếu hậu, phát hiện có người đang nằm, cô ngây người, đèn xanh sáng lên cũng chưa phản ứng được, phía sau vang lên tiếng còi, Giang Tình Bạch nhìn sang, không nói gì, Tiếu Tri Thu lại cảm thấy một cơn lạnh buốt, vội vàng khởi động xe.
Thời tiết buổi tối đã không còn oi bức, Giang Tĩnh Bạch mở một khe hở trên cửa sổ, thỉnh thoảng có ánh đèn chiếu vào, xuyên qua cô dừng lại trên người Ngư Hi, Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn, ánh mắt dịu dàng.
Tiếu Tri Thu tuy rằng tò mò người phía sau là ai, nhưng có lòng không có gan, nên suốt đường đi không nói gì, bảo trì yên lặng, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe về chung cư.
Đến chung cư, Tiếu Tri Thu quay đầu lại nhìn, Ngư Hi nghiêng người ngủ, gương mặt hướng vào lưng ghế, trợ lý Tiếu chỉ có thể nhìn thấy phần gáy cùng mái tóc dài hơi xoăn, dáng người xinh đẹp được giấu trong tấm chăn, khiến người ta không thể nhìn rõ.
Xe đỗ lại, trợ lý Tiếu vẫn chần chừ, hỏi: "Giang tổng, có cần tôi giúp không ạ?"
Giang Tĩnh Bạch lắc đầu: "Không cần, cô về đi."
Trợ lý Tiếu há miệng: "Vâng."
Chờ Tiếu Tri Thu đi, Giang Tĩnh Bạch mới đi xuống, mở cửa sau của Ngư Hi, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ngư Hi, dậy thôi, chúng ta về rồi."
Không có động tĩnh, Giang Tĩnh Bạch đưa tay muốn chạm vào bả vai Ngư Hi, lại nghĩ đến biểu tình cùng những lời cô ấy nói với trợ lý, cô nhẫn nhịn, ngón tay co lại, nhẹ giọng: "Ngư Hi?"
"Ngư Hi, cậu dậy đi."
Ngư Hi nằm mơ, trong mơ cô chạy trên một con đường rất dài, khi dừng lại, trước mặt có người đang đứng, là Giang Tĩnh Bạch, cô còn chưa kịp đến gần, đã thấy Đào Ỷ Đồng đi tới từ ngã rẽ, Giang Tĩnh Bạch cười nhẹ nhàng với Đào Ỷ Đồng, hai người trò chuyện, tư thế thân mật, Ngư Hi tức giận bước lên, cho Giang Tĩnh Bạch một cái tát!
Bạch!
Giang Tĩnh Bạch đang cúi đầu muốn đánh thức Ngư Hi bỗng sững sờ, đôi má như bị kim đâm vào, cô nhìn Ngư Hi, thấy đôi mi thanh tú chớp động, dường như muốn tỉnh lại, Giang Tĩnh Bạch đứng thẳng người dậy.
Không đến vài giây, Ngư Hi tỉnh lại, lúc ngồi dậy vẫn có chút ngỡ ngàng, lại cúi đầu nhìn tấm chăn trên người mình, rồi nhìn Giang Tĩnh Bạch đang đứng ngoài xe, hỏi: "Đến rồi?"
Mới tỉnh ngủ, giọng nói khàn đi, không có cảm giác trong trẻo lạnh lùng thường thấy, Giang Tĩnh Bạch đứng ngoài xe: "Vừa đến, đã tỉnh chưa?"
Ngư Hi gật đầu, tay vô ý tìm tòi, Giang Tĩnh Bạch nhìn thấy, nói: "Điện thoại đã cất trong túi của cậu rồi."
"Ồ."
Ngư Hi đáp lại, quay đầu mở túi ra nhìn, quả nhiên thấy điện thoại ở bên trong, cô vừa chuẩn bị xuống xe liền nghe tiếng chuông vang lên, Ngư Hi nhíu mày, bấm nhận.
Là điện thoại từ Chung Thần.
"Hi Hi, đã đến nhà chưa?"
Ngư Hi vừa tỉnh, biểu cảm mơ màng, không còn cao ngạo, lại thêm vài phần đáng yêu, cô gật đầu, giọng nói lười biếng: "Đến rồi, em thì sao?"
Chung Thần hít sâu: "Vẫn chưa."
Không biết có phải Đào Ỷ Đồng cố ý hay không, cô bảo muốn bật dẫn đường, cô ấy lại nói không cần, tôi biết đường, sau đó bắt đầu quá trình đi lạc, nếu không phải Chung Thần tốt bụng, đã sớm ném người kia xuống xe rồi.
Chung Thần trịnh trọng gật đầu, đúng vậy, chắc chắn là vì mình tốt bụng.
Tốt đến nỗi bây giờ còn chưa đưa được vị Bồ Tát này về nhà.
Chung Thần bực bội, lại lo lắng cho Ngư Hi, nên mới gọi cuộc điện thoại này.
Ngư Hi cười: "Nhanh đưa cậu ấy về đi, chị lên nhà trước."
"Cúp đây."
Chung Thần ừ một tiếng.
Đào Ỷ Đồng ngồi bên cạnh, thấy cô cúp điện thoại, cười nói: "Mách Ngư Hi sao?"
"Trợ lý Chung, tôi phát hiện em vẫn rất trẻ con đấy."
Chung Thần vốn đã nhịn tức cả buổi tối, giờ phút này nghe câu nói kia càng phát cáu, nói: "Dù sao cũng không trẻ con bằng chị."
Đào Ỷ Đồng khẽ cười: "Sắp đến rồi, cảm ơn."
Chung Thần thấy chung cư trước mặt đã đi qua từ mười lăm phút trước, tá hỏa: "Cô Đào cố ý đúng không?"
Đào Ỷ Đồng nhún vai: "Tất nhiên là cố ý."
Chậc chậc chậc, rốt cuộc nhịn không được lộ nguyên hình rồi, đã nói Đào Ỷ Đồng tuyệt đối không đơn giản như vậy, bị mắng mấy lần vẫn có thể mỉm cười.
Bây giờ còn cố tình đào hố cho người ta chạy đường xa, xấu tính!
Chung Thần buồn bực không lên tiếng, chân đạp phanh, xe dừng lại, Đào Ỷ Đồng nhìn khuôn mặt bị tức đến đỏ lên, cười: "Nhóc trợ lý, dù sao tôi cũng là nghệ sĩ của công ty, còn em chỉ là một trợ lý, em không thấy thái độ của mình có vấn đề sao?"
"Vấn đề gì mà vấn đề?" Chung Thần vẫn tức giận: "Không sai, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ bé, nhưng cũng biết liêm sỉ, biết một số việc là không thể làm."
Đào Ỷ Đồng cười: "Ví dụ như?"
Chung Thần trợn mắt nhìn cô: "Ví dụ như chen chân vào tình cảm của người khác!"
Đào Ỷ Đồng vẫn cười dịu dàng, như muốn cố ý chọc giận thêm: "Nếu tôi càng muốn chen vào thì sao?"
Chung Thần giận đến mức khiến khuôn ngực phập phồng, nghĩ đến trước đây Ngư Hi đã ấm ức thế nào, khuôn mặt tươi cười hiện giờ của Đào Ỷ Đồng đặc biệt chói mắt, cô cắn răng nói: "Vậy chị là đồ không biết xấu hổ!"
"À ---" Đào Ỷ Đồng khẽ cười một tiếng, mở cửa xe, vẫy tay với Chung Thần: "Nhóc trợ lý, gặp lại."
Chung Thần bị chọc tức không nhẹ, nghiến răng nhìn dáng người lắc lư của Đào Ỷ Đồng, một lúc sau nhắn tin cho Ngư Hi: Hi Hi, Đào Ỷ Đồng thật quá đáng!
Ngư Hi vừa vào thang máy, đọc lời nhắn muốn tức hộc máu của Chung Thần, khẽ cười, lắc đầu, rồi nhìn sang Giang Tĩnh Bạch bên cạnh.
Giang Tĩnh Bạch nhìn vào đôi mắt cô, lên tiếng: "Sao vậy?"
Ngư Hi cất điện thoại vào túi, lắc đầu: "Không có gì."
"Chung Thần bị Đào tiểu thư của cậu chọc tức không nhẹ."
Giang Tĩnh Bạch nghe mấy chữ Đào tiểu thư của cậu, nhíu mày, thanh minh: "Cậu ấy không phải Đào tiểu thư của mình."
Cửa thang máy mở, Ngư Hi bước giày cao gót ra ngoài, thản nhiên như không có chuyện gì: "Tùy cậu, dù sao ---"
Giang Tĩnh Bạch đứng sau cô vẫn chưa ra khỏi thang máy, ngắt lời: "Ngư Hi, cậu ấy là em gái mình."
Ngư Hi im bặt, quay lại nhìn Giang Tĩnh Bạch, hoài nghi có phải mình vẫn chưa tỉnh ngủ hay không, hay ly rượu buổi tối bắt đầu có tác dụng khiến mình nghe nhầm, không dám tin nhắc lại: "Cậu nói gì?"
Giang Tĩnh Bạch ra khỏi thang máy, bước chân rất chậm, cô nhìn Ngư Hi, ánh mắt trong suốt, giọng nói hơi trầm: "Mình nói, Ỷ Đồng là em gái của mình."
Ngư Hi:...
Cô biết rõ quan hệ giữa Giang Tĩnh Bạch và Đào Ỷ Đồng, trước kia đi học cô đã thăm dò hết mọi chuyện về Giang Tĩnh Bạch, cậu ta có những người thân nào, nhà nào có mấy em trai mấy em gái, cô cũng đã nhìn thấy tận mắt, vậy nên nghe được hai chữ em gái từ miệng Giang Tĩnh Bạch, cô sửng sốt một lúc, hỏi: "Em gái kiểu gì?"
Giang Tĩnh Bạch im lặng: "Em gái cùng hộ khẩu."
Ngư Hi mờ mịt: "Cậu với cậu ta?"
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Sau khi bố mình qua đời, mẹ mình đã tái giá."
Nên hai cô giờ đây là chị em trên danh nghĩa.
Ngư Hi nghe xong, ngây ngẩn rất lâu, mới phát ra một tiếng: "Ồ."
Giang Tĩnh Bạch thấy cô chuẩn bị mở cửa vào nhà, gọi: "Ngư Hi."
Ngư Hi mở cửa, quay đầu, thấy Giang Tĩnh Bạch còn nhìn mình, nói: "Nhưng hình như cũng không liên quan gì đến tôi, Giang tổng, ngủ ngon."
Nói xong khép cửa lại, Giang Tĩnh Bạch nhìn cánh cửa đóng chặt, cúi đầu, bờ môi tràn ra hai chữ: "Ngủ ngon."
Ngư Hi vào nhà, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ nỗi kinh ngạc vừa rồi.
Không chỉ vì mối quan hệ giữa người kia và Đào Ỷ Đồng, mà còn vì câu nói --- Sau khi bố mình qua đời.
Bố cậu ta qua đời từ khi nào?
Ngư Hi đã gặp bố của Giang Tĩnh Bạch, là một người đàn ông trung niên hòa ái, khi ấy cô còn theo đuổi Giang Tĩnh Bạch, cũng đã đến nhà cô ấy, mượn cớ nhờ cô ấy giúp mình học bù để tiếp cận.
Cô mơ hồ nhớ bố mẹ cô ấy mở một công ty hậu cần, bình thường không cần chạy đơn sẽ ở nhà, cô đến đã được gặp vài lần, bố Giang Tĩnh Bạch mỗi lần đều cười nói: "Cô bé lại đến học bù sao?"
Nụ cười ấm áp, vừa nhìn đã biết đây là một người tử tế.
Khi ấy cô sẽ lôi kéo làm quen, gọi: "Chú, chú gọi cháu Ngư Hi là được."
"Hoặc là Tiểu Ngư."
Chú sẽ gật đầu: "Được, Tiểu Ngư, cái tên rất có ý nghĩa."
Thường chưa đến hai câu, Giang Tĩnh Bạch đã từ phòng ngủ ra ngoài, gọi: "Ngư Hi, vào đây."
Vừa được gọi, cô liền tung tăng đi vào.
Ngư Hi tắm rửa rồi nằm trên giường, nghĩ đến lời Giang Tĩnh Bạch vừa nói, nhắn tin cho Chung Thần: Em giúp chị...
Vừa đánh được ba chữ, cô lại xóa hết, cuối cùng tắt điện thoại, ép chính mình đi ngủ.
Nhưng đã ngủ một giấc trên xe, hiện giờ sao còn có thể ngủ được, Ngư Hi lăn qua lộn lại trên giường, rốt cuộc cắn răng đứng dậy, chân trần bước lên tấm thảm trong phòng khách, mở cửa ban công, lập tức bị một trận gió đánh vào, áo ngủ dán trên người, tóc dài bay lên, cô vuốt tóc, còn chưa ra ngoài đã nghe được tiếng nói truyền đến từ bên cạnh.
Rất thấp, gần như không thể nghe được.
Nhưng cô thật sự mẫn cảm với giọng nói của Giang Tĩnh Bạch, không muốn nghe, tai cũng không chịu khống chế mà đón nhận.
"Hồ tổng, ngài đã nói sẽ không can thiệp quyền quản lý của tôi ở công ty."
"Chuyện về Ngư Hi, tôi sẽ xử lý tốt."
"Đương nhiên không cần thay người."
"..."
Ngư Hi đứng ngoài ban công, nghe thanh âm trầm ổn bên kia, im lặng vài giây, xoay người lại trở về phòng.
.