Thể lực của Giang Tĩnh Bạch không tốt như trong tưởng tượng của cô, hai người vẽ vời trên cơ thể của nhau đến đêm khuya liền thu bút, sau đó ôm nhau đến bình minh, quả nhiên hôm sau ngủ quên, đến giữa trưa mới tỉnh.
Là bị chuông điện thoại đánh thức, khi Ngư Hi mở mắt, điện thoại của Giang Tĩnh Bạch vẫn đang vang lớn, cô ấy lại không có dấu hiệu tỉnh lại, Giang Tĩnh Bạch vốn ngủ nông, vậy mà hiện giờ điện thoại ầm ĩ rất lâu cũng không có động tĩnh gì, xem ra là rất mệt mỏi.
Cô cầm điện thoại lên nhìn tên người gọi trên màn hình, là trợ lý Tiếu.
Sau khi nhận máy, đầu bên kia rõ ràng sững sờ vài giây, trợ lý Tiếu được đào tạo rất chuyên nghiệp cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Giang tổng có ở đấy không ạ?'
Ngư Hi dùng chân đá Giang Tĩnh Bạch, thấy cô không phản ứng, dứt khoát vặn tai cô gọi: "Giang Tĩnh Bạch."
"Cậu có điện thoại."
Giang Tĩnh Bạch mở đôi mắt đau nhức, mơ màng nhận lấy.
"A lô." Giọng nói hơi trầm, cô từ từ ngồi dậy, kẹp điện thoại giữa vành tai và bả vai, áo ngủ tối qua bị hai người ném xuống đất, hiện giờ trên người cô không có một mảnh vải, bờ vai mượt mà khéo léo, cổ hơi rụt lại, xương quai xanh rõ ràng, vừa tinh xảo vừa gợi cảm.
Ngư Hi không còn buồn ngủ, liền ghé vào bên cạnh ngắm Giang Tĩnh Bạch nghe điện thoại.
Giang Tĩnh Bạch phát hiện ánh mắt Ngư Hi đặt trên người mình, gương mặt chưa tỉnh ngủ nhẹ nhàng cười, tay kia chạm vào gò má người yêu, ánh mắt dịu dàng triền miên, người bên kia điện thoại vẫn đang hỏi thăm, cô gật đầu: "Hợp đồng?"
"Để tôi xem." Dứt lời liền chuẩn bị xuống giường, khi vén chăn lên mới phát hiện mình không mặc quần áo, cô không ngại ngùng hay xấu hổ, chỉ quay đầu nhìn Ngư Hi, áo ngủ đều ở phía bên giường Ngư Hi, Ngư Hi thuận tay cầm một chiếc phía sau khoác lên lưng cô, hai tay cũng vòng đến phía trước, động tác khéo léo giúp cô buộc dây áo ngủ, ngón tay nhỏ nhắn mang theo cảm giác lành lạnh, sửa sang áo ngủ xong lại như con rắn nhỏ linh hoạt chui vào thăm dò bên trong.
Giang Tĩnh Bạch chuẩn bị đứng dậy không đề phòng, bị ấn nhẹ như vậy suýt nữa lại ngã xuống giường, cô cắn răng nuốt xuống thanh âm khó kiềm chế, bên tai có hơi thở ấm áp, Ngư Hi cắn vành tai cô, rồi vỗ bả vai cô: "Đi làm việc đi."
Thật là ---
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn Ngư Hi ngây thơ nhẹ nhàng cười với mình như thể trả thù nỗi bất mãn của bản thân tối hôm qua, cô hé môi nói: "Ừ, đợi tôi một phút."
Vừa nói, bóng hình cũng đã ra khỏi phòng, Ngư Hi chỉ còn nghe được tiếng trò chuyện đứt quãng.
Giang Tĩnh Bạch rời giường, cô cũng không còn buồn ngủ, dứt khoát đứng dậy rửa mặt.
Đã qua giờ cơm, trong điện thoại cô có tin nhắn từ Chung Thần hỏi tình hình bữa sáng của cô nhưng không được trả lời, Chung Thần cũng không hỏi lại gì.
Đang nghĩ ngợi, tin nhắn thứ hai đến.
--- Hi Hi, dậy chưa? Có cần em mang bữa trưa qua không?
Ngư Hi suy nghĩ vài giây, nhắn lại: Không cần.
Chung Thần được trả lời, nhảy dựng lên từ ghế sô pha, lập tức đánh chữ: Hi Hi cuối cùng chị cũng dậy rồi! Em còn tưởng hôm nay chị muốn ngủ đến chiều! Đừng quá mệt nhọc, chị vừa mới đi quay về.
Ngư Hi đọc tin nhắn quan tâm, nghĩ thế nào cũng có cảm giác không đúng, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ hờ hững trả lời: Ờ.
Lời ít ý nhiều, cô phát hiện từ khi ở bên Giang Tĩnh Bạch, mỗi khi nói chuyện mình đều vô thức lộ ra một chút phong cách của Giang tổng.
Không được.
Ngư Hi lắc tung ý nghĩ trong đầu, mở cửa phòng ra ngoài, Giang Tĩnh Bạch ngồi trên sô pha, vẫn đang nghe điện thoại.
"Tìm thấy rồi, ở chỗ tôi."
"Ừ, cô đến lấy đi."
"Ừ."
Nói xong liền cúp điện thoại, không hề nghỉ ngơi, Ngư Hi ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Trưa nay ăn gì?"
Giọng nói tự nhiên thân mật, quen thuộc như người yêu đã ở bên nhau nhiều năm, bàn tay Giang Tĩnh Bạch cầm điện thoại ngừng lại, hé môi: "Lát nữa trợ lý Tiếu sẽ qua, mình bảo cô ấy chuẩn bị bữa trưa, cậu muốn ngủ tiếp không?"
"Mình ngủ làm gì." Ngư Hi lẩm bẩm: "Mình không có mệt."
Giọng nói mang theo oán trách, nghĩ đến hành động xem như trả thù vừa rồi, Giang Tĩnh Bạch không khỏi cảm thấy buồn cười, tối hôm qua cô không nỡ để Ngư Hi mệt mỏi, không cho phép cô ấy vận động quá nhiều, vốn chỉ muốn "hầu hạ" người ta thật tốt, ai ngờ lại bị giận.
"Mình đi rửa mặt." Giang Tĩnh Bạch nói: "Trợ lý Tiếu đến thì mở cửa cho cô ấy giúp mình."
Ngư Hi gật đầu: "Biết rồi."
Giang Tĩnh Bạch trở về phòng, đầu tiên là dọn dẹp một phen, đổi ga giường, cuối cùng mới cầm áo ngủ vào phòng tắm rửa mặt.
Trong phòng khách, Ngư Hi mở tivi, vẫn còn hai tiếng chương trình của cô mới lên sóng, cô đổi mấy tư thế ngồi mới phát hiện mình rốt cuộc bắt đầu căng thẳng, nhịn không được cầm điện thoại kiểm tra Weibo.
Chưa có tin gì từ tổ chương trình, đầy hot search đều liên quan đến Danh Nhã hôm qua, nào là tạo hình người này đẹp tuyệt vời, nào là trang phục người kia thật tinh xảo, hoặc là cư dân mạng bình phẩm từ đầu đến chân, bình luận giải thưởng này có ý nghĩa hay không, chẳng qua thảo luận về giải thưởng cũng không nhiều, vì người nhận được giải nam nữ chính xuất sắc nhất năm nay đều là những nghệ sĩ gạo cội uy tín, vừa có uy vọng vừa có thực lực, tuy rằng không có nhiều fan, nhưng duyên với khán giả rất tốt, cộng đồng mạng cũng cảm thấy họ rất xứng đáng, nên chỉ chúc mừng một chút trên Weibo rồi rút khỏi chủ đề này.
Còn lại đều là một ít tin tức vụn vặt.
Ngư Hi xem một lúc, đang chuẩn bị tắt Weibo, điện thoại liền rung lên, cô nhìn màn hình, là Bạch Vũ Đường gọi.
"Hi Hi à, lát nữa tổ chương trình muốn tuyên truyền, em phối hợp nhé." Vì Weibo là do Ngư Hi tự quản lý, nên Bạch Vũ Đường nhận được tin tức liền thông báo cho cô.
Ngư Hi gật đầu: "Vâng, em biết rồi."
"Phía đạo diễn Chu, có lẽ sang năm sẽ quay phim, năm nay..." Vốn dĩ phải là thời điểm bận rộn nhất, Ngư Hi lại ngừng bước, hai ngày nay thật ra Bạch Vũ Đường bề bộn nhiều việc, sự nghiệp của Đào Ỷ Đồng có khởi sắc, cô bắt đầu đưa cô ấy bay khắp nơi nên không nhàn rỗi, nhưng càng bận lại càng thấy áy náy với Ngư Hi, mặc dù không phải lỗi của mình, nhưng cô và Ngư Hi đã đồng hành cùng nhau hiểu nhau nhiều năm như vậy, muốn buông bỏ tình cảm riêng tư để xử lý công chuyện, Bạch Vũ Đường tự nhận không làm được, nên nói: "Năm nay em liền nghỉ ngơi đi."
"Sang năm chúng ta lại bắt đầu."
Ngư Hi nào có không nhận ra chị ấy đang an ủi, cười nói: "Em biết rồi chị Bạch, chị làm việc tốt nha."
Bạch Vũ Đường lại dặn dò đôi câu mới cúp điện thoại.
Ngư Hi rũ mắt tiếp tục xem điện thoại, mười phút sau khi Bạch Vũ Đường thông báo, Trái Cây Vui Vẻ chính thức đăng bài, còn tag mấy nghệ sĩ của mình, Ngư Hi nhìn, người được tag đầu tiên, là Liễu Ngọc Dao.
Mấy nghệ sĩ khác cũng rất nhanh bắt đầu tương tác cùng nhau, Liễu Ngọc Dao không đợi đến cuối cùng mới xuất hiện như trước, ngược lại đăng bài rất sớm, còn thuận tiện tag toàn bộ thành viên của tổ chương trình.
Nhìn bài đăng trên trang chính thức của Liễu Ngọc Dao, Ngư Hi đánh giá là do quản lý của cô ấy viết, cô cũng không nghĩ quá nhiều, vừa share vừa để lại mấy câu bình luận.
Người hâm mộ ùn ùn kéo đến, chen chúc dưới Weibo chính thức của Trái Cây Vui Vẻ, phần lớn là fans của Liễu Ngọc Dao, hôm qua cô ấy vừa được xem như khách quý trao giải của Danh Nhã, fans đang ở trạng thái phấn khích, giờ đây còn sắp được xem chương trình, đương nhiên liền chuyển sự chú ý qua bên này.
Bình luận của Ngư Hi được đẩy lên top 2, so ra mà nói, fans của cô bình tĩnh hơn rất nhiều, thổ lộ rất quy củ, nhất trí chờ mong, trước đây họ còn hay lôi Liễu Ngọc Dao ra mỉa mai mấy câu, lần này lại ngoan ngoãn giữ im lặng, không có bất cứ người nào thêu dệt chuyện.
Ngư Hi buồn chán lướt điện thoại, chuông cửa vang lên, hẳn là trợ lý Tiếu đã đến, cô bước dép lê khẽ vuốt tóc đi tới cửa, lúc mở cửa ra lại kinh ngạc, theo bản năng muốn đóng lại, cũng may lý trí nhanh chóng trở về, mấy giây sau mới bình tĩnh gọi: "Dì Tiền."
Tiền Thải Hà nhìn thấy Ngư Hi, hoàn toàn không che giấu được biểu cảm kinh ngạc, trên tay còn cầm ba bốn cái túi màu đen, trên người mặc áo bông lớn, nhiều năm không gặp, mái tóc vốn đen nhánh đã bạc đi, nếp nhăn trên trán hằn sâu tựa như khe núi, khiến gương mặt quen thuộc này trở nên lạ lẫm.
"Ngư, Ngư Hi?" Hồi lâu, giọng nói nghi hoặc cất lên, Ngư Hi nghe thấy lời bà, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp, cô gật đầu: "Là cháu, dì Tiền."
"Sau cháu lại ở đây?" Tiền Thải Hà từ từ che giấu vẻ kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn không quá tốt, bà nhìn chằm chằm Ngư Hi, hỏi: "Đây không phải là chỗ ở của Tĩnh Bạch sao?"
"Cháu, chúng cháu..." Cách xa tám năm, Ngư Hi hoàn toàn không ngờ sẽ gặp lại Tiền Thải Hà dưới tình huống thế này, cô rũ mắt, trên người vẫn mặc áo ngủ của Giang Tĩnh Bạch, quần áo vốn thoải mái dễ chịu lại như mọc đầy gai đâm vào cơ thể, Ngư Hi khéo ăn khéo nói phút chốc mất đi tác dụng, môi hé rất lâu cũng không nói ra được lý do nào.
Sau lưng truyền đến tiếng nói trầm thấp: "Mẹ."
"Sao mẹ lại đến đây?" Giọng nói không giống như bình thường, Ngư Hi quay đầu, thấy Giang Tĩnh Bạch mang theo mái tóc hơi ướt đi tới.
Nhìn thấy Tiền Thải Hà, cô bất đắc dĩ nói: "Không phải để mẹ ở nhà nghỉ ngơi, không cần tới sao ạ?"
Giang Tĩnh Bạch vừa nói vừa nhận lấy mấy cái túi trên tay Tiền Thải Hà, quay đầu nói với Ngư Hi đang bối rối: "Hi Hi, giúp mình rót cốc nước."
Ngư Hi kịp phản ứng, gật đầu: "Được."
Cô đi đến phòng bếp phía sau, hai người vừa rời giường, chưa kịp đun nước nóng, Ngư Hi đứng trong phòng bếp, đổ đầy ấm nước rồi đè nút xuống, trong phòng bếp lập tức vang lên tiếng đun nước, không quá lớn, nhưng lại khiến Ngư Hi thấy chói tai, cô nhịn không được lùi về sau hai bước, đứng ở cửa phòng.
Tiếng nói trầm ổn của Giang Tĩnh Bạch trước sau như một, không bị đè thấp, cô hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Tiền Thải Hà đã hoàn hồn từ kinh ngạc vừa rồi, bình tĩnh nói: "Sắp năm mới, mẹ sang đây nhìn xem có cần dọn dẹp gì không."
Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống sô pha: "Không cần đâu ạ." Cô cự tuyệt: "Con sẽ tự dọn."
Giọng nói không đến mức xa lạ nhưng cũng không thân thiết, Tiền Thải Hà biết rõ từ khi mình và bố của Ỷ Đồng tái hôn, đứa bé này vẫn luôn ôm thái độ không vui, hơn nữa con gái ở nước ngoài bận rộn, bà cũng không thể quấy rầy, vậy nên hai mẹ con liên lạc cùng nhau không quá nhiều.
Con gái về nước nửa năm cũng chỉ về nhà hai lần, đều là vội đến vội đi, cùng lắm là ăn một bữa cơm, vậy nên hiện giờ sắp đến Tết, bà mới muốn lại đây nhìn, không nghĩ vừa đến lại nhìn thấy chuyện này.
"Con và Ngư Hi..." Tiền Thải Hà tựa như mất hứng khi nhắc đến cái tên này, Giang Tĩnh Bạch ngước mắt, vẻ mặt như thường nói: "Mẹ, con cùng Ngư Hi ở bên nhau."
"Con!" Tiền Thải Hà nghe vậy, lập tức nghẹn họng.
Vốn dĩ sự tình tám năm trước mới được làm rõ không lâu, mặc dù biết Ngư Hi vô tội, nhưng bảo bà buông bỏ nỗi hận đã trải qua nhiều năm này cũng không phải chuyện dễ dàng.
Bà muốn, Tĩnh Bạch có thể phân rõ giới hạn cùng Ngư Hi, hai đứa chỉ làm bạn bè cũng được.
Hiển nhiên là không thể.
Thấy sắc mặt mẹ không vui, Giang Tĩnh Bạch đứng dậy ngồi xuống cạnh bà, cúi đầu nắm chặt tay của bà, lần đầu tiên tỏ ra thân mật, nói: "Mẹ, Ngư Hi cũng là người bị hại, con biết hiện giờ mẹ vẫn có thành kiến với cậu ấy, không sao, con và cậu ấy đều có thể chờ."
"Chờ mẹ vứt bỏ thành kiến, chấp nhận chúng con."
Tiền Thải Hà rút tay về: "Nhất định phải là nó sao?"
Giang Tĩnh Bạch trầm mặc một lát, gật đầu: "Không thể không là cậu ấy."
"Con cái đứa này!" Tiền Thải Hà vừa định cao giọng liền nhìn thấy Ngư Hi cầm hai cốc nước từ phòng bếp đi đến, bà nuốt lại lời muốn nói, cũng không vạch trần, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Ngư Hi cầm cốc, gọi: "Dì, uống nước ạ."
Tiền Thải Hà làm như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích, Giang Tĩnh Bạch nhận cốc nước từ trên tay Ngư Hi, đặt trước mặt Tiền Thải Hà, mềm giọng nói: "Mẹ, uống chút nước."
Cô hiếm khi dùng giọng điệu này nói chuyện cùng Tiền Thải Hà, từ sau khi trưởng thành, cô chưa từng tỏ ra yếu đuối, dù trước mặt là người ngoài hay là mẹ mình, cô đều lãnh đạm, cũng không tỏ ra kiêu căng hay mạnh mẽ, tính cách của cô chính là lạnh lùng, thích làm mặt lạnh, không thân cận với ai, nên quan hệ mẹ con giữa họ mới luôn không hòa dịu.
Hiện giờ cô vất vả tỏ ra yếu thế, trong lòng Tiền Thải Hà dù tức giận cũng không biết nói gì, cuối cùng cầm cốc nước trên bàn trà lên.
Ngư Hi thấy vậy liền nhìn Giang Tĩnh Bạch, thấy người kia ra hiệu cho mình ngồi bên cạnh, cô ngồi xuống, nghe Tiền Thải Hà hỏi: "Hai đứa ở bên nhau từ khi nào?"
Ý tứ muốn tính toán.
Giang Tĩnh Bạch yên lặng rồi trả lời: "Hơn một tháng trước."
"Vậy mà con không nói cho mẹ!" Tiền Thải Hà càng giận hơn: "Con không xem mẹ là mẹ con sao?"
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Con nghĩ Ỷ Đồng đã nói với mẹ rồi."
"Ỷ Đồng cái gì, con đừng lôi người khác vào đây, Ỷ Đồng..." Tiền Thải Hà ngừng lạ: "Ỷ Đồng biết?"
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu, tỏ ra vô tội: "Cậu ấy không nói với mẹ ạ? Cậu ấy biết rõ mà."
Ngư Hi nhìn dáng vẻ bán đứng người khác của bạn gái, khóe miệng giật giật, không lên tiếng.
Tiền Thải Hà không ngồi quá hai mươi phút, bà trầm mặc nói vài câu rồi đứng dậy muốn rời đi, Giang Tĩnh Bạch không ép mẹ ở lại, đúng lúc trợ lý Tiếu đến đưa bữa trưa lấy văn kiện, Giang Tĩnh Bạch bảo cô đưa Tiền Thải Hà về.
Ngư Hi cảm thấy như vậy không tốt lắm, muốn lên tiếng lại bị Giang Tĩnh Bạch kéo về, đành nói: "Dì đi thong thả ạ."
Tiền Thải Hà thở dài, đi qua vào trong thang máy.
Con số trên thang máy từ từ hạ xuống, Giang Tĩnh Bạch nắm tay Ngư Hi nói: "Chúng ta trở về đi."
Ngư Hi rũ mắt: "Mẹ cậu chỉ như vậy rồi về?"
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Đừng lo, bà ấy sẽ hiểu."
Cô dắt tay Ngư Hi trở về phòng khách, hai người ngồi xuống đối diện nhau, ngón tay Ngư Hi xoắn vào nhau, ngập ngừng: "Nếu dì ấy không hiểu thì sao?"
"Không đâu, mẹ mình hiện giờ chỉ chưa vượt qua được cửa ải trong lòng thôi." Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của người yêu liền đưa tay xoa đầu cô, khóe môi khẽ nâng lên giải thích: "Ngày mình về nước, mẹ hỏi mình vì sao lại về."
Đầu ngón tay Giang Tĩnh Bạch chạm vào khuôn mặt Ngư Hi, ánh mắt dịu dàng: "Mình nói với mẹ, là vì cậu."
"Mẹ hiểu mình, biết rõ mình không rời khỏi cậu, bà ấy sẽ hiểu."
Ngư Hi ngước lên, ánh mắt trong veo, nhất thời im lặng..