Phấn Đấu Cho Khoa Học FULL


Thời trung học, Thẩm Trường An chính là con nhà người ta điển hình.
Thành tích tốt, hoàn thành bài tập về nhà đúng hạn, có năng khiếu thể thao trời cho, khi tham gia thi đấu bóng rổ, có thể thu hút được vô số các chị khóa trên và các em gái khóa dưới vây quanh theo dõi, thậm chí còn là một trong những giáo thảo(*).
Đến nỗi lý do tại sao lại là một trong những, đó là bởi vì các nữ sinh có tiêu chuẩn thẩm mỹ khác nhau, vì vậy đã xảy ra một cuộc tranh cãi không hồi kết về việc đến tột cùng ai mới là giáo thảo, Thẩm Trường An chỉ có thể được coi là người có độ nổi tiếng cao nhất, chứ chưa được coi là ngạo thị quần hùng(*).
Khi Thẩm Trường An đến trường rồi, mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, chẳng trách không có học sinh nào khác ở trong trường cả.

Những cây bạch quả trong khuôn viên trường đã vàng úa, lá cây rơi rụng khắp mặt đất, như đã trải ra một lớp vàng dày cho ngôi trường này.
Đi bộ trên mặt đất phủ đầy một lớp lá bạch quả dày, tạo ra từng tiếng sột soạt, một cơn gió thổi qua, Thẩm Trường An vươn tay che mắt Đạo Niên lại: "Cẩn thận, đừng để cát rơi vào mắt."
Ở đế đô, khi vừa đến mùa thu đông, sương mù sẽ trở nên rất dày, đôi khi còn có cát vàng bay đầy trời nữa, đây là một thành phố không hợp cho người theo lối sống dưỡng sinh.
"Không sao." Đạo Niên kéo bàn tay đang che trước mắt mình ra, "Bây giờ chúng ta đi dạo xung quanh một lát, rồi mới đi thăm giáo viên của cậu, được không?"
"Được." Vào mùa đông, màn đêm buông xuống tương đối sớm, Thẩm Trường An lo lắng lát nữa sẽ phải ở lại chỗ của giáo viên rất lâu, không có thời gian cùng Đạo Niên đi dạo xung quanh, cho nên đã quyết định đi xem trường học trước.
"Trước khi tôi tốt nghiệp, thư viện này vẫn chưa được xây xong, tới khi tôi vừa tốt nghiệp xong, thì nó mới được đưa vào sử dụng." Thẩm Trường An chỉ vào thư viện mới xây, "Tiếc ghê luôn á."
"Ở bên này có một khu rừng nhỏ, được các bạn học lén gọi là khu vườn yêu sớm, chủ nhiệm giáo dục thường xuyên bắt được những bạn học yêu sớm trong khu rừng đó." Thẩm Trường An cười, "Tôi nhớ rất rõ có một nam sinh sau khi nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục đến, đã lập tức vứt cô bạn gái nhỏ của mình ở lại rồi chạy mất tiêu, sau khi chủ nhiệm bắt được cậu ta thì đã nói rằng, đại họa đến nơi mỗi người tự bay đi, là một người đàn ông mà lại không có ý thức trách nhiệm như vậy, thì đi yêu đương làm gì, đừng có ra ngoài hại đời con gái nhà người ta nữa."
"Sau này có ai còn yêu sớm trong trường của cậu không?"
"Còn chứ." Thẩm Trường An gật đầu, "Không chỉ còn người yêu sớm, mà còn có mấy cô gái đặc biệt dẫn theo bạn trai nhỏ của mình đến đây, thử xem khi nhìn thấy chủ nhiệm có chạy trốn một mình không nữa đó."
Thần Đồ đang đi theo, chỉ cách hai người vài bước: "......"
Loài người đúng là một chủng tộc dám làm, dám đổi mới, để làm những chuyện khác biệt mà.
"Cậu đã bị bắt lần nào chưa?" Đạo Niên hỏi một cách thản nhiên.
"Thời trung học, tôi chưa từng yêu đương." Thẩm Trường An ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Nói ra thì hơi xấu hổ, chứ tôi đã độc thân tròn 23 năm tính từ lúc còn ở trong bụng mẹ luôn đấy."
Thời thanh xuân, khi nhìn thấy bạn học bên cạnh yêu đương ngọt ngọt ngào ngào, cậu cũng từng động lòng.

Nhưng hễ cậu có chút ý nghĩ này, thì sẽ lập tức nhìn thấy tin tức về những người thấy việc nghĩa hăng hái làm bị trả thù, hay là người nhà liệt sĩ, con mồ côi của liệt sĩ bị bọn tội phạm trả thù, cứ thường xuyên như thế, suy nghĩ này cũng phai nhạt dần.
Đến bây giờ, cậu đã hoàn toàn không còn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa.

Vì luôn cảm thấy rằng nếu mình mà yêu đương với ai, thì chính là làm hại người đó, lỡ như có chuyện không hay nào đó xảy ra với mình, vậy chẳng phải đã khiến đối phương trở thành góa phụ còn sống sao?
Cha mẹ nuôi lớn một người con gái không dễ dàng, với một người không có bao nhiêu tài sản, trong nhà lại không có cha mẹ như cậu, hà cớ gì lại phải đi hại đời con gái ngoan của nhà người ta chứ?
"Chỗ này là con dốc học tập, tôi thích đến đây lắm luôn đó." Thẩm Trường An chỉ vào một sườn đồi nhỏ, "Đặc biệt là vào mùa xuân thu, thời tiết lúc ấm lúc mát, thì tôi càng thích chạy đến đây để học từ vựng tiếng Anh.

Sau này, có không ít bạn cùng lớp đã học theo tôi, lâu dần chỗ này có tên là dốc học tập luôn."
Đến gần rồi, Thẩm Trường An mới phát hiện bên cạnh dốc học tập có thêm một tác phẩm điêu khắc bằng đá, trên đó có khắc ba chữ "Dốc Học Tập", góc phải ở dưới còn được khắc thêm bốn chữ nhỏ "bể học không bờ bến".
"Có lẽ nó mới được thêm vào sau khi tôi tốt nghiệp." Thẩm Trường An móc điện thoại ra, chụp tác phẩm điêu khắc bằng đá lại.

Đột nhiên, có một góc áo xuất hiện sau bức tượng đá, rồi một cô học sinh gầy gò trông mới 16, 17 tuổi ló đầu ra khỏi đó.
Cô đeo cặp mắt kính dày cộm, trên mặt có vết mực, mái tóc rối bù ở sau lưng, khiến người ta không thể nhìn rõ mặt được.
Trông thấy cô gái này, Thẩm Trường An nhíu mày, đây là......!Bị người ta bắt nạt sao?
"Xin hỏi, cô có cần giúp gì không?" Thẩm Trường An sợ rằng mình sẽ làm cô gái này sợ, liền lùi về sau một bước.
Thân hình gầy gò của cô gái, mặc một bộ đồng phục học sinh rộng rãi, trông có vẻ hơi nhút nhát, cô mở to đôi mắt hơi sưng đỏ, ngơ ngẩn nhìn Thẩm Trường An, một lúc lâu sau mới yên lặng lắc đầu.
"Nếu cần giúp gì, có thể đi tìm giáo viên hoặc cảnh sát." Thẩm Trường An chú ý thấy bàn tay đang bám vào tượng đá của nữ sinh đã sưng đỏ, liền duỗi tay chỉ về hướng ký túc xá của giáo viên, "Các giáo viên đều sống ở đó, nếu cô không muốn đi, thì cũng là có thể đến tìm bảo vệ đấy."
Cô gái khẽ gật đầu, dùng giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Thẩm Trường An có chút không yên lòng, đẩy Đạo Niên đi vài bước, rồi lại quay đầu nhìn về nơi nữ sinh đứng, phát hiện cô vẫn còn đứng ngay bóng của tượng đá, mở to đôi mắt nhìn mình, "Hay là, tôi đưa cô đi gặp bác sĩ nha?"
Cô gái liên tục lắc đầu, sau đó xoay người trốn sau tượng đá, giấu cả người cô vào đó: "Tôi không sao, không cần đâu."
Thẩm Trường An thở dài: "Vậy cô nhớ chú ý an toàn đấy."
Đạo Niên đang yên tĩnh ngồi trên xe lăn, lúc này lại quay đầu nhìn về phía tượng đá, vẻ mặt lãnh đạm.
"Giáo viên từng dạy học cho tôi, đang ở trong tòa nhà dạy học này." Thẩm Trường An chỉ vào một tòa nhà dạy học lát gạch tường màu hồng, có rất nhiều dây thường xuân treo bên ngoài bức tường này, bây giờ trên tường treo một mảnh khô vàng, nhìn sơ qua có chút hoang tàn.
"Vào mùa hè, dây thường xuân sẽ leo khắp mặt tường, đẹp thì có đẹp, nhưng sẽ có rất nhiều muỗi vào tiết tự học buổi tối." Thẩm Trường An chỉ vào đùi, "Da tôi thì lại trắng, nếu bị muỗi đốt, nó sẽ sưng lớn liền, vừa ngứa vừa đau."
Thẩm Trường An nói về một số chuyện xảy ra hồi trung học, sau khi nói xong, hỏi Niên: "Đạo Niên, anh học trung học ở trường nào vậy?"
"Tôi chưa từng đến trường." Đạo Niên ngửa đầu nhìn đám dây thường xuân khô vàng trên tường, "Nên tôi cũng không biết, cuộc sống ở trường là như thế nào."
Thẩm Trường An dừng lại, từ nhỏ đã không tiếp xúc với mọi người, nên chẳng trách sẽ phát triển ra tính cách không thích giao tiếp với người khác.

Nghĩ đến một Đạo Niên nhỏ bé, cô đơn lặng lẽ ở trong căn biệt thự trống trải, mặt trời mọc và mặt trăng lặn xuống, phải chịu đựng sự bình yên vô tận này mỗi ngày......
Loại cuộc sống này, nghĩ đến chút thôi đã khiến cho người cảm thấy muốn nổi điên rồi.
Trong mấy tháng ở chung với Đạo Niên, Thẩm Trường An chưa từng gặp được người thân của y, cậu cũng không dám hỏi Niên, vì cứ cảm thấy nếu hỏi một câu như vậy, sẽ chỉ làm Đạo Niên thêm buồn mà thôi.
"Không đến trường cũng khá tốt nha, ở trường phiền muốn chết, có quá nhiều bài tập, cũng có quá nhiều bài kiểm tra, đã vậy giáo viên còn dạy lố giờ, không có chút tự do nào hết......" Thẩm Trường An nhìn người đứng cách đó mấy mét, nuốt lời chưa nói xong vào trong.
"Xem ra bây giờ em không cần làm bài tập nữa, nên rốt cuộc cũng có thời gian để phàn nàn rồi à." Người đàn ông trung niên vừa nói vừa đẩy kính lên sống mũi, "Giỏi rồi?!"
"Thầy Diêu, thầy ơi." Thẩm Trường An nở nụ cười lấy lòng người đàn ông trung niên, cứ việc đã tốt nghiệp trung học nhiều năm rồi, nhưng Thẩm Trường An vẫn không tự giác mà vừa kính nể lại vừa kiêng dè khi đối diện với chủ nhiệm lớp nghiêm khắc với bọn họ hồi đó.
"Hừ." Thầy Diêu có dáng người cao gầy, cả người có một loại khí chất mà chỉ cần ra khỏi cửa thì ai nấy cũng thấy được đó là khí chất của giáo viên, ông đi đến trước mặt Thẩm Trường An, duỗi tay vỗ vào vai cậu, "Thằng nhóc thúi, cánh cứng rồi, dám phàn nàn về thầy luôn à."
"Thầy à, làm gì có học sinh nào không muốn tan học sớm một chút chứ, đúng không?" Thẩm Trường An da mặt dày cười cười, "Thầy Diêu, hôm nay em đặc biệt tới thăm thầy đó, thầy đừng mắng em trước mặt bạn bè mà."
"Được rồi, nể mặt bạn em, không mắng em nữa." Nhìn thấy học trò yêu quý của mình, thầy Diêu cũng không giữ được vẻ nghiêm túc trên mặt, mà mời bọn họ đến nhà mình ngồi một lát.
Thời điểm đi ngang qua bảng tuyên truyền, thầy Diêu đã dừng lại, chỉ vào một tấm ảnh ở góc trên bên phải: "Ảnh chụp khi em còn là học sinh đứng đầu khối, vẫn còn được giữ lại nơi này, để làm tấm gương tốt cho các đàn em khóa sau của em đấy."
Đạo Niên ngẩng đầu, nhìn vào cột những học sinh xuất sắc nhất ở những năm trước, ở đó có ảnh của Thẩm Trường An, trong đó còn có lời giới thiệu về cậu, cùng với các giải vàng giải bạc trong các cuộc thi, thậm chí còn có phần thưởng cho việc thấy việc nghĩa hăng hái làm của cậu nữa.
Thẩm Trường An có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Thầy à, ngài nói như vậy, làm em cảm thấy rất áp lực luôn đó."
"Có áp lực thì mới có động lực." Thầy Diêu đưa Thẩm Trường An về nhà, ông không hỏi Thẩm Trường An giờ đang làm công việc gì, mà chỉ nói chuyện với cậu về những thay đổi gần đây trong trường, thuận tiện còn phàn nàn việc học sinh bây giờ không tốt bằng học sinh khóa trước.
"Thầy à, hồi đó ngài từng nói rằng, lớp của tụi em là lớp kém cỏi nhất mà thầy từng dạy á." Thẩm Trường An nói trêu, "Thì ra lớp của tụi em không phải lớp kém cỏi nhất nha."
Thầy Diêu bị Thẩm Trường An chọc giận tới mức bật cười: "Hóa ra em đang ở chỗ này chờ tôi à."
"Đâu có đâu, em chỉ đang kêu oan giúp tất cả bạn học trong lớp chúng em thôi mà." Thẩm Trường An cười hì hì nói, "Em biết thầy sẽ không giận em, cho nên em mới dám nói đó chớ."
"Đừng có tâng bốc tôi quá." Thầy Diêu cười mắng một câu, rồi mới quay lại kêu Đạo Niên và Thần Đồ ăn trái cây, sau khi biết tên của Thần Đồ, thầy Diêu cảm thán nói: "Chắc hẳn cha mẹ cậu rất quan tâm các câu chuyện thần thoại truyền thống, chứ nếu không cũng sẽ không dùng tên của môn thần để đặt cho cậu đâu."
Thần Đồ cười gượng: "Thời điểm tôi vừa được sinh ra, ba tôi hy vọng rằng tôi có thể tham gia quân đội, bảo vệ an toàn cho một phương trời.

Nên mới nói rằng Thần Đồ là một tên hay, chờ đến khi tôi trưởng thành là có thể đi canh giữ biên giới rồi.

Nhưng tiếc rằng, sau khi tôi kiểm tra sức khoẻ thì không đạt tiêu chuẩn, nên không thể tham gia quân đội được."
"Hóa ra là vậy." Thầy Diêu suy nghĩ một lát, "Cái tên này của cậu rất hay, tôi cảm thấy, thủ môn của đội tuyển bóng đá quốc gia chúng ta cũng nên đổi thành tên này, nói không chừng đổi xong thì có thể bảo vệ được khung thành đấy."
Thần Đồ: "......"
Bóng đá quốc gia......
Điều ước này quá khó, cho dù hai vị môn thần trái phải là hắn và Úc Lũy cùng nhau ra ngựa, cũng không làm được đâu.

Hay là đổi thành trúng thưởng 10 triệu nhân dân tệ đi, vì như vậy hắn còn có thể da mặt dày đi cầu xin Thần Tài châm chước một chút.
Thẩm Trường An nhìn thầy Diêu với vẻ đồng tình, chấp niệm mà ông dành cho đội tuyển bóng đá quốc gia, thế mà lại mạnh mẽ đến như vậy luôn à?
Thầy Diêu giữ Thẩm Trường An ở lại nhà ăn cơm, ăn xong mới bịn rịn để để bọn họ rời đi.

Khi đi xuống lầu, trời cũng đã tối rồi, cậu đẩy Đạo Niên, vừa chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy thầy Diêu thò cả nửa người ra khỏi cửa sổ: "Trường An, mau lên đây, tôi quên đưa cho em một thứ."
"Đạo Niên, anh và Thần Đồ ở dưới lầu chờ tôi một lát, tôi lên đó vài phút rồi sẽ xuống ngay." Thẩm Trường An cất bước chạy lên lầu, nhanh chóng biến mất ở đầu cầu thang.
Đạo Niên nhìn thoáng qua cầu thang trống trải, lười biếng dựa vào xe lăn, sau đó quay đầu nhìn về phía bồn hoa bên cạnh, khóe môi khẽ nhúc nhích: "Lăn ra đây!"
Bụi cỏ lay động, cô gái nhỏ núp sau tượng đá lúc nãy, cả người run rẩy bò ra từ trong bụi cỏ.
Cô sợ hãi nhìn Đạo Niên, rồi vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía nhà thầy Diêu, há miệng ra nhưng lại không thể phát ra một chút âm thanh nào, dường như cô nghĩ ra điều gì đó và muốn lên thang lầu, nhưng lại bị Đạo Niên phất tay đánh trở về vị trí ban đầu.
Đạo Niên nhìn nữ sinh này bằng khuôn mặt không có cảm xúc gì: "Người quỷ khác đường."
____ ____ ____
Chú thích:
*Giáo thảo (校草): Chỉ nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi nhất trường.
*Ngạo thị quần hùng (傲视群雄): Ý chỉ người tài giỏi, xuất sắc nhất có thể đứng trên cao coi khinh những người (anh hùng) khác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui