Ngư Hi có một tật xấu, đó là sau khi uống say sẽ không nhớ gì, không nhớ được bao nhiêu thì phải xem say có nặng không.
Cô còn nhớ có lần nhậu cùng Hàn Nghi Tư, hai người uống hết hai chai rượu đỏ, khi tỉnh lại thấy mình nằm trên một chiếc giường, cô đã thay áo ngủ, Hàn Nghi Tư nằm bên cạnh.
Sau khi giao chiến tám trăm hiệp trong nội tâm, cô lay tỉnh Hàn Nghi Tư, tỏ vẻ tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu, khiến Hàn Nghi Tư dựng cả tóc gáy, hét lên một câu cút với cô.
Trước đây cô không hay ăn cùng đoàn phim, chạy thông cáo cũng không cần đi uống, tham gia liên hoan rất ít, có đi cũng chỉ uống qua loa hai ly, ở nơi không có Hàn Nghi Tư hay Hồ Tiểu Tĩnh, cô nhất quyết không cho phép mình uống say.
Ngày hôm qua là ngoại lệ.
Có lẽ vì gặp Thịnh Nhàn và Ngư Kinh Đào, cũng có lẽ là vì đoạn hội thoại nghe được khi đứng ngoài cửa, cũng có lẽ --- vì hôm qua trước khi say nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch đến.
Tóm lại, cô uống say sẽ quên hết.
Ngư Hi mở mắt, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh xa lạ trên trần nhà, bỗng chốc hoảng hốt, nghiêng đầu sang, bên người không có ai, cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó cẩn thận nhìn xuống thân thể mình, trong lòng mâu thuẫn, cái gì cũng chưa làm hay cái gì cũng đã làm? Cô rũ mắt, trên người là một bộ đò ngủ màu trắng.
Vậy là đã làm gì, hay là không làm gì?
Không phải cô không tin nhân phẩm của Giang Tĩnh Bạch, người nọ chắc chắn sẽ không lợi dụng lúc người ta đang vật vã.
Là cô không tin bản thân mình uống say còn có thể giữ lý trí!
Ngộ nhỡ tối qua cô đã làm hành động kỳ lạ gì ---
Hình ảnh quá đẹp, Ngư Hi không dám tưởng tượng tiếp.
Cô nín thở giật giật thân mình, cảm thấy đau nhức, đầu cũng đau.
Ngư Hi rón ra rón rén xuống giường, thấy quần áo vương vãi dưới giường, cô ấn tay lên huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, đáy mắt càng thêm ảo não, đúng là đáng đời, hôm qua nói chuyện với Hàn Nghi Tư xong không chịu về, cứ nhất định phải ở đấy uống tiếp.
Hay lắm, để xem cô dọn dẹp cái đống xấu hổ này thế nào.
Ngư Kinh Đào nói không sai.
Cô chỉ khiến mọi chuyện hỏng bét.
Ngư Hi nhặt từng món đồ của mình từ dưới đất nhét vào trong túi, hít sâu vài hơi, mở cửa, vốn dĩ muốn nói chuyện cùng Giang Tĩnh Bạch, không nghĩ là ra ngoài lại không thấy người.
Giang Tĩnh Bạch không ở phòng khách.
Ngư Hi hơi ngạc nhiên, gọi: "Giang tổng?"
Không được đáp lại, cô tăng thêm âm lượng.
"Giang tổng?"
Vẫn không có ai trả lời.
Ngư Hi rũ mắt, xách túi nhìn một vòng quanh phòng khách, xác định phòng bếp và ban công cũng không có người.
Báo thức trên điện thoại vang lên, Ngư Hi cắn môi rời khỏi căn hộ của Giang Tĩnh Bạch.
Sau khi về nhà tắm vòi sen rửa mặt, cô ngâm mình trong bồn tắm, cố gắng nhớ lại chuyện vụn vặt tối hôm qua, nhưng chỉ cảm thấy đầu càng đau hơn.
Khi Chung Thần gõ cửa, Ngư Hi mới bò dậy từ bồn tắm, tùy tay quấn khăn tắm ra mở cửa.
Hai tay Chung Thần mang theo bữa sáng, cửa mở ra liền ngửi thấy một mùi thơm ngát.
"Chị vừa dậy sao?"
Ngư Hi khẽ ừ một tiếng, đầu vẫn đau, nói: "Pha cho chị tách trà."
Cô hiếm khi uống trà, Chung Thần đặt bữa sáng xuống bàn, nghiêng đầu hỏi: "Chị sao thế?"
Ngư Hi ngồi trên sô pha, chỉ quấn một chiếc khăn tắm dài nửa người, lúc ngồi khăn co lên, làm lộ ra hai chân trắng trẻo thẳng tắp, thon dài xinh đẹp không thể thấy chút mỡ thừa nào, khăn tắm quấn ngang ngực, hai tay lộ ngoài, bờ vai như ngọc, làn da trắng nõn.
Ngư Hi như một vật phát sáng, chỉ ngồi một chỗ cũng khiến người ta không dời mắt nổi.
Hương thơm tràn ngập phòng khách, Ngư Hi dùng khăn khô màu trắng tùy tiện lau tóc ướt, đầu hơi nghiêng, trả lời qua loa: "Không sao cả, đau đầu."
"Pha trà đi."
Mới từ phòng tắm ra nên Ngư Hi chưa trang điểm, đường nét trên gương mặt mộc trắng trẻo càng rõ ràng như thể được chạm khắc cẩn thận, đẹp không chút tì vết, mọi cử chỉ đều tinh tế không thể tả.
Cứ như một nàng yêu tinh chuyển thế!
Chung Thần nhìn Ngư Hi trước mặt, nuốt nước bọt, ngoan ngoãn quay người đi pha trà.
Bữa sáng Ngư Hi chỉ ăn vội hai miếng, nhưng trà đặc lại uống mấy tách, đến khi đầu không còn đau mới đứng dậy: "Đi thôi."
Chung Thần lon ton xách túi đi theo sau.
Lúc chờ thang máy, Ngư Hi liếc nhìn sang cửa nhà Giang Tĩnh Bạch, cô chớp mắt thở dài, thang máy đinh một tiếng, đi vào.
Tại phim trường, Kỷ Lâm Phong cùng mọi người đang chuẩn bị, đạo diễn Triệu thấy cô tới thì khẽ gật đầu, Ngư Hi cong môi cười, chào hỏi rồi vào phòng trang điểm.
Đào Ỷ Đồng đang tiếp điện thoại.
"Vâng có rảnh."
"Vậy lát nữa em đến nói cùng đạo diễn Triệu, buổi chiều sẽ đến tìm chị."
"Vâng, gặp lại chị Bạch."
Cúp điện thoại, cô nhìn thấy Ngư Hi đi vào, liền nhẹ cười chào hỏi: "Hi Hi."
Ngư Hi không nặng không nhẹ ừ một tiếng.
Chung Thần đưa quần áo cho cô, Ngư Hi cầm quần áo đi vào phòng thay đồ, nghe được Đào Ỷ Đồng gọi: "Trợ lý Chung."
"Hai rưỡi chiều tôi phải đi quay quảng cáo."
"Chị Bạch nói để em đi cùng tôi."
Chung Thần vô thức nhìn về phía Ngư Hi, thấy bước chân của cô hơi ngừng, đứng thẳng lưng, chỉ có thể gật đầu: "Tôi biết rồi."
Ngư Hi đóng cửa phòng thay đồ.
Đào Ỷ Đồng đến tìm đạo diễn Triệu thương lượng có thể điều chỉnh thời gian quay không, nhìn thấy Kỷ Lâm Phong cũng đang đứng cùng ông.
"Sáng à?" đạo diễn Triệu cúi đầu nhìn lịch: "Để tôi xem."
Đào Ỷ Đồng đến chỗ hai người, Kỷ Lâm Phong nhìn qua, cô cười: "Sao thế?"
Kỷ Lâm Phong vò đầu: "Không sao ạ, buổi chiều em có chút việc, muốn hỏi xem đạo diễn Triệu có điều chỉnh lịch quay được không."
"Cậu cũng có việc?" Đào Ỷ Đồng nói xong, đạo diễn Triệu liền nhìn sang, cô ngượng ngùng cười: "Chiều nay em cũng phải đi quay quảng cáo."
Bình thường lịch trình có thay đổi đều phải thông báo trước, nhưng trong đoàn phim đang có tin đồn rút vốn, người đại diện của Kỷ Lâm Phong đặt cục cưng ở bộ phim này bắt đầu không thể ngồi yên, nhiều lần kéo cậu ta đi chạy thông cáo, ngộ nhỡ bộ phim này chết yểu, Kỷ Lâm Phong không xuất hiện ở tầm mắt đại chúng trong thời gian dài thì cực kỳ bất lợi.
Cậu ta bây giờ chỉ là diễn viên thần tượng, nhất định phải thường xuyên xuất hiện, Kỷ Lâm Phong biết ý định của người đại diện nên cũng rất phối hợp.
Nhưng đoàn phim bên này.
Đang không ổn lắm.
Đạo diễn Triệu thấy hai người đều đến xin nghỉ, tâm trạng tốt đẹp lúc sáng sớm đã không còn, nhưng ông cũng biết tình hình đoàn phim bây giờ, người nào có khả năng đều bắt đầu tìm nhà mới rồi.
Ông cúi đầu nhìn lịch quay, sắc mặt u ám, Kỷ Lâm Phong muốn nói liền bị Đào Ỷ Đồng kéo lại, đành im lặng.
"Cứ vậy đi."
"Sáng nay quay cảnh của cậu với Ỷ Đồng trước."
Kỷ Lâm Phong gật đầu lia lịa: "Vậy chị Hi..."
Đạo diễn Triệu trừng cậu ta: "Tôi đi nói."
Kỷ Lâm Phong lúng túng cười: "Cảm ơn đạo diễn."
Ngư Hi vừa trang điểm xong liền bị đạo diễn Triệu gọi lại, Chung Thần đi theo cô, nghe được đạo diễn Triệu giải thích buổi sáng sẽ quay cảnh của Kỷ Lâm Phong cùng Đào Ỷ Đồng, cô không cần làm gì nên có thể nghỉ ngơi trước.
Chung Thần nhìn Ngư Hi ủ rũ gật đầu: "Vâng."
Giọng nói hơi thấp, sắc mặt không nhìn ra mừng hay giận.
Đạo diễn Triệu còn muốn nói gì tiếp, thấy sắc mặt nhẫn nhịn của Ngư Hi, đành quay đầu đi về hướng phim trường.
Ngư Hi ngồi xuống một bên lều, bên cạnh là Chung Thần đang nhịn tức.
Trong quá khứ, Ngư Hi đi quay phim luôn chỉ cần đến đúng giờ, ở đoàn phim nào cũng được hưởng ưu tiên, đều vì cô phải chạy thông cáo rất nhiều, không vướng lịch quay thì cũng bận việc khác.
Nhưng bây giờ chỉ có thể ngồi chờ.
Còn là chờ nửa ngày.
Chung Thần rất khó chịu, nhưng cũng không biết phải an ủi thế nào, dứt khoát nói sang chuyện khác: "Hi Hi, ngày kia chúng ta đi ghi hình đúng không?"
Ngư Hi nhìn lịch trên điện thoại: "Ừ."
Ngày kia sẽ ghi hình cho Trái Cây Vui Vẻ.
Chung Thần: "Chị Bạch gửi nội dung cho chị chưa?"
Ngư Hi lắc đầu.
Trái Cây Vui Vẻ không giống phần lớn các show tạp kỹ khác trong nước, mỗi mùa là một chủ đề, nhưng sẽ không thông báo chủ đề là gì trước khi ghi hình mùa mới.
Ngư Hi đã xem ba mùa trước, hoàn toàn khác nhau, cũng không có manh mối nào.
Chỉ có thể chờ đến ngày kia ghi hình mới biết.
Bầu không khí yên tĩnh trở lại, cách đó không xa, đạo diễn Triệu cầm loa hô bắt đầu, Ngư Hi rũ mi, đặt ánh mắt lên điện thoại.
Mở giao diện Weibo, Liễu Ngọc Dao vẫn đang ở trên hot search, một là ảnh sân bay, một là tin đụng hàng với một người mới, bị fans người kia chê mặc không đẹp như chính chủ nhà mình, fans Liễu Ngọc Dao cũng đang hăng hái cãi lại.
Ngư Hi vừa nhìn đã biết, cái gọi là fans của người mới kia, chính là do đoàn đội của Liễu Ngọc Dao sắp đặt.
Mặc dù cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến cảm tình của người qua đường, nhưng có ai không thích mấy tin hot, chưa kể Liễu Ngọc Dao vẫn luôn dựa vào lưu lượng, kế hoạch mua thủy quân ăn vạ thế này hẳn rất có lợi với cô ta.
Ngư Hi phát hiện tinh thần của mình ngày càng tốt, trước kia cô ghét nhất là thấy tên Liễu Ngọc Dao xuất hiện trên Weibo, nhìn thấy liền chuyển sang tài khoản phụ đá đểu mấy cái, bây giờ không chỉ không đá, còn nghiêm túc chăm chú xem người hâm mộ cô ta khoe khoang.
Được đấy.
Văn chương không tồi.
Ngư Hi vu vơ lướt Weibo, Chung Thần ngồi cạnh nhìn dáng vẻ lười biếng của cô, đau lòng nói: "Hi Hi, hay chúng ta về trước, trưa lại đến?"
Dù sao buổi sáng cũng không cần diễn, ở lại đây cũng không có việc gì để làm.
Ngư Hi lắc đầu: "Không cần, không phải chiều nay em đưa Đào Ỷ Đồng đi quay quảng cáo à?"
"Đừng tự làm khó mình."
Chung Thần cúi đầu bĩu môi: "Vầng."
Ngư Hi thấy em trợ lý hờn dỗi liền cất điện thoại, lấy kịch bản từ trên tay cô, chỉ vào cái ghế dựa cách đó không xa: "Bê cái kia ra đây."
Là chiếc ghế mây bình thường được dùng để nghỉ trưa, Chung Thần bê đến bên cạnh Ngư Hi, ngẩng đầu hỏi: "Hi Hi chị đọc kịch bản à? Có cần em diễn cùng không?"
Ngư Hi nằm xuống ghế, úp kịch bản lên mặt, nói: "Không đọc, ngủ đây."
Chung Thần:...
Cô đành phải lấy chiếc chăn màu ghi nhạt bên cạnh đắp lên người Ngư Hi.
Giấc ngủ này có chút lâu.
Vì Kỷ Lâm Phong và Đào Ỷ Đồng nên thời gian quay buổi sáng phải kéo dài, chờ đến khi đạo diễn hô OK, mọi người trong đoàn đều thở phào.
Kỷ Lâm Phong không kịp ăn trưa ở đoàn phim liền vội vàng đi, Đào Ỷ Đồng quay quảng cáo lúc hai rưỡi nên không vội.
Chung Thần đánh thức Ngư Hi, gọi cô dậy ăn trưa.
Không biết có phải vì say rượu, lúc đứng lên đầu Ngư Hi vẫn hơi đau, cô ấn huyệt thái dương, nhận nước Chung Thần đưa, uống mấy hớp, hỏi: "Mấy giờ rồi."
Giọng nói hơi khàn.
Chung Thần nhìn điện thoại: "Một rưỡi ạ."
"Quay xong rồi à?" Ngư Hi nheo mắt nhìn phía trước, nhân viện đang dọn dẹp đồ đạc, còn có tốp năm tốp ba đang cầm hộp cơm đi tới, Chung Thần gật đầu: "Vừa xong."
"Em đi lấy cơm."
Ngư Hi không cản cô, gật đầu rồi lại úp kịch bản lên mặt, tiếp tục ngủ bù.
Bên cạnh có tiếng bước chân, hơn một người, Ngư Hi đang chuẩn bị lấy kịch bản ra liền nghe thấy giọng nữ cất lên.
"Các cậu nghe gì chưa?"
"Nghe gì?"
"Gần đây không phải có người nói sắp rút vốn sao? Các cậu không biết à?"
"Biết cũng đâu có cách gì, chúng ta cũng không có bản lĩnh đầu tư như người ta."
"Được rồi ăn đi, nhưng mà cũng phải nói, nếu không phải bộ phim này không tìm được diễn viên thì chúng ta cũng đâu có lượt."
"Đúng rồi, mấy hôm trước tôi còn nghe thấy người đại diện của Kỷ Lâm Phong phàn nàn là chọn đúng phim không được."
"Quả thật là chọn đúng phim không được..."
Tiếng trò chuyện dừng bên cạnh Ngư Hi không lâu, càng lúc càng đi xa hơn, cô giật kịch bản đang che trên mặt, mở mắt ra, nhìn mấy cô gái nọ cùng đi đến một chiếc lều khác ngồi xuống.
Chung Thần vừa vặn trở lại.
"Hi Hi, ăn nào."
Ngư Hi nhận hộp cơm, bình tĩnh gắp đồ ăn đặt vào miệng, chưa ăn được mấy miếng, cô nói với Chung Thần: "Cho chị nước."
Chung Thần lấy chai nước khoáng bên cạnh đưa cho cô, Ngư Hi ngẩng đầu uống mấy hớp, cơm nuốt không trôi cũng theo nước đi xuống, một bữa trưa Ngư Hi uống hết hai chai nước, Chung Thần phát hiện cô không ổn, kéo tay cô hỏi: "Hi Hi, chị sao thế?"
Ngư Hi ngẩng đầu: "Không sao, hơi khát thôi."
Chung Thần không tin: "Không sao thật chứ?"
Ngư Hi: "Thật."
"Không phải em cần đi rồi à?"
Chung Thần nhìn đồng hồ: "Vẫn sớm mà."
Vừa nói xong chuông điện thoại liền vang lên, cô nhìn màn hình, nói với Ngư Hi: "Hi Hi, em đi trước đây, chị đừng quên bốn giờ đi thu âm, nếu xong sớm em sẽ về đây đón chị."
Ngư Hi quay đầu: "Chị tự đến công ty được."
Chung Thần còn muốn lải nhải, bị Ngư Hi đuổi đi.
Ăn trưa xong không lâu liền bắt đầu làm việc, không có Kỷ Lâm Phong và Đào Ỷ Đồng, mấy cảnh quay buổi chiều chỉ có cô cùng mấy vai phụ, lời thoại không nhiều, nhưng vẫn không thuận lợi.
Năng lực của mấy người mới không được khả quan cho lắm, không phải cử chỉ diễn đạt không đúng thì là cảm xúc không ra, đạo diễn Triệu nóng đến nỗi muốn gào thét.
"Bổ trang!"
Đạo diễn Triệu tức giận gọi: "Thợ trang điểm bổ trang! Nhanh lên!"
Anh Lý nhanh chóng bổ trang cho Ngư Hi, cô gái diễn cùng cô mới khoảng hai mươi tuổi, nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng không nắm vững kỹ thuật, một cảnh bị NG bảy tám lần, đạo diễn Triệu đã sắp đến giới hạn chịu đựng.
"Bắt đầu!"
Thư ký trường quay gõ bảng.
Trong văn phòng, cô gái bước giày cao gót hung hăng ném tài liệu lên người Ngư Hi: "Đã đối chiếu số liệu chưa?"
"Tại sao kim ngạch lại sai?"
Ngư Hi cúi đầu, chuẩn bị mở cặp tài liệu, cô gái đứng trước mặt cô chống hai tay xuống bàn, ánh mắt sắc bén hỏi: "Cô có biết kế hoạch này đại biểu cho cái gì không?"
"Vì cô mà văn phòng chúng ta sắp phải mở cuộc họp khẩn!"
"Tôi..." Ngư Hi cắn môi, tư thế nhút nhát, móng tay bấm vào góc cặp tài liệu: "Xin lỗi, tôi sẽ đối chiếu một lần nữa."
"Thôi." Cô gái tỏ ra cao cao tại thượng: "Hạng mục này." Rồi quay lại nhìn đỉnh đầu Ngư Hi, lời thoại bỗng kẹt lại: "Hạng mục này ---"
Ngư Hi ngẩng đầu, cô gái nhìn thấy mặt cô liền không nhịn được cười lên.
"Cắt!" Đạo diễn Triệu ném kịch bản vào nhân viên bên cạnh, tức giận đi đến chỗ Ngư Hi.
Còn chưa mở miệng đã nghe được giọng nói trầm thấp của Ngư Hi: "Buồn cười lắm sao?"
Cô gái bị hỏi chợt cứng đờ, sửng sốt nhìn Ngư Hi: "Sao ạ?"
Vẻ mặt Ngư Hi lạnh thấu xương, ánh mắt bình tĩnh, nghiêm túc hỏi: "Tôi hỏi cô, buồn cười lắm sao?"
Gương mặt cô lúc này đặc biệt uy nghiêm có khí thế, loại khí chất kiêu ngạo từ trong xương tủy lập tức tản ra toàn phim trường, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Trên người Ngư Hi là chiếc áo phông trắng tinh, lại không làm khí thế của cô bị ảnh hưởng chút nào.
Cô lặp lại câu hỏi, cũng khiến cô gái kia lùi về sau một bước.
Ngư Hi bước ra khỏi bàn làm việc, hai nhân vật bị hoán đổi vị trí, giờ đây cô là cấp trên làm khó dễ, còn người trước mắt là nữ chính đang bị trút giận, tiếng Ngư Hi không lớn, lại có thể rõ ràng truyền tới tai từng người.
"Vì có thể bị rút vốn, nên mấy người không cần nghiêm túc nữa, phải không?"
"Quay phim với những công việc khác có gì khác nhau sao? Có biến cố không phải cũng rất bình thường sao? Vậy nên mỗi lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy người đều tiêu cực thế này?"
"Mọi chuyện còn chưa được xác thực, mấy người đã cứ thế phủ nhận chính mình?"
Từng câu hỏi được đặt ra, mấy diễn viên phụ kia đều cúi đầu thấp hơn một chút, đến khi đầu hoàn toàn cúi xuống, gương mặt Ngư Hi đã càng thêm lạnh lùng, giọng nói cũng rõ ràng hơn, còn mang theo áp lực: "Tôi hy vọng mọi người có thể hiểu rõ, giá trị chân chính của một diễn viên, không nằm ở chỗ người đó có bao nhiêu tài nguyên, cũng không nằm ở chỗ người đó có thành tích xuất sắc thế nào, mà là có thể nghiêm túc diễn tốt một cảnh quay hay không."
"Đấy mới là phẩm chất của một diễn viên!"
Âm điệu mạnh mẽ, câu chữ rõ ràng, mấy cô gái cách đó không xa nghe được những lời này đều vô thức cắn môi, nhớ lại những điều mình nói trước đấy, chỉ cảm thấy áy náy hơn.
Cô gái trước mặt Ngư Hi cũng đỏ cả mắt.
Đạo diễn Triệu đứng sau Ngư Hi, nghe được những lời này của cô, phiền muộn u ám những ngày qua bị quét hết sạch.
Vì một lời đồn không biết thật hay giả mà đoàn phim đã trở nên hỗn loạn, đạo diễn như ông cũng có trách nhiệm, nếu không phải hai ngày nay mình luôn vô cớ phát cáu khiến mọi người thấy áp lực, khiến mọi người cảm thấy bộ phim này chỉ như đá ném vào sông, họ cũng sẽ không có thái độ lười biếng khi diễn thế này.
Ông rất giận với quyết định muốn rút vốn từ phía trên, lại trút hết cơn giận này lên người các diễn viên, khiến họ cũng bắt đầu sợ hãi.
Từ đầu đã là ông sai.
Lời của Ngư Hi cũng thức tỉnh chính ông.
Trước khi còn chưa xác định được phía trên có rút vốn hay không, ông đã tự làm loạn cục diện, như vậy sao xứng làm một đạo diễn đây?
Toàn bộ đoàn phim đều yên lặng, Ngư Hi nói dứt lời, thể xác và tinh thần đều dễ chịu, vừa mới quay đầu liền thấy đạo diễn Triệu đang bình tĩnh nhìn mình, Ngư Hi mím môi: "Đạo diễn Triệu..."
Đạo diễn Triệu gật đầu: "Nói hay lắm."
Rồi vỗ tay: "Ngư Hi, em nói hay lắm!"
Mấy người khác cũng bắt đầu vỗ tay theo, toàn bộ đoàn phim vừa mới đắm chìm trong bầu không khí tĩnh lặng giờ đây đã sống lại một lần nữa.
Lòng bàn tay đạo diễn Triệu nóng lên đỏ ửng, trên mặt nở nụ cười: "Mọi người nghỉ năm phút đi."
Dường như những lời nói của Ngư Hi đã làm mọi người xúc động, ba cảnh tiếp theo đều qua một cách dễ dàng.
Ngư Hi kịp quay xong phần diễn buổi chiều lúc ba rưỡi, về phòng nghỉ thay đồ liền gặp Mạc Ninh Hoan mang vẻ mặt sùng bái: "Ngư lão sư, vừa rồi chị quá tuyệt vời!!"
Ngầu mà vẫn ưu nhã, kết hợp với nhau một cách hoàn hảo, như một ngôi sao lấp lánh khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ngư Hi nghiêng đầu, trêu chọc: "Tuyệt lắm hả?"
Mạc Ninh Hoan thật thà gật đầu: "Hay hơn em nói!"
Ngư Hi cười, cô đã buồn bực suốt mấy ngày nay, khó có thể tươi cười thế này.
Mạc Ninh Hoan che lại trái tim đang đập loạn nhịp, quanh người như thể đang có hàng vạn đóa hoa nở rộ, Ngư Hi trước mặt cô cứ như ở đang ở sau một lăng kính, đẹp vô cùng.
Thấy cô ngơ ngác, Ngư Hi đưa tay gõ trán cô: "Nghĩ gì thế?"
Mạc Ninh Hoan lập tức hoàn hồn: "Không, không có gì ạ."
"Hi Hi, chị đẹp quá."
Giọng nói chân thành, vẻ mặt nghiêm túc, Ngư Hi chịu không nổi ánh mắt thành kính như vậy, phất tay: "Tôi phải thay quần áo, em ra ngoài trước đi."
Mạc Ninh Hoan vẫn cầm điện thoại trong tay, nghe cô nói vậy khẽ động khóe môi, trước khi đến đây mình định nói gì nhỉ?
Sao lại cứ thế quên mất đây?
Mạc Ninh Hoan vỗ đầu, thấy Ngư Hi vẫn nhìn mình, vội nói: "Em ra ngoài trước."
Ngư Hi gật đầu, đưa mắt nhìn cô rời đi.
Thay đồ xong, Ngư Hi nhận được điện thoại của Chung Thần, nói vẫn đang quay quảng cáo, không kịp về, Ngư Hi đáp ứng, cúp điện thoại.
Đến công ty, chị Bạch không ở, Lư lão sư đang điều âm, nhìn thấy cô vào lập tức vẫy tay: "Hi Hi, tới đây."
"Hôm qua về anh có sửa chỗ này một chút, em nghe thử xem?"
Thật ra Ngư Hi không quá am hiểu về âm luật, trình độ chỉ đủ để phân biệt có dễ nghe hay không, giai điệu sau khi sửa càng thêm mượt mà bắt tai hơn, cô gật đầu: "Rất hay ạ."
Lư lão sư thở phào: "Vậy em chuẩn bị đi, chúng ta bắt đầu thu luôn."
Ngư Hi gật đầu.
Lúc cô chuẩn bị xong đi đến chỗ Lư lão sư liền được hỏi: "Sắc mặt em nhìn không tốt lắm, tối qua không ngủ được à?"
Nghe được hai chữ tối qua, Ngư Hi sững sờ, cười: "Ngủ được ạ."
Cô chớp mắt, nếu đã đến công ty, vậy lát nữa phải lên trên nói chuyện với Giang Tĩnh Bạch.
Nghĩ đến đây, tranh thủ lúc nghỉ sau khi vừa thu xong một đoạn, cô nhắn tin cho Giang Tĩnh Bạch.
Giang Tĩnh Bạch vẫn đang nằm trong danh sách đen, Ngư Hi đành phải xóa tên cô trong đó, nhắn: Giang tổng, có ở công ty không? Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
Giang Tĩnh Bạch đang nghe trợ lý Tiếu báo cáo, chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cô cúi đầu nhìn, là Ngư Hi nhắn tin đến.
"Giang tổng?"
"Giang tổng? Chỗ này có cần phải sửa không ạ?"
Giang Tĩnh Bạch hoàn hồn, lắc đầu: "Không cần sửa, cứ để vậy đi."
Trợ lý Tiếu: "Vâng, chúng ta..."
Giang Tĩnh Bạch cắt ngang: "Cô ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi."
Trợ lý Tiếu ôm văn kiện vẫn thấy mờ mịt, đành gật đầu: "Vâng."
Cửa văn phòng đóng lại, Giang Tĩnh Bạch đọc qua đọc lại tin nhắn kia của Ngư Hi, xác định không đọc nhầm mới trả lời: Ừa.
Sáng nay cô vốn dĩ muốn làm đồ ăn, nhưng thử mấy lần đều thất bại, nghĩ Ngư Hi vẫn chưa dậy, cô mới xuống nhà mua hai phần bữa sáng về.
Kết quả là khi về đến nhà, Ngư Hi đã đi rồi, chỉ để lại cho cô phòng ngủ trống không còn vương vấn hương thơm.
Cô ăn bữa sáng một mình, muốn gọi cho Ngư Hi, lại nhớ ra mình đã bị ném vào danh sách đen, chán nản, cô lại ăn tiếp một phần nữa.
Lúc nghỉ trưa cô đã chuẩn bị đến đoàn phim cùng trợ lý Tiếu, không ngờ lại có một cuộc gọi khẩn cấp cần phải xử lý, xử lý xong cũng đến giờ làm buổi chiều, cô mới nghĩ buổi tối nên nói chuyện tử tế cùng Ngư Hi một chút.
Không nghĩ là Ngư Hi lại hẹn cô trước.
Chân mày Giang Tĩnh Bạch hiện lên vui vẻ.
Vừa đặt điện thoại xuống, chuông lại vang lên, cô liếc nhìn, giấu vẻ mặt dịu dàng đi, tiếp cuộc gọi.
"Hồ tổng."
Hồ tổng ho khan vài tiếng: "Tĩnh Bạch à, tôi nghe nói Tinh Diệu cũng có hứng thú với Lâm thị?"
Tin tức truyền đến nhanh thật.
Giang Tĩnh Bạch hạ giọng: "Vâng, Hồ tổng."
Giọng điệu Hồ Viễn càng thêm nghiêm nghị: "Không phải trước đó cô nói đã quyết định rồi sao?"
Giang Tĩnh Bạch đứng dậy, đi về phía cửa sổ sát đất nhìn xuống: "Lâm tổng cần suy nghĩ thêm mấy ngày."
Hồ Viễn: "Nhanh quyết định đi, tránh cho đêm dài lắm mộng, nếu Tinh Diệu đã để ý thì có thể khó chơi đấy."
"Vâng."
Hồ Viễn nói tiếp: "Cô đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi, hiện giờ cô quản lý Kính Âu không tồi, nhưng nếu cô khiến Kính Âu có tổn thất, tôi có thể thu lại quyền quản lý của cô bất cứ lúc nào."
"Cô hiểu chứ?"
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Tôi biết."
Hồ Viễn không nhiều lời, nói thêm vài câu rồi cúp máy, Giang Tĩnh Bạch nắm điện thoại trong lòng bàn tay, một lúc sau gọi cho trợ lý Tiếu: "Vào đây."
Ngư Hi thu âm xong đã là bảy giờ, cũng không biết giờ này Giang Tĩnh Bạch đã về nhà hay vẫn ở công ty.
Cô ra khỏi phòng thu âm liền gọi cho người kia.
"Giang tổng."
Giang Tĩnh Bạch đang đọc văn kiện, trang giấy va vào nhau phát ra tiếng loạt xọat, Ngư Hi hỏi: "Cậu vẫn ở văn phòng?"
"Mình vẫn ở đây." Giang Tĩnh Bạch trả lời: "Cần mình đón cậu không?"
Ngư Hi vội nói: "Không cần, tôi lên đây."
Ra khỏi thang máy đã thấy trợ lý Tiếu đứng ngoài, bỗng nhiên có người xuất hiện khiến Ngư Hi giật mình, trợ lý Tiếu cung kính tươi cười: "Cô Ngư, Giang tổng ở văn phòng chờ cô."
Ngư Hi lúng túng cười: "Ừ."
Cô được trợ lý Tiếu dẫn vào phòng làm việc của Giang Tĩnh Bạch.
Giang Tĩnh Bạch đang cúi đầu làm việc, nghe được tiếng gõ cửa mới ngẩng đầu: "Vào đi."
Trợ lý Tiếu đưa tay mời cô, Ngư Hi gật đầu, đi vào văn phòng.
Ánh đèn mạnh chiếu văn phòng sáng ngời.
Giang Tĩnh Bạch vẫn chưa viết xong, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Cậu ngồi trước đi, mình xong ngay đây."
Ngư Hi gật đầu: "Không sao, không cần vội."
Trên bàn trà có một ấm trà cùng vài cái chén, Ngư Hi ngồi xuống sô pha màu rám nắng, nhìn xung quanh.
Đây không phải lần đầu tiên cô vào nơi Giang Tĩnh Bạch làm việc, nhưng mỗi lần vào đều là một cảm giác khác.
Văn phòng rất rộng, đồ đạc lại không nhiều, cảm giác khá trống trải.
Phía sau Giang Tĩnh Bạch có hai giá sách đặt đầy sách chuyên môn.
Ánh mắt Ngư Hi từ giá sách đảo qua, rơi vào Giang Tĩnh Bạch đang làm việc.
Khuôn mặt cô ấy khi đọc văn kiện rất nghiêm túc, ánh mắt chăm chú, khi thì nhíu mày, khi thì cụp mắt, nét mày sắc sảo bị giấu đi không thấy rõ, biểu cảm tập trung, cẩn thận tỉ mỉ, làn da trắng nõn xinh đẹp gần như trong suốt dưới ánh đèn, ngón tay cầm bút thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay mượt mà, có thể nhìn ra được bảo dưỡng thường xuyên.
Rất lâu sau, Giang Tĩnh Bạch ký chữ cuối cùng, đứng dậy đi đến bên Ngư Hi: "Thu âm xong rồi à?"
"Mệt không?"
Ngư Hi gượng cười: "Vẫn ổn."
Vì không có ký ức về tối hôm qua, cô không thể nào tỏ ra cứng rắn được, chỉ ngồi khép nép trên sô pha, Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống bên cạnh, rót trà: "Uống trà không?"
Ngư Hi nhận chén trà: "Cảm ơn."
"Tối hôm qua..."
"Về tối hôm qua..."
Hai người lên tiếng cùng lúc, Ngư Hi rũ mắt: "Cậu nói trước đi."
Giang Tĩnh Bạch nhấp trà, nhìn góc nghiêng xinh đẹp của cô: "Cậu nói trước đi."
Ngư Hi không muốn vòng vèo, hỏi thẳng: "Tối qua tôi không làm gì quá đáng chứ?"
Con ngươi của Giang Tĩnh Bạch lóe lên kinh ngạc, rồi lại bị giấu đi rất nhanh, ngón tay cô vuốt ve cái chén, không nói gì.
Ngư Hi nhìn hàng mi cong dài hơi vểnh của cô đang như cánh ve khẽ run lên, động tác gật đầu khiến giọng nói Ngư Hi cũng run rẩy theo: "Tôi thật sự làm cùng cậu?"
Sao cô không có chút ấn tượng nào?
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu, nhìn gương mặt tái nhợt cùng ánh mắt sợ hãi của Ngư Hi, vẻ ảo não hiện đầy trong con ngươi, cô nắm chặt chén trà, lắc đầu: "Không phải."
"Cậu đừng nghĩ linh tinh, tối hôm qua cậu uống nhiều quá, về nhà liền ngủ rồi."
Ngư Hi nghe vậy nhíu mày: "Quần áo của tôi...."
Giang Tĩnh Bạch khẽ động khóe miệng: "Lúc cậu về nôn ra quần áo, mình thay giúp cậu."
Ngư Hi thở phào: "Hóa ra là vậy."
Nói xong nhìn Giang Tĩnh Bạch: "Cảm ơn cậu vì tối qua, Giang tổng."
Giang Tĩnh Bạch nhấp trà, có lẽ ngâm quá lâu, vị trà đắng hoàn toàn tan ra, uống vào đắng chát, cô nuốt xuống, nói: "Không có gì.
.