Thời điểm Mặc Yến về đến Mặc gia đã là 1 tuần sau khi Lễ Thanh Trừng kết thúc.
Cô trêи người vẫn còn mấy vết bầm tím chưa tan, nhưng nhìn chung vẫn không có gì đáng nói.Dù vẫn muốn ở lại Lưu Quan thêm vài ngày, nhưng những cuộc điện thoại tới tấp từ Mặc gia dường như vẫn không có ý định dừng lại nếu cô không chịu quay về.
Mặc Yến đành bất đắc dĩ xách hành lí lên máy bay.- Lão gia, đến Mặc Gia rồi ạ! - Con cáo màu đỏ rực như bật lên hẳn so với tông màu đen của chiếc xe đang từ tốn dừng lại trước cổng Mặc gia.
Anh Kiều mặt không biểu tình nhanh chóng bước xuống xe, chậm rãi mở cửa xe ra.Mặc Yến bước xuống xe, việc đầu tiên là xoay người lại nhìn nam nhân đang ngồi phía bên trong.
Dù không được ở lại Lưu Quan vài ngày, nhưng bù lại Mặc Yến cô lại được hắn đưa về tận Mặc gia.Vũ Vương Phong lười nhác dựa người vào thành ghế, chẳng buồn liếc mắt ra ngoài, tựa hồ vô cùng miễn cưỡng.
- Vương Phong, tôi vào nhà trước, hôm nào lại gặp! - Thanh âm ngọt ngào đầy nũng nĩu như rót vào tai Vũ Vương Phong đầy mật.Nhưng đáng tiếc, điều này lại khiến hắn như muốn đi khỏi nơi này càng xa càng tốt.
Cảm giác khinh bỉ bao phủ lấy tầm mắt Vương Phong, khiến trước mắt hắn chỉ còn lại một màn sương mờ đục.
- Hảo! Khi nào tôi rảnh, nhất định sẽ tới tìm em! - Thanh âm của Vũ Vương Phong bỗng trở nên nhu hòa dị thường, khác xa với thường ngày.Hắn nở nụ cười trong trẻo, khóe miệng giương cao, tạo thành hình vòng cung hoàn hảo, nhìn qua tựa hồ mang đầy sủng nịnh.
- Đừng lo, có gì tôi sẽ cho Anh Kiều đến thông báo vs em liền! - Nhưng ngụ ý ẩn đằng sau lời nói lại là một lời cảnh cáo đừng tới làm phiền hắn nữa.Tất nhiên thâm tâm Mặc Yến không đủ sâu để có thể nhận ra được ẩn ý đó.
Cô chỉ đơn giản là cười tít mắt, khéo léo khoe đôi má lúm đồng tiền cực duyên.- Mặc tiểu thư, mời vào! Mặc gia người chắc lo cho cô lắm! - Anh Kiều nhận được cái liếc mắt của Vũ Vương Phong, nhanh chóng giao đống hành lí chất cao như núi cho tay bảo vệ của Mặc gia rồi cung kính cúi người, thanh âm nghe qua dường như rất bình thường.Đợi Mặc Yến khuất dạng sau cánh cổng bằng sắt khổng lồ và chắc chắn, nhu tình vạn chủng trong đáy mắt hắn bỗng chốc tan thành mây khói, nhanh chóng biến mất.
Thay vào đó là bộ dạng thanh lãnh chết người, thập phần thâm trầm.- Lão gia, giờ chúng ta làm gì? - Hán Tử đợi cho Anh Kiều lên xe liền nhanh chóng khởi động xe, im lặng chờ lệnh từ Vũ Vương Phong.
- Hôm nay ngày mấy? - Hắn nhìn chăm chú xuống chiếc nhẫn khắc chữ U trêи ngón tay thon dài, lơ đãng hỏi.Hôm nay là ngày 30/4.
Anh Kiều liếc Hán Tử, Hán Tử lại nhìn lại Anh Kiều, hai người tựa hồ đã thống suốt gì đó.
2 ngày nữa là đến ngày 2/5.
Ánh mắt Anh Kiều nhanh chóng trầm xuống, nhanh chóng rút điện thoại ra, bấm nhanh vào một dãy số.
- Chuẩn vị máy bay đi, lão gia muốn đến Lương Bình! -------------------------------Dạo gần đây thành phố Y liên tiếp xảy ra các vụ giết người kỳ lạ, mà nạn nhân lại là các tội phạm bỏ trốn hoặc vượt ngục.
Nhiều người cho rằng đây hẳn là do quân đội đang cố gắng đè nén các áp lực từ người dân lại.- Rõ ràng không phải là người của quân đội, không thể nào! Chẳng có quân đội nào giết người mà không khoa trương ầm ĩ lên cả! - Nhưng Mặc Uyển cô lại không cho rằng như vậy, một hai tới trước mặt ba tên nam nhân đang vô tư âu lo ngồi đọc báo kia mà phân tíchLý Hạo vẫn không rời mắt khỏi dòng tít như choáng cả nửa trang đầu tờ báo, mày kiếm nhíu chặt.
-" Hàng loạt các vụ án mạng mà nạn nhân là tội phạm vượt ngục: Khi quân đội ra tay " - Hắn lướt nhanh qua mặt báo chi chít chữ, ấn đường càng ngày càng tối đi.Cả căn phòng rơi vào im lặng.
Mặc Uyển và Lý Hạo không mở miệng, Túy Kiêu và Phất Nhiên đương nhiên cũng không mở lời.
Mỗi người rơi vào suy nghĩ của riêng mình.Lưu Phất Nhiên đương nhiên có để ý đến việc này, trong lòng y cũng rõ hơn ai hết việc này không phải là do quân đội, nhưng nếu không phải quân đội, thì là ai làm??? - Này Túy Kiêu, cậu có bao giờ nghe đến Hắc Nguyệt chưa? - Y mơ màng hỏi, tầm mắt hãy còn đặt trêи tờ báo trong tay.
Đó cũng chỉ là một cái tên vô tình lướt qua đầu y mà thôi.- Hắc Nguyệt? - Mặc Uyển khẽ lẩm nhẩm cái tên quen thuộc này trong miệng, cố nhớ ra chút ký ức gì đó trong đầu.
Cái tên này, cô đã đọc ở đâu rồi nhỉ? - Phải rồi! Hắc Nguyệt này chính là một tổ chức sát thủ giết thuê ở Thành phố S.
Thủ pháp của tổ chức này vô cùng chuyên nghiệp và nhanh gọn, thực lực cũng rất mạnh! -Đó đều là những thông tin Mặc Uyển cô đọc trong { Thiên hạ nở hoa }, dù chỉ là một vai diễn phụ mờ nhạt, nhưng Hắc Nguyệt có gì đó rất bí ẩn khiến Mặc Uyển không thể không chú ý.
Theo chút trí nhớ tồi tàn của cô, Hắc Nguyệt là tổ chức tay sai của Vũ Vương Phong, sau khi hắn giết thủ lĩnh của tổ chức này.Vậy nếu có thể đem Hắc Nguyệt vào tầm tay, đương nhiên sẽ một phần nào đó ngăn chặn kế hoạch của Vũ Vương Phong hắn rồi.
- Hắc Nguyệt này bí ẩn, nhưng lại cực kỳ hữu dụng, nếu liên thủ cùng họ, không chừng có thể rút ngắn thời gian tiêu diệt Vũ gia! -Như đọc được suy nghĩ của cô, Lý Hạo không nhanh không chậm nói, trong mắt mang theo vài ý cười lãnh lẽo.
Hắn thảy tờ báo xuống bàn, nhìn về phía Túy Kiêu và Phất Nhiên.
- Cho người đi nhìn chằm chằm vào Vũ Vương Phong, nếu có bất cứ động tĩnh thì báo cho tôi! Cũng đừng bứt dây động rừng, nếu hắn phát hiện thì rút về ngay -Nhận được lệnh, Túy Kiêu nhanh chóng lui ra ngoài, tiếp tục bận rộn với công việc của Tam Giao và của Lý Quảng.
Lý Hạo lại nhìn về phía Lưu Phất Nhiên, nghiêm khắc nói.
- Còn cậu, tìm cách điều tra tất cả thông tin về Hắc Nguyệt đi, tôi muốn trong vòng tối nay phải có thống kê các cứ điểm của tổ chức này trên thế giới!-Giọng hắn lạnh lẽo, mang theo sự bắt buộc của cấp trêи, rút hết vẻ bất cần của Phất Nhiên, khiến y trở nên vô cùng nghiêm túc mà cúi đầu nhận lệnh.
- Vâng! -Đứng bên cạnh quan sát từ đầu đến cuối, Mặc Uyển không khỏi bật ra một câu cảm thán.
- Lưu Phất Nhiên hắn dạo này thật khác! - Đáp lại câu hỏi ẩn ý phía sau của cô, Lý Hạo chỉ nhếch môi, lười nhác liếc chiếc đồng hồ trêи tường.21h30.
Trễ thật đấy, nếu biết trễ như vậy thì sẽ chẳng để cô ở đây mà nói chuyện.
- Nha đầu, đừng lo chuyện bao đồng nữa, đi ngủ đi! - Lý Hạo xoay người đi về phía cầu thang phòng khách, tốc độ vô cùng từ tốn, tựa hồ đang đợi Mặc Uyển cô đi cùng.Tiếc nuối nhìn tờ báo trêи bàn, dù rất miễn cưỡng nhưng Mặc Uyển dưới cái nhìn lạnh lùng của Lý Hạo, chỉ đành có thể bước về phía cầu thang, sóng vai cùng hắn bước lên lầu.------------------------------Lý Hạo huống sấp hồ sơ xuống, ngả người ra phía sau, cố nén cảm giác đau đầu đang hành hạ hắn từng phút.
Thư phòng dù có lò sưởi nhưng ngược lại càng khiến hắn trở nên khó chịu.
Làm việc liên tục suốt 5 tiếng đồng hồ dài đằng đẵng khiến tinh thần hắn xuống dốc tồi tệ- Lý Hạo...!- Hắn nhíu mày, nhanh chóng nhận ra thanh âm rụt rè kia, ngẩng đầu, liền xác nhận đó đúng là Mặc Uyển.
Cô mặc chiếc váy ngủ mỏng màu rêu, ngắn tới ngang đùi, bên ngoài khoác thêm một lớp len mỏng, trêи tay còn cầm hai chiếc ly sứ bốc khói, đứng nép phía sau cánh cửa gỗ.
- Còn chưa ngủ? - Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ, 2h sáng rồi, thế mà cô còn chưa ngủ? Lại đi tìm hắn có chuyện gì đây?Nhận ra giọng hắn có vài phần bất mãn, Mặc Uyển không khỏi rụt cổ vào áo, hơi thở cũng trở nên run rẩy mấy phần.
- Không...không phải, chỉ là...!- Cô ngập ngừng, cố lơ đi cái lạnh cắt da cắt thịt thổi từ cửa sổ ngoài hành lang.Lý Hạo hắn tự nhiên nhìn ra dáng vẻ chật vật của cô, thở dài miễn cưỡng vẫy tay ý bảo cô vào trong.
- Không ngủ được sao? - Mặc Uyển luôn có một nhược điểm khó khắc phục, đó là chưa bao giờ có thể tự ngủ một mình, phòng ngủ của cô luôn mở phải mở đèn suốt đêm.Điểm này Lý Hạo hắn rõ hơn bất cứ ai, vì vậy trong tủ rượu của hắn bao giờ cũng có ít nhất là một vỉ thuốc ngủ liều nhẹ.
- Đừng uống thuốc ngủ quá nhiều, không tốt đâu! - Hắn chậm rãi nói, ngăn động tác mở tủ của cô.Lý Hạo thở hắt một tiếng, gập laptop và hồ sơ lại, đứng dậy đi về phía cô.
- Được rồi, mọi chuyện sẽ giống như lần trước thôi, được chứ? - Buổi tối ở khách sạn đó là đêm hiếm hoi Lý Hạo hắn thấy Mặc Uyển cô ngủ được một giấc tròn đến tận sáng.Cho dù Mặc Uyển không thừa nhận, nhưng hắn biết cô chỉ an tâm khi có hắn nằm bên cạnh.
Có lẽ đó là thói quen cảnh giác được tôi luyện từ đời trước.
- Đi ngủ thôi! -Hắn bước ra khỏi phòng, được vài bước lại xoay người về phía Mặc Uyển, nắm lấy tay cô.
- Tay lạnh! - Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng cô biết đó chính xác là một lời trách móc ngầm của hắn.
Cô chỉ im lặng, coi như thừa nhận.Bên ngoài thật sự vẫn đang rất lạnh lẽo, sẽ rất khó để ở ngoài quá lâu mà thiếu lò sưởi hay áo ấm.
Điển hình như việc khuôn mặt của Mặc Uyển đã sớm ửng đến đỏ hồng.
Cô khẽ vương tay đón tất cả các cửa sổ lại khi cả hai đang băng qua dãy hành lang lạnh lẽo từ thư phòng đến phòng ngủ.Mặc Uyển đẩy cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng cảm nhận hơi ấm lan truyền đến mọi ngóc ngách trêи cơ thể.
Tiếng thở hắt của cô vô tình bị Lý Hạo nghe lọt tai.
- Ngủ trước, tôi đi tắm! - Hắn vừa nói vừa xoa nhẹ đầu cô mà trấn an.Không hiểu vì sao tự nhiên nghe đến từ tắm, máu nóng lại không nhịn được mà đổ dồn lên đầu Mặc Uyển, khiến khuôn mặt vốn hồng lên vì lạnh nay còn đỏ hơn.
May mắn vì trong phòng chỉ mở một cây đèn ngủ màu vàng lợt lạt, nên chắc hẳn Lý Hạo cũng sẽ chẳng thấy được sự biến hóa của cô.Lý Hạo lấy một bộ đồ ngủ màu xanh rêu từ tủ quần áo,trùng màu vs chiếc váy ngủ của cô rồi bước vào phòng tắm.
Tiếng nước cũng theo đó mà róc rách chảy.Nhanh chóng bình ổn lại tâm lí đang xao động, Mặc Uyển cởi áo khoác ngoài, bước lên giường ngủ.
Nghe được tiếng nước bên tai, cảm nhận được mùi bạc hà thanh mát của hắn, đúng như dự đoán, Mặc Uyển nhẹ như không đi vào giấc ngủ.Trong một phút mơ màng chẳng biết đang ngủ hay vẫn chưa, nhận thức khiến cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn bao phủ lấy mình.Lý Hạo ôm cô vào lòng, liều lĩnh kéo cơ thể quyến rũ kia sát vào lòng, truyền ấm áp của bản thân cho cô.
Mặc Uyển có vẻ thật sự đã ngủ rồi! Hắn cúi xuống, nhìn chăm chăm khuôn mặt đang bình yên mà chợp mắt kia.Thở dài một tiếng, hắn che dấu ɖu͙ƈ vọng, kề sát tai nữ nhân đang say giấc mà cẩn thận nói ra câu hỏi chôn trong lòng bấy lâu.
- Tôi, liệu đã đủ tư cách để yêu em chưa? -------------------------------Hạo ca thổ lộ rồi, giờ đợi Uyển tỷ nữa là mình được ăn bánh cưới ròi:))) Cảnh này có được tính là ngọt không???.