Giang Tĩnh Bạch ngồi trên ghế làm việc, bên tai tựa như còn quanh quẩn tiếng à của Ngư Hi.
Lạnh nhạt, hờ hững, xa cách, không có chút tình cảm nào, tựa như hai câu nói trước kia của cô ấy, không để ý, cũng không quan tâm.
Dù đã đoán được phản ứng của cô ấy từ trước khi nói lời kia, nhưng khi nghe được tiếng à không chút cảm xúc ấy, trái tim cô vẫn không thể tránh khỏi đau đớn, như thể bị bàn tay ai đó hung hăng bóp chặt, rất lâu sau mới có thể bình ổn được hơi thở.
Rồi nghe thấy Ngư Hi lại nói: "Giang tổng không có việc gì thì tôi cúp đây."
Bờ môi khẽ mở, nhưng ngay khi một câu gặp lại còn chưa kịp nói ra, Ngư Hi đã tắt điện thoại.
Trợ lý Tiếu cầm hộp cơm gõ cửa, đi vào văn phòng, thấy Giang Tĩnh Bạch đang nhìn chằm chằm điện thoại, cô đi đến bên cạnh bàn trà, nhỏ giọng nói: "Giang tổng, phải ăn tối rồi."
Giang Tĩnh Bạch khẽ ừ một tiếng, vẫn cúi đầu như trước.
Trợ lý Tiếu cười hỏi: "Giang tổng đang nói chuyện cùng cô Ngư sao?"
Nghe được hai chữ cô Ngư, Giang Tĩnh Bạch ngẩng lên, vài giây sau mới buông điện thoại: "Không phải."
Nói xong đứng dậy đi đến bên mép bàn, trợ lý Tiếu nhìn gương mặt trang điểm đơn giản đã lộ ra tái nhợt, biểu cảm một mực nghiêm túc, khóe mắt cất giấu sắc bén, vẻ mặt chỉ hơi động khi vừa nghe đến Ngư Hi, rồi lại giấu đi rất nhanh.
Giang Tĩnh Bạch đi đến bên cạnh bàn trà, trợ lý Tiếu cúi đầu mở hộp cơm, bên trong là các món thanh đạm, từ khi được Ngư Hi dặn dò ở bệnh viện, cô liền phá lệ trách nhiệm, luôn chuẩn bị những món đầy dinh dưỡng cho Giang Tĩnh Bạch.
Theo lý thuyết, cô ấy đáng lẽ phải càng khỏe hơn, nhưng ngoài dự liệu, tinh thần cô ấy ngược lại không còn tốt như lúc trước, có lẽ vì vết thương.
Trợ lý Tiếu nhìn Giang Tĩnh Bạch chỉ ăn vài miếng rồi dừng đũa.
À, còn vì cô ấy ăn ít nữa.
"Giang tổng không ăn sao?" Trợ lý Tiếu đứng trước mặt cô, nhìn Giang Tĩnh Bạch rõ ràng gầy yếu hơn, vẫn lắm miệng hỏi: "Ngài như vậy, cô Ngư sẽ lo lắng."
Giang Tĩnh Bạch nghe được hai chữ cô Ngư liền ngước lên nhìn trợ lý Tiếu, trầm mặc vài giây, mới đáp lời: "Cậu ấy sẽ không."
Nói xong lại cầm đôi đũa lên ăn.
Trợ lý Tiếu nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Mười lăm phút sau, Giang Tĩnh Bạch một lần nữa đặt đũa xuống, trợ lý Tiếu vừa cúi xuống dọn dẹp vừa nói: "Giang tổng, ngài vẫn nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
"Không sao." Giang Tĩnh Bạch cầm giấy ăn lau khóe môi: "Đã liên hệ mấy đạo diễn kia chưa?"
Trợ lý Tiếu gật đầu: "Đã liên lạc, nhưng đều thoái thác đang quay phim ở nơi khác hoặc bề bộn nhiều việc, không rảnh để gặp."
Lúc mới liên hệ, mấy đạo diễn này còn tưởng rằng Kính Âu muốn đầu tư, nói chuyện vô cùng khách khí lễ phép, chỉ thiếu đến tận cửa chào hỏi, sau đó nghe thấy cô nhắc đến Ngư Hi, thái độ bọn họ lập tức thay đổi, ai cũng đưa đẩy nói đã có việc.
Giang Tĩnh Bạch gật đầu.
Trợ lý Tiếu tiếp tục nói: "Lâm tổng hẹn ngài ngày mai gặp tại quán trà lúc mười giờ, còn có, vừa rồi cô Đào có tới tìm ngài, nhưng lúc ấy ngài đang họp, cô ấy liền đi trước."
"Tôi biết rồi."
"Cô ra ngoài trước đi."
Trợ lý Tiếu dọn dẹp xong, buộc túi mang ra khỏi văn phòng, Giang Tĩnh Bạch ngồi trên sô pha, xung quanh vẫn còn mùi đồ ăn nhàn nhạt quanh quẩn, một lúc sau, cô gọi cho Đào Ỷ Đồng.
Điện thoại vang lên mấy tiếng mới có người nhận, là mẹ của cô: "Tĩnh Bạch à? Ỷ Đồng đang tắm, có chuyện gì sao?"
Giang Tĩnh Bạch nghe được thanh âm của mẹ mình, ngừng vài giây mới đáp lại: "Mẹ, không có gì, chiều nay Ỷ Đồng tới công ty của con, con muốn hỏi cậu ấy có việc gì."
Thân thể Tiền Thái Hà không tốt lắm, thời điểm giao mùa thường xuyên ho khan, giọng nói trầm khàn khiến người nghe đau lòng: "Ỷ Đồng đến công ty con à? Vậy đợi lát nữa con bé ra ngoài để mẹ hỏi xem."
Giang Tĩnh Bạch vâng một tiếng: "Dạo này mẹ có khỏe không?"
Từ khi ra nước ngoài, quan hệ giữa cô và Tiền Thái Hà liền xa cách rất nhiều, sau này biết bà tái hôn, đối tượng còn là bố của Đào Ỷ Đồng, dù cô vẫn luôn kính trọng chú Đào, nhưng ngày càng ít gọi về, trong đáy lòng không rõ có cảm giác gì, chỉ biết là rất khó chịu.
Tiền Thái Hà biết con gái không thích đối tượng tái hôn của mình, mấy năm đầu cũng không dám liên lạc, hai năm nay từ khi cô về nước mới gọi điện nhiều hơn: "Tốt lắm, con ở ngoài cũng phải giữ gìn sức khỏe, Ỷ Đồng nói con đi làm rất vất vả, đừng mệt mỏi quá."
Giang Tĩnh Bạch: "Con sẽ để ý."
Tiền Thái Hà ngồi trên ghế, đối diện với con gái thân nhất của mình lại không biết phải nói gì, đứa nhỏ này từ bé đã không nói nhiều, sau khi bố qua đời càng trầm tính hơn, ai cũng không biết đang nghĩ gì.
"Vậy nếu con rảnh thì về đây, chú Đào của con muốn mời con ăn cơm, ông ấy nói còn chưa cảm ơn con về chuyện của Ỷ Đồng đấy."
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Mẹ, mẹ không cần khách sáo."
Tiền Thái Hà nói thêm đôi câu liền nghe thấy tiếng mở cửa từ phía sau, bà vẫy tay: "Ý Đồng, Tĩnh Bạch gọi."
Đào Ỷ Đồng nhận điện thoại: "Tĩnh Bạch."
Giang Tĩnh Bạch hỏi thẳng: "Về rồi?"
Đào Ỷ Đồng vặn cổ: "Vừa về, dạo này bố có chút mâu thuẫn với người khác, tôi về xem sao."
Giang Tĩnh Bạch không phải Đào Ỷ Đồng, không đổi được xưng hô, hỏi: "Chú Đào không sao chứ?"
Đào Ỷ Đồng không để ý, đáp lời: "Ông ấy thì có thể có chuyện gì, già rồi liền thích lăn lộn."
"Đúng rồi, lúc nãy tôi đến công ty là để hỏi cậu có muốn cùng về nhà không."
Giang Tĩnh Bạch im lặng vài giây: "Lúc nào rảnh sẽ về."
Đào Ỷ Đồng gật đầu, lúc nào rảnh của Giang Tĩnh Bạch chỉ sợ phải chờ đến Tết, cô ấy về nước lâu như vậy cũng chỉ về nhà được một lần.
Giang Tĩnh Bạch thấy bên kia điện thoại không có tiếng gì, mở miệng: "Không có việc gì tôi cúp trước."
"Vẫn đang tăng ca à?" Đào Ỷ Đồng tuy đang hỏi chuyện, nhưng dùng câu khẳng định: "Cậu làm thế có ý nghĩa gì không?"
Giang Tĩnh Bạch dựa vào lưng ghế, nghiêm túc nói: "Ỷ Đồng, muộn rồi, nghỉ ngơi đi."
"Đồ đầu gỗ, dù sao tôi cũng không phải người tốt, để tôi nhắc lại cho cậu, hai người các cậu không hợp nhau."
Giang Tĩnh Bạch nghiêng tai lắng nghe, mấy giây sau dời điện thoại khỏi tai, cúp máy không hề báo trước.
Lần đầu tiên cô dùng phương thức như vậy với Đào Ỷ Đồng để biểu lộ bất mãn.
Tắt điện thoại, Giang Tĩnh Bạch đứng dậy đến bên cửa sổ sát đất, nhìn ánh trăng treo cao trên bầu trời đầy sao, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh, phẫn nộ vừa thoáng qua đã biến mất không thấy đâu.
Một lúc sau, cô lại bắt đầu làm việc, thẳng đến khi trợ lý Tiếu đến nhắc không còn sớm cần phải về, Giang Tĩnh Bạch mới nhìn đồng hồ, mười rưỡi, hình như giờ này Ngư Hi đã tắt đèn phòng khách về phòng ngủ nghỉ rồi, từ công ty về chung cư mất mười phút, buổi tối đường xá vắng vẻ, có thể về đến nơi nhanh hơn.
Trợ lý Tiếu xuống xe, mở cửa sau, nói: "Giang tổng, đến rồi ạ."
Giang Tĩnh Bạch nhìn tin nhắn trên màn hình đã bị mình xóa còn bốn câu, gật đầu, lại xóa tiếp ba câu phía trước, chỉ gửi đi một câu cuối cùng rồi xuống xe.
--- Ngư Hi, ngủ ngon.
Ngư Hi đang nằm trên giường chơi điện thoại, sau khi share Weibo của chương trình, phía dưới liền bắt đầu náo nhiệt, ngoài mấy nghệ sĩ cùng tham gia, fans của cô cũng đến góp vui.
Bình luận nóng nhất đều bị mấy nghệ sĩ chiếm lấy, đứng đầu là Liễu Ngọc Dao, cô ta có lượng fans đông nhất, lượt thích cũng cao nhất, ngắn ngủi hai tiếng đã có hai mươi ba vạn lượt thích, Bạch Vũ Đường nói cô ta giờ đây là lưu lượng di động cũng không sai chút nào.
Dưới bình luận, fans của Ngọc Dao cũng nhảy vào.
--- Thâm thật, một hai phải tag Dao Dao nhà chúng tôi, muốn ké fame thì nói thẳng ra xem nào.
--- Đúng đúng, Hồ Bút* còn phải tìm cảm giác, vất vả cho Dao Dao của chúng ta rồi.
(Hồ Bút tức bút lông Hồ Châu, là loại bút lông nổi tiếng nhất của Trung Quốc, ở đây có lẽ là ẩn dụ cho người giỏi nhất.)
--- Lầu trên là anti của Dao Dao, mọi người đừng để ý, fan thật sự chúng tôi rất chờ mong lần hợp tác này của Dao Dao và Ngư Hi, hy vọng hợp tác vui vẻ.
--- Fans não tàn của Liễu Ngọc Dao đông nhỉ? Đây là Weibo của Ngư Hi, còn nữa, chị ấy chỉ tag một mình Liễu Ngọc Dao thôi à? Chưa xem show này đã bị fans Liễu Ngọc Dao làm buồn nôn rồi, còn thế này về sau cũng không xem nổi tất cả phim của Liễu Ngọc Dao.
--- Lui ra, fans Liễu Ngọc Dao có thể kiềm chế được không, đừng giống như chó cứ đến địa bàn nhà người ta đánh dấu được không?
--- Thật có lỗi, các bạn có thể report hai đứa anti kia cảm ơn, fans Dao Dao chúng mình cũng rất thích Ngư Hi, cũng rất chờ mong hai chị hợp tác.
Dường như tất cả những lời không hay đều bị gắn mác anti là có thể giả vờ hòa bình, những người khác phụ họa thêm vài câu, hai bình luận đầu liền thật sự trở thành antifan, chẳng ngại tình cảm chân thành của bọn họ trước đấy.
Cũng như trong giới giải trí này, vĩnh viễn không phân biệt được cái gì là thật, cái gì là giả.
Không cần biết cô và Liễu Ngọc Dao hận nhau đến nghiến răng nghiến lợi thế nào, chỉ cần gặp mặt cười một cái, thì đối với người ngoài, hai cô đã là chị em tốt của nhau.
Weibo của Ngư Hi lên hot search là chuyện không thể tránh được.
Bạch Vũ Đường sắp đặt hot search tìm thủy quân xong liền nhắn tin cho cô, Ngư Hi xem qua, đầy màn hình đều xoay quanh chủ đề cô có EQ cao thế nào.
Cô thoát Weibo, xem đồng hồ, mười rưỡi, vừa chuẩn bị trở mình tắt điện thoại liền nghe thấy âm thanh báo có tin nhắn mới.
Nhìn tên người gửi, cô mím môi, bình tĩnh mở đọc.
--- Ngư Hi, ngủ ngon.
Ngư Hi trợn trừng mắt, đặt điện thoại xuống bên gối, lăn lộn mấy vòng đều không ngủ được, nghĩ đến cuộc gọi lúc tối của Giang Tĩnh Bạch, còn có câu nói gây hiểu lầm, cô buồn bực đứng dậy, xỏ dép lê đi thẳng sang nhà bên cạnh.
Bóng hình xinh đẹp đứng ngoài cửa, Ngư Hi mặc váy ngủ lụa trắng tay lỡ, dài đến đầu gối, hơi rộng thùng thình, tay nâng lên nhiều lần rồi lại buông xuống, cuối cùng làm mặt lạnh bắt đầu gõ cửa.
Cô muốn hỏi cho rõ Giang Tĩnh Bạch rốt cuộc muốn làm gì!
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, bên trong không ai đáp lại, Ngư Hi nhíu mày, lại gõ thêm vài lần, xác định bên trong không có người, cơn giận tiêu tan không ít, cô hít sâu hai nhịp, vừa chuẩn bị quay đi liền nghe thấy thang máy đinh một tiếng, cửa thang máy mở, Giang Tĩnh Bạch bước ra ngoài.
Nhìn thấy Ngư Hi mặc đồ ngủ đứng trước cửa nhà mình, Giang Tĩnh Bạch ngạc nhiên, suy tư vài giây, tay nắm chặt thẻ phòng, hỏi: "Ngư Hi, cậu đang đợi mình sao?"
Đợi cậu?
Ngư Hi a một tiếng, bị Giang Tĩnh Bạch chọc cười.
.