Nơi Giang Tĩnh Bạch hẹn Ngư Hi ở gần công ty, quanh đây gần phim trường thành phố nên có rất nhiều khách sạn và nhà hàng, thỉnh thoảng còn thấy mấy ngôi sao đi ra, chỉ cần không quá nổi, người phục vụ cũng sẽ giữ được ổn định.
Nhưng Ngư Hi đến nơi hẹn vẫn ngụy trang sơ qua.
Cô đội mũ đeo kính râm, tóc dài xõa trên vai, khoác áo gió cổ cao che kín nửa khuôn mặt, nửa còn lại được giấu sau kính râm.
Người phục vụ dẫn cô đi có giọng nói ngọt ngào mềm mại, mang theo phong cách Giang Nam.
"Thưa cô, mời vào trong."
Ngư Hi được mời vào một phòng riêng.
Trang trí thanh lịch hơi hướng cổ kính, đồ đạc phần lớn làm bằng sứ, tuy chỉ phỏng theo nhưng cũng rất ra gì.
Ngư Hi vào phòng, nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch đang ngồi trước bàn nghe trợ lý Tiếu nói, vẻ mặt cả hai đều nghiêm túc, Giang Tĩnh Bạch nghe xong mấy câu, mở miệng: "Được rồi, tôi đã biết."
Nói xong phát hiện ngoài cửa có tiếng động, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Ngư Hi.
"Cậu đến rồi."
Giang Tĩnh Bạch đứng dậy, trợ lý Tiếu rất thức thời nói: "Cô Ngư, chào buổi tối."
Ngư Hi khẽ gật đầu.
Giang Tĩnh Bạch chỉ vào vị trí bên cạnh: "Cậu ngồi đi."
Không phải bàn tròn, là loại bàn dài như để họp.
Ngư Hi ngồi xuống đối diện Giang Tĩnh Bạch, trợ lý Tiếu cúi đầu: "Có thể mang đồ ăn lên chưa ạ."
"Ừ."
Trợ lý Tiếu mỉm cười chào Ngư Hi rồi ra ngoài, không quên dẫn Chung Thần đi cùng.
Chưa đến vài phút sau, đồ ăn bắt đầu được mang lên.
Giang Tĩnh Bạch chủ động mở miệng: "Không biết cậu thích ăn gì nên gọi hơi nhiều, cậu thử nhé?"
Cô vừa nói vừa nhìn Ngư Hi, ánh mắt dịu dàng, gương mặt cũng không còn hờ hững lạnh nhạt như khi đối diện với người khác.
Ngư Hi rũ mắt, cầm đũa lên, theo lời cô ăn vài miếng.
Không tồi, ít nhất có vẻ chính tông hơn mấy chỗ cô đã từng ăn, mùi vị hơi cay, Ngư Hi ăn vài miếng mới lên tiếng: "Rất ngon."
"Giang tổng tốn sức rồi."
Giang Tĩnh Bạch yên lặng, một lúc sau mới mở miệng: "Ngon thì ăn nhiều một chút đi."
Ngư Hi ngước mắt nhìn qua, thấy ánh mắt người kia càng dịu dàng hơn, tay cầm đôi đũa nắm chặt, cúi đầu ăn tiếp.
Giang Tĩnh Bạch không nói nhiều.
Thuở mới quen nhau, Ngư Hi còn không tin trên đời lại có người một ngày chỉ nói mấy câu, không nói lời nào không biểu đạt gì mà không bị nghẹn chết sao? Sự thật nói cho cô, không, bản thân không nghẹn chết, nhưng sẽ khiến người khác nghẹn chết.
Cô chính là người khác.
Để không bị nghẹn chết, mỗi ngày cô đều tìm chủ đề mới, trò chuyện thỏa thích, chuyện gì cũng nói được, thậm chí gặp một đôi tình nhân trên đường thôi, cô cũng có đề tài để lải nhải cả ngày.
Giờ đây nhớ lại, cô cảm thấy Giang Tĩnh Bạch nói không sai, mình thật ồn ào.
Ngư Hi rũ mắt, buông đũa xuống.
Bên tai vẫn nghe được thanh âm của Giang Tĩnh Bạch: "Món cá này rất lạ, cậu ăn thử không?"
Lời thoại thật cũ kỹ, cũng không biết học được ở đâu.
Ngư Hi lại cầm đũa gắp một miếng thịt cá đặt vào miệng, mùi vị rất ngon, mềm mịn, quả thật không tồi.
"Ngon không?" Giang Tĩnh Bạch nhìn cô.
Ngư Hi giương mắt đối diện với ánh nhìn của Giang Tĩnh Bạch, nhếch môi cười nhạt: "Rất ngon, cậu cũng thử đi."
Bàn tay cầm đũa phát đau, đôi mắt Giang Tĩnh Bạch cũng ửng đỏ: "Ừ."
Trước đó cô vừa mới tập ăn cay, nhưng vì bị thương không thể không ăn kiêng, nên có một khoảng thời gian không được ăn những món thế này.
Miếng thịt cá mới vào trong miệng liền khiến Giang Tĩnh Bạch bị sặc, tiếng ho kịch liệt vang lên khắp phòng.
Ngư Hi đưa nước cho cô, Giang Tĩnh Bạch nhận lấy, uống mấy hớp, vị cay vẫn tràn ngập trong miệng, rất lâu không thể tiêu tan.
"Cậu không ăn cay được." Giọng nói Ngư Hi rất bình tĩnh, như đang trần thuật sự thật.
Giang Tĩnh Bạch buông cốc: "Mình ăn được."
Ngư Hi đặt đũa xuống bàn: "Cậu không thể."
"Cậu không quen ăn cay, không thích nói chuyện, không muốn giao tiếp, tìm lý do còn sứt sẹo, thỉnh thoảng cố tình gặp nhau còn ra vẻ vô ý."
"Cậu vẫn chưa rõ sao? Tôi biết tất cả, nhưng không hề đáp lại cậu."
"Giang Tĩnh Bạch, tôi đã không còn nhiệt tình với cậu nữa rồi."
Cô sẽ không vì một câu nói mà vui mừng nhảy nhót, cũng sẽ không vì một cử chỉ của Giang Tĩnh Bạch mà tương tư cả ngày, cô đã bắt đầu không còn đặt toàn bộ sự chú ý của mình lên người Giang Tĩnh Bạch, chỉ cần cho cô thêm một chút thời gian.
Cho cô thêm chút thời gian.
Cô có thể làm được.
"Chúng ta không hợp nhau."
Lời nói của Ngư Hi phá vỡ bầu không khí trong phòng, cũng rạch một vết nứt lên trái tim Giang Tĩnh Bạch, cơn đau dai dẳng như có hàng vạn con kiến đang bám vào miệng vết thương điên cuồng gặm nhấm, đau đến nỗi khiến gương mặt của cô trở nên trắng bệch.
Ngư Hi nhìn sắc mặt người nọ thay đổi, dời tầm mắt đi, đáy mắt dần dần ngấn nước, cô chớp mắt hai cái, hít sâu.
Rất lâu sau.
Ngư Hi mới cử động, cô cầm túi xách ở ghế bên cạnh đặt lên đầu gối mình, cúi đầu tìm kiếm bên trong, ngón tay chạm phải chiếc hộp cứng.
Lấy ra.
Chính là hộp quà ban sáng.
Cô đặt chiếc hộp lên bàn, đưa cho Giang Tĩnh Bạch: "Chuyện ở công ty, cảm ơn cậu, nhưng không cần lại tặng quà cho tôi."
"Tôi không cần."
"Nếu như mình có thể thì sao?" Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu nhìn Ngư Hi, sắc mặt trắng nhợt, màu đỏ trên khóe mắt càng rõ hơn, con ngươi đen láy ngập trong nước, thấy Ngư Hi nhìn mình, cô kiên định lặp lại một lần: "Nếu như mình có thể thì sao?"
"Nếu như mình có thể thay đổi thói quen, nếu mình có thể ăn cay, nếu mình có thể phối hợp tất cả với cậu."
"Giống cậu trước kia."
"Ngư Hi, chúng ta có thể hợp nhau không?"
Nói xong cầm đôi đũa lên: "Mình có thể."
Ngư Hi nhìn cô gắp thịt cá cúi đầu chuẩn bị ăn, con ngươi ngập trong nước mắt, cảm xúc dâng trào không hề báo trước, cô nghiêng mình đến giữ chặt tay Giang Tĩnh Bạch, cao giọng: "Cậu điên rồi à!"
"Cậu cho rằng cứ như thế thì tôi sẽ chấp nhận cậu sao?"
Giang Tĩnh Bạch bị nắm chặt cổ tay, động tác cũng dừng lại, nước mắt của Ngư Hi rơi xuống mu bàn tay cô, ấm áp qua đi chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo, cô mở miệng: "Xin lỗi."
Ngư Hi buông ra, nghẹn ngào: "Không cần."
"Cậu không có gì..."
Lời còn chưa nói hết, Giang Tĩnh Bạch đã đứng dậy, bước nhanh đến bên cô, ngay khi cô còn chưa kịp phản ứng, vươn tay ôm lấy cô.
Ngư Hi kinh ngạc, giọt nước trên khóe mắt còn chưa kịp lau, rơi vào cổ áo Giang Tĩnh Bạch.
"Xin lỗi, mình biết trước kia đều là cậu trả giá, cậu đã mệt mỏi rồi."
"Bây giờ đến lượt mình được không?"
"Đến lượt mình nhiệt tình với cậu, đến lượt mình thay đổi thói quen, đến lượt mình thay đổi để hợp với cậu."
"Ngư Hi, cậu đã nói sẽ cho mình một cơ hội, cậu vẫn chưa nhìn mình thay đổi."
Ngư Hi nghe được những lời này, trái tim đập loạn lên, sương mù trong mắt dày hơn, trước mặt nhòe đi, cô không muốn khóc, nhưng nước mắt đáng chết cứ không nghe lời mà chảy xuống, cô thô lỗ dùng ngón tay gạt đi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Cô không muốn nhìn thấy người kia thay đổi.
Cô sợ niềm tin thật vất vả mới kiên định được lại bắt đầu lung lay.
Cô đã dành thời gian lâu như vậy để vượt qua, cô sợ sẽ lại trở thành trò hề.
Ngư Hi muốn đẩy Giang Tĩnh Bạch, ngược lại bị ôm chặt hơn, sau lưng tựa vào cạnh bàn, không thể nhúc nhích, cái ôm này làm cô cảm thấy thật quen thuộc, cũng cảm thấy thật lạ lẫm.
Dưới mũi là mùi hương quanh quẩn, thân thể mềm mại chạm vào nhau.
Tư thế ôm, thanh âm bên tai, từng chút phác hoạ lại những hồi ức tốt đẹp mà cô đã đóng chặt.
Những mảnh vỡ đã sớm khô héo trong ký ức của cô, giờ phút này lại được ngâm nước, một lần nữa nở hoa.
Chỉ một cái ôm, đã khiến toàn bộ quân lính của cô tan rã.
Ngư Hi không dám nghĩ, nếu Giang Tĩnh Bạch lại nói gì, hoặc làm gì tiếp, mình nên khàn giọng phản bác thế nào.
Cô sợ.
Giang Tĩnh Bạch thấy cảm xúc của cô đã ổn định lại, nhưng gương mặt vẫn cứng đờ như cũ, biểu cảm trong trẻo mà lạnh lùng.
Hai người vẫn giữ tư thế ôm nhau, tay cô vẫn đặt trên vòng eo nhỏ nhắn của Ngư Hi, nghiêng đầu là có thể thấy vành tai trắng nõn xinh xắn của Ngư Hi, khuyên tai màu vàng lấp lánh dưới đèn thủy tinh có vẻ thật lạnh lẽo.
Cô thất thần vài giây, bị Ngư Hi đẩy ra.
"Quà ở trên bàn." Ngư Hi nói, giọng rất bình tĩnh, ánh mắt trong suốt sáng ngời, không hề thất thố, nhưng vành mắt vẫn ửng đỏ.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, nói tiếp: "Đừng tặng quà cho tôi nữa."
"Hôm nay tôi đồng ý dùng bữa với cậu, là vi chuyện công ty, tôi đều biết rồi, cảm ơn cậu, Giang tổng, nhưng tôi hy vọng, chúng ta dừng ở đây thôi."
"Cậu và tôi, ai đi đường nấy."
"Chúng ta đừng can thiệp vào chuyện của nhau, gặp nhau vui vẻ, chia tay yên bình."
"Được không?"
Ngư Hi nói xong nhìn Giang Tĩnh Bạch, người kia vẫn im lặng.
Một lúc sau Ngư Hi cầm túi quay đi, không hề ngoảnh lại, bước chân vội vàng.
Phía sau, Giang Tĩnh Bạch nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn biến mất ngoài cửa, mi mắt rũ xuống, quay người đến bên cửa sổ.
Chỉ chốc lát, dưới lầu xuất hiện hai bóng người, Chung Thần mở cửa xe, Ngư Hi lên trước, Chung Thần lên sau, xe bảo mẫu màu đen rẽ lái trước cửa nhà hàng, đi về hướng chung cư.
Sau khi lên xe, Ngư Hi quăng kính râm cùng mũ đi, kéo áo khoác xuống, gương mặt xinh đẹp lộ ra, Chung Thần càng khó hiểu: "Hi Hi, hóa ra người hẹn chị là Giang tổng."
Trước đấy cô ấy chỉ nói có một bữa tiệc, không nói là ai mời, lúc mới nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch cô còn sửng sốt mất một lúc, đến khi trợ lý Tiếu kéo đi mới phản ứng được.
Chung Thần đau đầu, gọi: "Hi Hi..."
Ngư Hi nghiêng đầu, thấp giọng: "Hả?"
Chung Thần hỏi: "Chị với Giang tổng sao thế?"
Trong xe bảo mẫu có tấm ngăn, sau khi dựng lên tài xế sẽ không nghe được các cô nói gì, Chung Thần nhờ thế mới đánh bạo hỏi thử, dưới đèn xe, Ngư Hi ngỡ ngàng, đáp lại: "Không sao cả."
Đã nói lời tuyệt tình như vậy, cô không tin Giang Tĩnh Bạch sẽ không hiểu ý mình.
Cô ấy có thể tạm thời ngăn lại chuyện công ty muốn rút vốn, nhưng về sau, Ngư Hi không có tài nguyên sẽ chẳng khác nào đồ thừa đối với công ty.
Kính Âu không phải tổ chức từ thiện, ngả bài với cô chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Tài nguyên trên tay cô, trước mắt chỉ có bộ phim truyền hình này và một chương trình chưa ghi hình, một khi quay xong, giá trị của cô cũng hết, giải ước là chuyện tất yếu, nhưng cô hiểu rõ Giang Tĩnh Bạch, người nọ sẽ làm tất cả để giữ mình lại.
Cũng giống như chuyện rút vốn.
Nhưng không cần.
Đây là họa do cô gây ra, Giang Tĩnh Bạch không có nghĩa vụ phải dọn dẹp đống lộn xộn cho cô.
Tuy rằng cô không biết Giang Tĩnh Bạch đã trải qua những năm này thế nào, nhưng có thể tiếp nhận Kính Âu, cô ấy chắc chắn đã phải làm rất nhiều.
Ngư Hi không muốn thấy cô ấy vì mình mà phải buông tay bất kỳ thứ gì, vì cô sẽ trả lại không nổi.
Nhân lúc còn chưa mắc nợ nhiều hơn, nói chuyện rõ ràng, đối với ai cũng là điều tốt.
Tình cảm tuy rằng không thể trả lại hết.
Nhưng mối quan hệ này vẫn có thể.
Chung Thần không biết Ngư Hi đang nghĩ gì, dạo gần đây cô ấy buồn bực rất nhiều.
Trước kia khi gặp phải chuyện không vui, cô ấy luôn có thể tìm được cách phát tiết, cùng lắm là mắng mình vài câu.
Nhưng chuyện lần này đã qua lâu như vậy.
Cô lại phát hiện số lần Ngư Hi cười ngày càng ít hơn.
Cô ấy thường xuyên im lặng thế này, không nói tiếng nào chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ gì.
Ánh mắt Chung Thần nhìn Ngư Hi càng thêm lo lắng.
Lúc đến chung cư càng không yên tâm, muốn đưa Ngư Hi lên nhà, Ngư Hi lại tức giận nhìn cô: "Hoặc bây giờ về, hoặc đêm nay đừng về, em chọn đi."
Chung Thần xám xịt đi về.
Ngư Hi nhìn dáng vẻ nuốt không trôi của cô, nhịn không được bật cười.
Sau khi Chung Thần rời khỏi, Ngư Hi không lập tức lên nhà, cô kéo thấp vành mũ, dựng thẳng cổ áo khoác, một mình bình thản đi về phía cửa chung cư.
Chín giờ, vừa đến thời điểm náo nhiệt ở bên ngoài, chung cư này tuy là khu cao cấp, nhưng xung quanh cũng có mấy khu nhà cho thuê giá rẻ, vậy nên đến tối, ở quảng trường có đài phun nước trước nhà vẫn rất đông người chen chúc.
Ngư Hi đi rất chậm, xung quanh đều ồn ào, có em nhỏ đang tập tễnh học đi, có đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt, có nhóm người túm tụm buôn chuyện nhà, có cụ già tóc bạc vẫn đang rèn luyện, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, hoặc vui hoặc cười, hoặc buồn hoặc sầu.
Cô đi lướt qua mọi người, đến một chiếc ghế, ngồi xuống.
Cách đó không xa có hai người trẻ tuổi đang tập trượt ván, thỉnh thoảng đâm vào nhau, tiếng cười đùa cất lên.
Ánh mắt Ngư Hi nhìn chằm chằm qua, không hiểu sao nhớ lại lần ấy tản bộ cùng Giang Tĩnh Bạch, cô bị người khác đụng vào, lại được Giang Tĩnh Bạch kịp thời ôm lấy, còn giúp cô đeo lại khẩu trang.
Hôm ấy Giang Tĩnh Bạch ôm cô rất kiềm chế, khoảng cách vừa đủ, không khiến cô có cảm giác áp bức.
Nhưng hôm nay không giống vậy, cái ôm lúc tối khiến cô sinh ra cảm giác quen thuộc đã lâu.
Những lời kia, so với nói là để Giang Tĩnh Bạch nghe, không bằng nói là đang cảnh cáo chính mình.
Cô đã làm thiêu thân một lần, đốt cháy toàn bộ nhiệt tình, không dám làm tiếp lần thứ hai.
Đang lúc suy nghĩ miên man, chuông điện thoại vang lên, Ngư Hi lấy di động từ trong túi, nhìn thấy cái tên trên màn hình, ngạc nhiên.
"Mẹ?"
Thịnh Nhàn ngồi trên ghế làm việc, nhìn tập báo cáo phía trước, gọi: "Hi Hi."
"Vẫn đang quay phim à?"
Ngư Hi rũ mắt: "Không ạ."
Thịnh Nhàn nghe ra cô không vui, hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì ạ." Ngư Hi trả lời: "Mẹ đã xong việc chưa?"
Lần liên lạc trước của hai người là vì sự việc của La Khải Hào, cũng mới không lâu, có điều Thịnh Nhàn rất bận.
Ngư Hi nhớ rõ, trước kia khi mới trọ ở trường vẫn chưa quen, tối nào cô cũng phải gọi cho Thịnh Nhàn, nhưng mẹ không phải đang họp thì chính là đi công tác, điện thoại đều là thư ký hoặc trợ lý tiếp, mười lần có thể nhận được một lần đã là cực kỳ may mắn, thường thấy hơn là mẹ sẽ nhờ trợ lý nói với cô đến tối rồi gọi lại, kết quả là cô chờ cả đêm, nhưng không chờ được cuộc điện thoại nào.
Dần dần, Ngư Hi cũng không còn thói quen gọi cho mẹ.
Sau khi xuất đạo còn cắt đứt quan hệ với người trong nhà, liên lạc với Thịnh Nhàn càng ít hơn.
Sự việc của La Khải Hào vẫn là lần đầu tiên cô nhờ vả Thịnh Nhàn sau nhiều năm từ khi xuất đạo.
Thịnh Nhàn dựa vào ghế, cất báo cáo vào ngăn kéo, nói: "Ừ, xong việc rồi."
Ngư Hi khẽ cười.
Thịnh Nhàn nghe được tiếng cười, hỏi lại: "Cười gì thế?"
"Lần đầu tiên con nghe thấy mẹ nói xong việc trong điện thoại." Tâm trạng Ngư Hi đêm nay không tốt, thanh âm càng thêm chua xót không giống ngày thường, Thịnh Nhàn nắm chặt di động, nhỏ giọng: "Hi Hi, là mẹ không tốt, xin lỗi con."
Một buổi tối được nghe hai người nói xin lỗi với mình.
Ngư Hi thật không hiểu nên khóc hay nên cười.
Cô bất đắc dĩ cười: "Mẹ, mẹ bề bộn nhiều việc, con biết."
Thịnh Nhàn gật đầu, đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, tòa office building tám mươi tám tầng này là nơi cao nhất thành phố, từ nơi này có thể thu hết toàn bộ thành phố vào tầm mắt, Thịnh Nhàn nhìn hàng hàng đốm sáng phía dưới, nói: "Ngày mai bố con về nước, hỏi con có thể cùng ăn một bữa không."
Ngư Hi nghe vậy, không tự chủ nhíu mi.
Mẹ cô rất bận, nhưng vẫn có thể thỉnh thoảng gọi điện, còn bố cô thì thật sự không thấy được bóng người, trước kia vẫn ở trong nước còn đỡ, bố sẽ thường xuyên về nhà, nhưng sau này bố ra nước ngoài rất nhiều, rồi dần dần thường trú ở bên đó.
Mỗi năm về nước hai lần, lần trước Ngư Hi gặp bố mẹ, vẫn là ở lễ mừng năm mới.
"Ngày mai về nước? Ở lại mấy ngày ạ?"
Thịnh Nhàn do dự: "Một ngày, ngày kia liền đi."
Trong lòng Ngư Hi ngột ngạt, cổ họng hơi ngứa, ho khẽ: "Để sau đi ạ, dạo này con bận quay phim, có lẽ không rảnh."
Thoái thác rõ ràng, giờ đây trên mạng có ai không biết tình hình của cô thế nào.
Thịnh Nhàn chắp hai tay sau lưng, năm tháng không để lại dấu vết rõ ràng trên người bà, nhưng vẫn có thể nhìn thấy manh mối, bà mở miệng: "Hi Hi."
"Có thời gian thì đến đi, chúng ta đã nửa năm không gặp, bố con rất nhớ con."
Ngư Hi không biết vì sao mọi người đều giỏi nói dối như vậy, còn dụ người, khiến cô từ chối không nổi.
Thấy bên kia điện thoại yên lặng, Thịnh Nhàn nói: "Vậy đi, mẹ gửi địa chỉ cho con, nếu rảnh thì đến."
Ngư Hi vâng một tiếng, cúp điện thoại.
Cất điện thoại, cô cũng không còn tâm trạng đi dạo, dứt khoát đứng dậy về nhà.
Sau khi vào chung cư liền không còn ai, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một hai người cũng đội mũ đeo khẩu trang võ trang đầy đủ.
Nếu so ra, Ngư Hi ngược lại bình thường hơn nhiều.
Cô lên thang máy về nhà, theo bản năng liếc nhìn cánh cửa nhà bên cạnh, trầm mặc, đóng cửa lại.
Nói chuyện cùng Ngư Hi xong, Giang Tĩnh Bạch vẫn đứng một mình trước cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, trước mắt không khỏi hiện lên từng cử chỉ, từng biểu cảm, từng câu nói của Ngư Hi.
Trợ lý Tiếu đi vào, nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Giang Tĩnh Bạch.
"Giang tổng."
"Cô Ngư đã đi rồi."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Tôi biết."
"Đi thôi."
Trợ lý Tiếu lên xe mới hỏi: "Ngài có về công ty nữa không ạ?"
Nghĩ đến cô ấy khoảng thời gian này thường xuyên ở công ty tăng ca, trợ lý Tiếu muốn khuyên cô ấy về nghỉ ngơi, nhưng đối diện với con ngươi lạnh lẽo của Giang Tĩnh Bạch, cô không dám đề nghị, chỉ yên lặng cúi đầu.
"Không về công ty."
Trợ lý Tiếu thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đưa ngài về."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu.
Đến nhà mới phát hiện Ngư Hi vẫn chưa về, cô đứng ngoài ban công nhìn xuống phía dưới, gió lạnh phơ phất, mang theo từng câu nói của Ngư Hi thổi vào tai.
Giang Tĩnh Bạch nhấp ly rượu trên tay, hương nồng đậm, con ngươi trở nên rõ ràng.
Chừng nửa tiếng sau, đèn nhà bên mới sáng lên, Giang Tĩnh Bạch tựa vào ban công, một hơi uống cạn rượu trong ly, ra khỏi nhà.
Ngư Hi đang chuẩn bị tắm, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, nhíu máy đi ra: "Ai đấy?"
Giang Tĩnh Bạch uống rượu, giọng nói hơi khàn: "Là mình."
Ngư Hi mở một khe hở, cô đã tẩy trang, tóc dài xõa sau lưng, thiếu đi vài phần kiêu căng, nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch đứng ngoài, Ngư Hi mới mở cửa rộng hơn, hai người đứng đối mặt nhau.
"Giang tổng, cậu có..."
Giang Tĩnh Bạch ngắt lời cô: "Lúc tối cậu hỏi mình, mình vẫn chưa trả lời."
Ngư Hi lập tức nhớ mình đã nói đường ai nấy đi, có gặp gỡ là có chia tay.
Cô gật đầu: "Cậu nói đi."
Giang Tĩnh Bạch nhìn cô, nghiêm túc: "Không được."
"Ngư Hi, dù là công việc, hay là việc riêng, mình đều có thể."
Hai câu không đầu không đuôi khó hiểu, nhưng Ngư Hi nghe xong vẫn sửng sốt, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sáng ngời của Giang Tĩnh Bạch, tim đập nhanh hơn hai nhịp.
Cô hiểu.
Ngón tay cầm then cửa nắm chặt, biểu cảm cứng đờ, đầu óc nhất thời hỗn loạn, muốn phản bác lại không biết nên nói gì, cuối cùng nhẹ vung tay, đóng cửa lại.
Bên ngoài, Giang Tĩnh Bạch tiến lên hai bước, lại gõ cửa.
Ngư Hi không mở, cô tựa lưng vào cạnh cửa, nghe Giang Tĩnh Bạch gõ thêm ba tiếng.
Âm báo tin nhắn vang lên, cô đi đến bên bàn trà, cầm điện thoại lên nhìn.
--- Ngư Hi, ngủ ngon.
Ngư Hi nhìn chằm chằm dãy số quen thuộc, cắn môi chuyển vào danh sách đen.
.