Ngư Hi ngoài miệng nói không giúp Giang Tĩnh Bạch, đến khi nhìn cô ấy một mình vào phòng vệ sinh lại lo lắng vết thương sẽ dính nước, ngộ nhỡ bị nhiễm trùng, e rằng trong thời gian ngắn cũng không thể xuất viện.
Cô gõ cửa phòng vệ sinh, thầm nghĩ bản thân mình khi nào lại giống Thánh Mẫu như vậy.
"Cần tôi giúp không?" Giọng nói cứng nhắc truyền đến, Giang Tĩnh Bạch vừa cởi đồ, bên trong vẫn còn nội y, tuy bị thương ở đầu không ảnh hưởng đến việc tắm rửa, nhưng cô cũng không dám mở vòi sen, chỉ dùng nước đơn giản lau người, nghe được tiếng Ngư Hi, cô liền mặc lại quần áo, mở cửa, rũ mắt: "Được không?"
Ngư Hi buồn bực vài giây, nói: "Vào thôi."
Giang Tĩnh Bạch khoác áo bệnh nhân đi vào.
Phòng vệ sinh cũng lớn hơn so với ở phòng bệnh trước, thiết bị đều đầy đủ, bên cạnh bồn cầu có hai cái ghế, hẳn là dùng để đặt quần áo sạch, Ngư Hi đứng bên trong, hỏi: "Tắm thế nào đây?"
Cũng không thể cứ lột hết Giang Tĩnh Bạch rồi ném dưới vòi sen được.
Giang Tĩnh Bạch đã cởi áo bệnh nhân ra một chút, giọng nói vẫn bình tĩnh không gợn sóng như mọi khi: "Mình không với đến sau lưng được, nếu được, phiền cậu lau giúp mình."
Ngư Hi mím môi: "Ừ,"
Nói xong, Giang Tĩnh Bạch liền cởi nút thắt, áo bệnh nhân từ từ rơi xuống bên vai, lộ ra tấm lưng xinh đẹp, bàn tay cầm khăn của Ngư Hi chợt nắm chặt.
Mái tóc dài của Giang Tĩnh Bạch đã giấu trong mạng lưới, cổ thon dài trắng nõn, đầu vai mượt mà khéo léo, áo bệnh nhân treo trên áo ngực, dù vậy, Ngư Hi vẫn có thể nhìn rõ da thịt tinh tế của cô, không biết có phải vì đang bệnh, cô cảm thấy Giang Tĩnh Bạch hiện giờ thật mong manh.
Hai chữ này hiện lên trước mắt, Ngư Hi liền rùng mình một cái.
Giang Tĩnh Bạch chuẩn bị quay đầu, Ngư Hi nhìn thấy động tác của cô, không kịp nghĩ gì thêm, giơ ngón tay ấn cái đầu kia trở về, nói: "Đừng lộn xộn."
Ngón tay dường như có ma lực, Giang Tĩnh Bạch như vừa bị điểm huyệt, thật sự không nhúc nhích nữa.
Đây không phải lần đầu tiên Ngư Hi nhìn thấy lưng người khác.
Thực tế cô đã tham ra rất nhiều cuộc thi nội y, người mẫu thế nào mà chưa được thấy, lưng kiểu gì mà chưa được nhìn, ngay cả khi cô mặc áo tắm đóng phim cũng được người hâm mộ khen là lưng ngọc, nhưng trước đó đều là nhìn từ xa, dùng ngón tay chạm vào, đây vẫn là lần đầu tiên.
Ngư Hi cầm chiếc khăn đã thấm ướt lau rửa trên lưng Giang Tĩnh Bạch, để lại những giọt nước đón lấy ánh sáng đèn hiện ra màu sắc óng ánh, làm nổi bật tấm lưng trắng nõn bóng loáng, áo bệnh nhân cũng không được cởi hẳn đang treo trên bờ vai, dáng người xinh đẹp nửa kín nửa hở càng thêm quyến rũ.
Giang Tĩnh Bạch thấy phía sau không có động tĩnh, nhớ đến lời dặn của Ngư Hi, cô không quay đầu lại, hỏi: "Sao thế?"
Một câu làm Ngư Hi bừng tỉnh, cô hoàn hồn, cầm khăn lau lung tung mấy cái, nói: "Được rồi."
Giang Tĩnh Bạch nghe vậy mặc lại áo, còn chưa kịp cảm ơn đã nghe Ngư Hi nói tiếp: "Tôi ra ngoài đây."
Cô quay đầu, thấy Ngư Hi bước ra khỏi phòng vệ sinh, dưới ánh đèn, Ngư Hi đi rất nhanh, cô chỉ có thể nhân lúc cửa đóng lại nhìn thấy vành tai đỏ hồng của cô ấy.
Giang Tĩnh Bạch nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc mới thu hồi tầm mắt, vẻ mặt như đang suy tư gì.
Ngư Hi ngồi trên sô pha chờ Giang Tĩnh Bạch, cánh cửa phía sau mở ra, Giang Tĩnh Bạch bước dép lê ra ngoài, Ngư Hi đang xem show giải trí, đến đoạn khán giả bất ngờ cười ồ lên, cô không hiểu sao lại buồn bực, tắt điện thoại đứng dậy: "Ngủ trước đi."
Giang Tĩnh Bạch đáp ứng: "Ừ."
Ngư Hi cầm áo ngủ đi vào phòng vệ sinh.
Quần áo do Chung Thần chuẩn bị từ chiều, đưa cho cô còn do dự không tình nguyện, Ngư Hi phát cáu trừng cô ấy, vẻ mặt Chung Thần lúc ấy dường như đang nghĩ đến đêm nay.
Nếu không phải Giang Tĩnh Bạch vì mình mới bị thương, cô sẽ không quan tâm cô ấy chết sống thế nào.
Ngư Hi vắt áo ngủ trên ghế, nhìn chiếc áo ngực màu ghi đậm vừa được thay đang đặt trong chậu, trước mắt cô tự động hiện lên hình ảnh Giang Tĩnh Bạch mặc áo ngực khi nãy, da thịt trắng trẻo cùng nội y ghi đậm, tương phản rõ ràng, cô đứng im một lúc, đá lên chậu một cái.
Nhắm mắt làm ngơ.
Khi Ngư Hi ra khỏi phòng vệ sinh, đèn lớn trong phòng đã tắt, đèn ngủ của Giang Tĩnh Bạch vẫn mở, cô đang cúi đầu xem máy tính bảng, thấy Ngư Hi đi ra liền ngước mắt lên nhìn.
Quần dài áo rộng bằng bông, mặt trên in hình nhân vật phim hoạt hình rất to, dáng người Ngư Hi cao gầy, mặc đồ ngủ rộng thùng thình lại có vẻ lả lướt đáng yêu.
Ngư Hi cũng không biết đã không mặc đồ ngủ trẻ con thế này bao nhiêu năm rồi, lại còn màu hồng, ăn mặc thế này biết làm mặt lạnh với Giang Tĩnh Bạch thế nào đây?
Nhìn rất buồn cười đúng không!
Trong lòng cô đã hung hăng mắng Chung Thần một trăm lần!
Giang Tĩnh Bạch nhìn chằm chằm Ngư Hi hồi lâu mới nói: "Ngư Hi, cậu như vậy ---"
Ngư Hi nắm chặt tay, lại nghe được giọng nói trong trẻo của Giang Tĩnh Bạch cất lên: "Rất đáng yêu."
Cô buông tay, sắc mặt có chút mất tự nhiên: "Đi ngủ đi."
Giang Tĩnh Bạch nhẹ cười, đặt máy tính bảng lên tủ đầu giường, nói với Ngư Hi: "Có cần mình bật đèn cho cậu không?"
Ngư Hi đi thẳng tới giường: "Không cần, tự tôi..."
Sao cô lại không tìm được công tắc?
Ngư Hi nhíu mày, Giang Tĩnh Bạch từ trên giường đứng dậy, đi đến sau lưng cô, cánh tay vươn ra, thân mình hơi cúi: "Ở đây."
Hai người dựa vào rất gần, Ngư Hi không đứng thẳng người, lạnh mặt nói: "Cảm ơn."
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn cô.
Áo ngủ của Ngư Hi cài đến hàng khuy trên cùng, che kín bên trong, chỉ để lộ ra cần cổ thiên nga xinh đẹp, tóc dài quấn lên, có sợi rơi trên cổ, mặt mộc, góc nghiêng tinh xảo, hương thơm nhàn nhạt từ trên người cô tản ra, Giang Tĩnh Bạch lui về sau một bước, cúi đầu: "Không có gì."
Thân mình hai người lập tức tách ra.
Ngư Hi nằm xuống giường.
Giữa hai chiếc giường có rèm ngăn lại, nhưng vì đèn đầu giường của Ngư Hi vẫn đang mở, Giang Tĩnh Bạch có thể nhìn thấy bóng hình Ngư Hi chiếu lên tấm rèm, ngẩng đầu, trở mình, duỗi chân, tiếng quần áo cọ xát với ga trải giường truyền sang, Giang Tĩnh Bạch mở miệng: "Không ngủ được sao?"
So với hôm qua mệt mỏi, Ngư Hi đúng thật không ngủ được, cả ngày bận quay phim, giờ đây nằm trên giường hẳn phải tiến vào mộng đẹp từ lâu, nhưng cô đã trở mình mấy vòng, vẫn khó ngủ.
Cũng có thể vì người bên kia bức rèm là Giang Tĩnh Bạch.
Giọng nói buồn bực từ trong chăn truyền ra: "Không phải."
Nói xong lại ló đầu ra ngoài, gọi: "Giang tổng."
"Có một vấn đề khiến tôi rất tò mò."
Giang Tĩnh Bạch nghiêng mình về phía Ngư Hi, thanh âm trầm ổn: "Vấn đề gì?"
Ngư Hi do dự một lúc, hỏi: "Hôm đó --- sao cậu lại cúp điện thoại của tôi?"
Giang Tĩnh Bạch vừa nghĩ liền biết cô đang hỏi về cú điện thoại trên chương trình kia, đã lâu không dùng chiếc điện thoại ấy, mang theo người cũng chỉ thỉnh thoảng mở xem tin nhắn cũ, đã bảy tám năm trôi qua, cô hoàn toàn không nghĩ sẽ có một ngày có người gọi đến.
Nghe tiếng chuông vang lên, cô còn tưởng mình bị ảo giác, nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình lại càng ngây ngốc.
Ngư Hi gọi cho mình?
Có phải gọi nhầm không?
Có nên nhận không?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn bấm nhận điện thoại.
Sau đó, Giang Tĩnh Bạch mở miệng, giọng nói bất đắc dĩ: "Mình không cúp điện thoại của cậu."
"Điện thoại hết pin."
Ngư Hi đã nghĩ đến n giả thiết, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này, hỏi lại: "Gì cơ?"
Ngay sau đó hiểu ra: "Tôi biết rồi."
Giang Tĩnh Bạch mím môi, muốn nói, cậu không biết.
Cô ấy không biết cô đã nhận cuộc gọi kia với tâm tình thế nào, điện thoại sập nguồn liền lập tức tìm dây cắm chờ khởi động lại, chưa đợi được đã nghe thấy tiếng chuông từ một cái điện thoại khác vang lên, Đào Ỷ Đồng hỏi: "Vừa rồi là cậu trả lời điện thoại?"
Sau đó cô mới biết hóa ra là đang quay chương trình.
Lúc ấy cô nắm chặt điện thoại trong tay, đáng tiếc, dù chỉ là chương trình, cô cũng không được nghe thấy giọng nói của Ngư Hi.
Nhặt lại suy nghĩ, Giang Tĩnh Bạch nằm ở trên giường lên tiếng: "Cậu thì sao?"
"Sao lại gọi cho mình?"
Ngư Hi ngẫm nghĩ vài giây, trả lời: "Tôi tưởng số này đã sớm không có ai dùng."
Ai có thể nghĩ đến sẽ có tình huống ngoài ý muốn kia.
Giang Tĩnh Bạch hắng giọng: "Ngư Hi, cậu có hối hận không?"
Hối hận vì đã công khai xu hướng tính dục của mình, hối hận vì đã đứng trên cao lại vì nguyên nhân này mà ngã xuống.
Ngư Hi trầm mặc thật lâu, thanh âm bình tĩnh: "Không hối hận."
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, nếu như lúc trước đã lựa chọn gọi cú điện thoại kia, cô sẽ chịu trách nhiệm với hậu quả của nó, hơn nữa cô cũng không muốn phải che giấu cả đời, nếu như về sau gặp được người mình thích, cô sẽ nhịn không được muốn chia sẻ tâm tình vui sướng hạnh phúc với người hâm mộ, so với việc phải trải qua gió bão cùng người mình thích, không bằng giải quyết trước, vậy nên cô cũng không có gì để hối hận, chỉ là có chút không cam lòng, còn có áy náy sâu sắc với Bạch Vũ Đường.
Hai ngọn núi lớn cùng lúc đè nặng lên mình khiến cô thở không nổi.
Giang Tĩnh Bạch nghe được những lời này, trầm mặc một lát.
Thật ra cô có lúc đã hối hận, nếu mình kiên trì thêm một chút, không nhận cuộc gọi kia, hoặc không nói gì, nghe người ấy nói chuyện là được, nhưng vì mình, Ngư Hi đã gặp phải tình cảnh như bây giờ.
Vì thế, cô thấy thẹn với lòng mình.
Cũng may Ngư Hi còn trẻ, con đường về sau còn rất dài, có rất nhiều chuyện không thể biết trước, cũng sẽ có càng nhiều điều bất ngờ.
Giang Tĩnh Bạch suy nghĩ miên man, bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ, cô nghiêng đầu, nghe thấy Ngư Hi nói: "Không ngờ, tôi còn có ngày tâm sự cùng cậu thế này."
Nếu là ba tháng trước, đừng nói là bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, chỉ cần nhìn thấy mặt nhau, trong nội tâm cô đã nghĩ đến một trăm phương pháp giết chết mối tình đầu, thật sự khó có được không khí yên tĩnh như bây giờ.
Ngư Hi cảm khái làm Giang Tĩnh Bạch nhìn sang, bóng người trên rèm hơi động, cô không tự giác nhíu mày, giọng nói rút đi lạnh lùng, mang theo dịu dàng: "Ngư Hi."
"Cậu tin không?"
Ngư Hi nghe câu hỏi không đầu không đuôi, sững sờ vài giây: "Cái gì?"
Giang Tĩnh Bạch ngồi dậy, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Ngư Hi: "Cậu tin sẽ có một ngày, cậu trở lại vị trí của mình không?"
Ngư Hi bình tĩnh nhìn người bên kia tấm rèm, rèm không dày, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng người đung đưa, cô gật đầu: "Tôi tin sẽ có một ngày như vậy."
"Nhưng tôi càng tin là, ngày đó sẽ không hề liên quan đến cậu."
Bờ môi Giang Tĩnh Bạch khẽ mấp máy, nuốt lại ba chữ mình giúp cậu về bụng, rũ mắt.
.