Phản Diện Đại Nhân Muốn Thượng Ta


《Trung Thu viên mãn là khi có ngươi bên cạnh.


Đương Tiệp Vân từ từ mở mắt, y đang nằm trên giường ngủ.

Hiện tại trời đã tối, ánh trăng chiếu sáng gian phòng đen như mực.

Đương Tiệp Vân nhớ lại:"! A! Trung thu!Tối nay ta có hẹn Lưu ca ca!"
Y bò dậy, thần tốc thay y phục, tung cửa chạy như bay ra đại điện.


Tình Trục Lưu đứng giữa điện, một thân hắc y đen tuyền mỹ lệ.

Hắn hôm nay có chút khác biệt, dưới đáy mắt ánh lên tia ôn nhu lạ thường, dường như y đang chờ ai đến.

Đương Tiệp Vân nhào đến, ôm chầm lấy cổ, ngân nga phả hơi nóng vào tai y:" Lưu ca ca đúng là phong tình vạn chủng a~"
Tình Trục Lưu mặt có chút nóng, chụp một cái tát vào mặt y, sau đó hối hận nói:" Ách! Ngươi không sao chứ?! Ai bảo ngươi cứ trêu chọc ta làm gì! "
Đương Háo Sắc bị đánh văng vào bàn gỗ bên cạnh, chiếc bàn may mắn được y nằm lên đã vỡ nát.

Đương Tiệp Vân khịt mũi, mắt đẫm lệ nhìn vừa đáng yêu vừa đáng thương:" Hu hu hu.


.

Lưu ca ca quả nhiên không thích ta! ta chỉ muốn nói ngươi hôm nay rất đẹp! hức! hu hu! "
Tình Trục Lưu nhìn hắn khóc cực kỳ đáng yêu, luống cuống ôm vào lòng dỗ dành:" Tiệp Vân ngoan ngoan, ca ca không đánh ngươi, đừng khóc đừng khóc! "
Đương Tiệp Vân vùi mặt vào ngực y, khịt khịt mũi, hai tay sờ sờ eo y.

Ừm, xúc cảm không tồi, eo thon thon lại rắn chắc.

Đương Tiệp Vân không khóc nữa, ngẩng đầu lên nói:" Được rồi! không trách ngươi, vốn dĩ là ta sai! hôm nay chúng ta nên đi chơi a!"
Tình Trục Lưu nắm tay y, tay còn lại nhấc chiếc đèn lồng màu đỏ dưới chân, tay nắm tay ra khỏi tông môn, hòa lẫn vào dòng người ở huyện thành phồn hoa náo nhiệt.

Đôi lời nhắn gửi các đọc giả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận