Phân Cửu Tất Hợp


Bữa lót dạ này Ngư Hi càng ăn càng đói, cuối cùng cô bực mình xấu hổ đá Giang Tĩnh Bạch một cái, người kia hiểu ý, giúp cô lấy một bộ quần áo mới, Giang Tĩnh Bạch đã chuẩn bị cho Ngư Hi mấy bộ trang phục kiểu dáng cô thích ở đây, hơn nữa khi đến cô mặc áo khoác, không nhìn rõ bên trong, người ngoài cũng không phát hiện ra chỗ nào khác thường.

Chung Thần đã về, ngoài văn phòng chỉ còn một mình Tiếu Tri Thu, nhìn thấy hai người đi ra, cô không hề kinh ngạc: "Giang tổng, cô Ngư."
"Về nhà sao ạ? Tôi đưa hai người đi?"
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu: "Đi ăn tối trước."
Tiếu Tri Thu: "Vâng."
Cô đưa Giang Tĩnh Bạch cùng Ngư Hi đến một nhà hàng thường tới, Giang Tĩnh Bạch cho cô tan làm trước, cô cũng rất thức thời rời khỏi phòng bao.

Ngư Hi không có tinh thần nổi giận, nhìn quanh một chút, đồ đạc trang trí trong phòng rất thanh lịch, khác hẳn so với những nhà hàng đắt tiền khác, nơi đây tràn đầy cảm giác ấm áp thoải mái.

Cô rất thích bầu không khí thế này.

Bữa tối Giang Tĩnh Bạch gọi các món Ngư Hi thích ăn, Ngư Hi sau khi nhận lấy lại sửa mấy lần, gọi thêm vài món thanh đạm, Giang Tĩnh Bạch hiểu, cũng không nói gì, chỉ là đuôi mày đã nhuốm màu vui vẻ.

"Đề án đã thông qua, xem như quyết định rồi à?" Giọng nói Ngư Hi không còn trong trẻo như mọi khi, mà khàn như không lên tiếng được.

Giang Tĩnh Bạch gắp rau cho cô: "Ừa."
"Quyết định rồi."
"Tiếp theo là phía đầu tư, đừng lo, tay mẹ cậu không dài như vậy."
Ngư Hi nghe vậy khẽ gật đầu, hy vọng Thịnh Nhàn nghe hiểu lời mình nói lúc ở nhà cô Trần, bà ấy đã can thiệp vào chuyện tình cảm của cô, khiến cô trải qua cái gọi là đau khổ, hơn nữa còn là tám năm, nếu lần này bà ấy vẫn cố chấp can thiệp, vậy thì cá chết lưới rách.

Dù sao --- cô cũng không quan tâm.

Ngư Hi rũ mắt.

Ừ, cô cũng không quan tâm.

Trong lòng bỗng có chút chua xót, hốc mắt cũng nóng lên, cô hít sâu: "Ăn đi."
Giọng nói nghẹn ngào, Giang Tĩnh Bạch nghiêng qua nhìn vào mắt cô, tự nhiên gật đầu: "Ăn."
Bữa tối kết thúc, Giang Tĩnh Bạch lái xe, Ngư Hi ngủ bù, mãi cho đến khi dừng lại dưới chung cư, cô mới đánh thức Ngư Hi, trong xe tối mờ, cô nhỏ giọng gọi: "Ngư Hi, dậy thôi."
Ngư Hi mở mắt, mơ màng ôm lấy người kia, thỏa mãn hít một hơi mới buông tay.

Vào thang máy, cô một mực tựa vào người Giang Tĩnh Bạch, tư thế lười biếng, rất mệt mỏi, hôm qua làm suốt đêm, sáng nay tuy đã ngủ bù, nhưng vẫn thiếu rất nhiều, chưa cần nói trước bữa tối lại ồn ào vui đùa suốt hai tiếng, mí mắt trên cùng mí mắt dưới đang đánh nhau, không đứa nào chịu thua đứa nào.

Đến tầng mười bảy, Giang Tĩnh Bạch vẫn đi theo cô, Ngư Hi mở cửa, ngạc nhiên: "Cậu không về à?"
Giang Tĩnh Bạch nâng túi laptop: "Mình ở nhà cậu xử lý mấy tài liệu trước."
Ngư Hi nhướng mày: "Sao không về nhà làm?"
Giang Tĩnh Bạch thản nhiên nói: "Nhà mình bị mất điện."
Ngư Hi:...!
Được lắm, lý do thế này còn không thành công là sẽ không buông tha, Ngư Hi nghiêng mình, Giang Tĩnh Bạch phía sau vẫn không tiến vào, Ngư Hi hỏi: "Còn cần mình mời cậu vào?"
"Không cần." Giang Tĩnh Bạch khẽ cười, bước vào nhà.

Ngư Hi cũng không mất tự nhiên như lúc trước, cô về phòng ôm đồ ngủ đi rửa mặt, đến lúc ra ngoài nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch đang ngồi bên bàn trà xử lý văn kiện, một tay gõ bàn phím, một tay lật mở tài liệu, gương mặt hờ hững.

Cô vừa cầm khăn lau khô tóc vừa đi qua: "Còn bao lâu?"
"Phải một lúc nữa." Vừa rồi vì Ngư Hi đến nên cô cũng không xử lý được nhiều, tuy rằng sẽ không cần thức cả đêm, nhưng có lẽ cũng không ngủ được hai tiếng, vì cảm xúc của Ngư Hi hôm nay không ổn định, cô lo lắng, nên mới tìm cớ sang bên này, còn tưởng sẽ bị Ngư Hi đuổi ra, không ngờ vẫn được cậu ấy cho vào.

Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu, đôi mày dịu dàng: "Cậu mệt thì cứ ngủ trước."
Ngư Hi hết cách: "Được thôi."
Cô quay người, Giang Tĩnh Bạch đứng dậy theo: "Máy sấy đâu?"
Khăn bông trên tay Ngư Hi đã bị lấy mất, tiếp theo trên đầu được người ta ấn bóp vài cái, cô không hiểu sao cười: "Trong phòng tắm, tự mình làm được."
Vẻ mặt Giang Tĩnh Bạch vẫn như thường, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Để mình đi."
Để mình đi.

Đêm qua, cậu ấy cũng nói như vậy.

Giọng nói y hệt như hiện tại, Ngư Hi ngẩng đầu, thấy Giang Tĩnh Bạch cũng đang nhìn mình, khóe môi chứa đựng ý cười, đuôi mày không khỏi cong lên, Giang Tĩnh Bạch nắm chặt tay cô, nghiêng đầu, hai người hôn nhau như chuồn chuồn lướt nước.

Giang Tĩnh Bạch không làm gì khác, chỉ dắt Ngư Hi vào phòng tắm, để cô ngồi trên ghế, giúp cô sấy khô mái tóc dài.

Ngư Hi nhìn Giang Tĩnh Bạch cẩn thận tỉ mỉ trong gương, đến giờ phút này mới có một chút cảm giác chân thực.

Hai cô, ở bên nhau.

Thật sự ở bên nhau.

Trong phòng tắm, tiếng máy sấy ông ông vang lên không ngừng, Ngư Hi bỗng chốc đưa tay ôm lấy vòng eo của Giang Tĩnh Bạch, vùi đầu vào bụng cô, eo nhỏ nhắn, bụng dưới bằng phẳng, đầu mũi ngập tràn hương thơm của quần áo, cô lại cảm thấy rất yên tâm, tâm trạng phiền muộn không hiểu vì sau bắt đầu lắng xuống.

Cảm giác ở bên nhau như vậy, thật tốt.

Giang Tĩnh Bạch sấy tóc cho cô xong, đưa cô về phòng nghỉ ngơi, Ngư Hi ôm gối đầu: "Kể chuyện cho mình đi."
"Hay là hát?"
"Mình không ngủ được."
Cô mở to mắt nhìn Giang Tĩnh Bạch, giọng nói hiếm khi làm nũng.

Biết tâm trạng cô tối nay không tốt, Giang Tĩnh Bạch không nói gì, gật đầu: "Mình kể cho cậu chuyện khi mình ở nước ngoài."
Tiếng nói trầm ổn trước sau như một, lại nỉ non như lời tâm tình, Ngư Hi vừa nghe liền buồn ngủ, cô nắm chặt tay Giang Tĩnh Bạch, nhắm mắt lại.

Giang Tĩnh Bạch luyên thuyên lải nhải rất nhiều, đã thật lâu cô không nói chuyện cùng ai, hoặc cũng có thể nói, từ sau khi chia tay, cô chưa bao giờ mở lòng mình với người khác, cánh cửa kia, chỉ Ngư Hi có thể mở ra.

Nghĩ đến đây, cô cúi đầu, Ngư Hi đã ngủ, cô nghiêng xuống, hôn lên vầng trán Ngư Hi, rồi đi ra ngoài.

Người trên giường cử động, Ngư Hi nghiêng đầu, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, càng lúc càng nhiều, không thể ngừng lại, áo gối ướt đẫm, cô gắt gao cắn răng, sợ mình sẽ phát ra tiếng, thân mình cuộn lại thật chặt mà run rẩy.

Giang Tĩnh Bạch gần như không ngủ cả đêm, bốn năm giờ sáng mới tắt máy tính, thức hai đêm liên tiếp khiến thần kinh của cô căng thẳng vô cùng, tắm xong liền ôm Ngư Hi nghỉ một lúc, còn chưa ngủ đã nghe thấy tiếng gõ cửa, thân mình chưa kịp động, Ngư Hi đã nói: "Để mình."
"Cậu ngủ tiếp đi."
Vừa ngủ dậy, giọng nói khàn khàn lười biếng, Ngư Hi ngồi lên, xuống giường đi chân trần ra ngoài, không quên đóng kín cửa phòng.

Chung Thần vào nhà liền đặt bữa sáng xuống, nhìn chằm chằm gương mặt Ngư Hi vài giây: "Hi Hi, tối qua ngủ không ngon sao?"
"Hả?" Ngư Hi sờ lên má mình: "Sao vậy?"
"Khí sắc không tốt."
Một câu của Chung Thần khiến Ngư Hi chạy vào phòng vệ sinh, quả nhiên thấy khuôn mặt của mình có chút tái nhợt, đầu tóc rối bời, áo ngủ cũng mặc trên người một cách tùy tiện, gọi là lười biếng, đúng ra là lôi tha lôi thôi, cô lắc đầu, nghĩ đến chuyện Giang Tĩnh Bạch lên giường nhìn thấy dáng vẻ như ma này của mình.

Thật ngưỡng mộ cậu ta còn có thể ôm mình.

Bách độc bất xâm, lợi hại!
Cô vội vàng rửa mặt, sửa soạn lại bản thân, nghiêng đầu nhìn thấy trong chiếc giỏ bên cạnh có một bộ quần áo sắp xếp vô cùng gọn gàng, quần áo phải giặt cũng được thu dọn, đúng là Giang Tĩnh Bạch.

Ngư Hi ra khỏi phòng vệ sinh liền trở về phòng ngủ thay quần áo, nhớ đến hình ảnh vừa nhìn thấy trong phòng vệ sinh, cô nghiêng người xuống, đưa tay vuốt mái tóc dài của Giang Tĩnh Bạch, đến khi đã hơi rối mới buông tha.

Tâm trạng quả nhiên tốt hơn nhiều.

Không thể chỉ có cô thất lễ một mình.

Ngư Hi sảng khoái bước ra khỏi phòng, Chung Thần đang sắp xếp bữa sáng, thấy cô đi qua liền đưa đũa đến: "Hi Hi, lát nữa ăn xong gọi lại cho chị Bạch, chị Bạch bảo có chuyện tìm chị."
"Chuyện gì?" Ngư Hi ngồi bên bàn, ăn một miếng, Chung Thần lắc đầu: "Không nói."
"Em đoán là có liên quan đến Liễu Ngọc Dao."
Ngư Hi nhíu mày: "Cô ta làm sao?"
Chung Thần giật mình: "Chị chưa xem Weibo hở?"
Ngư Hi bâng quơ liếc cô một cái, Chung Thần tê cả da đầu nói: "Cũng không có gì, tối hôm qua tổ chương trình lên tiếng bác bỏ tin đồn rồi."
Nói xong liền đưa điện thoại cho Ngư Hi, trên màn hình đang hiện hai hot search, một bài là đoàn đội của Liễu Ngọc Dao đăng, một bài là Trái Cây Vui Vẻ đăng.

Ngư Hi nhìn qua, nội dung đại khái là Sở Hoài bàn chuyện công việc ở gần khách sạn kia, tiện đường tìm Liễu Ngọc Dao ký hợp đồng, không phải là quan hệ nam nữ như lời đồn, hai người cũng không ở bên nhau, hoàn toàn trong sạch.

Sau đó tổ chương trình cũng ra mặt bác bỏ tin đồn, xác nhận không có quan hệ gì, vì đêm hôm đó Liễu Ngọc Dao ngủ cùng phòng với Trương Nhạc Nhạc, đợi chương trình lên sóng mọi người đều có thể biết, vậy nên không có chuyện ở lại qua đêm.

Đoàn đội của Liễu Ngọc Dao và tổ chương trình kẻ xướng người họa, fans Liễu Ngọc Dao vui mừng không thấy đường đi, còn được đà mắng người tung bức ảnh kia một trận, khẳng định là đồ bụng dạ khó lường muốn hãm hại người khác, hy vọng tổ chương trình nghiêm túc điều tra.

Đến đây có người lại nhắc tên Ngư Hi, nói Ngư Hi cùng Liễu Ngọc Da lúc đó từng có va chạm, là người có khả năng tung ảnh nhất, hơn nữa phòng của các cô rất gần, hoàn toàn có thể chụp được.

Ngư Hi đọc đến lời suy đoán này liền nhếch môi cười, cũng may cư dân mạng không ngốc, hoặc cũng có thể nói ý chí chiến đấu của fans cô chưa bị suy yếu, lập tức có người phản công, đồng thời fans lý trí của Liễu Ngọc Dao cũng lên sàn, khống chế bình luận, không còn tiếp tục tranh cãi.

Chung Thần thấy sắc mặt của Ngư Hi vẫn luôn bình tĩnh, trước kia chị ấy nhìn thấy những lời vu tội chắc chắn sẽ nghiến răng nghiến lợi vào tài khoản phụ mắng lại, dù thế nào cũng phải chửi antifans vài câu, vậy mà giờ đây đọc xong cũng chỉ lạnh nhạt trả điện thoại cho mình.

"Hi Hi, chị không sao chứ." Thấy Ngư Hi như vậy, Chung Thần lo lắng.

Ngư Hi ngẩng đầu, ngạc nhiên: "Không sao, chuyện gì thế?"
Chung Thần há miệng: "À...cái đó..."
"Đúng rồi, đồ ăn sáng không tệ." Ngư Hi ăn xong nói: "Sau này cứ mua ở đây."
"Lát nữa đi mua thêm một phần cho chị, chị gọi điện cho chị Bạch đây."
Chung Thần vò đầu: "Chị chưa no ư?"
Ngư Hi lấy điện thoại: "No rồi."
"Vậy sao..." Lời còn chưa nói hết, cửa phòng phía sau chợt có tiếng động, Chung Thần hết sức kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch tóc tai bù xù đứng trước cửa, trên người mặc đồ ngủ, nhưng trên cổ có hai vết đỏ rõ ràng, Chung Thần kinh hãi, run rẩy nuốt lại lời muốn nói, ánh mắt nhìn Ngư Hi đột nhiên khác thường.

Như thể bỗng nhiên thăng hoa, hình tượng chị ấy trong lòng cô lập tức vĩ đại hơn!
Hi Hi lại có thể đè Giang tổng!
"Em đi ngay đây." Chung Thần nói xong liền cầm túi chuẩn bị đi, chưa được hai bước lại quay người, nói bên tai Ngư Hi: "Hi Hi chị cũng thật trâu bò!"
Ngư Hi:...!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui