Bạch Vũ Đường thả cho Ngư Hi hai ngày nghỉ, hy vọng cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, ai ngờ vừa quay đầu liền bỏ chạy cùng người ta.
Khi Chung Thần đến chung cư còn mờ mịt, gọi cho Ngư Hi mới biết cô đang ở thành phố bên cạnh, thấy vậy Chung Thần cũng không nói gì, chỉ dặn dò cô đừng đi ra ngoai.
Ngư Hi căn bản không có khả năng đi ra ngoài.
Giang Tĩnh Bạch phải làm việc cả ngày, buổi trưa vội vàng trở lại ăn cơm cùng cô, ăn xong lại gấp gáp rời đi, thời gian nghỉ một lát cũng không có, quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm.
Ngư Hi nhìn vậy cũng không có cách nào, buổi tối cố gắng để cô được yên tĩnh.
Có điều cô không trêu chọc Giang Tĩnh Bạch, người nọ lại không buông tha cô, lấy cớ cô không thể ra ngoài nói muốn giải buồn cùng nhau.
Bóng dáng hai người chiếm cứ từng vị trí trong phòng.
Chưa kể Ngư Hi còn sợ tối, không thể tắt toàn bộ đèn, nhưng cô lại xấu hổ, vì thế đến tối Giang Tĩnh Bạch dùng vỏ gối màu trắng trùm lên đèn bàn, trong phòng bỗng nhiên mờ đi, ánh sáng và bóng tối trộn lẫn.
Khi bị Giang Tĩnh Bạch ôm đặt lên bệ cửa sổ, cô thật sự muốn đạp tên kia một cước, song lại không nỡ.
Thật sự không biết mệt!
Cô bắt đầu có hứng thú với cấu tạo cơ thể của Giang Tĩnh Bạch.
Chưa nghiên cứu đủ lại bị kéo vào biển tình, trằn trọc mấy lần, cô đã không nhớ nổi vấn đề trước đó.
Chiến trường kéo dài từ cửa sổ đến giường suốt ba bốn tiếng, căn phòng tối mờ, có bóng đen đập vào cơ thể hai người, tạo nên một hương vị khác lạ.
Nửa đêm, Giang Tĩnh Bạch ôm Ngư Hi đi tắm, cuối cùng trở lại trên giường, hai người cùng choàng một chiếc áo tắm ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, bầu không khí tĩnh lặng, vỏ gối màu trắng vẫn treo trên đèn ngủ lay động muốn rơi, cổ tay mảnh mai của Ngư Hi vươn ra từ áo choàng tắm, giọng nói hơi nghẹn: "Ngày kia mình vào tổ chương trình."
Giang Tĩnh Bạch ôm cô, cằm đặt lên bả vai cô: "Ừa."
Nhẹ nhàng đáp ứng rồi hỏi: "Cần mình đưa cậu đi không?"
Ngư Hi lắc đầu: "Không cần."
"Bên cậu còn bao lâu?"
Vòng tay Giang Tĩnh Bạch ôm chặt hơn: "Chiều tối ngày mai là có thể về rồi, chuyện đầu tư không có vấn đề gì lớn."
"Mẹ mình..." Ngư Hi chưa nói dứt lời liền bị Giang Tĩnh Bạch chuyển hướng: "Ngư Hi."
"Chúng ta không nhắc đến bà ấy."
Ngư Hi ngầm đồng ý: "Ừ."
Hai người cùng nói về những chủ đề khác thêm mấy phút, Ngư Hi liền ôm Giang Tĩnh Bạch ngủ thật say, hơi thở đều đặn kéo dài quấn quanh cùng nhau, không khí tràn đầy hương vị ngọt ngào, Giang Tĩnh Bạch cúi đầu, rũ mắt nhìn cô thật cẩn thận, mới tiến đến bên môi cô hôn xuống, nói ngủ ngon.
Vẻ mặt thỏa mãn, cảm xúc lấy lại sau khi đánh mất khiến cô nhịn không được quấn quýt lấy Ngư Hi, muốn ở bên cô ấy từng giây từng phút, không cần làm gì, chỉ ôm, cũng là một loại hạnh phúc.
Mí mắt Giang Tĩnh Bạch còn chưa khép lại, chuông điện thoại lại vang lên, cô sợ đánh thức Ngư Hi liền lập tức nhận điện thoại.
"Giang tổng, ngài nghỉ chưa ạ?" Giọng trợ lý Tiếu có chút do dự, Giang Tĩnh Bạch đứng dậy: "Chuyện gì?"
"Phía đầu tư xảy ra chút vấn đề." Nghe giọng cô không buồn ngủ, trợ lý Tiếu nói thẳng: "Chủ tịch Mao muốn rút vốn."
"Trợ lý của ông ta vừa liên lạc với tôi."
Giang Tĩnh Bạch ấn tay lên thái dương: "Còn gì nữa không?"
Trợ lý Tiếu: "Thịnh tổng cũng đến."
Giang Tĩnh Bạch hít sâu một hơi: "Tôi lập tức đến."
"Cô Ngư..."
"Sáng mai cô cứ sắp xếp cho Ngư Hi như bình thường, đừng nói những chuyện khác trước mặt cậu ấy." Dặn dò có trình tự rõ ràng, trợ lý Tiếu đáp ứng: "Vâng, tôi đã biết, tôi lập tức đến đón ngài."
Giang Tĩnh Bạch cúp điện thoại, cúi đầu nhìn Ngư Hi, giúp cô vuốt lại mái tóc dài, ánh mắt dịu dàng trượt đến chiếc vòng màu xanh biếc trên cổ tay cô, khóe môi khẽ nhếch, cuối cùng nắm lấy ngón tay Ngư Hi, vuốt ve một lát mới buông ra.
Nửa tiếng sau, cửa phòng bị gõ vang, cô mặc chỉnh tề đi ra ngoài, trong phòng yên tĩnh trở lại, nhiệt độ vương lại bên cạnh Ngư Hi dần biến mất, chỉ còn hương thơm thoang thoảng lan tràn.
Ngư Hi tỉnh dậy khi mặt trời đã rực rỡ, cô đưa tay sờ soạng bên người, trống không, chắc đã đi làm, chỉ là hôm nay hơi sớm, cũng có lẽ là cô dậy quá muộn.
Hơn tám giờ Ngư Hi mới từ trên giường đứng lên, trợ lý Tiếu đã mang bữa sáng vào, vẫn tươi cười như cũ, thái độ cung kính: "Cô Ngư, đây là bữa sáng Giang tổng đã đặt cho cô, cô xem có hợp khẩu vị không."
Ngư Hi đi rửa mặt, trở về ngồi trước bàn ăn: "Cậu ấy đâu rồi?"
Giọng nói hơi khàn.
Trợ lý Tiếu rũ mắt: "Giang tổng có chút việc đi sớm, để tôi ở lại đây cùng cô, cô có gì dặn dò cứ gọi tôi là được."
"Còn nữa, Giang tổng dặn tôi đưa cái này cho cô."
Ngư Hi nhìn xuống tay trợ lý Tiếu, là một túi kẹo, mặt cô ửng đỏ, miễn cưỡng bình tĩnh nói: "Để lên bàn đi, không có việc gì, cô cứ ra ngoài trước."
"Vâng." Trợ lý Tiếu cúi đầu đi ra ngoài, vẻ mặt tự nhiên.
Ngư Hi ăn sáng xong, nhìn về phía túi kẹo kia, vẫn nhịn không được bóc một viên đặt vào miệng, mùi vị chua chua ngọt ngọt lan tràn khắp đầu lưỡi.
Khách sạn nằm ở ven biển, cô đứng dậy cầm một quyển sách ngồi xuống bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, cây cối không còn sum suê, lá khô xào xạc, cảnh sắc trước mắt có chút tiêu điều.
Điện thoại Ngư Hi tít một tiếng, cô mở ra nhìn, là Hàn Nghi Tư nhắn tin đến.
--- Tết có thông cáo không?
Tết? Cô nhíu mày, nhìn lịch trên điện thoại, giật mình, sắp đến năm mới rồi.
Bình thường Tết đến Ngư Hi sẽ tranh thủ ăn một bữa cơm cùng Thịnh Nhàn và Ngư Kinh Đào, nhưng chuyện xảy ra hai tháng nay khiến cô không quá nguyện ý gặp hai người họ, nên nhắn lại cho Hàn Nghi Tư: Chắc là không.
Hàn Nghi Tư gọi đến.
"Đang làm gì đấy?" Hàn Nghi Tư hỏi: "Không quấy rầy cậu chứ?"
Ngư Hi khẽ cười: "Cậu thấy thế nào?"
Hàn Nghi Tư nhún vai: "Thấy cái rắm ấy, tôi là cún độc thân, đâu biết các cậu yêu đương thế nào, sợ quấy rầy."
Nghe thấy oán trách trong lời này, Ngư Hi co hai chân đặt lên bệ cửa sổ, thấp giọng hỏi: "Vẫn còn giận sao?"
"Không dám." Hàn Nghi Tư thở dài: "Sao còn có thể giận được, cậu cũng làm phản chúng tôi rồi."
Trong lòng Ngư Hi thoáng như bị chọc vào, đau nhói, cô nói: "Tư Tư à, thật ra không trách được cậu ấy."
"Nên trách mẹ tôi."
Hàn Nghi Tư ho khẽ: "Rồi rồi."
"Mặc kệ là trách ai, cậu bị tổn thương tám năm không phải là giả, cậu để yên cho trong lòng tôi còn nguyên dáng vẻ trước kia của cậu ta đi."
"Nếu không, lần sau cậu ta lại phụ cậu, tôi không mắng được nữa."
Có thể làm Ngư Hi tiêu tan hiềm khích lúc trước và tha thứ cho Giang Tĩnh Bạch, vậy chắc chắn là có liên quan đến nhà họ Ngư.
Hàn Nghi Tư cũng không phải không hiểu gì, gia thế của Ngư Hi đã định sẵn tình cảm của cô ấy sẽ gặp nhiều khó khăn trắc trở, từ khi Ngư Hi nói quay lại, cô cũng từng nghĩ liệu có liên quan đến nhà họ Ngư, hiện giờ xem như đã có đáp án chính xác.
Ngư Hi bị chọc cười: "Được rồi, năm nay cậu không về ăn Tết được sao?"
"Không về được, sở nghiên cứu không cho nghỉ, chỉ thả tôi hai ngày ba mươi với mùng một, ngồi máy bay cũng không kịp."
"Cậu thì sao, chơi cùng những người bạn chúng tôi đây, hay là trải qua thế giới hai người cùng Giang Tĩnh Bạch?"
Ngư Hi mím môi cười, nghe được ba chữ kia, trong lòng không hiểu sao nổi lên vui sướng: "Đương nhiên là cùng nhau."
"Ngày mai tôi phải đi ghi hình, chờ tôi trở lại rồi nói sau."
Cô vừa nhìn thời gian, tháng sau sẽ vào đoàn phim của đạo diễn Chu, chính là tháng hai, có lẽ là sang năm.
Hàn Nghi Tư nghe vậy gật đầu: "Được rồi, thế thôi, tôi cúp máy đây."
Ngư Hi cúp điện thoại, nhìn tin nhắn Chung Thần gửi hỏi cô khi nào trở lại, cô trả lời xong liền đặt điện thoại xuống, mấy giây sau lại cầm lên, tin về bộ phim mới đã không còn là chủ đề nóng, nhưng dưới Weibo của cô vẫn còn rất nhiều người bàn tán, Bạch Vũ Đường muốn tạo đà, còn chưa lên sóng đã quảng cáo đây là bộ phim thần tượng hay nhất năm nay.
Cô diễn phim thần tượng thật ra vô cùng ít, có thể đếm trên năm đầu ngón tay, nên hiệu quả của hành động này rất rõ ràng, mặc dù vẫn có antifans quấy rối như cũ, nhưng fans cùng người qua đường ủng hộ cô cũng không ít, Bạch Vũ Đường đã phân tích cùng cô, chỉ cần bộ phim này có thể xuất hiện trong tầm mắt khán giả, ratings không kém, vậy duyên của Ngư Hi với người xem không cần lo.
Ngư Hi tin tưởng phán đoán của Giang Tĩnh Bạch, nên hiện tại cô ấy làm gì, cô đều phối hợp hết mình.
Gần cuối năm, trên mạng bắt đầu rần rần, không phải ảnh sân bay của người này thì là tin về nhà thăm gia đình của người nọ, hot search cứ hai tiếng lại thay máu một lần, không cái tên nào trùng cái tên nào.
Ngư Hi lướt Weibo đến nhàm chán, đúng lúc nhóm Wechat của tổ chương trình đang nói chuyện phiếm, có lẽ vì sắp ghi hình cho tập thứ ba, bọn họ đều tích cực thảo luận nội dung.
Chu Hiểu: @Diêu Thanh, chị Thanh, không thể nói trước một chút sao? Chị không biết cứ đi quay về là cả người em liền nát bét!
Diêu Thanh: Nói thì cậu cũng nát bét thôi.
Vương Ngữ Xuân: Đúng vậy, Chu Hiểu cậu đừng hòng được nghe!
Trương Nhạc Nhạc: Có khi nào vẫn là leo núi không?
Diêu Thanh: Đoán xem!
Ngư Hi nhấp vào liền thấy mọi người đang thảo luận sôi nổi, cô cũng nhịn không được nhắn đến: Không đoán được.
Trương Nhạc Nhạc: Oa oa oa! Chị Hi!! Chị xuất hiện rồi!
Vương Ngữ Xuân: Chị Hi, chúc mừng phim mới của chị đóng máy!
Chu Hiểu: Chúc mừng chị Hi!
Ngư Hi trả lời: Cảm ơn.
Trò chuyện được mấy câu, cửa ra vào truyền đến động tĩnh, cô nghiêng đầu nhìn, Giang Tĩnh Bạch cầm cặp văn kiện đứng đó.
Ngư Hi vẫn mặc đồ ngủ, hai chân đặt trước ngực, cằm đặt trên đầu gối, đầu nghiêng qua, ánh nắng tinh khôi vẩy trên người, thêm một tầng mơ màng.
Giang Tĩnh Bạch không thể nói giờ phút ấy vui vẻ là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy khi mở cửa có thể nhìn thấy Ngư Hi là rất tốt, cực kỳ tốt, đủ để cô trút bỏ mọi gánh nặng, muốn chạy đến bên cô ấy, cho cô ấy một cái ôm.
"Xong rồi?" Ngư Hi bước xuống từ bệ cửa sổ, đặt sách lên bàn trà, Giang Tĩnh Bạch lắc đầu: "Vẫn chưa."
"Buổi chiều mình bảo trợ lý Tiếu đưa cậu về trước, mình vẫn còn ít việc."
Ngư Hi nhướng mày: "Khó giải quyết sao?"
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Tốn chút thời gian mà thôi."
Hai người ngồi trên sô pha, Ngư Hi ngước lên liền nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Giang Tĩnh Bạch, trái tim khẽ đau nhói như bị kim đâm.
Cô dựa vào ghế, kéo Giang Tĩnh Bạch, để cô nằm thẳng trên sô pha, gối đầu lên chân mình, Giang Tĩnh Bạch nghe theo cử chỉ của cô, ngẩng đầu nhìn, trên mặt khẽ cười.
Hai tay Giang Tĩnh Bạch rất tự giác vòng qua ôm eo Ngư Hi, mặt tiến sát lại bụng cô, hít vào, tràn ngập mùi thơm ngát.
Ngư Hi mặc đồ ngủ, chỉ khẽ động vạt áo liền bị kéo lên, đầu mũi Giang Tĩnh Bạch chạm vào làn da mềm mại của cô, cọ xát, Ngư Hi bị ngứa, cười: "Đừng quấy."
Cô nói xong, rũ mắt nhìn góc nghiêng của Giang Tĩnh Bạch, hàng mi dài khẽ rung, Ngư Hi hé môi: "Tết năm nay cậu về nhà không?"
"Tết?" Câu hỏi nghi vấn tràn ra từ khóe môi Giang Tĩnh Bạch, cô suy nghĩ vài giây: "Còn bao lâu nữa?"
Ngư Hi trả lời: "Mười ngày."
"Cậu về nhà không?"
Giang Tĩnh Bạch lắc đầu: "Không biết nữa."
Tết trước kia cô đều ở nước ngoài chưa từng trở lại, năm nay về nước, nếu Tết vẫn không về nhà, dường như về tình về lý đều không đúng.
Ngư Hi gật đầu: "Cậu về nhà ăn Tết đi."
Giang Tĩnh Bạch không đáp, hỏi lại: "Cậu thì sao?"
"Có muốn về nhà mình không?"
Tiếng hỏi cất lên, hai người đều vô thức ngẩn ra, trước kia Ngư Hi thường xuyên đi đến nhà Giang Tĩnh Bạch tìm người, dần dần, cô và bố mẹ Giang Tĩnh Bạch cũng coi như quen biết, giờ đây chia xa tám năm, cậu ấy đột nhiên lại đưa mình về, không biết mẹ cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào.
"Mẹ cậu..."
Giang Tĩnh Bạch ôm eo cô thật chặt: "Đừng lo, mình nói rõ cùng mẹ rồi."
"Bà ấy biết không phải lỗi của cậu."
Ngư Hi nghe vậy, sống mũi đau xót, Giang Tĩnh Bạch làm càng nhiều, cô càng cảm thấy áy náy.
Rất lâu sau, cô mới lên tiếng: "Vẫn là thôi đi, mình đến nhà Tiểu Tĩnh đón giao thừa."
Giang Tĩnh Bạch không ép: "Cũng được, các cậu cũng lâu không gặp nhau rồi."
Nói xong ngước lên, nói với Ngư Hi: "Cúi đầu xuống một chút."
Ngư Hi nghe theo cúi đầu, còn chưa kịp phản ứng, cánh tay Giang Tĩnh Bạch đã vòng qua cổ cô, kéo cô xuống đối diện với mình, bốn mắt nhìn nhau, Giang Tĩnh Bạch cười nhẹ, hỏi: "Ăn kẹo à?"
"Ăn."
"Cậu đoán..." vị gì còn chưa kịp nói, đôi môi đã bị khóa lại, tiếng nói đứt quãng của Giang Tĩnh Bạch tràn ra: "Tự mình nếm thử."
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngư Hi: Nếm xong chưa?
Giang Tĩnh Bạch: Nếm xong.
Ngư Hi: Vị gì.
Giang Tĩnh Bạch: Không nếm ra, mình thử lại lần nữa.
Ngư Hi:....